5
Tôi bất ngờ tỉnh lại khỏi dòng ký ức, bình thản chấp nhận sự thật rằng cái chết của mình đang đến gần.
Đột nhiên, điện thoại khẽ rung lên.
Tiểu Dương, một đồng nghiệp ở công ty Tạ Văn, gửi yêu cầu kết bạn trên WeChat: “Chị Ninh Nguyệt, em là Triệu Dương, chị kết bạn với em nhé.”
Tôi không hiểu vì sao Tiểu Dương lại có thời gian nghịch điện thoại trong giờ làm việc, nhưng tôi vẫn lịch sự chấp nhận lời mời: “Có chuyện gì vậy?”
Triệu Dương gửi tôi một bức ảnh chụp màn hình từ trang cá nhân của Tạ Văn – chỉ là 9 bức ảnh bình thường về buổi tiệc liên hoan của công ty, nhưng bức ảnh ở giữa là anh ấy và một cô gái lạ đang ăn chung một suất cơm.
Triệu Dương: “Chị Ninh Nguyệt, chị và anh Tạ ly hôn rồi à?”
Triệu Dương: “Dạo này mọi người đều bàn tán về tin đồn giữa anh Tạ và thực tập sinh mới, em có nói vài câu, dù sao anh ấy cũng là người đã có gia đình.”
Tôi: “Cảm ơn em.”
Tôi phóng to bức ảnh mà Triệu Dương gửi, cẩn thận xem xét.
Trong bức ảnh, Tạ Văn cười dịu dàng khác thường, phối hợp với cô gái bên cạnh để chụp hình, miệng còn đang nhai một miếng gà rán. Ở góc bàn, bát súp gà mà tôi đã nấu cả đêm vẫn nằm đó.
Dòng trạng thái của Tạ Văn: “Tưởng chừng là thành phố nhàm chán, lại gặp được giấc mơ đầy màu sắc và biết bao điều tươi đẹp.”
Tôi cười chua chát.
Thì ra trong mắt anh, tôi lại nhàm chán đến vậy sao?
6
Tôi không chọn cách đối chất với Tạ Văn, chỉ đơn giản gửi cho anh một tin nhắn: “Tối nhớ về nhà nhé.”
Trời hơi âm u, vài đám mây lơ lửng rải rác, ánh nắng yếu ớt không thể xuyên qua được, con đường về nhà thì oi bức nhưng lại có chút mát mẻ.
“Khụ khụ.” Tôi không kiểm soát được mà ho dữ dội.
Người thợ chụp ảnh ở tiệm bên đường đang nằm thư giãn trên chiếc ghế ngoài cửa, đột nhiên tôi nhớ ra, kể từ khi cưới Tạ Văn, dường như tôi chưa chụp bức ảnh nào. Đột nhiên, tôi muốn chụp vài tấm.
“Anh ơi, tôi muốn chụp vài tấm ảnh.”
Ảnh được chụp rất nhanh, giống như một quy trình quen thuộc, tôi còn chưa kịp cảm nhận niềm vui thì anh thợ đã xong việc rồi.
Anh chỉ vào màn hình máy tính vừa chuyển ảnh xong, cười rạng rỡ: “Cô xinh thật đấy.”
Trong ảnh, tôi gầy đến nỗi mặt hốc hác, đôi mắt to nhưng vô hồn, đôi môi tái nhợt không còn chút sắc hồng, nhưng vẫn cố gượng cười.
Xa lắm rồi vẻ đẹp tràn đầy sức sống của tôi ngày trước.
“Chỉnh thành đen trắng nhé.”
Tôi tưởng mình sẽ khó nói ra điều này, nhưng khi thực sự nói, lại thấy rất nhẹ nhàng.
Anh thợ ảnh giật mình: “Không được đâu, không may mắn chút nào.”
“Tôi sắp chết rồi.” Tôi nói.
Tôi sắp chết rồi.
Tôi không ngờ người đầu tiên tôi nói ra điều này lại là một người lạ hoàn toàn.
Anh thợ ảnh sững sờ nhìn tôi, cuối cùng chỉ mím môi thở dài: “Cô ngồi xuống đi, tôi chụp lại cho.”
Lần này, quá trình chụp diễn ra dài và cẩn trọng hơn nhiều.
Anh thợ tỉ mỉ điều chỉnh ánh sáng, chỉnh lại tóc và quần áo cho tôi hết lần này đến lần khác, nhưng mãi không bấm máy — như thể anh ấy sợ rằng nếu bấm máy, cuộc đời này của tôi sẽ thực sự kết thúc.
“Cạch.”
Anh cố gắng lưu lại hình ảnh của tôi tươi sáng nhất, như lúc tôi đẹp nhất trong ký ức.
Cầm lấy bức di ảnh đã được anh đóng khung cẩn thận, tôi nhẹ nhàng mỉm cười cảm ơn.
“Chuyện nên làm mà…” Anh đáp, “Nên làm mà.”
“Cô còn trẻ quá… Hy vọng kiếp sau cô không phải chịu khổ nữa.”