Đêm lạnh như nước.
Một con ngựa nhanh chóng từ cổng Triều Tuyên tiến vào kinh thành Thiên Kinh, phóng như bay, cuối cùng dừng trước cửa một biệt phủ xa hoa phía tây thành, chính là phủ đệ của Thượng thư đại thần đương triều, Dương Nghiêm.
Một người đàn ông dáng dấp mệt mỏi xuống ngựa, người này mặt rộng, hàm vuông, dáng người cao lớn, khí chất uy nghiêm, trông như một người xuất thân từ võ quan. Lính canh giữ trước cổng nhận ra hắn, đồng thanh hô: “Quách đại nhân.”
Quách Chấn nét mặt nghiêm nghị, nhanh chóng bước vào phủ, đụng phải quản gia Trương Tri ở trong phủ. Trương Tri hiển nhiên không ngờ sẽ gặp Quách Chấn vào giờ này, khá ngạc nhiên.
“Quách đại nhân, sao ngài lại tới đây?”
“Ta có việc khẩn cấp muốn gặp Dương đại nhân, ông ấy đã nghỉ chưa?”
“Vẫn đang xử lý công vụ, mời ngài theo lối này.”
Hai người đến trước cửa thư phòng, Trương Tri kính cẩn nói: “Bẩm lão gia, Quách Chấn đến rồi.”
Trong phòng vọng ra một tiếng: “Vào đi.”
Quách Chấn bước vào phòng, hương mực bay đến, một ông lão khoảng bảy mươi tuổi ngồi phía sau bàn, tay cầm tờ công văn đang phê duyệt. Tóc hai bên đã điểm bạc, thân hình gầy guộc, lưng hơi còng, nhưng không hề mất đi khí thế sắc bén.
Quách Chấn mở đầu câu chuyện ngay: “Dương đại nhân, Tề Châu xảy ra chuyện rồi.”
“Ồ?” Dương Nghiêm mắt lóe lên một ánh nhìn lạnh lùng, “Nói rõ xem nào.”
Hai tháng trước, Dương Nghiêm ra lệnh cho người bí mật điều tra việc Tổng quản thái giám Lưu Hành Tùng tham ô thuế bạc, phát hiện mấy khoản bạc có vấn đề gần đây đều đi qua Tề Châu.
Để tránh đánh động kẻ địch, ông bí mật phái thuộc hạ thân tín đến Tề Châu dò la tin tức, chính là Quách Chấn.
“Hạ quan vừa đến Tề Châu ngày thứ hai, con trai của Thái thú Tề Châu đã phạm đại án.” Nhớ lại chuyện này, Quách Chấn phẫn nộ không thôi.
“Đại nhân, tên Công Tôn Khoát này thật sự là vô pháp vô thiên, hắn cưỡng bức phụ nữ có chồng giữa đường, bị chồng cô ta đánh vào mắt phải, kết quả hắn nổi giận, bắt hai vợ chồng họ cùng hai đứa con, nhốt vào ngôi miếu hoang ngoài thành rồi thiêu sống!”
So với sự giận dữ của Quách Chấn, Dương Nghiêm bình tĩnh hơn nhiều, lúc này trong đầu lão hiện ra hình ảnh một thợ thêu tinh xảo đang nhanh chóng và tỉ mỉ thêu dệt các chi tiết vụ việc này, cố gắng hoàn thành một bức thêu hoàn mỹ nhất. Và kết quả đẹp nhất không thể nghi ngờ là đánh một cú vào mặt của kẻ thù không đội trời chung của lão, Tổng quản thái giám Lưu Hành Tùng.
“Nếu ta không nhầm, Công Tôn Đức chỉ có một đứa con trai này phải không?”
Quách Chấn đáp: “Đúng vậy, ông ta và phu nhân tình cảm rất sâu đậm, sau khi phu nhân qua đời, ông ta cũng không tái hôn, Công Tôn Khoát là con một của họ.”
Dương Nghiêm nói: “Đứa con này hành sự không biết sợ hãi, rõ ràng không phải là lần đầu phạm tội, nhưng chúng ta lại mới biết hôm nay, chứng tỏ có người đã che đậy hết những vụ án này.”
Quách Chấn nói: “Còn ai nữa, chắc chắn là tên thái giám ấy! Những vụ án này lẽ ra phải do Bộ Hình xử lý, nhưng tất cả đều bị họ chặn lại, gửi vào ngục tư của tên thái giám ấy! Đại nhân, không thể tiếp tục dung túng chúng được nữa, hạ quan nguyện lập quân lệnh, bắt Công Tôn Khoát về kinh xét xử!”
“Đừng vội.”
Dương Nghiêm thầm nghĩ Quách Chấn tuy trung thành hết mực, nhưng dù sao cũng xuất thân từ võ quan, dũng mãnh có thừa, trí tuệ lại thiếu. Lão lắc đầu nói: “Không đơn giản như vậy, ở Tề Châu chúng ta không quen biết ai, không khéo sẽ đánh rắn động cỏ, lại thêm rước họa vào thân. Tốt nhất là… mượn lực mà làm.”
Quách Chấn hỏi: “Mượn lực? Mượn ai?”
Dương Nghiêm đứng dậy, cân nhắc người phù hợp nhất để xử lý việc này, cuối cùng mỉm cười nhẹ.
“Có một người như vậy, tuy hắn không phải người của chúng ta, nhưng chắc chắn có thể đem lại kết quả mà chúng ta mong muốn.”
–
Nửa đêm.
Doanh Thị Vệ tại Hoàng thành.
Đêm nay, người trực là Từ Hoài An. Trời đã khuya, tĩnh lặng, hắn nhìn lên mặt trăng sáng nơi chân trời, bỗng nhiên cảm thấy nhớ quê hương.
Hắn vốn là người huyện Khánh, Châu Đạo, gia cảnh nghèo khó từ nhỏ, cha mẹ đều mất vì nạn đói. Vì biết chút võ nghệ, hắn làm công việc lặt vặt ở nha môn huyện. Vì không có tiền hối lộ quan trên, lại không biết nịnh bợ, hắn thường nhận những công việc vừa khổ vừa cực, lại vô cùng nguy hiểm.
Năm Thuận Đức thứ 15, cũng là bốn năm trước, tội phạm khét tiếng trên giang hồ là Chim Trùng Minh gây ra vụ cướp ngục tại Châu Đạo, Từ Hoài An bị huyện lệnh Trương Nho phái đi bắt người, nhưng lúc đó hắn vừa tròn mười tám tuổi, tuy võ nghệ không tệ nhưng thiếu kinh nghiệm, trong quá trình truy tìm bị quân đội triều đình đi qua nghi là nội gián, bị bắt giải về kinh sư xét xử.
Hắn cứ tưởng rằng mạng mình sẽ chấm dứt tại đây, nhưng may mắn gặp được Tiêu Tông Kính tuần tra đại lao. Tiêu Tông Kính thấy hắn còn trẻ mà đã bị giam vào tử ngục, bèn tiện miệng hỏi vài câu về vụ án.
Vài ngày sau, một thanh niên trông giống công tử quyền quý đến dẫn hắn ra.
Người thanh niên đó tên là Tạ Cẩn, là thuộc hạ của Tiêu Tông Kính.
Tạ Cẩn đưa hắn đi gặp Tiêu Tông Kính, Tiêu Tông Kính cười nói: “Huyện lệnh Khánh thật là người tài giỏi, lại phái một thằng nhóc chưa ráo máu đầu đi bắt Chim Trùng Minh. Ngươi tên là Từ Hoài An đúng không, nói thật cho ta nghe, ngươi đã đắc tội gì với hắn?”
Từ Hoài An căng thẳng đến mức mặt đỏ bừng, nói năng lộn xộn.
Tạ Cẩn đứng bên cạnh nói: “Đây là Thống lĩnh Doanh Thị Vệ, Tiêu đại nhân, là ngài ấy cứu ngươi.”
Từ Hoài An quỳ xuống dập đầu: “Tạ ơn đại nhân đã cứu mạng!”
Tiêu Tông Kính nói: “Ta nghe nói Tướng quân Tiên Phong Tào Ngạn phải mất ba ngày mới bắt được ngươi, ngươi cũng có chút bản lĩnh đấy.”
Từ Hoài An nói: “Đại nhân thứ tội, tiểu nhân chỉ lo truy đuổi Chim Trùng Minh, không biết đó là người của triều đình nên mới chạy trốn.”
Tiêu Tông Kính nói: “Từ nay ngươi hãy ở lại đây làm việc đi.”
Từ Hoài An có chút do dự, nói: “Đa tạ đại nhân cất nhắc, nhưng tiểu nhân chưa bắt được Chim Trùng Minh trong thời hạn, còn phải trở về tìm Trương đại nhân chịu tội.”
Tiêu Tông Kính hỏi: “Trương đại nhân?”
Từ Hoài An giải thích: “Dạ thưa, là Huyện lệnh huyện Khánh, Trương Nho.”
Tiêu Tông Kính gật đầu. “Ngươi còn trẻ nhưng rất có trách nhiệm. Ta vừa quên nói cho ngươi biết, ngay sau khi ngươi rời đi không lâu, Trương đại nhân của ngươi đã bị chặt đầu, treo trên tường thành, ngươi đã không còn chỗ để về phục mệnh nữa rồi.”
“Bẩm, sao ạ?” Từ Hoài An nghe xong, ngỡ ngàng. Tiêu Tông Kính cúi xuống trước mặt hắn.
“Thế nào, cuộc đời huyền diệu chứ?”
Đó là lần đầu tiên Từ Hoài An quan sát kỹ khuôn mặt của Tiêu Tông Kính ở khoảng cách gần, điều để lại ấn tượng sâu sắc nhất với hắn chính là đôi mắt có màu sắc nhạt nhưng vô cùng sâu thẳm của Tiêu Tông Kính.
Tiếng bước chân cắt ngang dòng hồi tưởng của Từ Hoài An, có người đến cửa Doanh Thị Vệ, đưa một bức thư, không nói lời nào rồi rời đi.
Từ Hoài An mang thư đi tìm Tiêu Tông Kính.
Tiêu Tông Kính có phủ đệ riêng tại kinh sư, là do Vĩnh Tường Đế ban tặng, nhưng chàng rất ít khi ở đó. Ngày thường, chàng đều ở tại Doanh Thị Vệ làm việc, nơi ở vô cùng giản dị, bàn gỗ giường cứng, vài chiếc ghế tròn, góc phòng có giá để vũ khí, treo đầy đao kiếm thương kích, nhưng đều được lau chùi sáng bóng. Trong phòng chẳng có đồ trang trí nào ra hồn, lần đầu tiên Từ Hoài An nhìn thấy đã cảm thán rằng, nơi này còn không bằng phòng của đầu lĩnh nha môn huyện.
Đã qua canh tư, Doanh Thị Vệ vẫn còn mở cửa, ánh nến tỏa ra một bóng đen mờ mờ, một người đàn ông ngồi yên lặng bên bàn, lưng rộng eo thon, trông uy nghiêm và vững chãi. Chàng ngồi bất động, mắt chăm chú nhìn ngọn nến, không biết đang nghĩ gì.
Từ Hoài An nghĩ, khi Tiêu Tông Kính không cười, khuôn mặt chàng toát lên vẻ lạnh lùng khó tả.
“Đại nhân, Dương đại nhân sai người đưa tới một bức thư.”
Từ Hoài An đặt bức thư trước mặt Tiêu Tông Kính, ánh mắt của chàng dần dần trở lại từ trong khoảng lặng yên.
“Ta đã nói rồi, đêm nay ngủ không được, quả nhiên là có chuyện không hay.” Tiêu Tông Kính mở thư, đọc dưới ánh nến, sau đó cười nhẹ.
“Hoài An, gọi Tạ Cẩn đến đây.”
Chắc chắn đây không phải là chuyện dễ dàng gì.
Nếu hỏi Từ Hoài An trong Doanh Thị Vệ, ai là người hắn sợ nhất, thì không phải là Tiêu Tông Kính, mà chính là vị phó tướng của chàng, Tiểu Vương gia Tạ Cẩn.
Từ Hoài An làm việc được hơn một năm mới biết, cha của Tạ Cẩn chính là An Vương điện hạ, chú ruột của đương kim Hoàng đế, Tạ Cẩn là hoàng thân quốc thích chính hiệu. Sau đó hắn còn biết thêm, cha của Tiêu Tông Kính từng làm quan lớn trong Bộ Binh, tính ra cũng là xuất thân danh môn. Nhưng so với Tạ Cẩn, Tiêu Tông Kính lại dễ gần hơn nhiều, ăn mặc, sử dụng không khác gì các binh sĩ bình thường, trong khi Tạ Cẩn vô tình hay cố ý luôn mang theo sự xa cách của quyền quý.
Từ Hoài An thở dài, đi đến ngoại viện gõ nhẹ cửa phòng Tạ Cẩn. “… Đại nhân, Tạ đại nhân?”
Hắn gọi vài tiếng, bên trong vang lên giọng nói khó chịu.
“Trễ thế này, ồn ào gì chứ?”
“Thưa, Tiêu đại nhân mời ngài qua đó.” Nghĩ ngợi thêm, hắn nói tiếp, “Dương đại nhân vừa sai người đưa tới một bức thư.”
Tạ Cẩn nghi ngờ: “Dương Nghiêm? Giờ này gửi thư sao?”
Sau một hồi tiếng động lộn xộn, Tạ Cẩn đẩy cửa ra, gương mặt nghiêm nghị, nói: “Đi thôi!”
Băng qua ngoại viện, trở về Doanh Thị Vệ, Tiêu Tông Kính gõ nhẹ lên mặt bàn chỗ để bức thư.
“Hai người đọc đi.”
Tạ Cẩn cầm thư lên, Từ Hoài An ngước cổ cố gắng nhìn.
Càng đọc, chân mày Tạ Cẩn càng nhíu chặt, cuối cùng y hừ lạnh một tiếng, ném bức thư xuống bàn.
“Lão hồ ly này muốn mượn dao giết người. Lão ta tính toán thật chu đáo, ngay cả công văn ủy nhiệm cũng chuẩn bị sẵn cho ngươi. Tề Châu núi cao đường xa, lão ta không ra tay, muốn chúng ta làm, thành công thì giúp lão ta trừ địch, thất bại thì chúng ta tự chịu, có chuyện tốt thế này sao?”
Tiêu Tông Kính nói: “Tiểu Vương gia bớt giận, nửa đêm đừng nổi nóng.”
Từ Hoài An biết rằng “Tiểu Vương gia” luôn là lời Tiêu Tông Kính dùng để trêu chọc Tạ Cẩn. Quả nhiên, Tạ Cẩn trừng mắt lên, y chưa kịp nói gì thì Tiêu Tông Kính lại tiếp lời: “Lưu công công há là kẻ hèn như Công Tôn Khoát có thể đánh đổ, chúng ta có điều tra hay không cũng không quan trọng.”
“Tóm lại, đây là chuyện rắc rối, lao tâm lao lực mà chẳng được gì, không nên dính vào.” Tạ Cẩn ngẫm nghĩ, “Tề Châu… Để ta nhớ xem, hình như có một môn sinh của phụ thân là người Tề Châu, để ta đi tìm hiểu tình hình trước đã.”
Đến cửa hắn bỗng dừng lại, quay đầu nhìn Tiêu Tông Kính.
“Trước khi ta hỏi rõ, tuyệt đối không được hồi âm.”
Tiêu Tông Kính nghe lời: “Cấm cung nghiêm ngặt, huynh đi lại nhớ kín đáo.”
Tạ Cẩn nói không kiên nhẫn: “Không.”
Vừa nói dứt lời, hắn liền quay người, chớp mắt đã khuất trong màn đêm.
“Công phu tiến bộ không ít.” Tiêu Tông Kính cười cười, chàng quay sang Từ Hoài An. “Còn ngươi thì sao?”
Từ Hoài An chưa kịp hiểu: “Gì cơ?”
Tiêu Tông Kính chỉ tay vào bức thư.
“Ngươi thấy thế nào?”
Từ Hoài An lắp bắp nói: “Cái này, thuộc hạ không hiểu lắm…”
“Không sao, cứ nói đại khái thôi cũng được.”
“Thuộc hạ chỉ thấy có gì đó lạ lùng.”
“Lạ ở chỗ nào?”
“Người tên Công Tôn Khoát này phạm tội lớn như vậy, tại sao quan phủ Tề Châu không bắt hắn? Kéo dài như vậy, họ không sợ dân chúng phẫn nộ sao?”
Một lúc lâu không ai nói gì, Từ Hoài An ngẩng đầu lên, thấy đôi mắt lạnh lùng của Tiêu Tông Kính đang nhìn thẳng vào y.
Lưng Từ Hoài An lạnh toát: “Đại nhân…”
Tiêu Tông Kính bình thản nói: “Hỏng rồi.”
“Hỏng, hỏng gì ạ?”
“Ngươi hỏi đúng vấn đề rồi.”
Từ Hoài An nghẹn lời, Tiêu Tông Kính im lặng một hồi lâu, như tự nói với mình: “Ta cũng không biết tại sao họ không bắt, tại sao họ không sợ.”
Chàng đứng dậy, khoác áo ngoài, dáng người cao lớn che phủ cả một vùng tối, khiến khuôn mặt càng thêm mờ mịt. “Hay là… chúng ta tự đi hỏi thử xem sao.”