Chương 948: Tang gia đến
Tư Mạch quay về, luôn thần không biết quỷ không hay.
Không kinh động bất kỳ ai, hắn đã lặng yên rời đi.
Mộ Khinh Ca ngủ dậy, duỗi tay sờ sang bên cạnh thấy trống trơn. Nàng mở mắt đầy tiếc nuối: “Ta còn chưa dẫn chàng đi tham quan Lạc Tinh Thành hiện giờ mà.” Mộ Khinh Ca lẩm bẩm.
“Tiểu Tước gia, phía trước truyền đến tin tức, người của Tang gia sẽ tới đây trong một canh giờ.” Ngoài cửa vang lên tiếng gọi của Ấu Hà.
Mộ Khinh Ca chống tay ngồi dậy, đối diện với Ấu Hà bên ngoài: “Đã biết. Chuẩn bị nước cho ta, ta muốn tắm rửa.”
“Vâng.”
Tiếng bước chân chậm rãi đi xa.
Mộ Khinh Ca lúc này mới chiếu tầm mắt nhìn vào con Duyên bảy màu nằm một góc.
Nhìn con Duyên này, trong đầu Mộ Khinh Ca lại hiện lên cảnh tượng đêm qua… Không, phải nói là rạng sáng đối thoại với Tư Mạch, nàng bất giác cười ngọt ngào.
Vung tay lên, Duyên ngủ say bị nàng thu vào không gian.
Tập trung tinh thần, nàng xốc chăn xuống giường, đột nhiên phát hiện trên giường có thêm một hộp gấm.
‘Đây là cái gì?’ Mộ Khinh Ca hơi kinh ngạc, mở nắp hộp gấm ra.
Một luồng gió phả ra từ hộp gấm, Mộ Khinh Ca giật mình không kịp đề phòng.
Ngay sau đó, có bóng người hư ảo đáp trên mặt đất, biến thành Tư Mạch.
“Tiểu Ca nhi…”
“A Mạch!” Nhìn thấy bóng người hư ảo mở miệng nói chuyện, Mộ Khinh Ca lại giật mình.
Tư Mạch hư ảo, đôi mắt hổ phách hàm chứa ý cười ôn nhu nhìn Mộ Khinh Ca: “Đêm qua vội vàng quấn lấy nàng, xém chút quên mất chuyện chính. May là lúc sắp đi bỗng nhiên nhớ tới. Thứ trong chiếc hộp là món quà thứ hai của ta, ăn mừng nàng khai thành. Nàng mở ra nhìn sẽ biết đây là cái gì.”
Mộ Khinh Ca nghe lời mở hẳn ra, trong hộp gấm là một gốc cây hoa nhỏ màu đỏ nhìn như kén tằm, rễ cây bóng loáng như chất lỏng oánh nhuận.
“Hoa Huyết Kén!” Mộ Khinh Ca kinh hỉ.
Hoa Huyết Kén! Hoa Huyết Kén! Cộng thêm Linh Chi Hỏa Vũ nàng lấy được từ Hàn Tấc cùng với tất cả dược liệu giúp Mộ Liên Thành chỉ còn thiếu một chút, và cả máu Thần Ma!
Đại lễ này, là Tư Mạch hao tốn công sức tặng nàng.
Mộ Khinh Ca nở nụ cười động lòng người, nàng cất hộp gấm rồi nhìn bóng Tư Mạch hư ảo, thấp giọng nói: “A Mạch, đa tạ.”
Tư Mạch giống như dự đoán được Mộ Khinh Ca sẽ cảm ơn hắn, ngay khi nàng vừa dứt lời thì lập tức nói: “Ta nói rồi, giữa chúng ta không cần một chữ tạ. Ta phải đi, có thời gian ta sẽ đến thăm nàng. Khoảng thời gian ta không có ở đây, nàng phải giữ gìn sức khỏe thật tốt. Đáp ứng ta, đừng để bị thương nữa. Nếu gặp chuyện không thể làm, không cần cố chống chọi, nàng còn có ta. Ta cho nàng phù truyền tin, không chỉ có thể truyền tin cho Lâm Xuyên, mà cũng có thể truyền tin cho ta.”
Dần dần, thân ảnh Tư Mạch càng nhạt màu. Cuối cùng hóa thành một sợi tóc đen chậm rãi thả xuống.
Mộ Khinh Ca đón lấy, sợi tóc đen đáp xuống lòng bàn tay nàng. Vẫn còn dư lại mùi hương chỉ thuộc về Tư Mạch.
Không muốn cất tùy tiện quà của Tư Mạch, Mộ Khinh Ca đi tìm túi gấm, cất gọn sợi tóc vào trong, bảo quản thích đáng.
Chỉ là vừa mới cất xong, nàng bỗng cổ quái não bổ: ‘Nếu mỗi lần muốn nhắn đều phải giựt một sợi tóc xuống, vậy có thể sẽ nhanh chóng thành đầu trọc không?’
Lẩm bẩm xong, Mộ Khinh Ca bị chính ý nghĩ của mình bật cười ha ha.
Tiếng cười truyền ra ngoài cửa, làm cho Ấu Hà chuẩn bị xong nước tắm hoảng sợ. Không biết vì sao Mộ Khinh Ca vui vẻ vậy.
“Từ lúc trở về từ Hàn Tấc, chưa từng trông thấy Tiểu Tước gia cười.” Ấu Hà có chút đau lòng, chậm rãi lắc đầu.
Mộ Khinh Ca xuống giường đi đến bên cửa sổ, nhìn cảnh sắc ngoài trời. Vẻ mặt bỗng nhiên kinh ngạc: “Mặt trời xuống núi rồi ư?”
Vậy chẳng phải nói, ta đã ngủ cả ngày?!
Mộ Khinh Ca hít một hơi thật sâu, hung hăng co khóe miệng.
“Tiểu Tước gia, nước tắm đã chuẩn bị xong.” Ngoài cửa truyền đến thanh âm Ấu Hà.
Mộ Khinh Ca thở dài: “Trước đó còn thấy kỳ lạ sao Tang gia đến sớm vậy, không ngờ đã tới hoàng hôn rồi.”
Đợi Mộ Khinh Ca rửa mặt chải đầu xong, ăn thêm chút điểm tâm lót dạ, thủ vệ cửa thành truyền tin đến, Tang gia đã tới cửa thành.
Mộ Khinh Ca dẫn theo hai tì nữ Ấu Hà và Hoa Nguyệt đến cửa thành nghênh đón.
“Ngoại gia gia, Tam trưởng lão.” Thấy Tang Thuấn Vương và Tam trưởng lão dẫn đội, Mộ Khinh Ca tươi cười.
Đi theo họ ngoại trừ quản sự Tang gia thì còn một đời thế hệ trẻ Tang gia. Hẳn là Tang Thuấn Vương muốn nhân cơ hội dẫn họ đi trải nghiệm sự đời.
Mộ Khinh Ca nhanh chóng quét một vòng, ngoại trừ Mộ Tuyết Vũ còn thấy được mấy người Tang Chỉ Lan và Tang Dã. Còn một người nữa từng gặp mặt một lần, nhưng chưa tiếp xúc qua.
Ánh mắt Mộ Khinh Ca dừng đến Tang Học Chi thì thu về.
“Ca nhi, nơi này của con rất không tồi!” Tang Thuấn Vương đi dọc đường từ cửa thành vào, thấy dáng vẻ Lạc Tinh Thành, thật lòng khen ngợi.
“Lão đại.” Mộ Tuyết Vũ cũng vui vẻ nói.
Mộ Khinh Ca mỉm cười, nói với bọn họ: “Nếu thích có thể ở thêm mấy ngày. Sau này lượng tiêu thụ binh khí của Tang tộc chỉ có ở Lạc Tinh Thành, cũng có rất nhiều cơ hội tới đây.”
Tang Thuấn Vương gật đầu.
“Vào trước rồi nói sau, trong phủ đã chuẩn bị bữa tối. Mọi người có thể nghỉ ngơi trước, ăn uống thoải mái.” Mộ Khinh Ca mời mọi người vào đại điện.
Thường nói thuyết khách tùy chủ. Nếu là khách, Tang Thuấn Vương dĩ nhiên nghe theo Mộ Khinh Ca an bài.
Người Tang gia lần lượt vào phủ Thành chủ.
Đại Tư Tế đi cùng Tang gia đến đây, tới bên cạnh Mộ Khinh Ca, cung kính hành lễ với nàng: “Thiếu chủ.”
Mộ Khinh Ca nhẹ gật đầu, nói: “Một đường vất vả, sau này ngươi ở lại đây bớt phải bôn ba nhiều.”
“Đa tạ Thiếu chủ.” Đại Tư Tế cảm tạ, đi theo vào.
Mộ Khinh Ca xoay người, lúc đi qua Mộ Tuyết Vũ thì nói: “Ta đã sắp xếp phòng của muội trong phủ Thành chủ. Đến lúc đó bảo Ấu Hà dẫn muội qua.”
Nói xong, nàng đi tới chỗ Tang Thuấn Vương, bỏ lại Mộ Tuyết Vũ đang sửng sốt.
Mộ Khinh Ca đi cạnh Tang Thuấn Vương, nói: “Ngoại gia gia, sau này Tang gia có quan hệ hợp tác với Lạc Tinh Thành rồi. Để thuận tiện, con cố ý chọn một phủ đệ không người ở làm nơi cố định cho Tang tộc. Ngài xem có được không?”
Tang Thuấn Vương nhìn về phía nàng, cười nói: “Con quyết định rồi thì cần gì hỏi ta? Cứ làm theo ý con đi.”
Mộ Khinh Ca hơi mỉm cười, gật đầu.
Đêm đó, Mộ Khinh Ca mở tiệc trong phủ Thành chủ chiêu đãi Tang gia.
Bởi vì hội giám thưởng Tang gia sẽ tổ chức ở Lạc Tinh Thành, nên có rất nhiều việc cần đến Mộ Khinh Ca. Sau khi yến hội kết thúc, Tang Thuấn Vương đến thư phòng Mộ Khinh Ca. Nấu một bình giải rượu, hai người chậm rãi nói chuyện.
“Tuy trên thiệp đều dựa theo danh nghĩa Tang tộc và Lạc Tinh Thành phát ra ngoài. Nhưng nếu cùng một chỗ, lại cùng có quan hệ với con, ta nghĩ nên gộp lại làm một.” Tang Thuấn Vương uống một ngụm trà, thả chén xuống rồi bảo Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca gật đầu. Nàng hiểu ý Tang Thuấn Vương, cũng đang có ý này: “Con cũng định vậy. Hai bên mời người ra vào không nhiều, hoàn toàn có thể chứa hết, không cần chia làm hai. Đến lúc đó phủ Thành chủ mở tiệc tuyên bố Lạc Tinh Thành thành lập, vừa để mọi người xem Thánh khí.”
“Ừm, bớt rất nhiều việc. Chỉ là ngày mai bên Tang tộc cần một nơi triển lãm binh khí. Lần này ta mang đến hơn trăm kiện binh khí, binh khí Thần cấp có hai món, còn lại đều là Bảo cấp. Nếu có người coi trọng thì có thể mua bán, hơn nữa Tang tộc đã lâu không xuất đầu lộ diện, cũng phải để cho người ngoài biết được Tang tộc ta vẫn là đệ nhất luyện khí. Có thể nhận một số đơn hàng lớn cũng là chuyện tốt.” Tang Thuấn Vương nói ra suy nghĩ của mình.
Mộ Khinh Ca tán đồng: “Lạc Tinh Thành vốn có cửa hàng chuyên môn cho Tang gia sử dụng, có thể triển lãm ở đó. Mặt khác, hai kiện binh khí Thần cấp có thể triển lãm nhưng đừng bán. Để bọn họ nhìn đủ rồi mang đi Nhất Lâu bán đấu giá.”
“Nhất Lâu?” Tang Thuấn Vương kinh ngạc.
Mộ Khinh Ca giải thích: “Đó là tòa nhà chuyên bán đấu giá ở Lạc Tinh Thành, sẽ tổ chức định kỳ. Chủ yếu bán đấu giá binh khí Tang tộc, và các đan dược Bảo cấp trở lên.”
Tang Thuấn Vương sáng mắt, lập tức hiểu ý Mộ Khinh Ca. Ông chỉ vào Mộ Khinh Ca cười nói: “Con đúng là tiểu hồ ly.”
Mộ Khinh Ca hơi hơi mỉm cười, tiếp tục lên tiếng: “Mặt khác ngoại trừ triển lãm, có thể chọn lọc một vài đệ tử luyện khí không tồi, tổ chức một buổi luyện khí công khai để cho người khác xem Tang tộc luyện khí thế nào. Binh khí luyện ra nếu họ tình nguyện bán cũng có thể ra giá, ai ra giá cao thì được.”
Tang Thuấn Vương cười đến không khép miệng lại được, quả thực vô cùng hài lòng: “Ca nhi, đầu óc con rốt cuộc lớn lên thế nào? Thiên phú tu luyện thì cũng thôi, ngay cả đạo lý kinh thương cũng hiểu thấu.”
Mộ Khinh Ca mỉm cười lắc đầu: “Con không hiểu kinh thương, chỉ là nhìn nhiều nên sẽ biết đôi chút. Suy một ra ba, con vẫn hiểu được.”
Nàng cười nhàn nhạt, giữa trán tùy tính bình tĩnh, hoàn toàn không hề kiêu ngạo tự mãn sau khi được khen.
Tang Thuấn Vương thấy vậy âm thầm gật đầu.
Xong việc rồi, Tang Thuấn Vương rời khỏi phủ Thành chủ đi tới phủ đệ do Mộ Khinh Ca an bài cho Tang tộc. Mộ Khinh Ca đứng trước cửa sổ, nhìn bóng lưng ông rời đi.
Hiện tại vừa vặn là thời điểm ánh sao rơi.
Khi bầu trời sao rơi xuống, Mộ Khinh Ca thấy được Tang Thuấn Vương đứng sững sờ tại chỗ kinh ngạc trông thấy.
Khóe miệng nàng nhẹ cong lên, thấp giọng lẩm bẩm: “Mấy ngày nữa sẽ có thêm rất nhiều người chiêm ngưỡng cảnh đẹp Lạc Tinh Thành. Nơi này sẽ trở thành tòa thành chói mắt.”
Ngày hôm sau, mọi thứ bắt đầu bận rộn bố trí…