Đây không phải là phòng tắm của Bùi Dương, mà là một phòng tắm dành cho khách. Cửa sổ của nó đối diện với cầu trượt của khu dân cư, có không ít trẻ con đang chơi đùa bên dưới, tiếng cười vang vọng.
Bên cạnh chính là nhà bếp, Bùi Tư Vi đang rửa bát, vì khu dân cư đã thông báo tối nay sẽ cúp điện, Bùi Du Cát cũng có thể đến để rửa mặt bất cứ lúc nào, trong tình huống như vậy đáng lẽ không nên làm những chuyện vượt quá giới hạn.
Phó Thư Trạc đã quen với việc trêu mèo, phần lớn thời gian chỉ là nói khoác, không thực hiện hành động cụ thể, nhưng Bùi Dương thì không.
Cậu do dự một chút, khóe mắt đỏ lên, đầu gối cũng cong đến một nửa nhưng vẫn có chút sợ hãi, sợ có ai đó đột ngột đến phát hiện ra dấu hiệu gì.
“Dùng tay, được không?”
Ánh mắt Phó Thư Trạc đột nhiên trở nên sâu thẳm, như biển cả yên bình bỗng dưng bị bão tố khuấy động, rõ ràng trong mười bảy năm qua, họ đã trải qua không biết bao nhiêu đêm bằng tay, nhưng khoảnh khắc này, anh vẫn như thấy chàng trai năm nào đã bất chấp tất cả đặt cược mọi thứ cho anh.
Nhưng cơn bão nhanh chóng lắng xuống. Phó Thư Trạc ôm chặt Bùi Dương, xoa lưng cạu: “Không cần, ông xã em không phải trung tình lên não.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play