Chương 951: Hố Cơ Nghiêu Họa

“Đan dược Thần cấp?”

“Vừa mở màn đã đan dược Thần cấp?”

Huyễn Nhã vừa dứt lời, toàn trường sôi trào.

Phải biết rằng nơi này là Tây châu, không phải Đan Đạo Viện ở Đông châu. Đan dược ở đây rất hiếm, hơn nữa còn là đan dược Thần cấp.

“Chỉ sợ Đông châu bên kia cũng khó lấy ra một viên đan dược Thần cấp.”

“Đương nhiên, ngươi cho rằng Luyện đan sư Thần cấp đâu đâu cũng gặp hả? Kể cả Đan Đạo Viện, Luyện đan sư Thần cấp cũng hiếm hoi.”

“Viên đan dược Thần cấp này…”

“Nó là của ta, đừng hòng ai cướp với ta!”

Trong tiếng ồn ào huyên náo, bình đan dược Thần cấp được Huyễn Nhã cầm trong tay lập tức thu hút mọi người cuốn vào tiết tấu đấu giá.

“Viên đan dược Thần cấp này có thể bổ sung linh lực trong nháy mắt, phục hồi thương thế ban đầu. Hơn nữa nếu ăn vào, cho dù có gặp phải kết cục ắt chết, cũng có thể giữ lại một đường sinh cơ.” Huyễn Nhã tiếp tục giới thiệu.

“Trời má! Vậy chẳng phải có thêm một cái mạng sao?”

“Quả thực chính là chuẩn bị cho Lưu Khách chúng ta mà! Có thêm một mạng không phải là chuyện có thể dùng đến linh thạch!”

Hiện trường càng thêm kịch liệt.

“Hơn nữa…” Huyễn Nhã đảo mắt đẹp qua từng người kích động, chậm rãi mở miệng: “Viên đan dược này, mang phẩm cấp hoàn mỹ!”

“Phẩm cấp hoàn mỹ!”

“Cư nhiên còn có đan dược phẩm cấp hoàn mỹ!”

Toàn trường chấn kinh rồi!

Người Trung Cổ Giới có nhiều kiến thức hơn người Lâm Xuyên. Bọn họ đương nhiên biết phẩm chất chia làm mấy giai đoạn, mà phẩm cấp hoàn mỹ đã là vạn trong khó cầu.

Ngay cả nhóm đan sư trong Đan Đạo Viện Đông châu cũng không thể bảo đảm bản thân có thể luyện chế ra đan dược phẩm cấp hoàn mỹ.

“Phẩm cấp hoàn mỹ? Thật sự có người luyện ra được phẩm cấp hoàn mỹ sao?” Ở một góc nào đó trong đại sảnh, khác biệt với xung quanh ồn ào là nam tử với ngoại hình tuấn lãng tiêu sái đang ngồi khiêm tốn. Nghe lời giới thiệu từ miệng Huyễn Nhã, khóe miệng hắn không khỏi nâng lên đường cung nghiền ngẫm.

“Ngươi nói là phẩm cấp hoàn mỹ thì chính là phẩm cấp hoàn mỹ sao? Vạn nhất ngươi lấy cực phẩm ra gạt chúng ta thì sao?” Trong đám người kích động có người đưa ra nghi ngờ.

Trong căn phòng độc nhất vô nhị trên tầng năm, Cơ Nghiêu Họa nhe răng cười nhìn Mộ Khinh Ca: “Cư nhiên có kẻ nghi ngờ thứ đệ lấy ra kìa, ta giúp đệ đi tẩn hắn nhé?”

Mộ Khinh Ca liếc mắt nhìn hắn, thầm nghĩ: ‘Vị đại gia này rảnh quá à?’

Ngoài miệng lại đáp như thường: “Có người nghi ngờ là bình thường, dù sao mới ngày đầu tiên, mọi người đều không hiểu biết.”

“Đệ nói cũng đúng. Nhưng kia đúng là đan dược phẩm cấp hoàn mỹ à? Ta nghe ông già nhà ta cảm thán, nói phẩm cấp hoàn mỹ là một cảnh giới, cho dù là đan sư lợi hại nhất Đan Đạo Viện cũng chỉ có thể luyện ra đan dược cực phẩm gần với hoàn mỹ nhất mà thôi. Nhưng gần nhất thì cũng không phải là hoàn mỹ chân chính. Nếu đệ thật sự có đan dược Thần cấp phẩm chất hoàn mỹ, không cần nói ta cũng phải đi tranh cái đã.”

Hắn vừa dứt lời, Mộ Khinh Ca trực tiếp vứt ra một bình đan dược. Cơ Nghiêu Họa cuống quít tiếp lấy, kinh ngạc nhìn nàng.

“Đan dược này có cùng hiệu quả với viên đang đấu giá hiện tại. Nếu ngươi muốn, năm ngàn linh thạch trung phẩm, ta bán cho ngươi.” Mộ Khinh Ca vân đạm phong khinh nói.

Cơ Nghiêu Họa bưng bình đan, nghẹn họng trân trối nhìn Mộ Khinh Ca như không thể tin nổi.

Giây lát sau, hắn mới khiếp sợ nói: “Năm ngàn linh thạch trung cấp! Đệ cướp của à?”

Mộ Khinh Ca cười nói: “Ngươi có nói đến cả người trong Đan Đạo Viện cũng không luyện ra đan dược Thần cấp phẩm chất hoàn mỹ, chút tiền ấy đáng giá trong mắt Cơ thiếu chủ sao?”

Cơ Nghiêu Họa bĩu môi, do dự cầm bình đan: “Cái này đắt quá…”

Mộ Khinh Ca không ép buộc, chỉ treo nụ cười: “Ngại đắt? Vậy nhìn đi. Nếu viên đan dược đầu tiên bán ra ngoài, giao dịch cuối cùng không đạt đến năm ngàn linh thạch trung cấp, vậy coi như ta tặng không cho ngươi. Nếu cao hơn năm ngàn linh thạch trung cấp, ngươi phải trả ngang giá với người mua kia.”

Cơ Nghiêu Họa cẩn thận nghĩ, cắn răng gật đầu: “Được! Bản thiếu chủ đánh cuộc!”

Thấy hắn đáp ứng, Mộ Khinh Ca nở nụ cười hàm ý.

“Chư vị yên tâm, đan dược do Nhất Lâu chúng ta bán ra đều được bảo đảm chất lượng. Nếu không có tác dụng thì cứ việc đạp đổ bảng hiệu chúng ta. Nếu ngài khăng khăng muốn chứng thực, vậy chắc cũng không tin Nghiệm đan sư Nhất Lâu chúng ta. Thế thì trong các vị ngồi đây, nếu có vị nào thông hiểu đan đạo, thì có thể tự mình lên kiểm tra.” Huyễn Nhã nói xong, tầm mắt chậm rãi nhìn quanh một vòng.

“Thiếu chủ.” Ở trong một góc nào đó, người hầu nhìn chủ tử mình.

Nhưng nam tử kia lại chậm rãi lắc đầu, treo nụ cười. Hắn không muốn tranh vào vũng nước đục, hoặc là không muốn nổi bật.

Huyễn Nhã đợi một lát không thấy ai đi lên, lại nói: “Nếu không có ai nguyện ý đi lên, vậy chỉ còn một cách.” Huyễn Nhã nói xong, chợt lấy chủy thủ ra.

Mọi người chỉ thấy hàn quang chợt lóe, đã nghe thấy Huyễn Nhã thống khổ kêu rên.

Chủy thủ bị nàng hung hăng cắm vào chính trái tim của mình.

“Phụt!” Huyễn Nhã phun ra búng máu.

“A! Kích thích vậy sao?”

“Người Nhất Lâu đúng là cá tính!”

Huyễn Nhã đau đến phát run. Nàng trực tiếp mở bình đan ra, mùi đan hương nồng đậm theo đó bay ra ngoài.

“Thần cấp! Quả nhiên là Thần cấp!”

“Trước đó ta từng nhìn thấy đan dược Thần cấp, cũng tỏa ánh sáng vàng nhạt như vậy.”

“Chư vị có nghi ngờ, Huyễn Nhã chỉ đành lấy thân thử dược. Chẳng qua, bởi vì chư vị hoài nghi, đan dược Thần cấp đấu giá cho hôm nay sẽ phải mất đi một viên.” Nói xong, Huyễn Nhã trực tiếp nuốt đan dược vào.

Đan dược vừa nuốt vào, nàng chợt rút chủy thủ mình ra.

Tiếp theo là màn phát sinh khiến người ta khiếp sợ.

Miệng vết thương tỏa ra kim quang nhàn nhạt, nháy mắt khôi phục như ban đầu. Nàng thẳng lưng lên, tinh thần phấn chấn đứng trước mặt mọi người. Nhưng máu dính trên y phục cộng với vết máu còn vương trên khóe miệng đều chứng minh rằng mọi chuyện xảy ra trước đó đều không phải là ảo giác.

Cơ Nghiêu Họa chép chép, quay đầu nhìn Mộ Khinh Ca bật ngón tay cái: “Thủ hạ của đệ đều rất tàn nhẫn!”

Mộ Khinh Ca cười gật đầu: “Quá khen.”

Cơ Nghiêu Họa liếc trắng mắt: “Nhưng nàng ta tự chủ trương lãng phí một viên đan dược của đệ, đệ không trách nàng?”

Mộ Khinh Ca nhướng mày, cực kỳ khí phách: “Chỉ là một viên đan dược Thần cấp mà thôi.”

Cơ Nghiêu Họa cả kinh há miệng, cuối cùng chỉ có thể bắn ánh mắt bội phục tới Mộ Khinh Ca.

Miệng vết thương đã khôi phục trong nháy mắt.

Hiệu quả như vậy, không cần dùng từ ngữ để hình dung.

“Quả nhiên là phẩm cấp hoàn mỹ.” Trong đôi mắt của nam tử ngồi một góc phát ra ánh sáng.

Trên đài đấu giá, Huyễn Nhã lau sạch vết máu bên miệng, nở nụ cười lên tiếng nói với đám đông đang khiếp sợ: “Vừa rồi quấy nhiễu chư vị khách quý, Huyễn Nhã ở đây bồi tội thất lễ với mọi người. Như vậy, nếu đã không còn nghi vấn, buổi đấu giá sẽ chính thức bắt đầu.”

Nói xong, nàng lại tiếp nhận thêm một bình đan từ thị nữ, nói: “Trong này chứa đựng một viên giống hệt viên trước đó, đều là đan dược Thần cấp phẩm chất hoàn mỹ, hiệu quả giống nhau. Giá khởi điểm… mười viên linh thạch trung cấp.”

“Cái gì! Ta không nghe lầm chứ?”

“Sao lại mười viên?”

“Ha ha ha ha… lão tử muốn chắc rồi!”

“Giá khởi điểm thấp như vậy, không lấy chính là kẻ ngốc!”

“Ai, đáng tiếc lãng phí một viên. Vừa rồi cmn là ai nói lung tung? Chờ đấu giá kết thúc sẽ đánh hắn một trận!”

“Đúng! Hại chúng ta tổn thất một viên, tìm đánh hắn!”

“Đánh hắn! Đánh hắn!”

Trong góc đại sảnh, người hầu lại mở miệng dò hỏi: “Thiếu chủ, chúng ta đấu giá không?”

Nam tử vẫn chậm rãi lắc đầu như cũ. Chỉ là lần này mở miệng rất nhanh: “Không vội.”

Trên tầng năm, Cơ Nghiêu Họa khiếp sợ nhìn về phía Mộ Khinh Ca: “Mười viên?”

Mộ Khinh Ca mỉm cười gật đầu: “Có gì không đúng?”

Cơ Nghiêu Họa nhìn Mộ Khinh Ca rất lâu, rốt cuộc phản ứng lại: “Ta biết rồi, đệ định giá khởi điểm thấp như vậy sẽ khơi dậy tâm lý mãnh liệt của đám đông, khiến buổi đấu giá càng thêm kịch liệt. Ai cũng ôm tâm lý may mắn, luôn nghĩ đến nhỡ đâu mình lấy được thì sao?” Nói xong, hắn hít một hơi thật sâu, trừng mắt nhìn Mộ Khinh Ca: “Đệ đúng là giảo hoạt!”

Mộ Khinh Ca cười nhạt, thản nhiên đón nhận lời khen.

“Ta ra năm mươi khối!”

“Phi! Năm mươi khối mà không biết xấu hổ? Ta ra một trăm khối!”

“Ngươi cho trăm khối của ngươi nhiều hơn bao nhiêu? Hào phóng chút đi! Lão tử ra ba trăm khối!”

“Ba trăm? Xùy! Ta ra năm trăm!”

“Bảy trăm!”

“Chín trăm!”

“Một nghìn hai!”

“…”

“Ba nghìn sáu!”

“Bốn nghìn khối!”

“Móa! Đám người này chuyên đi nhặt linh thạch ven đường à?” Mắt thấy giá cả đấu giá nhanh chóng tới con số năm nghìn như Mộ Khinh Ca nói, Cơ Nghiêu Họa không nhịn được chửi thầm.

Hắn và Mộ Khinh Ca vẫn còn đánh cuộc. Nếu đan dược cuối cùng được ra giá vượt qua năm nghìn, hắn sẽ phải mua viên đan dược đang cầm trên tay ngang bằng giá người mua.

‘Đừng kêu nữa! Đám ngu xuẩn các ngươi! Tiền riêng của bản thiếu chủ sắp thua trong tay các ngươi rồi!’ Cơ Nghiêu Họa liên tục cầu nguyện.

Nhưng ông trời hình như chưa nghe thấy hắn ‘thành tâm cầu nguyện’ lắm, phía dưới đã gọi tới năm nghìn sáu trăm linh thạch trung cấp, vậy mà vẫn không chịu dừng.

“Sáu nghìn!”

“Sáu nghìn một!”

“Sáu nghìn năm!”

“Sáu nghìn bảy!”

“Bảy nghìn!”

“…”

Cuối cùng sau khi kết thúc, thành giao với con số tám nghìn chín trăm khối linh thạch trung cấp.

Chùy đấu giá gõ xuống, mọi người còn đang tranh đến mặt đỏ tai hồng. Phảng phất như câu chửi thầm của Cơ Nghiêu Họa vậy, linh thạch trung cấp hiếm có sắp thành hàng hóa thông thường nhặt được tùy ý rồi.

Thẳng đến không biết là ai nhắc nhở một câu còn tận ba viên nữa, mới khiến đa số người tỉnh táo lại.

Sắc mặt Cơ Nghiêu Họa trắng bệch nhìn về phía Mộ Khinh Ca, người sau nở nụ cười thương nhân tiêu chuẩn: “Đa tạ hân hạnh chiếu cố, tám nghìn chín trăm linh thạch trung cấp.”

Cơ Nghiêu Họa không thốt nổi ra tiếng!

Tự dưng không đâu lại nhiều thêm ba nghìn chín trăm linh thạch trung cấp…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play