Hàn Lỗi đẩy một chiếc xe đẩy tay nhanh chóng chạy đến, trên xe có trải một lớp rơm, còn có một chiếc chăn.
Tôn Đại Thụ mồ hôi đầy đầu đi theo phía sau, chắc là vừa mới đi làm về.
Mấy hôm nay Tôn Đại Thụ đang làm việc ở mảnh đất ở phía tây, đi bộ phải mất nửa giờ.
“Anh ơi, em đã mượn xe đẩy về rồi đây, nhanh đưa chị dâu đến trạm y tế đi.” Hàn Lỗi nói.
Lúc này Hàn Chấn Vũ cũng không rảnh quan tâm đến việc sợ bị hiểu lầm nữa, ôm Tô Tả Thu đặt trên xe, nói với hai người: “Tôi có thể đi một mình, hai cậu đã làm việc một ngày rồi, nhanh về nhà nghỉ ngơi đi.”
Hàn Lỗi kéo xe và nói: “Anh Chấn Vũ, em đi với anh, đến đó có chuyện gì cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau.”
Tôn Đại Thụ nói: “Em cũng cùng đi.”
Còn có vài thanh niên ngày thường có quan hệ tốt với Hàn Chấn Vũ cũng hỏi có cần giúp đỡ gì không?
Nhưng người nhà sợ họ đi theo Hàn Chấn Vũ sẽ học điều xấu, nên lúc mấy người thanh niên kia mở miệng thì đã bị người nhà của mình ngăn cản, không cho họ đi.
Hầu hết mọi người trong thôn đều rất ghét người không có công việc đàng hoàng như Hàn Chấn Vũ.
Cảm thấy tên côn đồ này sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện, cho nên không cho chồng và con mình đến gần anh ấy.
Hàn Chấn Vũ không quan tâm đến ánh mắt mọi người, chỉ lắc đầu với mấy người tỏ ý tốt đó.
“Không cần, tôi với Hàn Lỗi và Đại Thụ đi là được, mọi người đều bận rộn cả ngày rồi, về nhà nghỉ ngơi sớm đi thôi, vì chuyện nhà chúng tôi, mà làm lỡ thời gian của mọi người rồi”
Những người đàn ông kia bị người nhà kéo về, cũng cảm thấy ngại ngùng nên vội vàng nói: “Không sao, không sao, cần chúng tôi hỗ trợ gì thì chỉ cần nói một tiếng, không cần ngại.”
Hàn Chấn Vũ gật đầu với họ, cùng với Hàn Lỗi và Tôn Đại Thụ vội vã kéo xe đến trạm y tế xã.
Tô Tả Thu nằm trên xe đẩy, bị xóc nảy suýt nữa nôn hết những gì mà mình đã ăn vào buổi chiều ra.
Cô cảm thấy nếu vẫn cứ giả vờ ngất xỉu như vậy thì không phải là một lựa chọn hay, nếu bị phát hiện thì sẽ rất xấu hổ.
Cho nên từ từ mở mắt ra, đúng lúc bắt gặp đôi mắt bình tĩnh của Hàn Chấn Vũ.
Tô Tả Thu nhân cơ hội này nhìn anh ấy, người đàn ông trước mặt có dáng người cao lớn, khuôn mặt góc cạnh, mày kiếm mắt sao, cả người toát ra một loại nam tính hấp dẫn.
Theo ký ức của nguyên chủ, người đàn ông này thoạt nhìn thì lớn hơn nguyên chủ ba tuổi, năm nay mới 21 tuổi, nhưng sao lại có một loại khí chất trầm tĩnh của một người đàn ông trưởng thành như vậy?
Tô Tả Thu nhìn sang chỗ khác, cô cảm thấy ánh mắt nguyên chủ chắc chắn có vấn đề.
Người đàn ông cực phẩm như vậy lại không cần, mà chỉ nhớ mãi tiểu bạch kiểm đã phản bội mình ở thành phố.
Không không không, đây không phải là mắt có vấn đề, mà chắc là mắt bị mù.
Hàn Chấn Vũ liếc nhìn cô một cái, thờ ơ hỏi: “Tỉnh rồi sao?”
Tô Tả Thu phản ứng lại, vội vàng gật đầu cười. Nhưng sợ anh ấy phát hiện ra bản thân mình khác thường nên lại che trán nhắm mắt lại, giả vờ không thoải mái.
“Cô chịu đựng một chút, sắp đến công xã rồi.” Hàn Chấn Vũ lại nói: “Trên xe có chăn, nếu lạnh thì đắp lên.”
Tô Tả Thu học theo giọng điệu trong cách nói chuyện thường ngày của nguyên chủ, ngại ngùng “ừ” một tiếng, rồi im lặng.
Nhưng trong lòng thì oán giận, người đàn ông này thật sự không biết cách quan tâm chút nào, dù gì cũng phải giúp cô phủ chăn chứ.
Xem ra trong lòng anh ấy cũng không có nguyên chủ.
Nhưng vậy cũng tốt, sau này cũng tránh được một rắc rối.
Hàn Lỗi và Tôn Đại Thụ kéo xe ở phía trước, nghe hai vợ chồng này nói chuyện, hai người đều cảm thấy kỳ lạ.
Sao cảm thấy không giống như một cặp vợ chồng nhỉ? Người nào không biết còn tưởng rằng hôm nay hai người họ mới gặp nhau.
Nhưng nghĩ đến lý do mà Chấn Vũ và thanh niên trí thức Tô kết hôn với nhau, thì hai người cảm thấy cũng bình thường.
Mặc dù người trong thôn không mấy thiện cảm với Hàn Chấn Vũ, nói anh ấy là tên côn đồ, suốt ngày không làm việc đàng hoàng, lang thang khắp nơi.
Nhưng hai người biết Hàn Chấn Vũ không phải là loại người như vậy, người ta là người có năng lực.
Chờ đến trạm y tế xã, Hàn Chấn Vũ hỏi Tô Tả Thu: “Có thể tự đi được không?”
Tô Tả Thu từ trên xe bước xuống, “Được.”
Hàn Chấn Vũ lấy hai túi bánh quy từ trong túi ra đưa cho Đại Thụ và Hàn Lỗi, “Hai người ăn ít lót bụng trước, tôi đưa cô ấy vào khám.”
Hai người làm việc cả ngày nên bây giờ cũng đói bụng, không ngần ngại mà cầm lấy bánh.
Tôn Đại Thụ nói: “Anh Chấn Vũ, chúng tôi đứng ở đây đợi anh và chị dâu.”
Hàn Chấn Vũ gật đầu, đưa Tô Tả Thu vào trạm y tế.
Khi bác sĩ nhìn thấy vết thương trên trán của cô, ông ấy la lên: “Cô bị thương bao nhiêu ngày rồi vậy? Sao bây giờ mới đến đây?”
Tô Tả Thu cũng không giấu giếm, kể hết mọi chuyện cho bác sĩ, “Tôi bị em chồng đánh, lúc ấy nằm trên giường không thể ngồi dậy được, hôn mê hai ngày, hôm nay mới vừa tỉnh.”
Người bác sĩ kia nghe xong thì rất ngạc nhiên, ông ấy nhìn thoáng qua Hàn Chấn Vũ, chỉ thấy vẻ mặt ủ rũ của anh ấy, bác sĩ cũng không hỏi gì thêm.
Vừa băng bó cho Tô Tả Thu, vừa nói: “Cô cũng thật vô tư, bị thương nặng như vậy mà không nhanh đến gặp bác sĩ, chẳng lẽ không sợ chết sao?”
Tô Tả Thu không nói gì.
Hàn Chấn Vũ hỏi: “Bác sĩ, có cần nhập viện không?”
“Mặc dù không cần nhập viện nhưng vẫn cần phải dưỡng một thời gian, một vết rách lớn như vậy, lại ở trên đầu, tốt nhất đừng làm gì trong những ngày này, phải chăm sóc cô ấy thật cẩn thận.”
Người bác sĩ này lại dặn dò thêm một câu, “Nếu có điều kiện, thì phải bồi bổ cho cô ấy, như vậy mới có thể bình phục nhanh được."
“Được, tôi hiểu rồi, cảm ơn bác sĩ.”
Bác sĩ khử trùng vết thương cho Tô Tả Thu trước, sau đó bôi thuốc chống viêm, cuối cùng quấn băng gạc.
“Chỉ thế thôi.” Bác sĩ đưa toa thuốc cho Hàn Chấn Vũ, “Tôi đã kê một số loại thuốc chống viêm, đến hiệu thuốc lấy đi.”
Hàn Chấn Vũ nhận lấy và nói: “Cảm ơn.”
Hai người lại đến quầy thuốc. Hàn Chấn Vũ đi lấy thuốc, Tô Tả Thu đứng một bên chờ anh ấy.
Nhìn khung cảnh bệnh viện đầy cảm giác niên đại, trong lòng Tô Tả Thu thở dài thật mạnh.
Chẳng lẽ ông trời cảm thấy đời trước cô chưa đủ vất vả sao?
Cho nên mới cho cô xuyên không đến thời kỳ khó khăn này để trải nghiệm cuộc sống.
Dựa theo trí nhớ của cơ thể này, thì bây giờ đang là năm 1970, cách thời gian cải cách còn gần chín năm nữa.
Thời kỳ này, đi đâu cũng cần phải có giấy giới thiệu, nếu không sẽ bị xem là người di cư trái phép hoặc là đặc vụ của kẻ thù.
Người thân của nguyên chủ ở thành phố không đáng tin cậy, Tô Tả Thu cũng không có ý định trở về tìm họ.
Tạm thời cứ ở trong thôn đợi trước, ít nhất trong vài năm tới, nông thôn sẽ tương đối yên ổn hơn ở thành phố.
Còn người chồng trên trời rơi xuống này, nếu có thể chung sống hòa thuận với nhau như trước thì cứ như vậy tiếp tục sống với nhau.
Nếu Hàn Chấn Vũ không muốn, vậy thì ly hôn, cô sẽ quay về nơi ở của thanh niên trí thức.
Hàn Chấn Vũ đi lấy thuốc xong, nhìn cô đứng im tại chỗ. Trên đầu còn quấn băng gạc quanh đầu, cơ thể gầy gò đến mức tưởng như nếu có một cơn gió thổi qua thì cũng có thể thổi bay cô đi.
Hàn Chấn Vũ bất lực lắc đầu, cũng có chút hận sắt không thành thép, người phụ nữ này sao có thể ngu ngốc như vậy chứ?
Hàn Mỹ Lệ nhỏ hơn cô, cũng không cao hơn cô, sao có thể bị cô ta đánh thành như con gấu vậy?
Chẳng lẽ không biết đánh trả sao? Chỉ đứng im một chỗ để người ta đánh?
Anh ấy thở dài trong lòng, chuẩn bị nghĩ cách xem liệu có thể đem mối rắc rối lớn này đưa về thành phố càng sớm càng tốt hay không.
Hàn Chấn Vũ đến trước mặt cô nói: “Về thôi. Hàn Lỗi và Đại Thụ còn đang ở bên ngoài đợi.”
Tô Tả Thu phản ứng lại, nhẹ gật đầu, “Được,"
Hai người, người đi trước người đi sau ra khỏi trạm y tế.
Hàn Lỗi và Tôn Đại Thụ đang ngồi trên xe đẩy tay nói chuyện, nhìn thấy hai người đi ra, vội vàng quan tâm hỏi: “Anh Chấn Vũ, chị dâu không sao chứ?”
“Bác sĩ nói miệng vết thương rất sâu, lại ở trên đầu, sợ sau này sẽ để lại di chứng. Cho nên tôi dự định ngày mai đi báo công an, yêu cầu Hàn Mỹ Lệ và Trương Thiến Vân giải thích, hai người họ bị nghi ngờ cố ý giết người."
Lần này Hàn Chấn Vũ đang có ý định khống chế người nhà họ Hàn, không để cho họ tấn công Tô Tả Thu lần nào nữa.
Trong khoảng thời gian ngắn này, e rằng không thể đưa người phụ nữ này trở lại thành phố sớm được.
Nhưng anh ấy còn có rất nhiều việc phải làm, không thể ngày ngày ở nhà với cô được, nên anh phải tìm cách ngăn chặn những rắc rối sau này.
Hàn Lỗi và Tống Đại Thụ đều sửng sốt, “Anh Chấn Vũ, chị dâu bị thương nghiêm trọng lắm sao? Bác sĩ nói sẽ để lại di chứng à?”
Hàn Chấn Vũ nghiêm túc nói: “Sẽ thường xuyên bị đau đầu, sau này cô ấy cũng không thể làm việc nặng được.”
Tô Tả Thu nghe anh ấy thêm mắm dặm muối, chỉ lặng lẽ cúi đầu.
Không ngờ Hàn Chấn Vũ đã nghĩ ra cách đối phó rồi.
Nếu vậy thì cô tạm thời mặc kệ chuyện phía sau, để người đàn ông này đi xử lý đi.
Trên danh nghĩa, anh là chồng của cơ thể này, việc anh ấy đứng ra giải quyết mọi chuyện cũng là bình thường.