Tô Tả Thu khó chịu mở mắt.

Đập vào mắt chính là một căn phòng bằng gạch nung thấp bé và chật chội!

Cô đang nằm trên một chiếc giường đất đầy bụi bặm.

Trên người đang phủ một chiếc chăn hoa cũ rách.

Cô chớp chớp mắt, kinh ngạc nhìn xung quanh.

Đây là đâu?

Không phải cô đang ngủ trong căn nhà mới mua của mình sao?

Sao lại xuất hiện ở đây vậy?

Căn phòng này vừa cũ vừa rách nát, căn nhà ở nông thôn nơi mà cô từng sống khi còn nhỏ thậm chí còn tốt hơn căn nhà này.

Chẳng lẽ cô đang nằm mơ sao?

Nhưng giấc mơ này sao lại chân thật như vậy chứ?

Tô Tả Thu muốn bước xuống giường, nhưng đầu choáng váng, không tỉnh táo, toàn thân không còn chút sức lực nào.

Cô lấy tay vỗ vỗ mặt mình, cố gắng làm cho chính mình tỉnh táo hơn một chút.

Nhưng vết chai trên tay khiến cho cô lập tức mở to mắt.

Không đúng, đây không phải là tay cô.

Cô sợ đến mức toàn thân căng thẳng, trong đầu bỗng nhiên xuất hiện một đoạn ký ức không thuộc về mình.

Tô Tả Thu cảm thấy như mình bị sét đánh bất ngờ vậy, cảm giác toàn bộ máu trong cơ thể mình đều đông lại.

Cô không thể kìm nén được nỗi hoảng sợ trong lòng, cũng không biết nên diễn tả tâm trạng của mình lúc này thế nào.

Sau khi tốt nghiệp đại học, cô đã chăm chỉ liều mạng làm việc trong nhiều năm, mới mua được một căn nhà cho riêng mình.

Còn chưa ở được bao nhiêu ngày, thì kỳ diệu thay cô lại xuyên không, hơn nữa là xuyên không đến những năm có nền kinh tế kế hoạch tập trung của thập niên 70.

Dựa vào ký ức của cơ thể này, thì đây là tỉnh Đông Bắc Ninh, thành phố Văn Sơn, huyện Nam Bình, xã Hồng Kỳ, thôn Tam Hoa, hiện tại đã đổi thành đại đội Tam Hoa.

Cơ thể này đến từ Hải Thành, mùa đông năm ngoái đi vào đại đội Tam Hoa làm thanh niên trí thức.

Tô Tả Thu nằm trên giường, khóc không ra nước mắt.

Nếu biết trước mình xuyên đến nơi này thì cô đã không phải vất vả liều mạng làm việc để mua nhà làm gì chứ?

Bây giờ cô chết trẻ, căn nhà mới sửa sang lại của cô không biết sẽ thuộc về ai nữa?

Ở thế kỷ 21, Tô Tả Thu không có một tuổi thơ quá thảm nhưng cũng không quá trọn vẹn. 

Cha mẹ cô từ nông thôn thi đậu đại học và trở thành sinh viên, sau khi tốt nghiệp họ kết hôn và ở lại tỉnh thành.

Không biết vì do không còn tình cảm hay là vì những cám dỗ khác mà hai người đã ly hôn từ khi cô còn rất bé.

Không bao lâu họ lập gia đình mới, cho nên đã giao Tô Tả Thu cho ông bà nội nuôi nấng ở quê.

Trong hai năm sau ly hôn, cha mẹ cô thỉnh thoảng còn gửi cho cô ít quần áo, và một ít tiền vào dịp tết và ngày lễ.

Nhưng khi họ có con riêng, thì hai người cha mẹ vô trách nhiệm kia liền quên mất mình còn có một đứa con gái đang sống ở quê nhà. 

Mấy năm này, cơ bản cũng không quan tâm đến cô.

Tô Tả Thu vẫn luôn sống với ông bà nội ở nông thôn.

Tuy rằng ông bà có hơi trọng nam khinh nữ, nhưng vẫn lo cho cô đủ ba bữa cơm canh đạm bạc, nhưng nhiều hơn thì không có.

Nhưng cho dù vậy, Tô Tả Thu cũng rất biết ơn ông bà nội.

Ít nhất trong những ngày cha mẹ bỏ mặc cô để có cuộc sống mới, thì ông bà cũng đã cho cô một nơi che mưa chắn gió.

Nếu cuộc sống vẫn tiếp diễn như vậy thì thật tốt.

Nhưng không, khi cô đang học trung học năm thứ hai, một trận lũ lụt quét qua thôn của cô, gây ra sạt lở đất, chôn vùi nhà của cô xuống bên dưới.

Lúc ấy Tô Tả Thu đang đi học nên tránh được.

Nhưng ông bà nội đang ngủ trưa ở nhà lại ra đi mãi mãi.

Người cha vô trách nhiệm kia về lo tang lễ cho ông bà nội xong, sau đó nhờ người dọn dẹp nhà cửa và chuẩn bị trở lại thành phố.

Cơ bản cũng không nghĩ đến chuyện con gái mình sẽ sống một mình ở nông thôn như thế nào? 

Tô Tả Thu thực sự sợ hãi, vẫn luôn đi theo người cha vô trách nhiệm đó lên thị trấn.

Chờ đến khi thấy ông ta lên xe buýt không ngoái đầu lại, mới quay về nhà với đôi mắt đỏ hoe.

Nhìn khoảnh sân trống vắng, Tô Tả Thu ngồi xuống òa khóc lên.

Mặc dù ông bà nội còn sống không có thương yêu cô nhiều, nhưng ít ra trong nhà có người lớn, cô cũng có chỗ dựa.

Bây giờ chỉ còn lại một mình, lúc ấy cô chỉ mới mười bốn tuổi, ngay cả cô có muốn ra ngoài làm việc thì cũng chả có ai nhận. 

Hơn nữa Tô Tả Thu không muốn đi ra ngoài làm lao động trẻ em, cô muốn đi học.

Từ lúc còn nhỏ cô đã hiểu rằng, một đứa trẻ không ai quan tâm giống như cô, chỉ có đi học mới có thể tìm ra một lối thoát cho bản thân.

Nhưng khi người cha vô trách nhiệm kia rời đi chỉ để lại cho cô 200 tệ, số tiền này thậm chí còn không đủ đóng học phí.

Cô ở nhà suy nghĩ mấy ngày rồi mới quyết định đi thành phố tìm cha mẹ.

Bản thân cô còn chưa thành niên, nên họ phải có trách nhiệm với cô.

Tuy nhiên khi cô đến thành phố, hai người kia đá cô qua lại như quả bóng cao su vậy, chưa hề đề cập đến chuyện cho cô ở lại thành phố.

Nhìn thấy cha mẹ mình vô tình như vậy, Tô Tả Thu hoàn toàn lạnh lòng, cũng không còn quan tâm đến thể diện nữa.

Trước tiên cô đi đến khu phố mà nơi họ đang sống, tiếp theo lại đến cửa cơ quan mà họ đang làm việc khóc lóc.

Hai người bị cô làm phiền đến không thể chịu đựng được nữa, và thêm vào đó được khu phố hòa giải, nên cũng đã đồng ý chi trả học phí và chi phí sinh hoạt cho cô.

Nhưng vì sợ cô ở thành phố ảnh hưởng đến gia đình hiện tại, nên yêu cầu cô phải về quê đi học.

Tô Tả Thu không phản đối, cô cũng không muốn tiếp tục ở lại đây làm cho người ta chán ghét.

Chỉ cần đúng hạn trả học phí cho cô, cô ở đâu đi học cũng được.

Cứ như vậy cho đến khi cô vào đại học, hai người cha mẹ nhẫn tâm kia ngoại trừ miễn cưỡng chuyển tiền cho cô mỗi học kỳ, thì chưa từng một lần đến thăm cô.

Khi cô đậu đại học, cha mẹ muốn cô vay tiền sinh viên.

Vốn dĩ Tô Tả Thu cũng có ý định này, nhưng sau đó nghĩ lại, tại sao phải như vậy chứ?

Cha mẹ cô không phải không đủ khả năng chi trả, tại sao phải tăng thêm gánh nặng cho quốc gia?

Vì vậy, cô tiếp tục muốn họ trả học phí và chi phí sinh hoạt, nếu không trả thì cô sẽ đến nhà họ ăn vạ, có đôi khi còn tìm người ở khu phố nói chuyện.

Hai người họ là người có uy tín còn không sợ mất mặt, thì một người mồ côi không nơi nương tựa như cô thì sợ cái gì?

Cô không nghĩ sẽ giữ bí mật chuyện xấu trong nhà.

Nếu không nói, thì làm sao người ta biết hai con người đang có một cuộc sống hào nhoáng như vậy, thế mà lại không quan tâm đến đứa con gái ruột này?

Dưới sự dây dưa của cô, người cha và người mẹ không ra gì kia không có cách nào, chỉ đành phải đồng ý, tiếp tục bất đắc dĩ trả tiền cho cô học đại học.

Sau khi Tô Tả Thu tốt nghiệp đại học, đã được một công ty nổi tiếng nhận vào.

Khi cha mẹ cô biết, cả hai đều lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Không phải là vui mừng cho cô, mà họ vui mừng vì cuối cùng họ cũng đã thoát khỏi một mối phiền toái lớn.

Tô Tả Thu cũng rất hiểu chuyện, từ đó về sau không bao giờ bước đến cửa của hai nhà đó nữa.

Mấy năm nay cũng chưa từng gặp mặt, lễ tết thì mua chút quà gửi qua cho bọn họ.

Thỉnh thoảng cô cũng có gọi điện hỏi thăm nhưng chỉ nói hai câu liền cúp máy.

Nghĩ đến đây, cô muốn khóc một trận thật.

Thật ra không phải luyến tiếc hai người cha mẹ vô trách nhiệm đó mà cô tiếc căn nhà mới mua mình mới chỉ ở được mấy ngày kia.

Căn hộ của cô ở trung tâm thành phố, có ba phòng ngủ một phòng khách, còn chưa ở được hai tháng thì đã xuyên không, cũng không biết căn hộ kia sẽ thuộc về ai nữa?

Nếu cô xuyên đến một gia đình tốt thì không sao, nhưng chủ nhân của cơ thể này tuy rằng trùng tên trùng họ với cô, nhưng còn thảm hơn cô.

Hơn nữa, bản thân nguyên chủ không biết cố gắng, tính cách yếu đuối vô dụng, còn có hơi không rõ ràng.

Bị chị gái ruột giành bạn trai ở thành phố, mẹ cô sợ cô nói chuyện này ra bên ngoài sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của gia đình.

Nên đã đổi cho cô xuống nông thôn làm thanh niên trí thức thay cho chị gái cô.

Có lẽ sợ cô lại chạy về gây thêm phiền phức, nên cũng đã đổi địa điểm ban đầu là gần Hải Thành đến Đại Đông Bắc, nơi cách Hải Thành hàng ngàn dặm.

Sau khi nguyên chủ đến nông thôn, vì có ngoại hình xinh đẹp, nên được những thanh niên trí thức nam có điều kiện tốt chú ý, còn bắt đầu nhiệt tình theo đuổi.

Điều này thật cũng không có gì vui, khi khiến những thanh niên trí thức nữ khác vừa hâm mộ vừa ghen tị, nên đã bày mưu hại cô kết hôn với Hàn Chấn Vũ, một tên côn đồ trong thôn.

Tuy rằng mọi người đều nói Hàn Chấn Vũ là tên côn đồ,  nhưng thật ra người đàn ông này đối xử với nguyên chủ khá tốt.

Cũng không yêu cầu cô làm gì, mỗi tháng còn đưa tiền tiêu vặt cho cô, thỉnh thoảng còn mang về cho cô ít đồ ăn ngon. 

Nhưng nguyên chủ đã có người trong lòng ở thành phố, nên không thích người không có công việc đàng hoàng như Hàn Chấn Vũ. 

Kết hôn được mấy tháng, mà hai người còn chưa nói chuyện với nhau được mấy câu, chứ đừng nói đến chuyện ngủ cùng nhau.

Tuy rằng Hàn Chấn Vũ không có danh tiếng tốt, nhưng lại là người có chí khí. 

Mặc dù hai người cùng ngủ chung một chiếc giường đất, nhưng một người ngủ đầu giường, một người ngủ dưới đuôi giường, Hàn Chấn Vũ thậm chí còn chưa chạm vào cô một cái. 

Ngày kết hôn, anh ta đã nói với nguyên chủ, nếu muốn ly hôn thì có thể đưa ra đề nghị bất cứ lúc nào, anh ấy nhất định sẽ đồng ý. 

Nguyên chủ tuy rằng không thích anh ấy, nhưng lại không dám ly hôn. 

Sợ sau khi ly hôn không có nơi nào để đi, nếu quay về nơi ở của thanh niên trí thức thì sẽ bị những thanh niên trí thức nữ kia bắt nạt cô nhiều hơn. 

Nhưng gia đình của tên côn đồ Hàn Chấn Vũ này rất phức tạp, mẹ ruột của anh ta đã mất từ khi vừa mới sinh anh ấy, mẹ hiện tại là mẹ kế, cha của anh ta thì lại rất sợ vợ. 

Hai người em trai và một người em gái của anh ta là do mẹ kế sinh ra,  không có người nào là dễ chọc vào cả. 

Sau khi nguyên chủ gả đến đây, cuộc sống trôi qua thật khốn cùng.

Còn may là Hàn Chấn Vũ rất lợi hại, nếu không cô đã bị cả gia đình này ăn thịt không còn một mảnh xương rồi. 

Khi Hàn Chấn Vũ có mặt ở nhà thì không ai dám bắt nạt cô. 

Nhưng không biết Hàn Chấn Vũ ở bên ngoài làm gì? Hai ba ngày sẽ đi ra ngoài một lần, có đôi khi bảy tám ngày mới trở về, chỉ ở nhà ngủ một đêm rồi lại rời đi. Một tháng thì có hơn 20 ngày ở bên ngoài rồi. 

Cả nhà đều nói anh ấy đi ra ngoài chơi bời, mục đích chỉ là để trốn làm việc.

Khi Hàn Chấn Vũ đi vắng, cả nhà này đã bắt nạt nguyên chủ một cách trắng trợn.

Những công việc nặng hay bẩn thỉu đều đẩy cho cô làm hết, đối xử với cô như người ở. 

Ngay cả người chị em dâu cùng là thanh niên trí thức với cô cũng là người hai mặt. 

Bề ngoài thì đối với người chị dâu cả là cô rất hòa nhã, nhưng sau lưng lại khinh thường cô. 

Còn thường xuyên xúi cô em chồng nhắm vào cô, đi nói xấu cô ở trong thôn, cùng với những thanh niên trí thức khác cô lập cô. 

Hôm trước nguyên chủ bị cô em chồng Hàn Mỹ Lệ đẩy ngã trên mặt đất. 

Đầu bị cắt một vết thương rất lớn, lúc ấy còn chảy rất nhiều máu.  

Nguyên chủ vừa buồn bực vừa tức giận, vừa cảm thấy xấu hổ, hai ngày nay cũng chưa ra khỏi phòng. 

Đúng lúc mấy ngày hôm nay Hàn Chấn Vũ không có ở nhà, không có ai quan tâm đến cô, cũng không có ai gọi cô ra ăn cơm. 

Cũng không biết nguyên chủ là vì đói hay tức giận, mà cứ như vậy rời nhân thế. 

Người tỉnh lại chính là Tô Tả Thu của thế kỷ 21. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play