Chương 950: Nhất Lâu khai trương đấu giá
Gần đến ngày, dòng người lục tục tiến vào Lạc Tinh Thành ngày càng nhiều.
Không riêng gì các đại gia tộc tới vì bị thu hút bởi Thánh khí, ba đại thống lĩnh ở giới Lưu Khách cùng với các đội ngũ cũng đều tới đây.
Tòa thành ngủ say vạn năm, cuối cùng thức tỉnh lần nữa, tỏa ra hào quang mới.
Dựa theo Mộ Khinh Ca an bài, hội triển lãm binh khí Tang tộc sẽ bắt đầu ngay trước khi yến hội chính thức cử hành, đồng thời sẽ tiến hành một buổi luyện khí công khai.
Hai món Thần khí do Tang Thuấn Vương mang đến bị số đông thèm thuồng sau khi triển lãm hai ngày đã bị phong rương trong Nhất Lâu để chuẩn bị cho hội đấu giá kế tiếp.
Nhiều ngày nay trong Lạc Tinh Thành có thể nói là phi thường náo nhiệt. Ban ngày đủ loại hoạt động thú vị, buổi tối có thể thưởng thức cảnh đẹp có một không hai. Tất cả mọi người ở nơi này đều cảm thấy mình như đang ở trong mơ.
Buổi khai trương của Nhất Lâu được Mộ Khinh Ca xếp trước yến hội một ngày coi như làm nóng.
Bởi vì trên cơ bản người cần tới đều tới, sẽ khiến buổi đấu giá càng có sức nóng hơn.
“Nhất Lâu!”
“Cái tên nghe cổ quái vậy?”
“Nhất Lâu? Nhất Lâu này làm về gì vậy?”
Có rất nhiều người tụ tập bên ngoài tòa kiến trúc nhìn như ngọn tháp. Sau khi tấm vải đỏ phủ ngoài bảng hiệu được kéo xuống để lộ dòng chữ ‘Nhất Lâu’, đám người đều nhỏ tiếng xì xào.
Các nhân vật lớn ở gia tộc và đại ca giới lưu khách đều lẫn trong đám người, suy tư chờ đợi Lạc Tinh Thành giải thích.
Dưới ánh nhìn chăm chú của đám đông, Ngân Trần đi ra.
Mái tóc dài màu bạc, đôi mắt huyết sắc, ngũ quan xinh đẹp yêu nghiệt vừa xuất hiện lập tức gây nên một trận kinh hô.
Đương nhiên nguồn gốc kinh hô đa số đều là các nữ tử.
Ngân Trần cười nhạt, nói với mọi người: “Chư vị, cảm tạ chư vị đã tới Lạc Tinh Thành làm khách. Sau lưng ta là Nhất Lâu, là tòa đấu giá độc nhất của Lạc Tinh Thành. Nơi này chỉ bán đấu giá hai thứ, binh khí và đan dược.”
Khi hắn vừa nói ra hai chữ ‘đan dược’, ở một góc nào đó trong đám người có một nam tử tuấn lãng tiêu sái thể hiện sự tò mò và hứng thú trong đôi mắt.
“Binh khí và đan dược?”
“Không tệ, sau này thiếu binh khí và đan dược là có thể tới Lạc Tinh Thành mua.”
Đám người bàn tán sôi nổi.
Ngân Trần lại nói: “Hôm nay là ngày khai trương Nhất Lâu. Chủ nhân nhà ta vì muốn hồi báo chư vị ủng hộ nên đã chuẩn bị riêng năm viên đan dược Thần cấp, mười viên đan dược Bảo cấp. Cộng thêm hai món Thần Khí được triển lãm vào hai ngày trước cũng đã trưng bày ra, tất cả đều tiến hành đấu giá trong hôm nay. Nếu có hứng thú, chư vị có thể vào Lâu tham dự đấu giá.”
“Cái gì! Đan dược Thần cấp!”
“Thần Khí cũng mang ra đấu giá!”
“Ha hả, cho dù không cướp được đan dược Thần cấp, có đan dược Bảo cấp cũng tốt rồi!”
Đám người lập tức sôi trào vì câu nói của Ngân Trần.
Không ít người đều nôn nóng xông vào cửa lớn sau lưng hắn, mà người của đại gia tộc của đều ôm tâm tư nhất định phải có được đan dược Thần cấp và binh khí Thần cấp, theo sau đi vào cửa chính.
“Cư nhiên có đan dược Thần cấp, đúng là khiến người ta bất ngờ.” Nam tử tuấn lãng tiêu sái lẩm bẩm.
“Thiếu chủ, chúng ta vào chứ?” Người hầu bên cạnh thấp giọng hỏi hắn.
Hắn nhìn bảng hiệu Nhất Lâu, gật đầu cất bước đi trước: “Nếu thú vị như vậy, thì vào xem thôi.” Hắn không cảm thấy hứng thú lắm với binh khí Thần cấp mà ai cũng ao ước, mà chỉ tò mò năm viên đan dược Thần cấp kia.
Rất nhanh, đại sảnh đấu giá dưới Nhất Lâu đã đầy ắp người. Gia tộc có thân phận có địa vị đều ngồi tầng hai, tầng ba thậm chí là tầng bốn.
Bố cục chỗ ngồi trong Nhất Lâu được xây theo kiểu vòng tròn bao quanh, góc nhìn đều giống nhau.
Tầng thứ năm là căn phòng đối diện đài đấu giá, là tầng duy nhất chỉ có một gian phòng, thuộc về một mình Mộ Khinh Ca.
“Nơi đấu giá của đệ đúng là không tồi.” Cơ Nghiêu Họa ghé vào lan can ngoài phòng, cười hì hì quay đầu nhìn Mộ Khinh Ca ngồi phía sau.
Mộ Khinh Ca bất đắc dĩ lắc đầu, nhấc chén trà lên nhấp nhẹ bên môi, mới nói: “Ngươi không đi tới phòng cho Cơ gia đi, ăn vạ ở chỗ ta làm gì?”
Nể giao tình, nàng đã sắp xếp phòng riêng cho Cơ Nghiêu Họa, Doanh Trạch, Hàn Thải Thải và Tần Diệc Dao.
Nhưng đám người này sau khi tham quan phòng nàng xong và rời đi, thì Cơ Nghiêu Họa lại lét lút chạy về với bộ mặt vô lại ngươi đuổi ta ứ đi.
Cơ Nghiêu Họa cười nói: “Dù sao đệ đã đồng ý luyện khí cho ta, ta chướng mắt hai món Thần Khí kia. Còn đan dược, ông già nhà ta có quan hệ không tệ lắm với mấy lão gia hỏa trong Đông châu Đan Đạo Viện, nên không thiếu. Ta không tham dự đấu giá, thì chi bằng ngồi đây chơi với đệ.”
“Không cần.” Mộ Khinh Ca thả chén xuống.
Cơ Nghiêu Họa không bị đả kích, vui cười nói: “Đừng vậy chứ, đệ mới đến, có rất nhiều người không quen biết. Ta ở lại, nếu có ai khiến đệ chú ý thì cũng dễ giải đáp nghi hoặc cho đệ.”
“…” Mộ Khinh Ca cạn lời. Thầm nghĩ: Trông tên tiểu tử này có vẻ không chịu đi. Cũng được, tùy hắn vậy. Mộ Khinh Ca nghĩ xong, cảm thấy Cơ Nghiêu Họa ở lại cũng không phải vô dụng lắm, bèn mặc kệ hắn.
“Mau đến xem, đó chính là thần nữ Hề gia. Chậc chậc, dáng người này quả thực ngàn dặm mới tìm được một nha, đáng tiếc đeo khăn sa che mặt nên không thấy rõ dung mạo. Nàng ấy lên tầng hai rồi.” Cơ Nghiêu Họa tíu ta tíu tít.
Hắn hưng phấn quay người, lại thấy Mộ Khinh Ca ngồi cực kỳ bình tĩnh, chẳng thèm động đậy.
Hắn kinh ngạc thò qua hỏi: “Thần nữ Hề gia đó! Mỹ nhân tuyệt sắc đó! Ta đã từng thấy chân dung nàng từ xa, nói thật dung mạo nàng không hề kém hơn muội muội của đệ, thậm chí còn phải hơn chút, sao đệ không hiếu kỳ?”
“Có gì mà hiếu kỳ?” Mộ Khinh Ca nâng mắt khó hiểu nhìn hắn.
Nàng không phải nam nhân, nữ nhân đẹp xấu có liên quan gì đến nàng? Huống chi nàng không chỉ gặp qua Hề Thiên Tuyết, còn đánh vào mông nàng ta…
Tưởng tượng đến chuyện phát sinh đêm đó, trên mặt Mộ Khinh Ca xẹt qua một tia cổ quái.
“Đệ sao thế? Xấu hổ à.” Cơ Nghiêu Họa tò mò hỏi.
“Không có gì.” Mộ Khinh Ca rũ mắt, nâng chung trà lên nhấp ngụm, tránh đi đề tài này.
Cơ Nghiêu Họa đánh giá liếc nhìn nàng, thấy nàng không muốn nói thì không hỏi nữa, tiếp tục ghé vào lan can ‘rình coi’.
Chỉ chốc lát trong Nhất Lâu đã ngồi kín người.
Huyễn Nhã một thân quyến rũ vũ mị đi ra, đi lên đài đấu giá dưới ánh nhìn chăm chú của đám đông.
“Chư vị ngày tốt lành. Ta là đấu giá sư của Nhất Lâu, Huyễn Nhã.” Huyễn Nhã vừa đi lên đã mang theo khí chất yêu dã hấp dẫn chú ý nhiều người.
Thanh âm ồn ào dần biến mất, tầm mắt mọi người đều chiếu vào nàng.
“Oa! Mỹ nhân cực phẩm nha! Khinh Ca đệ tìm được đâu ra nhiều mỹ nhân thế? Ta thấy đám tỳ nữ bên cạnh đệ ai cũng tuyệt sắc cả.” Cơ Nghiêu Họa kích động.
Mộ Khinh Ca co khóe miệng, không trả lời.
Để Huyễn Nhã đi làm đấu giá sư cũng là do hết cách. Mộ Khinh Ca đúc kết kinh nghiệm từ kiếp trước, thấy nữ đấu giá sư nổi tiếng hơn nam đấu giá sư. Bởi vì nam nhân có tâm lý thích khoe khoang bày thực lực của mình trước mặt mỹ nữ.
Nhưng trong lúc nhất thời không tìm được người thích hợp, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có Huyễn Nhã là thích hợp nhất.
Cho nên Huyễn Nhã phải tập luyện cấp tốc để lên đài. Chờ sau này tìm được người thích hợp thì sẽ lui về.
“Hoan nghênh mọi người tới tham gia buổi đấu giá, đồng thời ta cũng muốn tuyên bố một chút quy củ của Nhất Lâu tới mọi người. Nhất Lâu chỉ cho thanh toán rồi cầm vật phẩm, không cho ghi nợ. Cho nên nếu chư vị không mang đủ lợi thế, đừng nên hô loạn giá. Mặt khác, Nhất Lâu chỉ lấy linh thạch làm tiền. Nếu không đủ linh thạch nhưng có vật phẩm trân quý khác tương đương thì có thể tham gia đấu giá. Cuối cùng, trong Nhất Lâu không được gây chuyện. Phàm là kẻ gây sự, một khi bị phát hiện lập tức hủy bỏ tư cách đấu giá, vĩnh viễn không được bước vào Lạc Tinh Thành nửa bước.” Thanh âm Huyễn Nhã rất dễ nghe, cho dù quy củ cứng nhắc cũng khiến người ta ngửi được vị ngon.
Sau đó nàng hơi hơi mỉm cười: “Bổ sung một chút, sau này mỗi tháng Nhất Lâu sẽ mở cửa một lần, tiến hành đấu giá bình thường. Phàm là người đi vào Lạc Tinh Thành đều có thể tham gia.”
“Cái gì gọi là hội đấu giá bình thường? Chẳng lẽ còn có không bình thường sao?” Có người bật thốt hỏi lên.
Huyễn Nhã mỉm cười với vị kia, gật đầu: “Không sai! Ngoại trừ buổi đấu giá tổ chức mỗi tháng một lần, cứ cách nửa năm sẽ có một hội đấu giá tinh phẩm. Nhưng người muốn tham gia hội đấu giá tinh phẩm thì cần phải yêu cầu có tư cách.”
“Tư cách gì cơ?”
“Đúng vậy! Yêu cầu tư cách gì?”
Đám người bị Huyễn Nhã gợi lên lòng hiếu kỳ.
Huyễn Nhã ưu nhã cười nói: “Kỳ thật muốn lấy tư cách không khó. Chỉ cần một điều kiện, chính là giao nộp một ngàn linh thạch trung phẩm là tiền ký quỹ, trở thành hội viên của Nhất Lâu, sau đó sẽ có chứng nhận thân phận tương ứng. Trong hội đấu giá mua được càng nhiều vật phẩm, tư cách sẽ càng tôn quý. Sau lần đấu giá tiếp theo, có thể được hưởng chiết khấu ưu đãi.”
“Chiết khấu ưu đãi? Là cái gì?” Cơ Nghiêu Họa xoay người hỏi Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca nhướng mày nói: “Tức là khi ngươi ra giá một vật phẩm là một ngàn linh thạch trung cấp, nếu là hội viên thì khi giao dịch chỉ cần trả chín trăm linh thạch trung cấp là được. Giao dịch càng nhiều, chiết khấu càng lớn.”
Nói xong, nàng lại nhìn về phía Cơ Nghiêu Họa. Người sau bày tỏ nghẹn họng trân trối.
Ở căn phòng khác trên tầng ba, Hàn Thải Thải nghe xong Huyễn Nhã giới thiệu, không khỏi thở dài trong lòng: ‘Mộ Khinh Ca a Mộ Khinh Ca, ngươi không làm ăn buôn bán đúng là uổng phí nhân tài mà! Ngươi rốt cuộc còn có điều gì chói mắt hơn nữa mà ta không phát hiện ra không?”
“Được rồi, mọi người đều rõ hết quy củ. Tiếp theo chúng ta sẽ xem kiện vật phẩm đầu tiên, một viên đan dược Thần cấp.” Huyễn Nhã vừa dứt lời, lập tức có một thị nữ ăn vận tỉ mỉ bưng một bình đan đi lên.