Tiêu Tông Kính vừa đi vừa nhìn, vòng quanh thành Tề Châu một vòng lớn. Khi đến huyện nha, trời đã tối.
Cửa lớn của nha môn đóng chặt, gió lạnh thổi qua, cát bụi tích tụ, đèn lồng chưa được thắp sáng, tạo nên một bầu không khí u ám.
Tiêu Tông Kính đi vòng quanh một lần rồi rời đi, chàng tìm đến một quán trọ gần nha huyện nhất, gọi vài món rau xanh, nửa bình trà, nhàn nhã thưởng thức.
Khoảng nửa canh giờ sau, có vài người bước vào cửa.
Tiểu nhị nhanh chóng đến chào: “Trương bộ đầu đến rồi!”
Trương Thuyên hỏi: “Chưởng quầy đâu?”
Tiểu nhị đáp: “Tiểu nhân sẽ gọi ngay, chưởng quầy sẽ tới ngay lập tức.”
Không lâu sau, chưởng quầy từ phía sau chạy tới, vừa chạy vừa cúi đầu: “Trương bộ đầu đại giá quang lâm, không kịp nghênh đón từ xa, thật có lỗi.”
Trương Thuyên không nói nhiều, gã nghiêng người, nhường cho hai người phía sau, nói: “Chưởng quầy, hai vị đây là khách quý của công tôn đại nhân, sẽ ở lại đây. Ngươi hãy tiếp đón cẩn thận, tuyệt đối không được sơ suất.”
Chưởng quầy liên tục cúi đầu: “Nhất định, nhất định.” Đồng thời giục tiểu nhị, “Nhanh dọn phòng, chuẩn bị rượu và món ăn!”
Trương Thuyên lại nói với Tạ Cẩn: “Đại nhân, quán trọ này vẫn còn bình thường, thực ra phủ công tôn đại nhân…”
“Không cần.” Tạ Cẩn dứt khoát nói, “Quán này gần nha môn, tiện cho việc điều tra vụ án.”
Trương Thuyên nói: “Đúng đúng, đại nhân yên tâm, công tôn đại nhân đã ra lệnh, vụ án này bọn nhỏ chúng tôi nhất định sẽ hết sức phối hợp. Trời đã tối, chúng tôi không làm phiền đại nhân nghỉ ngơi, xin cáo lui.”
Trương Thuyênn dẫn theo mấy người rời đi, Tạ Cẩn nói với chưởng quầy: “Đem rượu và món ăn lên phòng.”
Họ lên lầu đã lâu, Tiêu Tông Kính vẫn ngồi yên tại chỗ, uống xong nửa bình trà, mới tính tiền rời đi.
Trong góc phòng, một thanh niên không gây chú ý tiễn mắt theo chàng rời đi, chính là người qua đường lúc trước. Cậu mặc áo vải thô, đội khăn, thắt đai lưng, trông giống như một gia nhân.
Tiểu nhị là người đầu tiên chú ý đến cậu.
“Tiểu Ất!”
Thanh niên cười nói: “Thang ca.”
“Ngươi đến từ bao giờ, sao không báo trước!”
“Đến lâu rồi, thấy huynh bận bận nên không gọi.”
Thang ca bất lực nói: “Không còn cách nào khác, có hai quan chức đến, mọi người bận rộn chạy tới chạy lui, sợ xảy ra sai sót.”
Tiểu Ất nói: “Ta thấy rồi.”
Sau khi nói xong, cậu lấy ra chút bạc vụn từ trong lòng, “Hôm nay kiếm được chút, mời huynh uống rượu.”
Thang ca liền vui vẻ ngay.
Hắn quen biết Khương Tiểu Ất mới chỉ hai tháng, theo như Khương Tiểu Ất tự kể, cậu vốn là người Mân Châu, một năm trước Mân Châu bị phản quân chiếm đóng, rất nhiều người tị nạn chạy đến các vùng khác, cậu cũng là một trong số đó. Cậu trốn đến Tề Châu, tìm được một công việc chạy việc vặt ở sòng bạc, vì nhanh nhẹn, tính cách lại phóng khoáng, dễ mến, chỉ trong một thời gian ngắn đã kết giao không ít bạn bè.
Thang ca vui vẻ nói: “Ngươi chờ nhé, hôm nay nhà bếp còn lại chút thịt muối, ta sẽ cắt chút cho ngươi.”
“Không cần đâu, chỉ trò chuyện với huynh chút thôi, vừa rồi hai vị quan sai đó ở phòng nào vậy?”
“Tất nhiên là phòng tốt nhất, phòng Huyền Tự. Nguyên có người ở rồi, chưởng quầy vừa mới bồi thường bạc cho họ đi.”
Khương Tiểu Ất nghĩ một chút, lại nói: “Nhìn bộ dáng cúi đầu khúm núm của Trương bộ đầu, hai người này chắc không phải nhân vật tầm thường?”
“Nghe giọng nói giống người phương Bắc, cụ thể thì cũng không rõ.” Thang ca nhìn xung quanh, rồi hạ thấp giọng, nói nhỏ: “Chiều nay trước cổng nha môn ồn ào lắm, hình như có người đến điều tra vụ án của nhà thái thú.”
“Ồ?”
Khương Tiểu Ất nghĩ thầm, giọng Bắc, vậy là quan kinh đô rồi, vụ án của nhà thái thú… Khương Tiểu Ất nhớ ra điều gì, trong ánh mắt lộ ra vài phần căm hận, ngoài miệng lại hỏi: “Họ sẽ ở bao lâu?”
“Cũng không nói. Ài, kệ họ làm gì, đâu liên quan đến chúng ta.”
Khương Tiểu Ất cười nói: “Chỉ là tò mò chút thôi.”
Khương Tiểu Ất chào tạm biệt Thang ca rồi bước ra khỏi quán trọ, cậu vòng vào một con hẻm phía sau. Cậu đã quen thuộc địa hình khu vực này, nhanh chóng tìm đến một góc khuất quan sát.
Phòng Huyền Tự.
Trong phòng có ánh sáng, cửa sổ nửa mở.
Đang suy nghĩ, đột nhiên có một bóng đen lướt qua, Khương Tiểu Ất lập tức nín thở, lui vào chỗ tối. Bóng đen đó thân thủ phi phàm, chỉ trong nháy mắt đã nhảy vào phòng ở tầng ba qua cửa sổ mở, nhẹ nhàng như chim én.
Khương Tiểu Ất thầm nghĩ: “Thân thủ tốt thật.”
Sau đó lại nghĩ: “Quả nhiên họ là cùng một bọn.”
Khi Tiêu Tông Kính lẻn vào phòng, Tạ Cẩn và Từ Hoài An đang ăn cơm.
Chính xác hơn là Từ Hoài An đang hầu hạ Tạ Cẩn dùng bữa. Tạ Tiểu Vương gia ngồi nghiêng bên bàn, tay cầm vài bản văn kiện, lơ đãng đọc.
Tiêu Tông Kính nhận lấy hồ sơ vụ án, hỏi: “Hai người đã gặp Công Tôn Đức chưa?”
Tạ Cẩn đáp: “Gặp rồi, vụ án này lẽ ra ông ta phải đích thân xét xử, nhưng ông ta nói để tránh nghi kỵ, đã để một thuộc hạ xét xử thay.”
Tiêu Tông Kính hỏi: “Các ngươi đã nói những gì?”
Tạ Cẩn hừ lạnh một tiếng, dường như không muốn nhắc lại. Tiêu Tông Kính nhìn sang Từ Hoài An, Từ Hoài An vội đáp: “Thưa, Công Tôn đại nhân vừa thấy công văn của hình bộ liền khóc, khóc suốt một canh giờ rưỡi, cuối cùng khóc đến ngất xỉu.”
Tiêu Tông Kính nhíu mày: “Khóc đến ngất xỉu? Không nói gì sao?”
Từ Hoài An: “Ông ta nói Công Tôn Khoát bị oan, vụ án đã kết thúc. Nhưng đại nhân, ông ta quả thật biết khóc, tôi nghe mà đầu óc đau nhức, giờ còn thấy mơ hồ.”
Tạ Cẩn lạnh lùng nói: “Đó chỉ là mánh khóe, chúng ta đến bất ngờ, hoàn toàn nằm ngoài dự tính của ông ta, nhất thời không biết đối phó thế nào, chỉ có thể dùng chiêu kéo dài thời gian này.”
Tiêu Tông Kính hỏi: “Công Tôn Khoát đâu?”
Tạ Cẩn đáp: “Nghe nói bị kinh sợ phát bệnh, hôm qua đã khởi hành về quê dưỡng bệnh rồi.”
Tiêu Tông Kính nhíu mày: “Cái gì?”
Tạ Cẩn: “Ta đã cho người đuổi theo ngay trong đêm, khoảng ngày mai hoặc ngày kia sẽ trở về.”
Tiêu Tông Kính nghĩ rằng sự việc chắc chắn không đơn giản như vậy, hẳn là Công Tôn Đức đã nhân lúc giả khóc, phái người đi báo tin cho Công Tôn Khoát. Một khi Công Tôn Khoát trốn thoát, kéo dài thời gian, ở Tề Châu này, họ người lạ đất khách, việc hành sự e rằng sẽ gặp khó khăn.
Tiêu Tông Kính không thay đổi sắc mặt, tiếp tục lật xem ghi chép vụ án.
“Vụ án này không có khổ chủ?”
Tạ Cẩn đáp: “Cặp vợ chồng này không phải người bản địa Tề Châu, đều là dân lưu lạc từ nơi khác đến, không có gốc rễ ở đây.”
Theo hồ sơ thẩm tra, Công Tôn Khoát khăng khăng rằng Mẫn nương là một quả phụ, hai người có tình cảm sâu đậm với nhau, vốn định kết hôn, nhưng anh trai của nàng, Tuần Hãn, biết Công Tôn Khoát là con trai thái thú, nên muốn lợi dụng cơ hội này để đòi tiền. Mẫn nương không đồng ý, và họ đã nhiều lần xảy ra tranh cãi.
Vài ngày trước, Mẫn nương đã tranh cãi với Tuần Hãn ngay trên đường phố, Công Tôn Khoát can ngăn không thành, bị Tuần Hàn đánh bị thương. Sau đó, Tuần Hàn bắt cóc Mẫn nương cùng hai đứa con của nàng, đưa đến ngôi miếu hoang ngoài thành, và uy hiếp Công Tôn Khoát mang hai trăm lạng vàng đến chuộc người. Công Tôn Khoát lo sợ có biến, nên mang theo tùy tùng đi cùng. Tuần Hàn bị thế trận của họ làm cho hoảng sợ, nghĩ rằng không thể thoát thân, trong cơn kinh hãi đã làm đổ đèn dầu, gây ra hỏa hoạn.
Có tổng cộng ba nhân chứng, đều là tùy tùng của Công Tôn Khoát, cuối cùng hắn chỉ nhận một lỗi là đã “rút dây động rừng” (gây động tĩnh làm lộ mục tiêu).
Tiêu Tông Kính nhận xét: “Đúng là một lời khai đầy kịch tính.”
Từ Hoài An: “Nếu theo lời Quách Chấn nói, Công Tôn Khoát đã cưỡng hiếp một phụ nữ đàng hoàng ngay trên phố, thì chắc chắn phải có những nhân chứng khác.”
Tiêu Tông Kính nhớ lại tình cảnh ban ngày, nói: “Công Tôn Đức có địa vị vững chắc ở Tề Châu, dân chúng e rằng sợ hãi không dám lên tiếng… Vậy được, ngày mai chúng ta vẫn chia nhau hành động, hai người các ngươi đến nha môn, ta sẽ đến hiện trường vụ án xem xét.”
–
Đêm khuya.
Ngõ nhỏ phía bắc thành.
Có người bước đi dưới ánh trăng tĩnh mịch, tiến vào một căn nhà không nổi bật ở đầu đường.
Khương Tiểu Ất đóng cửa lại từ phía sau.
Căn nhà không lớn, bên trong chất đầy giấy vụn, trên giấy vừa viết vừa vẽ lung tung, không rõ nội dung.
Đèn dầu trên bàn chiếu sáng chiếc giường gỗ bên cạnh, trên giường có một người đàn ông nằm, vẻ mặt chán chường.
Người đàn ông này khoảng ba mươi tuổi, đang dựa vào đầu giường hút thuốc lào. Gã có dáng người gầy gò, đôi mắt dài nhỏ, giống như chim én. Gương mặt gã vốn cũng khá anh tuấn, nhưng thần sắc lộ vẻ mệt mỏi, quầng thâm dưới mắt rõ rệt, đôi mắt vô hồn, trông giống như một kẻ bị suy nhược do lạm dụng tình dục quá độ.
Thấy Khương Tiểu Ất bước vào, người đàn ông uể oải cất tiếng:
“Giờ này mà mới về, đã đi đâu thế?”
“Đi dạo vài vòng thôi.”
Người đàn ông ngáp dài, nói: “Việc đã gần xong rồi, ngày mai chuyển hàng ra, lấy tiền cho xong chuyện.”
Khương Tiểu Ất đáp: “Ngày mai có lẽ ta có chút việc riêng phải làm.”
Người đàn ông nheo đôi mắt tam bạch, nhìn qua hồi lâu, chẳng thấy Khương Tiểu Ất nói thêm gì.
Gã nuốt một ngụm khói, thong thả nói: “Ngươi với ta quen nhau cũng đã một thời gian, chẳng lẽ ngươi không nghĩ rằng nên đặt thêm chút niềm tin cho nhau hay sao?”
Gã thản nhiên dang tay chân, ngón cái chỉ vào mình, giọng điệu hiển nhiên nói: “Ta, Đạt Thất, là kẻ thành thật đấy.”
Khương Tiểu Ất ngồi xuống, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, nói: “Tạm gác chuyện đó lại đã. Danh sách các tướng lĩnh trú quân ở Tề Châu cùng bản đồ trong thành ngươi đã chuẩn bị xong cả chưa?”
Đạt Thất đáp: “Đương nhiên rồi, ta bao giờ làm lỡ việc chính chứ.”
Nói đến đây, Đạt Thất không khỏi phàn nàn: “Cực khổ hai tháng trời, một người chỉ được có trăm lượng vàng, nuôi chim còn chẳng đủ, đúng là lỗ to.”
Khương Tiểu Ất: “Việc làm ăn của ngươi quá rộng, nếu tập trung vào một chỗ thì chi phí cũng chẳng lớn thế.”
Đạt Thất cười nói: “Sai rồi, làm nghề này của chúng ta, quan trọng nhất là mắt phải nhìn sáu ngả, tai phải nghe tám phương, tai mắt càng nhiều càng tốt. Ta chưa từng tới Tề Châu, lần này nhận việc này cũng để dò đường thôi.”
Nói rồi, gã thở dài một hơi: “Nhưng quân Uy Hổ dù sao cũng chiếm được mười mấy ngọn núi, mà lại nghèo nàn thế này. Phải nói có tiền vẫn là quân phía Đông, khi có cơ hội, ông đây nhất định phải kiếm chác một phen.”
Khương Tiểu Ất đáp: “Quân Thanh Châu có tiền, nhưng nếu làm ăn với họ, đầu phải buộc vào thắt lưng. Ở đây tuy ít tiền, nhưng an toàn, ăn uống nhàn nhã, kiếm tiền mà chẳng phải lo gì, sao không vui cho được.”
Đạt Thất liếc mắt nhìn: “Ngươi đừng có đánh trống lảng, hôm nay rốt cuộc có chuyện gì?”
Khương Tiểu Ất cũng không giấu giếm, nói: “Kinh sư có mấy người đến, trông có vẻ khá tài giỏi.”
Đạt Thất nheo mắt: “Ồ?”
Khương Tiểu Ất lại nói: “Không liên quan đến chúng ta, bọn họ tới điều tra tên heo kia.”
Công Tôn Khoát người như tên, thấp béo tròn trịa, đầu to tai lớn, ví như heo cũng chẳng sai.
Đạt Thất thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Quan lại bao che cho nhau, ngươi trông mong gì được?”
Khương Tiểu Ất suy nghĩ rồi nói: “Những người này không giống… ta có thể nhận ra.”
Đạt Thất nhìn kỹ Khương Tiểu Ất, chậm rãi hỏi: “Ngươi định làm gì?”
Khương Tiểu Ất không trả lời, lúc này trong đầu cậu đang nghĩ đến một việc khác.
Ngày đó cậu cùng Đạt Thất lấy thân phận dân tị nạn đến Tề Châu, ban đầu lưu lạc ở cổng thành. Có lẽ vì cậu cải trang quá giỏi, vẻ ngoài lại đáng thương, một người phụ nữ rất đẹp và tốt bụng, hàng ngày dẫn theo con ra ngoài thành bái Phật, khi về qua cổng thành đều cho cậu một chiếc bánh.
Người phụ nữ đó chính là Mẫn Nương.
Cậu cùng gia đình họ trở thành bạn bè, giao tình ngắn ngủi.
Tâm trí Khương Tiểu Ất nhanh chóng bị gián đoạn bởi khuôn mặt phóng đại trước mắt, Đạt Thất phả một hơi khói vào mặt cậu, Khương Tiểu Ất bản năng cảm thấy ghê tởm, nói: “Hôi quá, tránh xa ta ra!”
Đạt Thất cười nói: “Ngươi với ta bây giờ là dân lưu lạc, nghèo đến nỗi ăn còn chẳng đủ, còn bận tâm thơm hay hôi nữa à.” Gã vòng tay qua vai Khương Tiểu Ất, ẩn ý nói: “Huống chi, đều là nam nhân, đàn ông với nhau còn câu nệ gì nữa.”
Khương Tiểu Ất đẩy gã ra: “Ngày mai ngươi đi giao dịch trước, đến chỗ cũ đợi ta hai ngày, khi rời đi đừng quên xử lý sạch sẽ nơi này.”
Đạt Thất ngả người lên giường: “Đợi ngươi hai ngày? Vậy phải tính thêm tiền.”
“Ngươi thật tham tiền đến điên rồi! Nói đi, cần bao nhiêu?”
“Hay là thế này, ta cũng không đòi tiền ngươi, chỉ cần ngươi thỏa mãn một yêu cầu nho nhỏ của ta thôi.”
“Yêu cầu gì?”
Đạt Thất nghiêng đầu: “Cho ta xem một lần chân dung thực của Chuột Tam Thanh… Thế nào?”
Khương Tiểu Ất cười khẩy, không nói gì.
Đạt Thất lại nói: “Nói thật, cao thủ cải trang ta đã gặp nhiều rồi, nhưng đạt tới mức độ giả mà như thật thế này, thậm chí khiến phụ nữ mọc ra yết hầu, thay đổi giọng nói, quả là lần đầu tiên ta gặp.”
Khương Tiểu Ất đáp: “Ai nói với ngươi ta là phụ nữ?”
Đạt Thất tự hào vỗ ngực: “Chẳng cần ai nói, đây là bản lĩnh gia truyền của ta, Đạt Thất gia.”
Khương Tiểu Ất cười: “Ngươi cứ hút thuốc phiện của ngươi đi.” Rồi quay đầu thu dọn đồ đạc.
Đạt Thất nhìn theo bóng dáng ấy, ánh mắt lờ đờ mà suy ngẫm. Từ khi quen biết Khương Tiểu Ất, cậu với gã hòa hợp không ít. Trước đây gã hợp tác với người khác, đa phần là một lần rồi thôi, chỉ có Khương Tiểu Ất là hợp tác nhiều lần, thực sự hợp với tính tình của gã. Gã biết về Khương Tiểu Ất cũng không nhiều, chỉ biết cậu từ một đạo quán ở vùng núi Mân Châu, tuổi tuy còn trẻ nhưng bản lĩnh không nhỏ, thông minh nhanh nhẹn, cũng có chút công phu. Điều đáng quý nhất là cậu tuy tham tiền, nhưng lại rất trọng nghĩa, còn mang theo chút ngây thơ mà người giang hồ bình thường không có, khiến người khác yêu mến.
Đạt Thất cười, gọi: “Tiểu Ất.”
Khương Tiểu Ất quay đầu lại, gương mặt của Đạt Thất chìm trong làn khói mờ, giọng nói cũng trở nên mơ hồ.
“Ngươi tuy rằng có việc riêng ta không nên xen vào, nhưng với tư cách là tiền bối, Đạt Thất gia vẫn muốn nhắc ngươi một câu. Hiện nay thời thế bất ổn, làm việc thiện phải cực kỳ cẩn thận, đừng vì chút ân nghĩa mà đánh đổi cả bản thân.”
Khương Tiểu Ất đáp: “Yên tâm, ta chỉ muốn gặp họ, nếu có thể báo thù cho gia đình Mẫn Nương thì tốt, nếu không được, ta cũng tự tin có thể thoát thân an toàn.”
Đạt Thất thản nhiên nói: “Ngươi còn trẻ, thấy chưa nhiều, cần biết rằng trời cao đất rộng, nhất định phải cẩn thận. Hơn nữa, chúng ta hành tẩu giang hồ, mục đích là để sống tự do thoải mái, tự chịu lấy phúc họa, tốt nhất đừng dính líu quá nhiều với người trong triều đình, nếu không sẽ lún sâu vào đầm lầy, đến lúc đó muốn rút chân cũng chẳng nổi.”
Khương Tiểu Ất trầm ngâm, rồi chắp tay cúi đầu với gã.
“Đa tạ Đạt Thất gia nhắc nhở, ta ghi nhớ rồi.”