Biệt thự nhà họ Đoạn quanh năm đèn đuốc sáng trưng, nhưng lại luôn yên tĩnh như chốn không người, thậm chí nghe được cả tiếng kim rơi.
Lý do chỉ có một: Bởi vì chủ nhà họ Đoạn Đoạn Hồng Tích vốn tính thích yên tĩnh, chỉ cần tiếng động hơi lớn một chút là đã khiến ông ta không vui.
Đoạn Thành Phóng nhẹ nhàng bước đi, như con mèo rón rén leo lên tầng ba.
Toàn bộ tầng ba là lãnh địa riêng của Đoạn Hồng Tích, ba người con của ông ta bình thường rất hiếm khi lên đây.
Nhưng hôm nay là trường hợp đặc biệt.
Đoạn Thành Phóng đi đến trước cửa phòng ngủ của Đoạn Hồng Tích, gõ cửa nhẹ nhàng.
“Ba, đã mười giờ rồi, xe nhà họ Giang đã đợi ngoài cổng suốt bốn tiếng đồng hồ.”
Bên trong cánh cửa rất yên lặng, không ai trả lời Đoạn Thành Phóng.
Gương mặt tuấn tú của Đoạn Thành Phóng thoáng hiện lên nét nghi hoặc.
Đoạn Hồng Tích là người nghiêm túc, luôn cực kỳ chú trọng lễ nghi, hiếm khi nào để người khác phải chờ đợi vô lễ như thế này.
Chẳng lẽ ba vẫn còn chưa tỉnh?
Điều này cũng không khả thi.
Đoạn Hồng Tích luôn có thói quen sinh hoạt rất nghiêm ngặt, sáu giờ sáng nhất định thức dậy tập thể dục, bao nhiêu năm qua chưa từng phá vỡ quy tắc này.
Cũng không thể nào là ba muốn dằn mặt nhà họ Giang chứ?
Vừa nghĩ đến đây, Đoạn Thành Phóng tự bật cười.
Ba mình nhất kiến chung tình trước vẻ đẹp của tiểu thư nhà họ Giang ngay từ cái nhìn đầu tiên, bị cô ta làm cho quay cuồng điên đảo. Vừa ra tay đã giúp nhà họ Giang trả nợ mấy tỷ, điều kiện duy nhất là đại tiểu thư nhà họ Giang phải gả cho ông ấy, trở thành phu nhân Đoạn gia.
Đại tiểu thư nhà họ Giang năm nay mới 20 tuổi, cùng tuổi với lão tam Đoạn Dã. Vậy mà giờ đây, cô ta bỗng lắc mình biến thành mẹ kế của ba anh em họ.
Với tình yêu mù quáng mà ba dành cho cô ta, sao có thể dằn mặt nhà họ Giang được? Ông nào có nỡ làm thế.
Loại bỏ mọi khả năng, Đoạn Thành Phóng xoay tròn mắt, đang định gõ cửa thêm một lần nữa thì bên trong cuối cùng cũng có tiếng vọng ra.
“... Được rồi. Ta biết rồi. Con bảo cái cô Giang... Giang Hội Y trực tiếp vào đây, để cô ấy ngồi ở tầng một trong chốc lát.”
Đoạn Thành Phóng ngạc nhiên: “Cứ thế mà cho cô ta vào sao?”
Người bên trong khẽ ho một tiếng: “Cứ để cô ấy vào như vậy. Ta... cứ làm theo lời ta nói.”
Đoạn Hồng Tích xưa nay luôn nói một là một, cực kỳ ghét bị người khác nghi ngờ. Vừa rồi nhắc lại câu hỏi của ông thôi đã là phạm vào điều tối kỵ. Vậy nên dù có chút ngạc nhiên, Đoạn Thành Phóng vẫn không chút do dự mà đáp: “Con hiểu rồi.”
Nói xong, Đoạn Thành Phóng lại như lúc đến, lặng lẽ không một tiếng động xuống lầu.
Chờ anh đi khuất hẳn, người trong phòng mới thở phào một hơi.
“Rốt cuộc đây là chuyện gì vậy?”
Triệu Nhược Minh ngồi trên chiếc giường mềm mại, vẻ mặt ngơ ngác.
Mấy tiếng trước, cô vẫn là một nữ sinh viên bình thường, thức khuya đến rụng tóc để sửa luận văn tốt nghiệp. Đột nhiên, một cảm giác chóng mặt ập đến, cô nhắm mắt lại, rồi "cạch" một tiếng, cứ thế đột tử.
Mười sáu năm đèn sách, trong một đêm quay về thời giải phóng.
Số phận bi đát đến nỗi người nghe còn rơi lệ, người kể cũng đau lòng.
Triệu Nhược Minh tức tối kêu trời kêu đất một hồi lâu trong không trung, rồi bất ngờ cảm thấy một lực kéo kỳ lạ, sau một hồi trời đất xoay chuyển, cô tỉnh lại ở nơi xa lạ này.
Còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì ngoài cửa đã có một đứa con trai hời gõ cửa, còn gọi cô là ba!
Triệu Nhược Minh suýt nữa bị dọa chết lần nữa.
May mắn thay, ngay trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, một quả cầu hệ thống có ánh sáng thần kỳ đã kịp thời kết nối với cô.
Hệ thống này ngay lập tức tiến hành một loạt thao tác công nghệ cao trên dây thanh âm của cô, khiến giọng nói của cô biến thành giọng nam trầm đầy từ tính. Sau đó, trước mặt cô xuất hiện một màn hình ánh sáng, trên đó hiển thị lời thoại mà cô cần nói tiếp theo.
Triệu Nhược Minh không phải là người ngốc, lập tức nhận ra đây chính là "bàn tay vàng," của chính mình, liền nhanh chóng bắt chước mà đọc theo lời thoại.
Quả nhiên, sau khi nghe lời thoại, đứa con trai hời kia không chút nghi ngờ, dễ dàng bị cô đánh lừa mà rời đi.
Con trai đi đứng không gây ra tiếng động, phải nhờ hệ thống nhắc nhở, Triệu Nhược Minh mới biết hắn đã rời đi.
Triệu Nhược Minh nhìn vào quả cầu ánh sáng lơ lửng trong không trung, cuối cùng cũng có thể hỏi ra thắc mắc đã kìm nén bấy lâu: "Rốt cuộc chuyện này là sao? Cậu là ai?"
Giọng nói của quả cầu hệ thống ánh sáng hay đến bất ngờ: “Chào mừng ký chủ, tôi là ‘Hệ thống xuyên sách’ số 203, cô có thể gọi tôi là 203.”
“203 à... Chào cậu. Rốt cuộc bây giờ là tình huống gì vậy?”
Triệu Nhược Minh có rất nhiều câu hỏi, nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu. Dù sao thì những gì đang xảy ra trước mắt đã vượt xa khỏi phạm vi hiểu biết của cô.
203 nghiêm túc giải thích: “Chúng tôi phát hiện cơ thể của cô trên Trái Đất đã tử vong, vì thế hệ thống đã thực hiện hoạt động bắt giữ linh hồn của cô.”
“Tôi chết rồi? Tôi biết là mình đã chết. Nhưng cậu không có việc gì sao lại bắt linh hồn của tôi?”
Triệu Nhược Minh cảm thấy đầu óc rối bời, thế giới này dường như toàn những câu hỏi chưa lời giải đáp.
203 nói: “Vạn vật vũ trụ bao la vô tận, có vô số thế giới khác nhau. Nhiệm vụ của chúng tôi là duy trì sự ổn định của những thế giới đó.”
“Thế giới mà bộ phận xuyên sách của chúng tôi cần bảo vệ, như tên gọi, chính là những thế giới được sinh ra từ các cuốn sách.”
Hệ thống từ tốn giải thích mọi thứ.
Không hổ là sản phẩm công nghệ cao, lời nói của hệ thống rất mạch lạc, dễ hiểu, khiến Triệu Nhược Minh nhanh chóng nắm bắt được tình hình hiện tại.
Tóm lại, cô đã xuyên vào sách. Thế giới mà cô đang ở hiện tại là một thế giới được hình thành từ một cuốn tiểu thuyết. Do nhân vật phụ quan trọng trong sách bị thiếu, cốt truyện không thể tiếp tục, mà nhân lực của bộ phận xuyên sách lại thiếu thốn nghiêm trọng, nên hệ thống 203 buộc phải tạm thời bắt giữ Triệu Nhược Minh để thay thế cho vai trò bị thiếu hụt đó.
Giờ cô được xem như nhân viên nhiệm vụ ngoài biên chế của bộ phận xuyên sách, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, cô có thể sống lại và nhận được những phần thưởng hậu hĩnh.
203 tiếp tục giải thích: “Độ bền vững của linh hồn, mức độ phát triển não bộ, trình độ đạo đức, và nhiều yếu tố khác của cô đều được hệ thống đánh giá là lựa chọn tối ưu, rất phù hợp với nhiệm vụ này.”
Triệu Nhược Minh lần đầu tiên được một thực thể phi nhân loại khen ngợi, cảm giác có chút kỳ diệu. Huống chi, việc chết đi sống lại cũng chẳng phải chuyện xấu gì.
Cô vui vẻ hỏi: “Tình hình đại khái tôi đã hiểu rồi, vậy nhiệm vụ lần này là gì?”
Hệ thống 203 chợt ngập ngừng một chút.
Triệu Nhược Minh không chú ý đến điều này.
203 nói: “Cô cần phải lần lượt đóng vai ba nhân vật phụ quan trọng trong ba cuốn tiểu thuyết, lấp đầy những chỗ trống trong cốt truyện và đưa câu chuyện đến kết thúc cuối cùng.”
“Ba cuốn tiểu thuyết sao?” Triệu Nhược Minh hơi nghi ngờ, sau đó như bừng tỉnh, “Ồ, là xuyên nhanh đúng không? Nhưng mà chỉ có ba thế giới thôi à, có phải là hơi ít không?”
Kiếp trước, Triệu Nhược Minh cũng đọc không ít tiểu thuyết mạng, cô khá quen thuộc với thể loại xuyên nhanh này. Nhưng nhân vật chính trong truyện thường xuyên phải xuyên qua cả chục thế giới, còn cô mới có ba cuốn sách, không bằng nổi một cái số lẻ của người ta.
Lần này, 203 ngập ngừng lâu hơn: “... Không ít đâu.”
“Gì cơ?” Triệu Nhược Minh không hiểu ý của nó.
203 từ tốn nói: “Đúng là ba cuốn sách, nhưng không phải là ba thế giới. Chỉ có một thế giới mà thôi.”
Trên đầu Triệu Nhược Minh chậm rãi hiện lên ba cái dấu chấm hỏi.
203 nói: “Cô phải đồng thời đóng ba vai trong cùng một thế giới.”
Triệu Nhược Minh: “...”
Cô vô cùng sửng sốt: “Nhân lực của các người thiếu đến mức này rồi sao? Tôi là con người, chứ có phải là snack khoai tây đâu mà còn có thể chia thành từng gói nhỏ cơ chứ!”
May là hệ thống không có nhiều cảm xúc, nếu không 203 chắc đã đổ mồ hôi lạnh. Nó kiên nhẫn giải thích: “Nhiệm vụ giả đạt yêu cầu chỉ có mình cô... Nhưng ký chủ, cô không cần quá lo lắng, ba nhân vật này có tuyến truyện riêng biệt, sẽ không giao thoa với nhau đâu.”
Nó còn cố trấn an Triệu Nhược Minh thêm: “Hơn nữa, tôi sẽ giúp cô điều chỉnh ngoại hình, giọng nói và dữ liệu cơ thể, không ai có thể nhận ra được.”
Triệu Nhược Minh im lặng một lúc. Nghĩ đến khả năng chỉnh sửa giọng nói của hệ thống vừa rồi, cô phải thừa nhận đó đúng là kỹ thuật đỉnh cao, ngay cả mẹ ruột cô đứng ở cửa cũng không thể nhận ra. Có lẽ việc thay đổi ngoại hình cũng sẽ không kém cạnh.
Dù sao, việc chết đi sống lại cũng là chuyện nghịch thiên, làm ba công việc thì làm ba công việc vậy.
Triệu Nhược Minh miễn cưỡng chấp nhận thực tại không mấy may mắn này, bắt đầu hỏi thêm thông tin chính: “Tôi phải đóng vai gì? Là vai nữ phản diện độc ác hay nữ chính bạch liên hoa?”
Sự im lặng của 203 ngày càng rõ rệt.
Trong lòng Triệu Nhược Minh bỗng dâng lên một dự cảm chẳng lành: “Đừng nói là tôi phải làm việc phạm pháp đấy nhé? Đóng vai nữ ác nhân tội ác tày trời?”
Hệ thống đáp: “Không đến mức đó.”
Triệu Nhược Minh vừa mới kịp thở phào thì 203 tiếp tục nói: “Cô sẽ đồng thời đóng vai cha của nam chính, nam phụ si tình chỉ yêu nữ chính, và đàn em tùy tùng của nam chính.”
Triệu Nhược Minh: “...”