Tần Thời Nghi nghĩ mình đã trốn kỹ, nhưng tay chân không chịu không chế mà muốn vươn nửa người ra bên ngoài, giống như muốn xem thử người kia có nhìn thấy y hay không.
Nếu không có, vậy y muốn nhìn hắn nhiều một chút.
Tư thế thập thò vô cùng buồn cười.
Lục Diên Lâm nhấp môi cười, đây là lần đầu tiên kể từ khi sống lại hắn cười thoải mái như vậy, toàn bộ lồng ngực đều rung lên, cảm xúc sâu đậm trong mắt không hòa tan được. Giờ khắc này, hắn mới có cảm giác chân thật đối với việc mình sống lại. Sống lại lần nữa, để Tần Thời Nghi không cần nhìn không thấy hắn, nghe không được lời hắn nói, cũng không cần cảm thấy cô độc.
Cho dù hiện tại Tần Thời Nghi không nhận ra hắn.
Lục Diên Lâm không hề hoang mang mà đặt quyển sách trên tay xuống, gắng thẻ đánh dấu sách vào, vẫy tay với đứa nhỏ, ý bảo y đến đây.
Tần Thời Nghi theo bản năng muốn chạy trốn, nhưng trong tim không hiểu sao lại có cảm giác ê ẩm nhút nhát, có lẽ y sẽ không hiểu, y chỉ bị cảm xúc khống chế thôi.
Y thật sự chạy ra, nhưng lại chạy xa cả mấy mét, sau đó dừng lại giống như đang đợi xem đối phương có đến đây tìm mình hay không. Sau khi không nghe được động tĩnh gì, y lại meo meo chạy về chỗ cũ, nhận ra bên cửa sổ không còn ai hết.
Tần Thời Nghi liếm liếm răng nanh, không ai ở đó lại khiến y muốn đi vào, lập tức đi tới chỗ cửa sổ mà người kia đã ngồi. Dáng vẻ đi đường của y vẫn chưa ổn định, nếu đi nhanh sẽ nghiêng nghiêng ngã ngã, đứng dưới cửa sổ không ngừng nhìn ngó xung quanh.
Thiếu niên cao lớn anh tuấn kia đứng bên kệ sách, đang đặt quyển sách về chỗ cũ.
Hắn quay đầu nhìn Tần Thời Nghi bên ngoài cửa sổ, tiếp tục cười nói: “Vào đi.”
Tần Thời Nghi nghe không hiểu lời người khác nói, nhưng lại hiểu lời mời của hắn, không có ý muốn trốn đi nữa. Đôi tay chống lên bệ cửa sổ, lưu loát mà mở cửa ra, lại đứng yên không vào.
Lục Diên Lâm cảm thấy may mắn khi có cơ hội sống lại, để hôm nay bọn họ có thể gặp lại nhau.
Đời trước, Lục Diên Lâm cũng có ấn tượng đối với đứa nhỏ vô cùng xinh đẹp quấy nhiễu hắn kia, nhưng cũng không vì vậy mà rung động. Hắn nhớ rõ lúc đó, bản thân còn đắm chìm trong quyển sách, chỉ ngẩng đầu nhìn thoáng qua một cái rồi thôi, không có sau đó.
Khiến người khổ sở chính là, hắn trở nên hiểu rõ Tần Thời Nghi hơn chính là sau khi hắn chết. Mấy năm qua, hắn đã nhìn thấy rất nhiều dáng vẻ của y, chỉ là khi đó Tần Thời Nghi đã hoàn toàn trưởng thành thành một người khác.
Làm một ông xã chết sớm, hắn không xứng chức chút nào. Không chỉ không làm bạn với Tần Thời Nghi lúc nhỏ, mà còn không ở bên cạnh y lúc trưởng thành, chỉ có thể trở thành người được nhắc đến trong câu chuyện của người khác mà thôi.
Mà Tần Thời Nghi lại vì hắn mà trả giá cả đời.
Thật sự may mắn vì được sống lại.
“Em ngồi đây đi, anh lấy cho em chút nước trà với thịt khô để lót dạ.” Lục Diên Lâm nói chuyện rất thong thả ung dung, không giống với những thiếu niên khác.
Tần Thời Nghi bị Lục Diên Lâm nhẹ nhàng ấn vai bắt ngồi xuống.
Trong phòng sách có rất nhiều đồ, trên bàn sách có giấy, bút, mực…trên kệ sách ngoại trừ sách còn có nhiều bình hoa cổ yêu thích của ngài Lục dành tặng cho hắn.
Chưa từng có người nào khác bước vào.
Nếu đây là nhà họ Tần, Tần Lập Cương chắc chắn sẽ không cho Tần Thời Nghi bước chân vào. Y là một đứa nhóc phá của, hoàn toàn có thể lật tung mọi thứ lên mà không hề kiêng dè bất cứ điều gì.
Tần Thời Nghi nhìn xung quanh một lát, giơ tay lên vài lần, nhưng không có quậy phá gì, chỉ là ngồi không yên mà thôi.
Nhưng y cũng biết, không được phá đồ ở đây, nếu không người kia sẽ giận.
Trong suy nghĩ của mình, Tần Thời Nghi đã đặt Lục Diên Lâm vào một vị trí mà y phải suy xét lại.
Lục Diên Lâm bưng mâm đồ ăn đến, hắn rất ít khi ăn đồ ăn vặt, nhưng dì Trần vẫn sẽ chuẩn bị. Hắn nhớ rõ Tần Thời Nghi rất thích ăn thịt, vì thế liền lấy một ít thịt heo khô, bò khô…được đóng trong gói nhỏ, vừa dễ xé vừa sạch sẽ.
Lục Diên Lâm đến gần y, đặt mâm thức ăn trước mặt y.
Từ góc độ của Tần Thời Nghi, đối phương hơi khom người, sườn mặt vừa trắng vừa thon gầy, góc cạnh cũng rõ ràng, dưới hầu kết cũng có một độ cong gợi cảm. Áo sơ mi của hắn cũng được gài nút chỉnh tề, giống như bản thân hắn vậy, là một cây tùng bách tươi xanh.
Tần Thời Nghi thất thần giơ tay lên chạm vào Lục Diên Lâm, khiến cho tay áo Lục Diên Lâm dính chút bùn đất, ở trên áo trắng rất dễ nhìn thấy.
Y lập tức rút về, đầu cúi xuống như chim cút.
Đối với người này, y vừa tò mò vừa sợ sệt.
Lục Diên Lâm cũng ngạc nhiên, hắn rất ít khi gặp tình huống như này, sau này Tần Thời Nghi cũng ít làm những chuyện tương tự. Hắn cười cười với y, nhẹ giọng nói: “Không sao, chút nữa mặc áo khoát vào sẽ che được.” Không che được thì thay áo khác thôi.
Nhưng mà trước tiên phải rửa tay cho Tần Thời Nghi đã.
Hắn hỏi tên y, y lẩm bẩm gì đó trong cổ họng, hoặc có nói nhưng rất khó nghe.
Lục Diên Lâm đoán được, có lẽ hiện giờ Tần Thời Nghi vẫn chưa nói chuyện rành rẽ.
Vì thế hắn nhìn Tần Thời Nghi loay hoay vẫn chưa xé được gói đồ ăn, liền đưa tay xé thay y, vừa xé vừa nói: “Anh là Lục Diên Lâm, Thời Nghi có thể nhớ được không?”
Tần Thời Nghi nghe được hai chữ ‘Thời Nghi’ thì có phản ứng, biết là tên của mình, còn lại là tên của đối phương.
Trong miệng y còn nhai thịt khô, rốt cuộc cũng chịu lên tiếng: “Nục…”
“Lục, là Lục Diên Lâm.”
“Sương mù?”
Nói tới nói lui, cuối cùng Tần Thơi Nghi cũng đọc được tên của Lục Diên Lâm một cách tương đối chính xác, giọng nói cứ nghèn nghẹn, chắc do chịu ảnh hưởng từ bầy sói cho nên bị hư giọng.
Ngoài cửa sổ có tiếng bước chân, Tần Thời Nghi giống như chim sợ cành cong nhìn về phía của sổ, là dì Trần.
“Yên tâm, chỗ này không có người ngoài.”
Cậu chủ của dì đang mỉm cười với một đứa nhỏ ngồi đối diện mà dì chưa từng gặp qua, hình ảnh ấy vô cùng trong sáng và tốt đẹp, đây là một chuyện trước giờ không có khả năng xảy ra, vì thể dì Trần cũng không thấy không hài lòng về người đã xông vào nơi riêng tư của cậu chủ.
Cậu chủ của dì không có bạn chơi cùng, tuy là người hiền lạnh nhưng đối với ai cũng lạnh nhạt xa cách, chỉ có những lúc cười như thế này mới giống một thiếu niên.
“Cậu chủ, bữa tiệc sắp bắt đầu rồi.”
“Được, tụi con sẽ qua đó ngay đây.” Lục Diên Lâm gật đầu.
Hắn đứng dậy mặc thêm áo khoát vào, tay chân thon dài, là cái móc áo trời sinh, Tần Thời Nghi nhìn đến ngây người, sau đó lại tùy ý để hắn dẫn ra khỏi phòng.
-
Cậu chủ Lục Diên Lâm ít khi xuất hiện ở chốn đông người, mà ấn tượng của hắn đối với những người khác cũng không nhiều nhặn gì. Trong cuộc đời của hắn chỉ có Tần Thời Nghi, tuy ngắn ngủi nhưng nhớ mãi không quên.
Mặc dù đứng bên cạnh hắn là đứa nhỏ xinh đẹp, nhưng ánh mắt đầu tiên mọi người vẫn đặt lên người hắn. Không cần giới thiệu, mọi người đã có thể nhanh chóng nhận đó là cháu đích tôn của nhà họ Lục.
Trước khi hắn tới bữa tiệc, ngài Lục đang bận chơi cờ cùng bạn tốt, hai người đang ngồi ở bên đình hóng gió, tập trung chơi cờ, người đứng xem nhiều nhưng không ai lên tiếng.
Tần Lập Cương cũng ở trong nhóm người đứng xem, nhưng vị trí lại ở bên ngoài. Tần Lập Cương còn trẻ, danh vọng không cao, đương nhiên khó có thể tới gần ngài Lục.
Phu nhân của ngài Lục mặc một thân sườn xám, bà là người dịu dàng, cảm giác tồn tại không lớn, nhưng ai cũng kính trọng bà.
“Ông già này ngày nào cũng tìm người chơi cờ cùng, bữa tiệc sắp bắt đầu rồi mà còn để khách phải chờ.” Bà oán trách nói.
“Không đâu, tay nghề đánh cờ của chủ tịch Lục rất cao siêu, chúng tôi còn đang học lóm đây.”
“Đúng vậy, đúng vậy, phu nhân không cần quan tâm đến chúng tôi.”
“Nghe nói cô đã tìm được đứa nhỏ thất lạc bao năm qua, chúc mừng nha, bằng không làm ba làm mẹ sẽ đau lòng lắm.” Lão phu nhân thấy Trình Thục Linh, nói với cô một hai câu.
“Đúng vậy phu nhân, thật là cảm ơn trời đất, hôm nay đứa nhỏ cũng có tới, nhưng mà không biết trốn đi chơi ở đâu, để ngài chê cười rồi.” Trình Thục Linh lịch sự nói, nhưng trong lòng rất lo lắng.
Tần Lập Cương bên cạnh nghe xong cũng nhíu mày.
Ông ta ở đây không tiện đi, nhưng lại lo lắng Tần Thời Nghi làm bậy, quyết tâm về nhà phải dạy dỗ lại y một phen, bằng không sói con này sẽ càng không nghe lời.
Thật ra hai người có kêu Tần Bác Văn đi tìm, nhưng Tần Bác Văn cũng có chuyện của mình, không thèm quan tâm đến chuyện của sói con kia, chỉ thiếu kiên nhẫn nói: “Đã nói không cho nó đi rồi, nó như vậy không thể gặp người đâu.”
“Được rồi, việc này là do ba không suy tính kỹ, con và Lục Diên Lâm có nói chuyện với nhau chưa?” Tần Lập Cương hỏi.
“Cả đám tụi con còn chưa gặp được hắn chứ đừng nói chi là nói chuyện với nhau, nhưng mà đứa nhỏ Lục Hạo Thiên kia cũng không vừa, quậy phá nhảy nhót lung tung.”
Tần Lập Cương xoa xoa huyệt thái dương, cực kỳ ghét những đứa nhỏ quậy phá không nghe lời.
“Con không cần để ý tới đứa nhỏ đó, nó và mẹ nó không có giá trị gì ở nhà họ Lục hết, cho chút mặt mũi là được rồi.”
Bởi vì bọn họ đã nhìn thấy, ba người kia vừa mới tới đã ầm ĩ đòi ngồi cùng bàn với ngài Lục, đáng tiếc quản gia đã được ngài Lục căn dặn sắp xếp chỗ ngồi cho họ từ trước, ba người họ không được ngồi chung bàn với ông, còn phải ngồi với người ngoài.
Mọi người đều hiểu không phải ngài Lục bất công, mà là nội bộ có lục đục.
Người vợ hiện tại của Lục Thừa Ân thực tế trước đây là bé ba được Lục Thừa Ân giấu ở bên ngoài, người vợ chính thức và vợ chồng ngài Lục lại không hay biết gì. Sau vợ của Lục Thừa Ân mất vì sinh khó, thất đầu chưa qua, Lư Ngọc Hương đã đến nhà họ Lục náo loạn đòi danh phận khiến cho vợ chồng ngài Lục vô cùng chán ghét.
Mãi cho đến hiện tại, nhà họ Lục không hề chấp nhận Lư Ngọc Hương là con dâu, chỉ có chút tình cảm với Lục Hạo Thiên. Nhưng người sáng suốt đều biết, Lục Diên Lâm mới là người thừa kế danh chính ngôn thuận của ngài Lục.
“Con thì có chuyện gì cần nói với con nít đâu, con mới thấy nó kéo theo mấy đứa nữa đi chơi trốn tìm kìa, chán muốn chết.” Tần Bác Văn bĩu môi nói.
“Hồi con 8- 9 tuổi chắc không chơi trò đó đâu ha?” Tần Lập Cương liếc cậu, đứa con này của ông cũng không tốt tính gì, chỉ là biết nặng nhẹ không gây họa cho ông thôi.
“Con…chẳng lẽ hồi nhỏ Lục Diên Lâm không chơi? Ba nói gì vậy chứ.” Tần Bác Văn không phục.
Trong bữa tiệc hôm nay có A O xấp xỉ tuổi nhau, cậu đều tạo quan hệ tốt, chưa chắc Lục Diên Lâm có thể làm được nha.
“Người ta thật sự không giống mấy đứa đâu, không có làm gì thì đi tìm em đi.”
“Khoan…hình như con thấy em trai…” Tần Bác Văn nhìn về hướng nào đó, sói con bình thường nhe răng trợn mắt với cậu giờ lại đang ngoan ngoãn đi theo người ta.
Tần Lập Cương cũng nhìn theo.
Những người xung quanh bắt đầu bàn tán.
“Đó là cháu trai trưởng nhà họ Lục?”
“Người bên cạnh hắn là?”
“Đứa bé xinh đẹp ghê, khó trách Lục Diên Lâm lại nhìn trúng, cho bé nó theo bên người.”
Một vài thiếu niên cũng đi đến bên cạnh Lục Diên Lâm: “Cậu chính là Lục Diên Lâm sao? Cả buổi rồi vẫn chưa nhìn thấy cậu?”
“Mình là Ôn Dung Dung, nằm trong top 3 trường cùng cậu, có ấn tượng không?”
“Tôi là…”
Tần Bác Văn hiểu ra, người ta không cần trăm phương ngàn kế giao tiếp với người khác, bởi vì người ta vốn dĩ đã đứng đầu chuỗi thức ăn rồi.
“Em ấy là ai vậy? Đáng yêu quá.” Có người hỏi.
“Em ấy là Tần Thời Nghi.” Lục Diên Lâm ôn hòa trả lời lại, khiến cho mọi người đều biết tên y.
Trước đây Tần Thời Nghi bị người nhà họ Tần nhốt ở nhà ít khi được ra ngoài.
Tần Thời Nghi nắm chặt ống tay áo của hắn, đối với Lục Diên Lâm vô cùng hiền lành không hề có tính công kích. Y hơi hé miệng, khó khăn phát ra một tiếng ‘Lục’, có lẽ sợ hãi mình sẽ bị bỏ lại, rồi bị người khác kéo đi chỗ khác.
“Ông nội, ván này ngài thua rồi.” Lục Diên Lâm nhìn thoáng qua, không e dè cười nói.
“Hừ…còn chưa kết thúc sao con biết ông sẽ thua?” Ngài Lục hừ lạnh, kiên quyết muốn chơi cho xong.
“Đúng vậy, sao Diên Lâm lại nói thế? Tôi thấy ông cậu đang chiếm thế mà.”
“Gừng càng già càng cay, Diên Lâm phải theo ông nội học hỏi nhiều thêm đó.”
Nhưng không lâu sao bọn họ thấy ngài Lục vốn đang giữ thế thượng phong lại dần dần bị đánh bại, cuối cùng thật sự thua cuộc.
“Lần sau tôi không chơi với ông nữa, tôi muốn chơi với Diên Lâm.” Bạn tốt của ngài Lục cười nói.
“Thật sự thua rồi…xem ra kỳ nghệ của chúng ta còn không bằng đứa nhỏ Diên Lâm này.”
“Trong nhà có bảo bối mà ngài Lục cứ giấu không cho ai gặp, thật keo kiệt.”
Ngài Lục vui vẻ cười lớn: “Nó thích yên tĩnh, chứ không phải tôi không cho nó đi.”
“Ủa, còn đứa nhỏ này là ai? Nhìn lạ quá, nhưng lại khiến người ta thấy thích nha.” Người nào đó thấy Tần Thời Nghi bên cạnh Lục Diên Lâm, tò mò hỏi.
Rất lạ đó, bởi vì bên cạnh Lục Diên Lâm trước giờ có ai đâu.
Trong lòng Tần Lập Cương vui vẻ, tiến lên nhận người thân, hoàn toàn không nghĩ tới chuyện vui ngoài ý muốn này.
“Đứa bé này là Thời Nghi, con út của tôi, làm phiền Diên Lâm chăm sóc rồi.”
“Thì ra là con trai của Tần tổng, đúng là tinh hoa hội tụ, ai nhìn cũng thương.” Ngài Lục khen ngợi một câu, nói xong thì đứng dậy cùng mọi người đi vào trong bắt đầu bữa tiệc, đến vị trí chủ tiệc phát biểu vài câu.
Không ai ngăn cản Tần Thời Nghi ở cạnh Lục Diên Lâm.
“Chú Tần cô Tần, vậy để Thời Nghi ở cùng con được không?” Lục Diên Lâm chào hai người, sẵn tiện nói. Lúc hắn nói lời này, Tần Thời Nghi không hề phản ứng, vẫn ngoan ngoãn, hoàn toàn không một chút lưu luyến ba mẹ.
“Được được được, làm phiền Diên Lâm.” Tần Lập Cương cực kỳ nhiệt tình, ánh mắt nhìn Tần Thời Nghi cũng dịu dàng hơn bình thường.
Trong lúc nhập tiệc, Tần Lập Cương nhìn về phía bàn ăn ở phía trên cùng, người ngồn bàn đó ngoại trừ người nhà ngài Lục và những vị lão đại thân thiết thì chính là đứa con omega nhà ông.
Hai người ngồi cùng nhau, nhìn vô cùng xứng đôi.
Ngay cả ba người Lục Thừa Ân ngồi một bên nhìn thấy cảm thấy vô cùng khó chịu.
Tần Lập Cương cảm thấy những người xung quanh cũng nhiệt tình chào hỏi ông hơn, trong lòng hứng khởi, nhỏ giọng nói với con trai lớn kế bên: “Cho nên ba mới nói con tốt với Thời Nghi một chút, nó cảm nhận được đó. Con xem hiện tại nó vô cùng ngoan ngoãn kìa.”
Tần Bác Văn nghĩ thầm, hồi nãy ba có nói vậy đâu!
Mà cũng kỳ lạ, sói con kia gặp Lục Diên Lâm sao lại thay đổi dữ vậy? Điểm này không hợp lý chút nào.