Tô Tả Thu cười lạnh trong lòng.

Một cái tổ trưởng nho nhỏ mà còn ở đây thể hiện quyền lực sao, đổi trắng thay đen, thật sự thật sự có uy. 

Cô lặng lẽ nhéo đùi mình một cái, đôi mắt lập tức đỏ hoe. Sau đó còn giả vờ như một cô dâu nhỏ bé tội nghiệp nói: “Tổ trưởng Hàn, là vì tôi là chị dâu cả trong nhà, nên mẹ chồng bảo gì tôi cũng làm, không cho tôi ăn cơm tôi liền nhịn đói. 

Ban ngày đi ra ruộng kiếm công điểm, về đến nhà thì việc nặng việc dơ gì cũng giành làm, chưa bao giờ để em chồng hay em dâu nhúng tay vào. 

Ngay cả quần áo của cô em chồng và em dâu cũng là tôi giặt, lúc bọn họ đánh tôi mắng tôi, tôi đâu dám đánh trả lại.”

Nói đến đây thì cô càng thêm kích động, cứng rắn chất vấn Hàn Bảo Cường, “Tổ trưởng Hàn, chẳng lẽ chừng đó còn chưa đủ sao? Vậy ông muốn tôi phải làm thế nào nữa? Ông muốn tôi phải làm tấm gương thế nào cho bọn họ nữa đây.

Tổ trưởng Hàn, ông cứ nói bây giờ là xã hội mới, vậy hiện tại tôi đang sống ở xã hội mới sao?

Ông là một lãnh đạo, còn chưa biết sự thật thế nào mà đã kết luận như vậy, chẳng lẽ đây là tác phong của cán bộ ở xã hội mới sao? Nếu như vậy thì tôi không chấp nhận.”

Cô thả tóc ra, lộ vết thương lớn trên đầu, nhìn Hàn Bảo Cường nói châm chọc: “Ông nhìn đầu của tôi đi, biết vì sao mấy ngày nay tôi không đi làm việc rồi chứ?

Mấy ngày hôm trước, tôi đi làm về giúp cả nhà giặt quần áo, bởi vì trời đã tối, nên cô em chồng nói tôi không giặt sạch quần áo, đã vậy còn đi nói với mẹ chồng. 

Mẹ chồng phạt tôi ba ngày không được ăn cơm, nhưng ban ngày còn phải đi làm như bình thường, về nhà còn làm việc nhà. 

Buổi tối tôi đói quá nên lén ăn một miếng bánh bột ngô, suýt nữa thì bị họ đánh chết, chẳng lẽ đây là xã hội mới mà ông đang nói đây sao?”

Hàn Bảo Cường bị cô chất vấn mà trên mặt lúc xanh lúc trắng, không biết phải phản bác thế nào. 

Những người đang đứng xung quanh nghe xong thì bàn tán xôn xao, lời trong lời ngoài nói Dương Lan Hoa là mẹ kế ác độc. 

Lúc này Hàn Bảo Quốc cùng với Dương Lan Hoa đang vác cuốc về nhà. 

Nhìn thấy nhiều người tụ tập ở đây, còn nghĩ rằng chắc có chuyện gì náo nhiệt. 

Dương Lan Hoa ném cuốc cho Hàn Bảo Quốc, chuẩn bị đến xem một chút.

Tô Tả Thu cũng thấy được bọn họ, đang chuẩn bị xuất chiêu đối phó với người mẹ chồng ác độc này, thì thấy một bóng dáng cao mảnh khảnh cách đó không xa đang đi đến.

Thấy người đàn ông kia có hơi quen mặt, đột nhiên nhớ ra, đây không phải là người đàn ông của cô Hàn Chấn Vũ đây sao?

Dựa theo ký ức của nguyên chủ, lần này anh ta đã ra ngoài hơn mười ngày. 

Đây cũng là lần đi ra ngoài lâu nhất của Hàn Chấn Vũ sau khi hai người họ kết hôn. 

Đầu óc Tô Tả Thu xoay chuyển, nhìn thoáng qua Dương Lan Hoa đi càng ngày càng gần, đột nhiên hét lên một tiếng, “Mẹ ơi, xin mẹ đừng đánh con nữa, từ nay về sau con sẽ nghe lời mẹ…….”

Còn chưa nói xong thì cả người liền ngất xỉu. 

Những người xung quanh đó la lên, hai người phụ nữ trẻ tuổi lập tức chạy đến đỡ cô dậy, còn lo lắng gọi, “Chị dâu, chị bị sao vậy? Chị dâu…”

“Nhanh đi tìm xe đẩy tay để kéo cô ấy đến trạm y tế đi.” Một bà bác lớn tuổi, tay đã ấn vào nhân trung của Tô Tả Thu. 

Tô Tả Thu bị bà ấy ấn suýt nữa thì bị ngạt, nhưng còn phải cố gắng chịu đựng vẫn không nhúc nhích. 

Lúc này một chàng trai hét lên một câu thật to: “Vợ của Hàn Chấn Vũ bị mẹ chồng dọa đến ngất xỉu.”

Dương Lan Hoa còn chưa đến nơi, “………”

Bà mẹ nó, đây là thằng nhóc nào dám vu khống bà ấy vậy?

Bà ta quay đầu lại, thì nhìn thấy là Hàn Lỗi, người anh em thường xuyên qua lại với thằng nhóc khốn nạn kia.

Dương Lan Hoa vỗ đùi, lớn tiếng mắng: “Mày là thằng nhóc miệng đầy phân, đợi lát nữa tao đi tìm cha của mày.”

Hàn Lỗi nghe xong cười hì hì,  “Thím, thím muốn tìm cha tôi nói chuyện gì vậy? Việc này thì thím phải đi hỏi mẹ của tôi, xem bà ấy có đồng ý hay không kìa.”

Anh ta vừa dứt lời, thì những người xung quanh bật cười ha ha.

Dương Lan Hoa tức giận đến mức muốn ngất xỉu, cởi giày vải trên chân ném vào anh ta. 

Hàn Lỗi linh hoạt nép sang một bên trốn, bóp mũi nói: “Thím, giày của thím thúi quá, có phải mấy ngày rồi thím chưa rửa chân phải không? Chú Hàn sao lại chịu đựng được thím vậy?”

Tô Tả Thu vừa rồi nhịn đau, bây giờ thì gần như không nhịn được cười nữa.  Cô thầm nghĩ anh chàng này khá thú vị. 

Cô vợ trẻ đỡ cô la lên: “Hàn Lỗi, đừng nói nhảm nữa, nhanh tìm một chiếc xe đẩy tay, đưa chị dâu đến trạm y tế đi.”

Hàn Lỗi nghe vợ mình sai xử, thì vội nói: “Được, anh đi ngay.”

 Hàn Chấn Vũ cách từ nơi rất xa đã nghe được thấy tiếng ồn ào ở bên này. 

Anh ấy không thích tham gia náo nhiệt, đang chuẩn bị đi vòng qua, thì thấy anh em thân thiết Hàn Lỗi chạy đến. 

Khi thấy anh ấy, Hàn Lỗi rất ngạc nhiên, vội vàng kéo anh ấy nói: “Anh Chấn Vũ, cuối cùng anh đã trở về rồi.”

Hàn Chấn Vũ thấp giọng hỏi: “Hàn Lỗi, có chuyện gì vậy?”

“Còn sao nữa? Nếu anh không trở lại thì chỉ sợ vợ anh đã bị nhà họ Hàn đánh chết rồi.” Hàn Lỗi nói thật lớn làm cho mọi người vây quanh đó đều nghe được.

Mọi người thấy tên lưu manh không thể động vào của nhà họ Hàn đã trở lại, mọi người xem càng thêm hưng phấn. 

Biết lát nữa sẽ có chuyện hay để xem, nhưng bọn họ cũng không dám tiến về phía trước, đều đứng cách đó không xa xem náo nhiệt. 

Hàn Chấn Vũ cau mày, giọng nói trầm hơn, “Lỗi tử, rốt cuộc có chuyện gì vậy?”

Hàn Lỗi kể lại chuyện vừa rồi nghe được cho anh ấy, đồng thời còn nói ra suy đoán của chính mình. 

“Chị dâu nghe tiếng mẹ kế của anh thì bị ngất đi, tôi đoán là chị ấy bị dọa sợ. Vợ em và vợ của Đại Thụ đang ở đó canh giữ, bảo em đi lấy xe đẩy tay để đẩy chị dâu đến trạm y tế.”

Hàn Chấn Vũ nghe xong lời kể của Hàn Lỗi thì có chút ngạc nhiên. 

Xem ra, cô gái Tô Tả Thu kia cũng không phải là người ngu ngốc. Nhưng nếu như mạnh mẽ như vậy thì sao còn bị người ta ức hiếp thành như vậy chứ?

Mặt anh ấy vô cảm nhìn thoáng qua Dương Lan Hoa và Hàn Bảo Quốc, sau đó nói với Hàn Lỗi, “Nhanh đi tìm xe đẩy tay đi, tôi đi xem người phụ….à Chị dâu của cậu”

Tô Tả Thu nghe tiếng bước chân ngày càng gần, trong lòng cảm thấy vô cùng lo lắng, còn ngầm sinh ra một cảm giác bài xích. 

Cô biết đây không phải là cảm xúc của mình mà đây là phản ứng bản năng của cơ thể này. 

Tô Tả Thu kết luận, nguyên chủ có lẽ không thích người đàn ông tên Hàn Chấn Vũ này. 

Nghĩ lại cũng đúng, bạn trai của nguyên chủ ở thành phố là con trai của giám đốc nhà máy. 

Ở cái niên đại này, đó chính là gia đình cực tốt, gia đình nông thôn chân đất sao có thể so sánh được?

Hơn nữa người đàn ông này còn nổi tiếng côn đồ ở trong thôn, không có công việc đàng hoàng, còn ham ăn biếng làm, tính tình cũng thất thường.

Trong trí nhớ của cơ thể này, bạn trai của nguyên chủ là một người nho nhã đeo mắt kính, cũng là mẫu người mà nguyên chủ thích. 

Thế nên dù người đàn ông kia phản bội cô, nguyên chủ vẫn nhớ mãi không quên hắn ta.

Hàn Chấn Vũ đi đến trước mặt cô, nhìn thấy vết thương lớn trên đầu của Tô Tả Thu, sắc mặt tối sầm lại. 

Tuy rằng anh không có tình cảm với người vợ này, cũng biết cô ấy đã có người trong lòng. 

Nhưng nếu đã cưới cô ấy, thì phải gánh vác trách nhiệm của một người đàn ông. 

Từ khi hai người kết hôn, mỗi tháng Hàn Chấn Vũ đều cho cô 3 tệ để tiêu vặt, còn có các loại phiếu. 

Lẽ ra với số tiền đó, Tô Tả Thu căn bản không cần nhìn sắc mặt nhà họ Hàn mà sống. 

Tự mình lén mua ít đồ ăn, đồ dùng, cuộc sống có lẽ phải trôi qua dễ dàng mới đúng. 

Cho nên thấy cô như vậy, Hàn Chấn Vũ thật sự nghĩ không ra, người phụ nữ này sao có thể biến cuộc sống của mình trở thành như vậy được chứ?

Vốn dĩ anh ấy muốn tìm cơ hội để đưa người phụ nữ này trở về thành phố, sau đó ly hôn với cô, để không phải ngày nào cũng phải phiền lòng. 

Buổi tối ngủ một giấc cũng không được tự nhiên, chỉ sợ không cẩn thận đụng tới cô, lại bị người ta cho mình là tên lưu manh. 

Tiếng tăm trong thôn của anh vốn dĩ không tốt, tuy rằng anh là người không quan tâm đến cái nhìn của người khác, nhưng không muốn người khác coi mình là lưu manh, sau này anh còn phải tìm một người bạn gái nữa. 

Còn chưa có cách nào để đưa cô ấy trở lại thành phố thì bây giờ lại xảy ra chuyện này. 

Hàn Chấn Vũ cảm thấy những người này thực sự gây rắc rối cho mình, xem ra vẫn là do anh ấy quá dễ rồi. 

Vợ của Hàn Lỗi thấy anh ấy trầm xuống, nhắc nhở: “Anh Chấn Vũ, tôi thấy vết thương trên đầu của chị dâu khá lớn, trạm y tế ở thôn chúng ta cũng không có thuốc, nếu không anh dẫn chị dâu đến trạm y tế xã khám xem như thế nào đi?”

Hàn Chấn Vũ gật gật đầu, “Chờ Hàn Lỗi đem xe đến, tôi sẽ đưa cô ấy đi, làm phiền hai em dâu rồi.”

“Không sao đâu, chúng tôi cũng không giúp được gì.” Vợ Hàn Lỗi và vợ của Tôn Đại Thụ vội vàng nói. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play