Chương 947: Sao trời làm chứng
Pi —!!!
Tiếng hót lảnh lót vang lên trong phòng Mộ Khinh Ca, quanh quẩn trên bầu trời Lạc Tinh Thành, cũng kinh động toàn bộ người ở trong tòa thành này.
Vô luận là người trong đại điện hay trong thành đều sôi nổi chạy ra, thấy được ánh sáng bảy màu tỏa sáng ở căn phòng nào đó trong đại điện.
“Đó là cái gì?”
“Tiếng chim này từ đâu tới?”
“Đó là phủ Thành chủ, sao hơn nửa đêm lại phát ra ánh sáng bảy màu?”
“Màu sắc thật xinh đẹp!”
Người trong thành đều xì xào bàn tán, kinh ngạc không thôi.
Mà trong phủ Thành chủ, Mặc Dương vội vàng dẫn theo Long Nha Vệ tới phòng Mộ Khinh Ca.
“Tiểu Tước gia!” Hắn khẩn trương hô to ngoài cửa, sắp đá văng cửa tới nơi.
Mộ Khinh Ca bị Tư Mạch ôm vào lòng, kinh ngạc nhìn vật nhỏ dưới đất. Nghe thấy âm thanh nôn nóng ngoài cửa, theo bản năng trả lời: “Ta không sao, các ngươi không cần tiến vào.”
Thanh âm Mộ Khinh Ca nghe ra rất bình thường, không có gì đáng lo.
Điều này làm cho Mặc Dương thả lỏng, cho dù có nghi hoặc nhưng hắn cũng không muốn vi phạm mệnh lệnh Mộ Khinh Ca. Vì thế hắn mang theo Long Nha Vệ lui trở về, trên đường gặp phải người khác cũng chạy tới đây, bèn truyền đạt lại lời của Mộ Khinh Ca, mọi người mới cùng nhau rời đi.
Ngoài cửa an tĩnh, Mộ Khinh Ca mới dời lực chú ý vào chùm sáng bảy màu dưới đất.
Ánh sáng nhạt đi, dần dần một con ‘điểu’ xuất hiện trước mặt Mộ Khinh Ca.
Nhưng mà…
“Đẹp quá!” Mộ Khinh Ca choáng ngợp.
Vật nhỏ này chỉ lớn bằng bàn tay, lông chim bảy sắc. Ngay cả mỏ cũng phiếm kim sắc nhàn nhạt. Móng vuốt như được chế tạo bằng vàng ròng.
Trên đầu có cái mào phiêu dật đong đưa, nó đang đắc ý rung đùi.
Cái đuôi cũng rất xinh đẹp, di động theo gió. Lông vũ dài như ngọn lửa chói mắt, tản ra quang mang nhạt màu.
“Đây là loài chim gì vậy?” Mộ Khinh Ca kinh ngạc hỏi.
Tư Mạch mỉm cười, đáp: “Đây là một nhánh của phượng hoàng, gọi là Duyên. Trải qua vạn năm, phượng hoàng niết bàn mới có thể xuất hiện một đôi.”
Mộ Khinh Ca chợt ngước mắt nhìn về phía Tư Mạch, cười sâu kín: “Vậy con còn lại chắc ở chỗ chàng rồi.”
Tư Mạch hơi hơi mỉm cười, giơ tay lên, lại có thêm một vật nhỏ khác xuất hiện.
Nhưng con Duyên này không kinh diễm như con kia, toàn thân tản ra ánh sáng đen nhánh phiếm màu tím.
“Chúng là một đôi?” Mộ Khinh Ca co khóe miệng, kinh ngạc hỏi.
Ngoại hình không khỏi quá khác biệt đi. Một con bảy màu lộng lẫy, một con đen như than.
“Đúng vậy.” Tư Mạch cười gật đầu.
Như để chứng thực lời hắn nói, hai vật nhỏ vừa gặp nhau là ríu rít thân thiết. Rướn cổ ra sửa soạn lông chim cho nhau, cảm giác ngọt ngấy này làm cho Mộ Khinh Ca tin luôn.
“Vì sao con này đen thế?” Mộ Khinh Ca tò mò hỏi.
Tư Mạch giải thích: “Vạn năm qua Duyên chỉ cho ra một đôi. Con mái lấp lánh vô cùng, con đực màu sắc ảm đạm. Nhưng giữa chúng nó có liên hệ cực mạnh, kể cả không cùng một không gian thì vẫn có thể cảm nhận được sự tồn tại của nhau. Hơn nữa cực kỳ trung thành, nếu có một con chết đi, con còn lại tuyệt sẽ không sống một mình.”
Mộ Khinh Ca nghe hắn giải thích, không khỏi chớp mắt.
Lúc này chim mái hoa mỹ lại hót lên, đột nhiên tung cánh cọ vào Mộ Khinh Ca, rồi bay ra bầu trời đêm.
Nó vừa động, con chim đực cũng không chịu cô đơn, cùng bay theo ra ngoài.
Hai con chim bay quanh trên không trung, cực kỳ thân mật triền miên, đắm chìm dưới ánh sao trời.
Bỗng chốc thân ảnh chúng nó dần phóng đại. Từ một vật nhỏ chỉ lớn bằng bàn tay hóa thành kích thước có thể chở mấy người. Duyên biến lớn, chim mái càng lộng lẫy kinh người, mà chim đực càng thêm trầm ổn khí phách.
“Mau xem! Con chim đó thật xinh đẹp!”
“Đúng vậy! Đẹp quá!”
“Con chim này từ đâu ra?”
“Chẳng lẽ là tọa kỵ của Thành chủ chúng ta?”
“Thật xinh đẹp, ta chưa bao giờ thấy qua con phi hành thú nào đẹp như vậy.”
Người trong thành vẫn chưa giải tán, đều sôi nổi ngẩng đầu nhìn lên hai con Duyên trên bầu trời.
Mộ Khinh Ca và Tư Mạch sóng vai đứng trước cửa sổ, cũng nhìn lên Duyên bay lượn dưới trời sao. Tình cảm không cần biểu đạt bằng ngôn từ, lan tỏa từ trái tim.
“Tiểu Ca nhi, Duyên sở hữu năng lực của phượng hoàng nhất tộc. Dục hỏa trùng sinh, bất diệt bất tử, khống chế mọi loài chim, có thể phát ra sóng âm, miệng có thể phun lửa. Cho nên nó không chỉ là tọa kỵ, thời điểm tất yếu nó còn có thể chiến đấu cùng nàng.” Tư Mạch nói bên tai Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca yên lặng gật đầu. Cặp mắt thanh thấu phản chiếu bóng Duyên.
“Tiểu Ca nhi muốn cưỡi thử không?” Nhìn thấy ánh mắt khao khát của nàng, Tư Mạch chủ động hỏi.
Mộ Khinh Ca lập tức gật đầu.
Nàng chưa từng có phi hành thú thuộc về mình.
“Nàng gọi nó về đây.” Tư Mạch nói.
Mộ Khinh Ca lập tức vẫy tay với con Duyên kia. Duyên rất biết nghe lời, giang cánh nhào về Mộ Khinh Ca. Nó dừng trước cửa sổ, hót lên một tiếng lảnh lót như đang mời gọi.
Mộ Khinh Ca nhảy lên, đứng trên lưng nó.
Đợi nàng ngồi ổn, Duyên mới mang theo nàng bay lượn trên trời.
“Là Thành chủ!”
“Đúng là Thành chủ!”
“Quả nhiên là tọa kỵ của Thành chủ!”
“Cũng chỉ có Thành chủ Lạc Tinh Thành chúng ta mới có tọa kỵ như vậy!”
Bá tánh mới vào thành giờ mới thấy Mộ Khinh Ca, hiện giờ thấy nàng uy vũ khí phách cưỡi Duyên thị sát trên tòa thành, đều sôi nổi quỳ xuống hướng tới ánh mắt kính sợ.
Đám thuộc hạ của Mộ Khinh Ca trong tòa thành, trong đại điện này đều thấy rõ.
Nhưng điều bọn họ ghi nhớ kỹ lại là bóng hình màu đỏ cưỡi trên lưng Duyên.
…
Ánh sao Lạc Tinh Thành cuối cùng biến mất, bóng đêm tĩnh lặng. Dãy núi nơi xa tản ra quang mang nhạt màu.
Trong phòng Mộ Khinh Ca có hai con Duyên nằm quấn quít nhau, dựa sát vào nhau mà ngủ.
Mộ Khinh Ca nằm trên chiếc giường rộng lớn, mắt đẹp sáng rỡ nhìn Tư Mạch. Một tay Tư Mạch chống lên giường, vừa chống đỡ thân thể vừa chống đầu. Mái tóc xõa xuống, đôi mắt hổ phách ngoại trừ chứa đựng Mộ Khinh Ca thì không còn điều gì.
“Tiểu Ca nhi, đời đời kiếp kiếp chúng ta đừng tách ra được không?” Đột nhiên Tư Mạch mở miệng nói lời yêu thương.
Mộ Khinh Ca sửng sốt, lẩm bẩm theo bản năng: “Đời đời kiếp kiếp?”
“Nàng không muốn?” Sâu trong đôi mắt Tư Mạch bỗng xuất hiện một tia hoảng loạn hiếm có.
Mộ Khinh Ca chậm rãi lắc đầu, tay nàng quấn lọn tóc Tư Mạch, thấp giọng nói: “Đời đời kiếp kiếp quá mức hư vô, ta không dám bảo đảm. Có người nói sau khi chết đi sẽ đến báo danh tại nơi khác, uống chén canh mạnh bà là có thể quên đi mọi chuyện, một lần nữa làm người.”
“Ta không cho phép nàng quên ta!” Tư Mạch cắt ngang lời nàng, nắm chặt tay nàng, ánh mắt mang theo áp bách không cho cự tuyệt.
Mộ Khinh Ca sửng sốt nhìn hắn, chưa trả lời.
“Ta không cho! Ta không cho! Không cho không cho không cho!” Tư Mạch liên tục lặp lại.
Thấy nàng chỉ chăm chú nhìn mình mà không nói gì, đôi mắt Tư Mạch sắc bén: “Vô luận sau khi chết sẽ thế nào, cho dù chỉ còn một sợi u hồn, ta cũng sẽ tìm được nàng. Nếu nàng dám quên ta, ta sẽ…”
“Chàng sẽ làm gì?” Dáng vẻ hắn khẩn trương, khiến Mộ Khinh Ca không khỏi nổi tâm trêu đùa.
“Ta sẽ…” Tư Mạch không nói nên lời câu kế tiếp, chỉ có thể tức giận giữ đầu nàng, hung hăng hôn xuống.
“Ưm…” Nụ hôn trả đũa khiến Mộ Khinh Ca không nhịn được phải thở ra tiếng.
Nam nhân này bây giờ dường như quên mất ôn nhu là cái gì.
Động tác hắn rất thô lỗ, khiến môi Mộ Khinh Ca phát đau.
Thẳng đến khi hôn đến môi nàng sưng lên, Tư Mạch mới bằng lòng buông tha.
“Mộ Khinh Ca nàng nghe đây, nếu nàng quên ta một lần, ta sẽ khiến nàng yêu ta một lần. Quên ta mười lần, ta sẽ khiến nàng yêu ta mười lần! Ta mặc kệ đời đời kiếp kiếp sẽ thế nào, ta chỉ biết, chỉ cần nàng còn ý thức trong ba nghìn thế giới, thì đừng mong thoát khỏi ta!” Ánh mắt Tư Mạch hung dữ nói ra lời thề của chính mình.
“Chàng uy hiếp ta?” Khóe miệng Mộ Khinh Ca chậm rãi cong lên.
“Đúng! Ta đang uy hiếp nàng! Nàng dám quên ta thử xem.” Tư Mạch bá đạo.
Mộ Khinh Ca cười càng tươi, nàng hỏi lại: “Vậy nếu chàng quên mất ta thì sao?”
“Sẽ không!” Tư Mạch trả lời không chút nghĩ ngợi.
Mộ Khinh Ca nhướng cao mi: “Không chắc đâu, chúng ta làm sao khống chế hết tất cả phát sinh? Vạn nhất chàng thật sự quên ta thì phải làm sao giờ?”
Tư Mạch nhìn nàng, nghiêm túc nói: “Nếu ta quên nàng, nàng hãy giết ta đi.”
“Giết chàng?” Mộ Khinh Ca cười khẽ lắc đầu. Nàng duỗi tay điểm mũi Tư Mạch, nói: “Ta sẽ không giết chàng, ta chỉ biết trói chàng lại, nhốt vào nơi chỉ ta mới có thể đến, để chàng vĩnh viễn chỉ có một mình ta, không thể đi đâu.”
Đôi mắt Tư Mạch tràn ra vui mừng. Hắn cúi đầu nhẹ đụng chóp mũi Mộ Khinh Ca, nói: “Kể cả ta không quên nàng, nàng cũng có thể giam ta lại. Không cho ai thấy, vĩnh viễn chỉ nhìn nàng.”
Mộ Khinh Ca phì cười, đôi mắt thanh thấu tràn ngập ý cười.
“Tiểu Ca nhi, ta muốn thề trước sao trời, đời đời kiếp kiếp nàng chỉ thuộc về mình ta. Ba nghìn thế giới chúng ta phải ở bên nhau.” Tư Mạch khắc chế lực lượng cuồng bạo trong cơ thể, mở miệng yêu cầu Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca thấy đáy mắt hắn khắc chế như thể sắp bùng nổ. Đôi tay ôm lấy cổ hắn, kéo đến càng gần, thấp giọng nói: “Ta thề, đời đời kiếp kiếp chúng ta vĩnh viễn không rời xa nhau. Ba nghìn thế giới, chàng ở đâu, ta ở đó. Thần phật khắp trời, chư thiên quần ma đều không thể tách chúng ta ra.”
Tư Mạch nở nụ cười tuyệt mỹ. Hắn cũng thấp giọng nỉ non: “Ta cũng thề, vĩnh viễn không phụ Mộ Khinh Ca. Đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn không chia lìa. Nếu thiên cản ta, ta hủy thiên. Nếu địa trở ta, ta diệt địa.”
Hai người nhìn nhau cười, môi lưỡi dây dưa. Tầng tầng màn lụa che đi cảnh xuân diễm lệ…