Tô Tả Thu nghiến răng, cười u ám.
Cả nhà này đúng là làm tốt lắm, nhiều người như vậy đi bắt nạt một cô gái 17-18 tuổi xuống nông thôn, cũng không sợ bị quả báo.
Nguyên chủ là một người vô dụng, khi còn ở thành phố, bạn trai và chị gái ruột thông đồng với nhau, người thân thì từ bỏ cô.
Vậy mà cô cảm thấy không sao cả, còn nhớ mãi không quên tên cặn bã ngoại tình kia và người thân của mình.
Ở nông thôn bị người khác ngược đãi đến thế này, mà còn có thể chịu đựng, thật không biết phải nói gì mới tốt.
Tô Tả Thu sờ vết thương trên trán, đây là nguyên chủ dùng chính khăn của mình quấn lại.
Cô đứng dậy và nhìn quanh căn phòng gạch nung chật hẹp này.
Căn phòng này thật sự rất nhỏ, trừ chiếc giường đất thì cũng chỉ chừa một lối đi nhỏ.
Trên giường có để một chiếc tủ cũ, trên đó còn có một chiếc gương.
Cô cầm lấy nhìn một chút, người trong gương là một người có khuôn mặt trái xoan, đôi chân mày cong cong, đôi mắt đen như ngọc.
Chỉ là sắc mặt có hơi vàng vọt, chắc là do suy dinh dưỡng.
Cũng được xem là khá tốt, nếu chăm sóc bản thân lại cũng là một mỹ nhân, ngoại hình cũng không thua kém so với kiếp trước của cô.
Tô Tả Thu khá hài lòng với gương mặt này, còn trẻ hơn đời trước mười tuổi nên cũng không đến nỗi quá tệ.
Cô đặt gương xuống và chuẩn bị đi ra ngoài nhìn xem.
Nhưng cô chưa kịp ra ngoài, thì ngoài cửa đã vang lên giọng của hai người đang nói chuyện.
“Chị dâu hai, con khốn Tô Tả Thu kia hôm nay lại không ra khỏi phòng, chị nói xem cô ta có xảy ra chuyện gì không?”
Người đang nói chính là cô em chồng Hàn Mỹ Lệ của nguyên chủ, cũng là thủ phạm hại chết nguyên chủ.
Lúc này một giọng nói khác vang lên, “Chắc không có chuyện gì lớn đâu, chỉ là ngã vỡ đầu thôi, cũng không chảy máu nhiều, chắc là đang trốn trong phòng lười biếng thôi.” Là Trương Thiến Vân, chị em dâu với nguyên chủ.
Cô ta cũng là thanh niên trí thức xuống nông thôn làm việc, năm ngoái gả cho Hàn Chấn Hoa, em chồng của nguyên chủ.
Bởi vì ganh tỵ với vẻ đẹp của Tô Tả Thu, nên vẫn luôn không ưa gì cô, nhưng người này thật khéo léo, không bao giờ thể hiện ra bên ngoài.
Trước mặt người khác, luôn tỏ vẻ tôn trọng người chị dâu là nguyên chủ, nhưng lén lút dùng những lời ác độc nhất để mỉa mai nhục mạ cô, rất biết cách giết ý chí của một người.
Tô Tả Thu cười lạnh một tiếng, vỗ nhẹ cái đầu nặng trịch của mình, lầm bầm: “Không biết vì sao tôi lại xuyên vào cơ thể của cô. Nhưng cô yên tâm, bất cứ ai đã bắt nạt cô, tôi chắc chắn sẽ giúp cô đánh trả, đây chính là báo đáp của tôi vì đã chiếm dụng cơ thể của cô, mặc dù đây không phải là điều tôi muốn.”
Nghĩ đến duyên phận của hai người, cùng họ cùng tên, cô sợ là hai người xuyên qua lẫn nhau, nên một phen kể về của cải của chính mình.
“Nếu hai linh hồn chúng ta trao đổi cho nhau, cô cũng không cần sợ hãi. Căn nhà kia của tôi là do chính tôi mua, thẻ ngân hàng của tôi còn có ít tiền, từ nay về sau cô phải ở đó mà sống tốt nhé.
Nhưng không thể yếu đuối như bây giờ, nhất định phải mạnh mẽ, phải học được tự bảo vệ bản thân, chỉ khi cô mạnh mẽ thì người khác mới không dám bắt nạt cô.”
Nói xong những lời này, cô liền từ trên giường bước xuống, nhưng không vội đi ra ngoài, đứng tại chỗ duỗi cơ, co giãn gân cốt.
Lại đi dạo một vòng quanh căn phòng nhỏ này một lần, cũng không thấy được đồ vật gì thú vị, nên cô liền mở cửa phòng đi ra ngoài.
Trương Thiến Vân và Hàn Mỹ Lệ đang ngồi trong sân giặt quần áo nghe được âm thanh mở cửa, quay đầu lại nhìn.
Thấy cô đi ra, hai người đồng thời trợn mắt nhìn cô, và cũng nhẹ nhàng thở ra.
Người phụ nữ này không có chuyện gì lớn thì tốt rồi, nếu thật sự chết ở trong phòng thì khi Hàn Chấn Vũ trở về chắc chắn sẽ không tha cho hai người.
Hàn Mỹ Lệ bĩu môi, mỉa mai: “Ồ, cũng chịu đi ra ngoài rồi à, còn tưởng cô sẽ chết trong phòng đấy.”
Cô ta ném quần áo trong tay xuống chậu và thô lỗ nói: “Nhanh giặt hết đống quần áo này đi, nếu không tôi sẽ làm cho cô đẹp mặt.”
Tô Tả Thu không phản ứng cô ta, cô đang rất đói bụng, chuẩn bị kiếm gì ăn trước, chờ ăn no thì mới trừng trị hai kẻ cặn bã này.
Hàn Mỹ Lệ thấy Tô Tả Thu trước giờ luôn yếu đuối nhát gan, mà bây giờ dám phớt lờ mình nên đùng đùng nổi giận.
“Con khốn, mày không nghe tao nói chuyện sao? Nhanh lại đây giặt sạch chậu quần áo này.”
Tô Tả Thu thậm chí còn không thèm liếc cô ta một cái, lập tức đi thẳng về phía nhà bếp.
Cũng không biết gia đình này đề phòng ai nữa, mà nhà bếp chỉ có một lọ muối, cũng không có gì khác.
Cô lại đi đến chuồng gà ở phía sau.
Trong nhà nuôi bốn con gà, hiện tại là lúc gà đẻ trứng.
Xem trong ổ có hai cái trứng gà, cô cũng không kiêng dè cầm lấy.
Lại đến phòng của mẹ chồng lấy một chén bột mì, chuẩn bị tráng bánh trứng ăn.
Hàn Mỹ Lệ và Trương Thiến Vân đang giặt quần áo nhìn thấy hành động này của cô thì sốc đến ngơ ngẩn cả người.
Cảm thấy hôm nay Tô Tả Thu đã ăn gan hùm mật gấu.
Vậy mà dám ăn vụng trứng gà và lương thực tinh trong nhà, đây là muốn lật trời sao.
“Con khốn này, mày thật to gan, dám đến phòng của mẹ trộm đồ ăn. Còn trứng gà này, mày cũng có thể ăn sao, cũng không nhìn lại bản thân mình có xứng hay không?”
Hàn Mỹ Lệ vừa mắng vừa chạy đến giành lại trứng gà và bột mì trong tay cô.
Tô Tả Thu đá một cái, Hàn Mỹ Lệ không có phòng bị nên bị đá ngã xuống đất.
Người mà trước giờ vẫn luôn hèn nhát vô dụng, không bao giờ dám mắng lại hay đánh trả, thế nhưng hôm nay không những lén ăn trộm trứng gà và lương thực tinh, mà còn dám đánh cô sao? Chẳng lẽ bị thứ gì bám vào người rồi sao?
Tô Tả Thu đã đói đến bụng kêu lên ùng ục, bây giờ không có sức lực đối phó cô ta.
Chuẩn bị làm no bụng trước, chờ ăn uống no nê xong rồi mới tính toán nợ nần với hai người này.
Cô đổ bột mì vào thau, đánh trứng gà đổ vào.
Lại đi đến phòng của mẹ chồng tìm dầu ăn, múc một muỗng mỡ lợn lớn cho vào nồi.
Chỉ một lúc sau, bốn chiếc bánh trứng chín vàng được bày ra.
Tô Tả Thu ăn một hơi, cảm thấy miệng có hơi khô khốc.
Nhớ đến lúc lấy bột mì, thấy trong tủ còn có nửa lon sữa mạch nha.
Cơ thể này quá suy nhược, cần phải bồi bổ mới được.
Cô không ngần ngại mà đổ ra một bát lớn, ngồi trong sân uống.
Cô ngồi một bên chậm rãi uống sữa mạch nha, vừa nghe Hàn Mỹ Lệ chửi bới.
Chờ khi cô uống một bát sữa mạch nha xong, miệng Hàn Mỹ Lệ cũng chưa ngừng nghỉ, mắng chửi càng ngày càng khó nghe.
Cô ta không chỉ mắng Tô Tả Thu, mà còn chào hỏi mười tám đời tổ tiên của nhà cô.
Những lời lẽ bẩn thỉu và ác độc như vậy không phải là lời mà cô gái mười mấy tuổi có thể nói ra được.
Mà Trương Thiến Vân đang ngồi bên cạnh chậm rãi giặt quần áo, khóe môi nở nụ cười đắc ý.
Đã hóng drama mà còn không ngại chuyện càng ngày càng làm lớn hơn thì đó mới là người càng nham hiểm.
Kẻ bắt nạt Hàn Mỹ Lệ vừa bị cô đá một cái, bây giờ cũng không dám đứng trước mặt cô, chỉ ngồi tại chỗ chửi bới vô tội vạ.
Tô Tả Thu thản nhiên ném chiếc bát mới vừa uống xong xuống, cầm lấy một thanh củi đi ra khỏi nhà bếp.
Hàn Mỹ Lệ nhìn thấy cô cầm gậy đi ra, liền ngừng chửi rủa một lát. Nhưng nhớ đến cú đá vừa rồi, cơn tức giận lại nổi lên.
Ném quần áo vào chậu, một tay chống eo, một tay chỉ vào Tô Tả Thu.
“Đồ khốn không biết xấu hổ, trước vì muốn gả vào nhà của tao mà đã cởi quần áo ở trước mặt mọi người để dụ dỗ tên côn đồ Hàn Chấn Vũ kia.
Bây giờ mày đã có được thứ mình muốn, nên không thèm làm việc, còn ăn vụng trứng gà và mì, chờ mẹ tao về xem sẽ xử lý mày như thế nào.”
Tô Tả Thu đột nhiên giơ tay phải lên tát một cái thật mạnh vào mặt cô ta.
Trước khi Hàn Mỹ Lệ kịp phản ứng lại, cô lại tát cô ta bốn năm cái liên tiếp, và cầm thanh củi dùng sức đánh vào người cô ta thật mạnh.
Tô Tả Thu không nói gì, chỉ cúi đầu đánh cô ta thật mạnh.
Tiếng thét của Hàn Mỹ Lệ vang vọng khắp sân, muốn chạy ra bên ngoài.
Nhưng Tô Tả Thu túm tóc cô ta lại, dùng thanh củi trong tay liên tục đánh vào mông và đùi của cô ta.