Tôn Đại Thụ do dự một lát rồi mới nói: “Anh Chấn Vũ, chị dâu bị thương nặng như vậy, nhất định không thể dễ dàng tha cho Hàn Mỹ Lệ và Trương Thiến Vân được.

Nhưng anh có nghĩ đến điều này chưa? Anh và họ là người nhà, việc này cũng chỉ tính là mâu thuẫn trong gia đình thôi. Nhiều nhất thì công an dạy dỗ Hàn Mỹ Lệ một bài học thôi, cũng sẽ không xử phạt quá nặng. 

Năm nay đại đội của chúng ta đang cạnh tranh danh hiệu đại đội tiên tiến với vài đại đội khác, nếu bởi vì chuyện gia đình của anh mà mất đi cơ hội lần này, thì đại đội trưởng chắc chắn có ý kiến với anh….”

Hàn Lỗi cũng nói: “Đúng vậy, anh Chấn Vũ, Đại đội trưởng vì danh hiệu đại đội tiên tiến mà gần đây đã làm tất cả các thủ đoạn, ngày hôm qua còn đi lên huyện tìm người quen để đi quan hệ đấy. 

Nếu lúc này anh làm hỏng việc tốt của anh ta, với lòng dạ hẹp hòi của anh ta thì nhất định sẽ thường xuyên làm khó dễ anh. Sau này nếu anh xin nghỉ hoặc tìm anh ta lấy thư giới thiệu, chỉ sợ không dễ dàng như vậy.”

Làm sao Hàn Chấn Vũ không nghĩ đến điều này chứ?  Anh cười nói với hai người anh em của mình: 

“Không phải tôi đã nói rồi sao? Ngày mai mới đi báo công an, chờ về nhà hai người nhớ đem ý định này của tôi tiết lộ cho anh ta biết.”

Hàn Lỗi và Tôn Đại Thụ giờ mới hiểu ra, bọn họ cũng thường hay nói anh Chấn Vũ là người thông minh, sao có thể không nghĩ đến chuyện này được?

Hàn Chấn Vũ ra hiệu cho Tô Tả Thu lên xe, Tôn Đại Thụ và Hàn Lỗi vội vàng kéo xe về nhà. 

Buổi chiều Tô Tả Thu làm ầm ĩ một hồi, hơn nữa đầu đang bị thương, bây giờ xác thật rất mệt mỏi. 

Cô cũng không khách sáo mà tiếp tục nằm trên xe đẩy tay. Tuy rằng đường đất hơi xóc nảy nhưng cũng vẫn tốt hơn so với đi bộ. 

Bây giờ cũng đã muộn, trên đường thỉnh thoảng chỉ gặp một hai người đi trên đường. 

Khi đi ngang qua một con hẻm nhỏ, Hàn Chấn Vũ nói bọn họ chờ một lát, liền đi vào một cái sân trong hẻm, không bao lâu thì cầm một chiếc rổ đi ra. 

Dường như Tô Tả Thu ngửi được mùi gà nướng, cô không nhịn được nuốt nước bọt. 

Rõ ràng khi cô tỉnh dậy đã ăn no rồi, vừa mới trôi qua được hai ba tiếng thôi, tại sao cái bụng này lại đói đến vậy ?

Cô vẫn nhớ lần cuối cùng cô thèm ăn như bây giờ là khi cô còn bé, nhìn thấy một đứa trẻ hàng xóm ăn xúc xích, lúc ấy cô thèm đến mức nước bọt như muốn chảy ra. 

Người hàng xóm thấy cô đáng thương, liền cho cô một cây.

Thế nên dù đã trôi qua rất nhiều năm nhưng cô cũng không thể quên được mùi hương của tinh bột xen lẫn mùi thịt. 

Sau khi bắt đầu đi làm, ngày cô nhận được tháng lương đầu tiên, cô đã mua tất cả các loại xúc xích của các nhãn hiệu về ăn. 

Nhưng dù sao cũng không tìm được cảm giác như hồi còn bé nữa. 

Chờ sau khi cô tự do về tài chính, cô đi rất nhiều nơi, ăn rất nhiều món ngon, nhưng vẫn thích nhất là các loại xúc xích với đủ loại hương vị. 

Cho nên mỗi lần đi siêu thị, cô đều mua vài bịch để ở nhà. 

Khi nào không muốn nấu cơm, cô sẽ nấu một gói mì ăn liền ăn cùng một cây xúc xích. 

Trước khi xuyên đến đây một ngày, cô vừa mới đặt mua một đống đồ ăn Tết và đồ ăn vặt. 

Trong đó có vài túi xúc xích của nhiều nhãn hiệu khác nhau, còn có bốn cây xúc xích dăm bông lớn hương vị mới.

Món xúc xích dăm bông này là do một đồng nghiệp người Đông Bắc giới thiệu cho cô. 

Nghe nói bên trong phần lớn là thịt vụn, chỉ trộn một ít tinh bột, mùi vị rất ngon. 

Cô còn chưa kịp nếm thử vị của món xúc xích dăm bông kia như thế nào? Thì đã xuyên không đến nơi đây. 

Tô Tả Thu đang suy nghĩ đến món xúc xích dăm bông của mình thì đột nhiên trong tay xuất hiện thứ gì đó. 

Bây giờ cô đang ở một vùng hoang vu tối tăm, hai bên đường là ruộng bắp đã cao gần đến đầu người, cô sợ đến mức suýt nữa phải la lên. 

Cô cẩn thận sờ lại đồ trong tay, cảm thấy có chút quen quen, sao giống như cây xúc xích dăm bông mà cô mua trước khi xuyên đến đây vậy?

Nhớ lại những tiểu thuyết mà cô đọc trước khi xuyên qua, tim của Tô Tả Thu đập thình thịch thình thịch. 

Cô hưng phấn nghĩ, chẳng lẽ đây là bàn tay vàng sao?

Nhìn thấy Hàn Chấn Vũ đang nói chuyện với hai người Hàn Lỗi, cô lặng lẽ rút tay từ trong chăn hé ra ngoài một chút. 

Nhìn thấy thật đúng là một cây xúc xích dăm bông, đúng là loại mà cô đã mua trước khi xuyên qua. 

Tô Tả Thu sợ bị người khác phát hiện, vội vàng đặt tay vào lại trong chăn. 

Bây giờ cô vừa lo lắng, vừa phấn khích, nhưng không thể ăn xúc xích trên tay. 

Cô chuẩn bị xem thử liệu có thể cất nó vào lại được hay không.

Ngay khi có suy nghĩ này, thì đột nhiên xuất hiện một cảnh tượng kỳ diệu khác, đó là xúc xích trên tay cô biến mất. 

Tô Tả Thu bị sốc lần nữa, bây giờ cô hoàn toàn chắc chắn rằng mình có một bàn tay vàng. 

Mặc dù cô không biết bàn tay vàng này rốt cuộc hữu dụng đến mức nào? Nhưng bên trong chắc chắn có thức ăn. 

Ở những năm 70 khan hiếm các nguồn cung này, thực phẩm là thứ quý giá nhất, nếu trong bàn tay vàng này có thức ăn, thì cuộc sống sẽ không khó khăn như vậy. 

Tô Tả Thu nằm trên chiếc xe đẩy xóc nảy, nhìn bầu trời đêm đầy sao, lặng lẽ cười .

Cô không biết vì sao mình bỗng dung xuyên đến nơi đây, nhưng cô tin dù mình ở đâu thì cũng có thể sống rất tốt. 

Khi họ về đến thôn, Tô Tả Thu xuống xe. 

Bởi vì Hàn Lỗi mượn xe, nên phải đi trả lại. 

Hàn Chấn Vũ lấy hai bao giấy dầu trong rổ đưa cho Hàn Lỗi và Tôn Đại Thụ, “Bên trong là nửa con gà nướng, hai người mang về nhà ăn đi.”

Hai người vội xua tay từ chối, “Anh Chấn Vũ, tụi em không cần đâu, chị dâu bị thương nặng như vậy, anh lấy về để cho chị ấy bồi bổ đi.”

Hàn Chấn Vũ nhét gà nướng vào tay họ, “Cho hai cậu thì cầm lấy đi.”

Anh ấy lại giơ chiếc rổ trong tay lên nói: “Ở đây còn có”

Lúc này hai người mới ngại ngùng nhận lấy, “Anh Chấn Vũ, chị dâu, tụi em về nhà trước.”

Tô Tả Thu cười nói lời cảm ơn với họ, “Hôm nay đã làm phiền hai người rồi.”

“Chị dâu, không có gì.”

Hàn Lỗi lại nói nhỏ, “Anh Chấn Vũ, đợi chút nữa em đi trả xe, hai đứa em sẽ đến nói cho đại đội trưởng rằng anh muốn báo công an.”

Hàn Chấn Vũ cười gật đầu, hai người một trước và một sau đi về phía nhà họ Hàn. 

Nhà họ Hàn nằm ở giữa thôn, cửa nhà đóng kín, bên trong đèn tắt tối om, có vẻ như cả nhà đều đã đi ngủ. 

Nhưng Tô Tả Thu không nghĩ đêm nay họ có thể ngủ được. 

Hàn Chấn Vũ đẩy cửa vào nhưng không được, sau đó đưa chiếc rổ cho Tô Tả Thu. 

Anh ấy lùi lại vài bước, rồi đột nhiên tăng tốc, chạy về phía trước, dùng sức đá văng cánh cửa. 

Tô Tả Thu hoảng sợ nhìn về phía anh ấy, người này thật đơn giản và thô bạo!

Hàn Chấn Vũ thấy cô đứng ngốc ra, cầm lấy chiếc rổ trên tay cô nói: “vào đi.”

Sau đó anh ấy cầm rổ đi vào bếp. 

Tô Tả Thu đi theo phía sau anh ấy vào sân, suy nghĩ một lúc rồi mới xoay người đóng cửa lại. 

Bởi vì chốt cửa đã bị Hàn Chấn Vũ đá gãy nên cô chỉ có thể dùng hai thanh gỗ chặn cửa lại. 

Thôn này ở dưới chân núi, nếu thú dữ đi vào nhà thì không phải chuyện đùa. 

Tô Tả Thu nghe thấy có tiếng động trong nhà chính, nhìn Hàn Chấn Vũ đang thêm nước vào nồi, cô ngồi trước bếp chuẩn bị giúp nhóm lửa. 

Hàn Chấn Vũ nhìn cô một cái, thờ ơ nói: “Để tôi làm, cô vào phòng nghỉ ngơi đi.”

Tô Tả Thu cũng cảm thấy có hơi không tự nhiên, không cần cô hỗ trợ nên cô gật đầu về phòng. 

Cô dựa vào ký ức của nguyên chủ tìm hộp diêm, thắp đèn dầu hỏa lên rồi ngồi ngây ngốc trên giường. 

Không bao lâu, Hàn Chấn Vũ bưng hai cái bát đi vào. 

Một bát canh trứng, bát còn lại là nửa con gà nướng cùng với hai chiếc bánh bao bột mì trắng. 

“Ăn đi.” Hàn Chấn Vũ đặt bát lên đầu giường rồi đi ra ngoài.

Tô Tả Thu nhanh chóng gọi anh ấy lại. “Anh không ăn sao?”

Hàn Chấn Vũ cũng không quay đầu lại nói: “Tôi đã ăn rồi,”

“À.”

Tô Tả Thu thấy anh ấy không muốn để ý đến mình, cô nhún vai, không sao cả. Cầm đũa bắt đầu ăn.

Cô ăn xong món canh trứng, lại ăn một chiếc bánh bao, vài miếng gà nướng, cô đặt phần còn lại lên giường, giữ lại cho Hàn Chấn Vũ. 

Tô Tả Thu cầm bát đũa đã dùng đi vào bếp để rửa, nhìn thấy Hàn Chấn Vũ đang xách thùng gỗ từ sân sau đi đến, có lẽ là đi tắm. 

Hai người nhìn nhau, rồi cả hai dời ánh mắt sang chỗ khác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play