7
Trên đường về nhà, tôi mua rất nhiều món mà trước đây mình thèm nhưng chưa bao giờ dám mua, tiện thể in bản thảo đơn ly hôn đã chuẩn bị sẵn.
Vì chiều theo căn bệnh dạ dày của Tạ Văn, mỗi ngày tôi đều chỉ nấu những món ăn nhạt nhẽo, chẳng trách anh chọn suất cơm nhanh của cô thực tập sinh kia.
Khi tôi về đến nhà, Tạ Văn vẫn chưa về.
Cả đêm anh cũng không về.
Anh gửi tin nhắn bảo rằng đang làm thêm, nhưng Tiểu Dương lại mách lẻo với tôi: “Hôm nay cô thực tập sinh đó ngất xỉu ở công ty, anh Tạ đã cõng cô ấy lên xe cứu thương rồi không quay lại công ty nữa.”
Tôi tưởng rằng mình sẽ phát điên lên và đi tìm Tạ Văn để làm ầm lên.
Nhưng không.
Tôi cố gắng nhét từng miếng đồ ăn mua về vào miệng.
Đã lâu rồi tôi không ăn đồ dầu mỡ nên thấy khó chịu, tôi lại ho dữ dội, máu tươi lẫn với thức ăn bắn tung tóe lên bàn.
Lại phải lau dọn.
Chiếc khăn ướt thấm đầy máu, bám theo những mẩu thức ăn nhầy nhụa, nhìn mà chả muốn ăn nữa.
Tôi quyết định vứt luôn cả chiếc khăn lẫn đồ ăn thừa.
Dù sao thì đêm nay… Tạ Văn cũng sẽ không về đâu.
8
Tôi bị Tạ Văn đánh thức vào trưa hôm sau.
Khuôn mặt anh đầy giận dữ, tôi đoán anh đã nhìn thấy đơn ly hôn trên bàn.
Nực cười là chỉ có lúc này, cảm xúc của Tạ Văn mới rõ ràng đến vậy.
“Em muốn ly hôn à?” Tạ Văn nắm chặt vai tôi, có vẻ khó chịu.
“Tại sao? Hôm qua em gọi anh về chỉ để nói chuyện này thôi à?”
Tôi lắc đầu, rồi lại gật đầu.
Tôi chỉ muốn cùng anh ăn bữa cơm cuối cùng, trước khi ly hôn.
Cơn đau ở ngực gần như xé rách tôi, bàn tay của Tạ Văn nắm chặt vai tôi càng làm tôi không thể nói nổi.
Cuối cùng, anh cũng buông tay.
“Anh có thể đồng ý ly hôn, nhưng em phải nói cho anh biết lý do.” Tạ Văn cầm bút lên, đầu bút chạm vào tờ giấy trắng để lại một vệt mực.
Cổ họng tôi ngứa rát, cố gắng kiềm chế cơn ho, tôi cười và nói: “Vì anh không yêu em.”
“Thật là ngớ ngẩn.”
Anh lạnh lùng ký tên lên tờ đơn, rồi quăng bó hoa mà anh quen mang về vào người tôi.
“Tất cả tài sản trước và sau hôn nhân đều là của em, anh không lấy một đồng nào.”
Anh định lên lầu về phòng ngủ, nhưng tôi bỗng nói: “Em đã gặp cô ấy rồi.”
Bước chân của Tạ Văn dừng lại, anh quay đầu nhìn tôi, ngoài sự bối rối thoáng qua, còn lại chỉ là sự khó chịu: “Ai cơ?”
Biểu cảm của anh như thể anh nghĩ rằng tôi sẽ làm ầm lên vì một người phụ nữ khác. Anh cau mày, chờ xem tôi sẽ nói gì.
“Cô thực tập sinh mới ở công ty anh, Hà Tiểu Tiểu.”