Trương Thiến Vân bị cảnh tượng này làm cho sửng sốt, cô cảm thấy Tô Tả Thu chắc chắn bị điên rồi. 

Nếu không thì sao lại to gan như vậy, dám đánh em chồng, chẳng lẽ không sợ mẹ chồng về xử lý cô sao?

“Chị dâu hai, mau đến cứu em.” Hàn Mỹ Lệ vừa khóc vừa cầu cứu Trương Thiến Vân. 

Nhưng Trương Thiến Vân lại không dám động đậy, cô đâu biết Tô Tả Thu có bị điên thật hay không?

Nếu bây giờ đi đến, thì không biết người phụ nữ này có đánh cô hay không?

Nhưng nếu bỏ mặc thì sợ mẹ chồng về sẽ xử lý mình, cho nên hét lên: “Chị dâu cả, chị đừng đánh em chồng, có chuyện gì thì bình tĩnh nói...” Nhưng vẫn đứng im tại chỗ không nhúc nhích. 

Tô Tả Thu nhớ đến những lời cay nghiệt mà Trương Thiến Vân nói với nguyên chủ, cũng không có ý định tha cho cô ta. 

Cô cố tình kéo Hàn Mỹ Lệ đi đến bên cạnh cô ta. 

Chờ khi đến gần Trương Thiến Vân, Tô Tả Thu mới buông tóc của Hàn Mỹ Lệ ra. 

Hàn Mỹ Lệ vội vàng ôm lấy Trương Thiến Vân, trốn ở phía sau cô ta nói: “Chị dâu hai, nhanh cứu em, con khốn này điên rồi.”

“Em dâu hai, cô tránh ra, hôm nay tôi muốn thay cha mẹ chồng dạy dỗ lại nha đầu miệng đầy thô tục này, tuổi còn nhỏ không học thứ gì tốt, mà dám sỉ nhục chị dâu, nếu truyền ra ngoài, người mất mặt chính là người nhà họ Hàn chúng ta.”

Tô Tả Thu miệng thì nói, nhưng cây gậy trong tay không thương tiếc đánh cả hai người. 

Hai người bị đánh trúng kêu cha gọi mẹ, muốn chống trả nhưng thanh củi trong tay của Tô Tả Thu không ngừng vung lên, hai người căn bản không có cách nào chống trả.

Bình thường tuy miệng Hàn Mỹ Lệ độc, nhưng cô ta cũng chỉ dám ức hiếp người nhà thôi. 

Mặc dù học theo những lời mắng chửi thô tục của những người phụ nữ trong thôn, nhưng chưa từng đánh nhau với ai. Cũng chỉ dám bắt nạt nguyên chủ thật thà, nhát gan thôi. 

Còn Trương Thiến Vân là thanh niên trí thức đến từ thành phố, khi còn ở khu thanh niên trí thức cũng chỉ ngấm ngầm chơi bẩn, cũng chưa từng đánh nhau với ai một cách thô bạo như vậy?

Nhưng Tô Tả Thu mới vừa xuyên qua thì khác, sau khi ông bà nội mất, cha mẹ bỏ rơi cô. 

Bọn con trai cùng thôn và trong trường thường xuyên bắt nạt cô. 

Lúc đầu cô không dám phản kháng, nhưng những người đó càng hung hăng hơn. 

Có một ngày vào năm cô học cấp 3, cô vừa bước ra khỏi cổng trường sau tiết tự học ban đêm thì đã bị ba học sinh nam cấp ba chặn đường. 

Những người này nói sẽ đưa cô đến quán internet chơi, có một nam sinh còn tùy tiện đặt tay trên vai cô.

Lúc đó Tô Tả Thu sợ gần chết, cũng không biết lấy dũng khí ở đâu ra, mà kéo cánh tay của hắn cắn thật mạnh một cái. 

Còn nhặt một viên gạch từ mặt đất, đập trên đầu của người đang khoác vai mình. 

Nhìn thấy máu từ trên đầu người đó chảy xuống, cô cũng không cảm thấy sợ hãi, mà ngược lại trong lòng còn mơ hồ có một cảm giác vui sướng. 

Sau đó nhìn hai người còn lại bằng ánh mắt nham hiểm, âm trầm, cầm gạch đi về phía bọn họ. 

Lúc ấy cô rất điên rồ, trong miệng còn nói: “Thật không thú vị, con mẹ nó sống cũng chả có gì thú vị, cùng nhau chết đi.”

Mặc dù ba nam sinh này rất lêu lổng, nhưng dù sao cũng chỉ mới mười mấy tuổi. Khi đó cả ba đều bị sự điên cuồng của cô dọa sợ. 

Người bị đập đầu kia cũng mặc kệ vết thương trên đầu, bỏ chạy cùng với hai người còn lại. 

Từ đó về sau, cũng không có ai dám trêu chọc cô nữa.

Cũng bởi vì vậy mà cô có biệt danh “Tô điên.”

Tô Tả Thu không quan tâm đến người khác nghĩ gì về mình, chỉ cần không đến gần trêu chọc cô là được. 

Sau sự việc đó, cô cũng hiểu ra một đạo lí. 

Người nghèo thì sợ người ngang tàng, người ngang tàng thì thì sợ người thô bạo, người thô bạo thì sợ người liều mạng. 

Cô chỉ có một mình lẻ loi, nếu muốn sống sót ở thế giới cá lớn nuốt cá bé này thì chỉ có thể mạnh mẽ liều mạng với người khác thôi. 

Có biệt danh “Tô điên”, cô bình yên học xong cấp 2 cấp 3 ở thị trấn nhỏ quê mình, vượt qua kỳ thi đại học ở một ngôi trường cách đó 2000 km. 

Sau này khi đi làm, cô cũng có thái độ liều mạng như vậy, vượt qua mọi trở ngại tiến về phía trước.

Cho nên bây giờ Trương Thiến Vân và Hàn Mỹ Lệ đối đầu với Tô Tả Thu xuyên đến thì chỉ có thể bị xử lý thôi. 

Có thể là do tiếng hét của hai người quá lớn, khiến cho những người hàng xóm gần đó chạy đến, cửa bị đập vang. 

Bởi vì thôn họ gần núi lớn, thỉnh thoảng sẽ có thú rừng chạy xuống núi. 

Vì vậy nhà nào cũng đóng cửa, xây tường rất cao, nên ở bên ngoài không thể nhìn thấy được các cô làm gì?

Một người phụ nữ lo lắng la lên: “Mỹ Lệ, Thiến Vân, xảy ra chuyện gì vậy? Nhanh mở cửa ra.”

Tô Tả Thu rất quen thuộc giọng nói này, là dì cả Dương Xuân Hoa của Hàn Mỹ Lệ, năm đó chính bà ta là người mai mối cho em gái của mình. 

Từ khi nguyên chủ gả đến nhà họ Hàn, Dương Xuân Hoa thường xuyên nói với cô rằng cha mẹ chồng khó khăn lắm mới nuôi lớn Hàn Chấn Vũ chồng cô, nói cô sau này phải hiếu thảo với họ, đừng trở thành người không có lương tâm. 

Nhưng ai mà ngờ, nguyên chủ vô dụng kia lại nghe lọt tai những lời nói đó. 

Cô làm việc chăm chỉ không hề phàn nàn, xem lời mẹ chồng giống như thánh chỉ vậy.

Trương Thiến Vân và Hàn Mỹ Lệ nghe thấy vị cứu tinh của mình đến, hét lớn: “Dì cả, nhanh đến cứu chúng con.” Nói xong còn chạy về phía cửa. 

Tô Tả Thu biết bây giờ không thể lấy đá chọi với đá, những bà thím đó cũng không phải dễ đối phó như Hàn Mỹ Lệ và Trương Thiến Vân.  

Người ta thường nói, anh hùng thì phải biết tránh cái thiệt trước mắt, phải biết lúc nào nên tỏ ra yếu đuối. 

Tô Tả Thu biết cương nhu đúng lúc, cho nên chuẩn bị ra tay trước. 

Cô đuổi theo phía sau hai người và đánh sau lưng hai người vài cái, sau đó ném thanh củi sang một bên. 

Tháo miếng vải đang quấn vết thương trên trán xuống. 

Cuối cùng, lấy một ít bùn dưới đất thoa thoa lên mặt và lên người. 

Trương Thiến Vân và Hàn Mỹ Lệ vừa mới mở cửa ra, không đợi những người đó đi vào, thì Tô Tả Thu với mái tóc rối bù đã chạy ra ngoài trước. 

Vừa chạy vừa khóc, “Cứu mạng, giết người, Hàn Mỹ Lệ và Trương Thiến Vân muốn đánh chết tôi.”

Những người trước cửa chưa kịp phản ứng thì Tô Tả Thu cũng đã chạy ra thật xa rồi. 

Trương Thiến Vân và Hàn Mỹ Lệ ngơ ngác nhìn cô, cũng quên đi đau đớn trên người. 

Bây giờ cũng là lúc mọi người tan làm, trên đường đều là người từ ngoài ruộng về. 

Thấy một người phụ nữ tóc rối bời đang kêu thảm thiết như vậy cũng bị làm cho hoảng sợ, nhìn kỹ lại hóa ra đó là Tô Tả Thu. 

Một bà thím vội vàng hỏi: “Vợ Chấn Vũ, con bị sao vậy? Có chuyện gì sao?”

Tô Tả Thu thấy càng ngày càng nhiều người, cô kéo tóc xuống để lộ vết thương kia ra, yếu ớt khóc: “Các thím à, cầu các thím cứu con với, con thật sự không sống nổi nữa. 

Ở nhà con đã làm hết những việc nặng việc dơ, đã vậy mà còn bị cô em chồng và chị em dâu đánh, mẹ chồng một miếng cơm cũng không cho ăn. 

Em gái chồng nói chồng con không phải do mẹ chồng sinh, nói con chỉ xứng đáng làm việc thôi, không xứng được ăn cơm, nếu không nghe lời thì sẽ đuổi con và chồng con ra ngoài.”

Nói đến đây, cả người Tô Tả Thu lảo đảo, như có thể ngất đi bất cứ lúc nào. 

Hai người phụ nữ vội vàng đỡ cô, đều chung một thôn, mọi người đều biết rõ ràng chuyện của nhà họ Hàn.

Nhưng dù sao không phải là chuyện của nhà mình, bọn họ là người ngoài cũng không dám nói gì. 

Hơn nữa Dương Lan Hoa là người đanh đá, nên không ai muốn chọc vào chuyện tanh tưởi này của nhà họ. 

Ngày càng nhiều người vây đến, một người phụ nữ có hơi lớn tuổi hỏi: “Chấn Vũ nhà con đâu?”

Tô Tả Thu lắc lắc đầu, “Đã vài ngày rồi anh ấy chưa có về, mấy ngày nay mẹ chồng cũng không cho phép con ăn cơm.

Con thật sự rất đói bụng, lén ăn một miếng bánh bột ngô, vậy mà bị em chồng đánh phải nằm trên giường hai ngày.”

Tô Tả Thu ngẩng đầu lên nhìn trời, học theo bộ dáng của những bạch liên hoa trên TV, vừa khóc vừa lẩm bẩm một cách tuyệt vọng:

“Nếu có thể đi như vậy thì thật tốt, sẽ không bao giờ phải chịu sự hành hạ của những người này, vì sao lại để tôi tỉnh dậy chứ?

Bây giờ em chồng và em dâu còn nói, sớm muộn gì cũng sẽ muốn mạng của con, con rất sợ hãi, không biết sau này sẽ làm gì đây?”

Những người phụ nữ đó đồng cảm nhìn cô, muốn khuyên cô sau này phải mạnh mẽ lên. 

Nhưng nghĩ lại đây chỉ là một cô gái mới 17 18 tuổi, ở đây không có ai nương tựa, chồng thì lại là tên côn đồ không đáng tin cậy.

Mẹ chồng kế và em chồng hung dữ như vậy, sao cô gái này có thể cứng rắn lên được?

Lúc này, một người đàn ông trung niên đến, chắc hẳn là nghe được lời của Tô Tả Thu nói, mặt nghiêm lại bắt đầu dạy dỗ cô. 

“Vợ Chấn Vũ, có chuyện gì sao không nói ở trong nhà, sao lại khóc lóc thế này, trông giống cái gì chứ?”

Nhìn mái tóc rối bù của Tô Tả Thu, lại không vui cau mày, “Cha mẹ chồng của cô đang làm việc ở ngoài ruộng, để cho các cô ở nhà nghỉ ngơi, sao cô còn có thể làm như vậy chứ?

Làm chị dâu cả, phải chăm sóc gia đình thật tốt, phải làm gương tốt cho các em trai và em gái.

Bây giờ là xã hội mới, ai muốn mạng của cô chứ? Em chồng chỉ nói giỡn một câu với cô, vậy mà cô còn nói ra ngoài, thật sự không hiểu chuyện.”

Tô Tả Thu híp mắt nhìn ông ấy, cô biết người này. 

Là một tổ trưởng nho nhỏ trong đại đội, hình như gọi là Hàn Bảo Cường, là chú họ của Hàn Chấn Vũ. 

Bình thường vợ ông ta cùng với Dương Xuân Hoa và Dương Lan Hoa rất thân thiết. 

Ông ta cùng với chồng của Dương Xuân Hoa cũng quan hệ rất tốt, nhà của hai người cũng gần nhau. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play