Chương 949: Đây là tòa thành của ta!
Từ đằng xa thấy một đội nhân mã đạp trên con đường núi thông tới Lạc Tinh Thành.
Lại gần nhìn mới phát hiện, hẳn là hai đội nhân mã sát nhập lại, vì trang phục người mặc không giống nhau. Lá cờ treo lên cũng ghi tên hai dòng họ.
Một bên là Doanh, một bên là Cơ.
Hai gia tộc này bất kể ở Tây châu hay ở Bắc châu đều là Cổ tộc có thanh danh hiển hách. Người nhìn thấy đều không tự chủ thối lui đến ven đường, khom mình hành lễ.
“Lạc Tinh Thành? Sao ta chưa từng nghe nói đến tên tòa thành này vậy?” Cơ Nghiêu Họa cưỡi linh thú, khóe môi luôn mỉm cười nhìn về phía Doanh Trạch.
Hai người họ đại diện cho gia tộc mình tới đây.
Trong lòng họ cầm một tấm thiệp từ Tang tộc và một tấm thiệp từ Lạc Tinh Thành.
Doanh Trạch nhìn đằng trước, thần thái bình tĩnh. Nghe Cơ Nghiêu Họa nói thì chỉ trả lời lạnh nhạt: “Ta đã tra qua lịch sử Tây châu, Lạc Tinh Thành đã từng tồn tại vạn năm trước. Sau đó bị Thành chủ tự tay hủy diệt, biến thành tòa thành phế.”
“Thành phế vạn năm trước?!” Cơ Nghiêu Họa kinh ngạc.
Hắn kinh ngạc hỏi: “Một tòa thành phế vạn năm, đầu óc Khinh Ca hỏng rồi sao? Cư nhiên chọn một nơi như vậy. Lấy thực lực của hắn cộng thêm ta trợ giúp, muốn xưng bá tòa thành nào mà không thể?”
Doanh Trạch lạnh lùng liếc hắn, ý cảnh cáo cực kỳ rõ ràng.
Cơ Nghiêu Họa lập tức tươi cười: “Đùa thôi.”
Nói xong, hắn thẳng lưng lên, lầu bầu nói: “Nhưng mà nếu Khinh Ca đã lựa chọn, vậy thì không thể nào kém được đi. Trái lại ta rất hứng thú với Lạc Tinh Thành này đấy.”
Doanh Trạch không nhiều lời với hắn, nhưng từ cặp mắt lạnh cũng toát ra cảm xúc tò mò.
Bởi vì trên sách cổ có quá ít ghi chép về Lạc Tinh Thành vạn năm trước, chỉ ghi vài dòng rằng đây từng là một tòa thành phồn hoa.
Hắn cũng rất tò mò, vì sao Mộ Khinh Ca lại biết đến tòa thành biến mất vạn năm trước, và chọn nó làm nơi quản hạt của mình.
“Ơ? Đó có phải là thần nữ Hề gia không?” Đột nhiên, Cơ Nghiêu Họa kinh ngạc gọi.
Hắn bất giác thẳng lưng để nhìn phía trước rõ hơn.
Doanh Trạch nhìn theo tầm mắt hắn, quả nhiên thấy có một đội ngũ đằng trước. Cũng là được tạo thành từ hai thế lực như họ, chẳng qua người dẫn đầu chỉ có một bóng người ăn mặc tuyết y yểu điệu.
“Là Thần Điện và Hề gia, dẫn đầu là Hề Thiên Tuyết.” Doanh Trạch nói.
Cơ Nghiêu Họa nghiền ngẫm nở nụ cười: “Thật là thú vị, hôm nay ngọn gió nào cuốn vị thần nữ chẳng ra khỏi cửa tới đây rồi! Xem ra Lạc Tinh Thành có mị lực không nhỏ!”
Dứt lời, hắn lại hài hước nhìn Doanh Trạch: “Năm người xếp hạng đầu Thanh Anh Bảng đã tới ba, không biết hai người còn lại có xuất hiện không.”
Doanh Trạch im lặng một lúc, mới nhạt nhẽo nói: “Có lẽ Lạc Tinh Thành sẽ náo nhiệt hơn ngươi tưởng.”
…
Trong phủ Thành chủ, Mộ Khinh Ca nhìn hai người đứng trước mặt, không khỏi nhướng mày.
Hàn Thải Thải, còn có ai kia…
Mộ Khinh Ca nhớ ra nữ tử đứng bên cạnh Hàn Thải Thải, đã từng gặp nhau ở Nhật Mộ thảo nguyên ngày đó. Cũng xuất hiện bên cạnh Hàn Thải Thải, nhưng tên là gì thì nàng quên rồi.
“Hôm nay tới Lạc Tinh Thành của ngươi, ngươi làm Thành chủ mà tiếp đón khách nhân không mời ngồi sao?” Hàn Thải Thải tức giận nhìn nàng.
Mới vừa vào Lạc Tinh Thành, hắn đã bị chấn động.
Quy mô khổng lồ, một tòa thành hoàn chỉnh vượt qua dự kiến của hắn. Vốn tưởng Mộ Khinh Ca chọn một tòa thành vô danh, vậy quy mô hẳn sẽ không lớn lắm.
Ai ngờ?
Hàn Thải Thải thầm lắc đầu cười khổ, với tính tình của Mộ Khinh Ca sao có thể khiêm tốn đi đâu?
Hơn nữa hắn còn thấy tòa lâu giống như bảo tháp với thiết kế đặc biệt, lụa đỏ che đi bảng hiệu, không biết là gì, cũng không biết dùng làm gì.
Nhưng hắn hiểu Mộ Khinh Ca, chuẩn bị trịnh trọng như thế thì tuyệt đối không phải nơi bình thường.
Lời Hàn Thải Thải nói, Mộ Khinh Ca nghe hiểu.
Ánh mắt nàng đảo qua từ hắn sang Nguyễn Thanh Liên, rồi trở về ghế ngồi chủ vị của mình, chỉ vào chiếc ghế trống bên cạnh và nói với hai người họ: “Mời ngồi.”
Nguyễn Thanh Liên nhìn Hàn Thải Thải giống như muốn lấy hắn làm chủ, thần thái tiểu nữ nhân.
Hàn Thải Thải không nhìn nàng ta, trực tiếp ngồi xuống.
Hắn ngồi xong, Nguyễn Thanh Liên mới lựa chọn vị trí gần hắn nhất để ngồi. Bám dính như vậy khiến Hàn Thải Thải không vui nhíu mày, đôi mắt hẹp dài lóe tia phiền chán.
“Vị này là…” Mộ Khinh Ca nhìn về phía Nguyễn Thanh Liên, hỏi.
Nguyễn Thanh Liên thấy Mộ Khinh Ca hỏi đến nàng, liếc mắt đưa tình nhìn về phía Hàn Thải Thải như muốn hắn mở miệng giới thiệu. Ấy nhưng Hàn Thải Thải lại coi như không thấy, không hề định mở miệng. Ánh mắt nàng lóe tia u oán, đành phải cắn môi lên tiếng: “Mộ thành chủ, ta là Bắc châu Nguyễn gia Nguyễn Thanh Liên, lần này đại diện Nguyễn gia đến, cũng là… cũng là vị hôn thê của Thải ca ca.”
Vị hôn thê?
Mộ Khinh Ca nhướng mày, ánh mắt nghiền ngẫm nhìn Hàn Thải Thải. Tiểu tử này đã có vị hôn thê, còn muốn dây dưa không dứt với nàng, đúng là muốn ăn đòn mà!
“Vị hôn thê cái gì, ngươi đừng nói bừa!” Hàn Thải Thải lập tức nhảy dựng lên giải thích cho mình.
Hắn nhìn về phía Mộ Khinh Ca, nhanh chóng nói: “Khinh Ca, ngươi đừng hiểu lầm. Chỉ là Nguyễn gia và Hàn gia muốn liên hôn, nhưng chưa xác định ra người được chọn. Ta…”
“Hàn thiếu chủ không cần giải thích với ta.” Mộ Khinh Ca giơ tay cắt lời hắn.
Nguyễn Thanh Liên trông thấy Hàn Thải Thải hoảng loạn luống cuống giải thích như thế, lập tức thấy ủy khuất. Nguyễn gia và Hàn gia liên hôn đúng là chưa xác định ai, nhưng cả Bắc châu ai mà không biết Nguyễn Thanh Liên nàng thích Hàn Thải Thải?
Mộ Khinh Ca bỏ qua khuôn mặt xanh mét của Hàn Thải Thải, vẻ mặt ôn hòa với Nguyễn Thanh Liên: “Khi nào hai vị được đính hôn cho nhau, tới lúc đó ta sẽ dâng hậu lễ đến uống rượu mừng.”
Lời nói của nàng khiến Hàn Thải Thải tức giận đến tối tăm mặt mày, mà Nguyễn Thanh Liên lại cười đến hài lòng vui sướng, khói mù trong lòng bay sạch: “Đa tạ cát ngôn của Mộ thành chủ, đến lúc đó chắc chắn sẽ đưa thiệp mời tới.”
Dứt lời, trong lòng nàng ta vẫn còn ngọt ngào, thầm phủ định: ‘Trước khi xuất phát, người kia còn bảo ta phải cẩn thận Mộ thành chủ. Ta cảm thấy người này rất tốt mà. Thật không biết người kia lo lắng cái gì!’
“Mộ Khinh Ca!” Hàn Thải Thải không nhịn được hô.
Mộ Khinh Ca chậm rãi dời mắt nhìn sang hắn, hỏi đầy vẻ vô tội: “Hàn thiếu chủ có chuyện gì?”
Thái độ dầu muối không ăn của nàng khiến Hàn Thải Thải giận đến đau răng. Từ khi hắn biết mình thích nàng, thì đã thua trong tay nàng rồi, không còn chút tiêu sái nào của xưa kia.
Bị Mộ Khinh Ca nhìn chăm chú như vậy, hắn mãi một lúc sau mới nghẹn được một câu: “Ta đói bụng! Gia chủ ngươi không quản bữa ăn à?”
Mộ Khinh Ca đang định nói đã sắp xếp bữa cơm trong phủ đệ dành cho khách nhân ở ngoài phủ Thành chủ, nhưng bỗng có một người nhanh chóng đi đến.
Người tới trực tiếp quỳ một gối trước điện, bẩm báo Mộ Khinh Ca: “Tiểu tước gia, hai vị thiếu chủ Doanh gia và Cơ gia đã tới, và cả thủ lĩnh của đoàn đội lưu khách Liệt Ca là Tần cô nương đều đang đợi ngoài phủ cầu kiến Tiểu tước gia.”
Đều đến cùng nhau?
Mộ Khinh Ca hơi kinh ngạc, phân phó với người vừa bẩm báo: “Dẫn họ vào.”
Ngay sau đó nàng nghĩ nghĩ rồi sai người gọi nhóm Mộ Tuyết Vũ, Mai Tử Trọng tới, tiếp theo lại phân phó người chuẩn bị tiệc tối. Nếu người quen đều đến cùng lúc, không bằng tổ chức yến nhỏ cho mọi người cùng náo nhiệt. Dù sao đều là người trẻ tuổi.
Chỉ chốc lát, ba người đi theo gia nhân trong phủ tới đây.
Ba người họ đến một mình không mang theo ai khác. Trên đường còn âm thầm đánh giá nhau, xem ra mới gặp nhau ở cửa.
“Khinh Ca, Cơ đại ca của đệ tới đây!” Cơ Nghiêu Họa vừa tới lập tức đĩnh đạc hô Mộ Khinh Ca.
“Cơ đại ca? Hừ.” Xưng hô này khiến Hàn Thải Thải nghe mà cười nhạo.
Cơ Nghiêu Họa lập tức nhìn sang hắn, thấy là khuôn mặt yêu nghiệt Hàn Thải Thải thì cười rộ lên: “Ái chà, thiếu chủ Hàn gia vậy mà tới sớm một bước.”
“Nguyễn… Nguyễn Thanh Liên gặp qua Cơ thiếu chủ.” Nguyễn Thanh Liên chân tay luống cuống đứng lên bái kiến Cơ Nghiêu Họa.
Ba nhà họ đều ở Bắc châu, trong đó thế lực Cơ gia là mạnh nhất, Nguyễn gia yếu nhất. Nàng ta nhìn thấy Cơ Nghiêu Họa đương nhiên sẽ cảm thấy thấp thỏm.
“Nguyễn Thanh Liên? Nguyễn gia.” Cơ Nghiêu Họa nhìn về phía nàng, vẫn cười tủm tỉm: “Nơi này không phải Cơ gia ta, không cần phiền phức. Ở đây chúng ta đều là khách nhân.”
Mộ Khinh Ca đứng lên đi xuống bậc thang, cười nói với ba người: “Các ngươi đúng là vừa vặn đụng nhau.”
“Đúng rồi, Khinh Ca đệ còn chưa giới thiệu vị mỹ nhân tuyệt sắc này là ai đâu. Chúng ta gặp phải ở cửa phủ, nàng cũng tới tìm đệ, có vẻ là người quen cũ nhỉ.” Cơ Nghiêu Họa xen mồm vào.
Tần Diệc Dao nhìn Mộ Khinh Ca, trong đôi mắt đẹp ẩn chứa một tia cảm xúc không dễ phát hiện.
Mộ Khinh Ca cũng nhìn nàng, cười cười giới thiệu cho Cơ Nghiêu Họa và Doanh Trạch: “Vị này chính là bạn tốt của ta, Tần Diệc Dao. Hiện giờ đang là thống soái của một đoàn đội lưu khách.”
Tần Diệc Dao hành lễ đơn giản hướng Doanh Trạch và Cơ Nghiêu Họa. Dáng vẻ không kiêu ngạo không siểm nịnh khiến hai người họ có hảo cảm. Nếu Tần Diệc Dao làm ra vẻ vâng vâng dạ dạ, thì lại giống như Nguyễn Thanh Liên, bọn họ cũng sẽ không thèm nhìn lấy một cái.
Sau đó Mộ Khinh Ca lại hỏi Tần Diệc Dao: “Diệc Dao, hai vị này một người là thiếu chủ Doanh gia, một người là thiếu chủ Cơ gia. Ngươi đã từng gặp ở Nhật Mộ thảo nguyên rồi, chúng ta coi như không đánh không quen.”
Không đánh không quen?
Tần Diệc Dao nghe mà nghi hoặc. Đúng là nàng nhớ rõ hai người này, vì nhớ rõ nên trên đường nàng mới lo lắng họ gây phiền toái cho Mộ Khinh Ca.
May mắn, chỉ là sợ bóng sợ gió một hồi.
Chỉ chốc lát, Mộ Tuyết Vũ và Mai Tử Trọng cũng tới. Mấy người Ngân Trần không thích náo nhiệt kiểu này, nên không ai tới đây. Mộ Khinh Ca cũng không ép buộc.
Mộ Tuyết Vũ tới Lạc Tinh Thành mấy ngày rồi, nhưng đây là lần đầu được gặp lại Mai Tử Trọng. Hai người mỉm cười gật đầu với nhau, cả hai đều là người hướng nội, không thể mong bọn họ gặp lại sẽ tạo nên bọt nước gì.
Đều là người trẻ tuổi, Mộ Khinh Ca không làm tiệc phô trương lắm.
Chỉ là chuẩn bị một bàn đồ ngon, mọi người quây quần một bàn vừa ăn vừa nói chuyện. Bữa cơm, ăn một lần là ăn đến khuya.
Mộ Khinh Ca nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, buông đũa xuống, đứng lên nói với mọi người: “Mọi người vừa mới tới Lạc Tinh Thành hôm nay, vừa lúc có thể ngắm cảnh đẹp chỉ có ở Lạc Tinh Thành.”
Dứt lời, nàng dẫn họ ra đứng bên cửa sổ, thu hết cảnh sắc Lạc Tinh Thành vào đáy mắt.
“Có gì sao?” Nguyễn Thanh Liên tò mò hỏi.
Mộ Khinh Ca cười không đáp.
Chợt, muôn vàn ánh sao rơi xuống Lạc Tinh Thành.
“A!” Nguyễn Thanh Liên kinh hô ra tiếng.
Càng ngày càng nhiều sao rơi, tạo nên bức tranh kỳ quan ở Lạc Tinh Thành.
“Thật đẹp!”
“Thật sự rất đẹp!”
Mặc dù đây không phải là lần đầu Mộ Tuyết Vũ thấy, nhưng vẫn cảm thán như cũ.
Đôi mắt đẹp Tần Diệc Dao phản chiếu ánh sao rực rỡ. Nhìn ánh sao rơi, rồi lại thi thoảng nhìn Mộ Khinh Ca.
“Thì ra đây là nguyên nhân cho cái tên Lạc Tinh Thành?” Doanh Trạch nhìn vô số ánh sao, cảm thán.
Vô số người trong thành bị thu hút bởi sao trời, đều đi ra hoặc là đứng bên cửa sổ, đứng dưới mái hiên nhìn lên, cùng ngắm chung cảnh đẹp.
Phản ứng của họ dừng trong mắt Mộ Khinh Ca, nàng cảm thấy tự hào và kiêu ngạo.
Bởi vì, nơi này là thành trì thuộc về nàng.
“Khinh Ca, chỗ này của đệ thật là quá đẹp! Địa phương tốt như này lại để đệ chiếm tiện nghi rồi.” Cơ Nghiêu Họa kinh hỉ. Sau đó hắn lại thấp giọng nói bên tai Mộ Khinh Ca: “Trên đường tới đây ta có thấy thần nữ Hề gia cũng tới. Không biết hai người còn lại có xuất hiện hay không.”
Hề Thiên Tuyết cũng tới!
Mộ Khinh Ca hơi kinh ngạc, không tiếp lời.
Ở nơi nào đó trong Lạc Tinh Thành, Hề Thiên Tuyết đứng trước cửa sổ nhìn bầu trời đầy sao rơi, chấn động bởi cảnh đẹp trước mắt.
Ở một chỗ khác, một nam tử đứng dưới mái hiên hướng mắt nhìn lên sao trời. Mày kiếm nhập tấn, anh tuấn tiêu sái. Hắn khoanh tay đứng dưới mái hiên thưởng thức ánh sao. Đôi mắt trừ cảm thán thì chỉ còn bình thản.
“Diêu thiếu chủ!” Cách đó không xa, có người nhận ra thân phận hắn.
“Kia chẳng phải là Đệ tam Thanh Anh Bảng Diêu Tinh Hải sao? Không nghĩ ra vậy mà hắn cũng tới!”
…
Mộ Khinh Ca đứng trước cửa sổ, quay lại đối mặt với mấy người hẵng còn choáng ngợp bởi kỳ quan, giang tay ra, khẽ giương đuôi mi: “Nơi này, chính là tòa thành của ta. Hoan nghênh mọi người tới Lạc Tinh Thành!”