11

Cuộc tranh luận giữa trưa không đi đến kết quả gì.

Tôi đã hẹn với luật sư để bàn về việc phân chia tài sản, nhưng từ sau cuộc cãi vã đó, Tạ Văn dường như cố tình tránh mặt tôi. Ngay cả khi tôi chủ động đến công ty tìm anh, cũng bị từ chối với đủ mọi lý do.

Tối hôm đó, Tạ Văn vừa về nhà liền chui ngay vào phòng ngủ.

“Tạ Văn.” Tôi tựa vào cửa phòng, nhẹ nhàng gọi tên anh, “Em không muốn tiếp tục kéo dài thế này, làm phai nhạt đi chút tình cảm còn lại của mình.”

“Chúng ta kết thúc ở đây được không?”

“Không được.” Cánh cửa bất ngờ mở ra.

Tốc độ mở cửa của anh nhanh đến mức khiến tôi nghi ngờ rằng Tạ Văn đã đứng ngay bên trong lắng nghe tôi nói từ đầu.

“Nếu em cần tiền, anh sẽ chuyển khoản cho em.” Bàn tay anh nắm chặt lấy nắm cửa đến trắng bệch, “Nhưng ly hôn, thì không thể.”

Tôi không hiểu suy nghĩ của anh.

Rõ ràng không còn yêu, tại sao anh lại không muốn để tôi ra đi?

Có lẽ lòng người vốn dĩ phức tạp, và trong số đó, người đang yêu là khó hiểu nhất.

“Cả hai chúng ta đều cần nhượng bộ.” Tôi cố giữ giọng điệu bình tĩnh, “Chúng ta có thể không ly hôn, nhưng em cần thời gian và không gian riêng.”

“Ý em là, trong khi anh suy nghĩ, em sẽ dọn ra ngoài.”

12

Tạ Văn đã đồng ý.

Gần như ngay sau khi anh đồng ý, ngày hôm sau, tôi đã thu dọn tất cả đồ đạc của mình mang đi — dù nói vậy nhưng cũng chỉ có vài bộ quần áo và đồ dùng cá nhân.

Đồ đạc của tôi ít đến đáng thương, dù chuẩn bị ba chiếc vali, cuối cùng chỉ có một chiếc là đầy.

“Khụ khụ.”

Lại ho nữa rồi.

Những cơn đau ngực vốn chỉ thi thoảng xuất hiện giờ đây trở nên thường xuyên hơn, thậm chí dần trở thành liên tục, cơn đau dữ dội bóp nghẹt từng hơi thở của tôi, như một người đuối nước muốn kêu cứu nhưng không thể.

May mắn là để tránh bị Tạ Văn phát hiện, tôi luôn mang theo bên mình thuốc mà bác sĩ đã kê.

Tôi run rẩy lấy ra vài viên morphin giải phóng chậm, nuốt vội, cơn đau dần dần dịu lại.

Mồ hôi lạnh từ cơn đau làm ướt đẫm áo của tôi.

Mẹ lại gửi tin nhắn hỏi thăm như mọi ngày, lần này còn khoe món ăn mới của bà: “Con gái à, khi nào về nhà? Mẹ nấu món mới cho con thử.”

“Dạ.”

Mẹ có vẻ bất ngờ trước câu trả lời chắc chắn của tôi. Chỉ sau chưa đầy năm giây, điện thoại của mẹ đã gọi tới: “Con gái, Tạ Văn làm con buồn à?”

“Không có.”

“Con bị cảm à?” Mẹ nghe thấy giọng tôi hơi khàn, bắt đầu hỏi han, rồi lại tiếp tục những lời dặn dò quen thuộc: “Mẹ đã nói trời lạnh rồi thì phải mặc thêm áo, đừng có tiếc mà không mặc vào. Con còn trẻ bây giờ thì không sao, nhưng đến khi già…”

“Mẹ.” Tôi nhẹ nhàng gọi, “Con muốn về nhà.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play