9
Tôi đã gặp Hà Tiểu Tiểu rồi.
Cô ấy rạng rỡ và cuốn hút y hệt như trong bức ảnh trên trang cá nhân của Tạ Văn.
Hôm đó Tạ Văn đi làm vội vàng quên mang cơm trưa, tôi lo dạ dày của anh tái phát nên rời khỏi khu biệt thự và bắt taxi để mang cơm cho anh.
Ngồi trên xe rồi tôi mới nhận ra, sau bao nhiêu năm kết hôn, tôi thậm chí còn không rõ công ty của anh nằm ở đâu.
Hà Tiểu Tiểu xuất hiện vào lúc đó.
Thật trùng hợp khi cô ấy cũng đang vội đi phỏng vấn, tôi chỉ thấy tên công ty cô ấy nhắc đến nghe quen thuộc, rồi chợt nhận ra đó chính là công ty của Tạ Văn.
“Đã cùng đường thì sao không đi chung xe nhỉ?” Tài xế liếc nhìn tôi và cô ấy qua gương chiếu hậu.
Hà Tiểu Tiểu cười tươi như thể chúng tôi đã quen nhau từ trước, tự nhiên bắt chuyện: “Chị cũng đến Văn Việt à?”
Sau đó, ánh mắt cô dừng lại ở hộp cơm tôi đang cầm chặt trong tay, tiếng cười trong trẻo hơn.
“Chị đi đưa cơm à? Nếu em phỏng vấn thành công, chị có thể mang cho em một phần luôn được không? Em là Hà Tiểu Tiểu.”
Lúc đó, tôi chỉ nghĩ cô ấy là một cô gái thú vị.
Cho đến khi cô ấy thân mật với Tạ Văn.
10
Biểu cảm của Tạ Văn càng lúc càng khó chịu: “Anh và cô ấy không có gì cả.”
“Em biết,” tôi đáp, “Em biết mà.”
“Khi anh còn là chồng của em, anh sẽ không có bất cứ mối quan hệ thực sự nào với cô ấy. Nhưng trái tim anh, nó đã không còn ở đây với em nữa.”
Tôi đặt bức ảnh mà Triệu Dương gửi lên bàn trước mặt anh, nói nhạt: “Tạ Văn, anh tự hỏi lòng mình xem, anh đã từng cảm thấy vui vẻ như vậy khi ở bên em chưa?”
Tạ Văn không đáp, cũng không có lý do nào để phản bác.
“Anh là một người chồng có trách nhiệm, nhưng đó là vì anh cảm thấy trách nhiệm với em. Nếu Hà Tiểu Tiểu không xuất hiện, cuộc sống của anh sẽ vẫn bình lặng như nước, nhưng cuộc đời đâu có nếu như.”
“Cô ấy làm anh hạnh phúc hơn, anh không nên cố gắng tiếp tục với em thế này.”
“Tạ Văn, không có chuyện ‘nếu như’, điều này đã xảy ra rồi.” Tôi ho dữ dội, cảm thấy trong miệng có vị máu, tôi liếc nhìn Tạ Văn nhưng may mắn là anh không để ý.
Tôi đưa tay che miệng, nén đau và bày tỏ suy nghĩ của mình với anh: “Em sẽ ly hôn, thay vì cứ kéo dài, tốt nhất là kết thúc ngay từ đầu.”
“Không thể.” Tạ Văn nói dứt khoát, không chút do dự, “Nếu em để tâm đến chuyện đó, anh sẽ giữ khoảng cách với cô ấy.”
Tôi lắc đầu.
“Tạ Văn, khi anh nhìn thấy điều gì thú vị, người đầu tiên anh nghĩ đến là ai?”