Màn đêm buông xuống, sao trời lấp lánh.
Lại được nhìn thấy cảnh đẹp chỉ thuộc về Lạc Tinh Thành, Mộ Khinh Ca bỗng nhớ về cái đêm mới tới Lạc Tinh Thành hôm đó.
Lạc Tinh Thành của khi đó là tòa thành bỏ hoang trống trải, không có dân cư, cỏ dại um tùm, nàng và Tư Mạch cùng múa trong thành hoang. Mà bây giờ, thành trì đã khôi phục lại vinh quang ngày xưa, không còn tỏa ra khí tức đồi bại, nhưng bên cạnh nàng lại không có Tư Mạch.
Nhìn ánh sao rơi xuống như mưa, tuyệt mỹ và mộng ảo.
Những người mới tới Lạc Tinh Thành không tự chủ chạy ra khỏi phòng mình, vươn tay muốn đón lấy sao rơi.
Nhưng ánh sao xán lạn rơi vào tay họ lại biến mất.
Vì sao lộng lẫy, hưởng ứng cùng ngọn đèn dầu.
Mộ Khinh Ca đứng trên tòa tháp cao, có thể nhìn thấy từng người đều nở nụ cười.
Nụ cười phát ra từ tâm, là nụ cười cảm nhiễm lòng người nhất.
“Có lẽ, dựa vào cảnh sắc đặc biệt ở Lạc Tinh Thành, ta có thể mở rộng phương diện du lịch cho khách đến tham quan, thuận tiện kéo nền kinh tế ở Lạc Tinh Thành lên.” Bị những nụ cười đó lây nhiễm, Mộ Khinh Ca cũng mỉm cười thì thầm.
Từ trước tới giờ, nàng là người nói là làm.
Nếu đã nghĩ ra ý tưởng hay, vậy nàng sẽ không bỏ qua.
“Bảo Ngân Trần tới gặp ta.” Nàng xoay người bảo Hoa Nguyệt đứng sau lưng mình.
“Dạ, Tiểu tước gia.” Hoa Nguyệt cúi người, rời khỏi phòng.
Chỉ chốc lát đã nghe thấy tiếng bước chân, Mộ Khinh Ca nghiêng tai nghe, hơi nhướng mày. Người tới, không chỉ một người.
Rất nhanh, nàng nhìn thấy Hoa Nguyệt quay lại, phục mệnh: “Tiểu Tước gia, Ngân Trần đã tới. Chỉ là trên đường về, nô tỳ gặp phải hai người Mộ Viễn và Mộ Thần. Bọn họ tới cầu kiến chủ tử, hình như có chuyện quan trọng.”
Mộ Thần và Mộ Viễn?
Mộ Khinh Ca nheo mắt, phân phó Hoa Nguyệt: “Cho Ngân Trần vào trước, để hai người họ chờ một chút.”
“Vâng.” Hoa Nguyệt lại lui ra.
Tiếp theo, Mộ Khinh Ca thấy Ngân Trần đến.
“Khinh Ca.” Ngân Trần tiến vào, trực tiếp đi tới bên cạnh Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca nhẹ gật đầu, nói: “Tìm ngươi là muốn nói cho ngươi một chuyện.” Sau đó nàng truyền đạt lại ý tưởng của mình cho Ngân Trần.
Ngân Trần nghe xong, đôi mắt huyết sắc chớp động ánh sáng, nhìn Mộ Khinh Ca: “Khinh Ca, trong đầu ngài sao lại có nhiều suy nghĩ tuyệt diệu vậy?” Hắn đi vào Trung Cổ Giới lâu như vậy, chưa bao giờ nghe qua cái gì mà khách du lịch.
“Khụ khụ.” Mộ Khinh Ca giả vờ ho để che đi xấu hổ. Đâu phải suy nghĩ tuyệt diệu gì, chỉ là rập khuôn từ trái đất dùng sang đây mà thôi.
Nàng nói với Ngân Trần: “Chuyện này ngươi đại khái hiểu kế hoạch là được, thực hiện cụ thể thì giao cho người dưới làm, sau đó tập trung tu luyện đi.” Nàng có chút băn khoăn, luôn để Ngân Trần bù đầu vướng bận này kia sẽ không thể tu luyện tốt.
Nhưng ai bảo bên cạnh nàng nhiều người thô kệch quá, nhân tài có thể quản lý vụ kinh doanh quá ít?
“Được.” Ngân Trần gật đầu. Ngay sau đó lại an ủi: “Không cần lo lắng vấn đề tu luyện của ta. Ngài yên tâm, ta sẽ không thụt lùi.”
“Tốt nhất là vậy.” Mộ Khinh Ca thoáng an tâm.
Ngân Trần rời khỏi, Mộ Thần mới cùng Mộ Viễn đi vào phòng Mộ Khinh Ca.
“Thiếu chủ.”
“Thiếu chủ.”
Hai người tiến vào, hành lễ với Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca nhẹ gật đầu, nói với hai người: “Được rồi, không cần rườm rà như vậy. Tìm ta có chuyện gì?”
Mộ Thần và Mộ Viễn nhìn nhau, cuối cùng vẫn do Mộ Viễn mở miệng: “Là thế này, Thiếu chủ. Nếu chúng ta đã thần phục Thiếu chủ, vậy ta phải nói rõ tỉ mỉ tình huống Mộ gia Trung Cổ Giới, cũng giúp trong lòng Thiếu chủ có cân nhắc.”
Mộ Khinh Ca yên lặng gật đầu, ngồi xuống ghế dựa, lại chỉ vào hai ghế trống khác: “Ngồi xuống rồi nói.”
Sau khi Mộ Thần và Mộ Viễn ngồi xuống, Mộ Viễn mới nói tiếp: “Mộ gia Trung Cổ Giới ngủ đông ở Trung Cổ Giới nhiều năm, khiêm tốn bồi dưỡng thế lực. Bởi vì liên can đến ân oán vạn năm trước, nên chúng ta vẫn luôn không tiếp nhận người ngoài. Mọi người đều là người đi theo gia tộc từ trước kia, mỗi thế hệ đều được chọn lọc và bồi dưỡng. Cho nên ngoại trừ ba trăm người do Mộ Thần mang đi, hiện giờ Mộ gia còn lại bốn trăm Ngân cảnh, sáu Kim cảnh. Cộng thêm một số tài nguyên linh thạch và đan dược. Còn có…”
Nói đến đây, Mộ Viễn chợt dừng lại nhìn thoáng qua Mộ Thần.
Mộ Khinh Ca nhìn tương tác nhỏ giữa hai người họ, cũng không thúc giục.
Một lúc sau, Mộ Viễn mới nói tiếp: “Ngoại trừ những điều trên, Mộ gia còn có bốn vị lão tổ Độ Kiếp Kỳ. Nhưng hiện giờ họ đều không hỏi thế sự, đều bế quan tiềm tu, chờ đến ngày định ra Thiếu chủ mới ra ngoài.”
“Độ Kiếp Kỳ?” Mộ Khinh Ca thầm nhảy dựng trong lòng, mở miệng hỏi.
Đây là cảnh giới ở trên Kim cảnh sao?
Mộ Thần biết Mộ Khinh Ca không rõ, nên gật đầu nói với Mộ Khinh Ca: “Không sai, phía trên Kim cảnh còn có một Độ Kiếp Kỳ. Nhưng không phải ai cũng tới được Độ Kiếp Kỳ, cần một vài điều kiện tiên quyết. Độ Kiếp Kỳ chia làm ba tầng, yêu cầu phải trải qua lôi kiếp, mỗi lần lôi kiếp đều sẽ có lực lượng càng mạnh hơn. Hiện giờ bốn vị lão tổ Độ Kiếp Kỳ chỉ có một vị vượt qua hai lần lôi kiếp, ba người còn lại đều vượt qua một lần lôi kiếp, đang chuẩn bị cho lần lôi kiếp thứ hai.”
“Cái gì mà điều kiện tiên quyết mới có thể tiến vào Độ Kiếp Kỳ?” Mộ Khinh Ca nhíu mày hỏi.
“Cái này…” Mộ Thần không giải thích rõ, chỉ nói: “Đợi sau khi Thiếu chủ tiến vào Kim cảnh, chúng ta sẽ giải thích kĩ càng cho ngài. Hiện giờ nói thì hơi sớm, trái lại sẽ khiến Thiếu chủ bị vướng mắc.”
Lời này, Mộ Khinh Ca nghe quá nhiều rồi.
Nàng không hỏi nữa, chỉ nhìn Mộ Viễn, chờ hắn nói tiếp.
Mộ Viễn: “Lần này chúng ta tới đây vốn là muốn gặp mặt Thiếu chủ, có hiểu biết lẫn nhau. Không thể ngờ được…” Hắn lắc đầu cười khổ: “Không thể ngờ Thiếu chủ trảm đao gỡ rối nhanh như vậy, vừa gặp mặt đã xong hết chuyện. Cho nên ta còn phải trở về bẩm với bốn vị lão tổ một tiếng. Đợi họ xuất quan, có lẽ sẽ muốn gặp mặt Thiếu chủ.”
“Khi nào họ xuất quan?” Mộ Khinh Ca hỏi.
Nàng rất hứng thú với lão tổ Độ Kiếp Kỳ Mộ gia.
Mộ Viễn không chắc lắm: “Khó mà nói. Có lẽ là một năm, cũng có thể là ba bốn năm, hoặc bốn năm năm.”
Mộ Khinh Ca gật đầu: “Các ngươi không cần ở lại hết, chờ sau khi ngày hội kết thúc, các ngươi có thể trở về, nên thế nào thì làm thế đó, có chuyện gì ta sẽ sai người thông tri. Đương nhiên muốn ở lại cũng có thể. Nhiệm vụ của các ngươi là tranh thủ thời gian nâng cao tu vi, nếu không với tu vi hiện giờ của chúng ta thì sau khi vào đại lục Thần Ma cũng chỉ có vận mệnh chờ chết.”
Mộ Viễn nghiêm túc gật đầu: “Mộ Thần đã nói rõ ràng với ta chuyện Thiếu chủ trải qua trong Hàn Tấc. Người cạnh tranh ở đại lục Thần Ma kia không dễ đối phó, huống chi những người đứng sau hắn. Sau khi trở về, ta sẽ lập tức hạ lệnh tất cả mọi người bế quan tu luyện.”
Nói xong hắn lại do dự, xin chỉ thị từ Mộ Khinh Ca: “Thiếu chủ, ta định để Mộ Phong ở lại học tập bên cạnh Thiếu chủ, chẳng hay có được không?”
Ánh mắt Mộ Khinh Ca chợt lóe, cười đăm chiêu: “Có thể.” Mộ Viễn muốn để Mộ Phong lại làm con tin cho nàng yên tâm, cũng coi như tỏ lòng trung thành. Mộ Khinh Ca đương nhiên hiểu.
Nói xong rồi, Mộ Thần và Mộ Viễn cũng rời khỏi phòng Mộ Khinh Ca.
Bóng đêm tối om, ánh sao trên trời cũng dần giảm bớt.
Mộ Khinh Ca duỗi hông, đứng ở mép giường thu hết toàn bộ Lạc Tinh Thành vào trong mắt.
Đột nhiên bên hông nàng căng thẳng, mùi hương lạ lùng quen thuộc xông vào mũi. Nàng kinh ngạc xoay người, đáy mắt thanh thấu phản chiếu khuôn mặt khuynh thế.
“Chàng tới rồi!” Mộ Khinh Ca không nhận ra giọng nói mình xen lẫn vui vẻ và nhớ nhung.
Tư Mạch cúi đầu nhìn nàng, khóe miệng chứa ý cười, nhẹ nhàng gật đầu.
Hắn chọc nhẹ vào trán Mộ Khinh Ca, thanh âm trầm thấp: “Có nhớ ta không? Ta ngày nào cũng nhớ nàng.”
Lời ngon tiếng ngọt khiến Mộ Khinh Ca nhoẻn miệng. Nàng nhìn về phía hắn, ánh mắt không hề yếu thế chút nào.
Đột nhiên nàng ôm lấy cổ Tư Mạch, kéo hắn xuống, nhón chân lên hôn vào đôi môi mê người kia.
Đáy mắt hổ phách của Tư Mạch nổi lên ý cười. Hắn ôm chặt lấy eo thon, gia tăng nụ hôn này.
Trong nụ hôn xen lẫn nhớ nhung và luyến tiếc. Dạng tình yêu gặp nhau thì ít mà xa cách thì nhiều này, cần phải có dũng khí cực lớn, cũng khiến hai người yêu nhau đều quý trọng thời gian ở chung.
Rõ ràng chỉ mới hai tháng không gặp, nhưng nỗi nhớ lại như thủy triều ập tới.
Tư Mạch hận không thể kéo thân ảnh trong lòng mình vào cơ thể, vừa có được lại không rời xa nhau. Mộ Khinh Ca hận không thể nhốt Tư Mạch vào không gian mình, tùy thời đều có thể gặp.
Dưới sao trời, hai người đều quên mình, dùng động tác trực tiếp nhất biểu đạt tình cảm cho nhau.
Hơi thở ái muội tỏa ra từ hai người, dần dần tràn ngập trong căn phòng. Tựa hồ trong bóng đêm lây nhiễm tầng sương mờ.
Thẳng đến khi nụ hôn rút cạn hô hấp, thở dồn dập không thông, họ mới lưu luyến tách ra.
“Ta mang quà đến cho nàng.” Tư Mạch ôn nhu dùng lòng bàn tay lau đi dấu vết bên khóe miệng Mộ Khinh Ca, cười nói.
Mộ Khinh Ca nhướng mày, tò mò hỏi: “Quà gì vậy?”
Ý cười trong mắt Tư Mạch càng đậm, hắn nhìn Mộ Khinh Ca nói: “Còn nhớ trước đó ta từng nói qua, nhất định phải giúp nàng bắt về một con tốt nhất làm tọa kỵ không?”
Là chuyện này!
Mộ Khinh Ca sáng mắt, lập tức gật đầu.
Tư Mạch vung tay lên, trong phòng bỗng có thêm một thứ rơi xuống đất.
Lập tức, quang mang bảy màu chiếu sáng toàn bộ căn phòng, tựa như dị bảo xuất thế.
Mộ Khinh Ca bị ánh sáng bảy màu chiếu rọi khiến đôi mắt khó chịu, vội nhắm lại. Chợt nghe thấy tiếng hót lảnh lót vang lên trong phòng, truyền khắp toàn bộ Lạc Tinh Thành.