Sau khi kết hôn, Lục Diên Lâm và Tần Thời Nghi không mua biệt thự mới làm nhà kết hôn mà ở lại ngôi nhà cũ Lục Diên Lâm từng ở.

Mùa xuân mỗi năm, hoa lê nở rộ, mùi hoa thơm mát lan tỏa khắp nơi.

Lục Diên Lâm rất thích thư pháp, vì vậy mùi hoa, mùi mực, mùi gỗ đàn hương trộn lẫn vào nhau, tạo thành hồi ức độc đáo của ngôi nhà cũ này.

Buổi trưa cuối tuần, Lục Diên Lâm xử lý chuyện ở công ty trong phòng làm việc, cảm thấy tim mình có chút khó chịu.

Hắn bị sinh non, sức khỏe từ nhỏ đã yếu hơn người khác, vì thế vẫn được ngài Lục và vợ giữ lại bên cạnh để nuôi dưỡng, năm gần đây, tim đau thắt ngày càng thường xuyên hơn.

Lục Diên Lâm đã quen với cảm giác này, uống 2 viên thuốc sau đó nghỉ ngơi.

Cửa phòng ngủ mở ra, lọt vào tầm mắt là làn da trơn mịn trắng tuyết của người nào đó. Tần Thời Nghi đang ngủ say trên giường, đôi mắt hoa đào quyến rũ kia giờ phút này đang nhắm mắt yên tĩnh. Y mặc áo ngủ bằng tơ lụa, xương quai xanh không khách sáo mà lộ ra bên ngoài, hương hoa lê nồng đậm lan tỏa khắp căn phòng, so với cây lê ngoài cửa còn nồng đậm hơn.

Nhà cũ chỉ có 2 người họ ở, trước mặt hắn Tần Thời Nghi chưa bao giờ câu nệ điều gì.

Lục Diên Lâm cong khóe môi, tùy tiện lấy quyển sách trên kệ ra đọc, nửa nằm nửa ngồi trên giường cạnh bà xã. Đầu xuân hơi lạnh, hắn giơ tay đắp lại chăn đàng hoàng cho Tần Thời Nghi, cánh tay đột nhiên bị nắm chặt.

Đối phương không biết khống chế sức lực, ai không biết còn tưởng y định mưu hại ông xã, thật ra chỉ có Lục Diên Lâm mới hiểu Tần Thời Nghi luôn thoải mái với hắn như vậy.

Cho dù là khi thân mật, đối phương cũng là người nằm trên nắm thế chủ động, mang dáng vẻ vô cùng mê hoặc.

Người kia vốn đang ngủ say, đôi mắt hoa đào đột nhiên hé mở, nửa người ngồi dậy, dùng răng nanh cắn nhẹ lên bàn tay ấm áp của Lục Diên Lâm, đôi mắt giảo hoạt đầy ý cười.

Thân thể y mềm dẻo và mạnh mẽ, eo nhỏ rắn chắc, làn da trắng mịn.

“Rốt cuộc cũng chịu nghỉ ngơi rồi sao?” giọng nói của Tần Thời Nghi không ngọt ngào như vẻ bên ngoài mà lại hơi khàn khàn, mang hương vị hoang dã.

Là do thói quen lúc sống cùng bầy sói lưu lại.

Mười mấy tuổi y mới bắt đầu tiếp xúc với người khác, học tập ngôn ngữ của loài người. Lúc đầu khi Tần Thời Nghi bị đem về nhà họ Tần, nếu không có người chuyện môn hướng dẫn, không chừng rất khó trở thành một người bình thường, cùng lắm là chỉ sửa được tật ăn tươi nuốt sống mà thôi.

Nhưng có lẽ Tần Thời Nghi là một omega ưu tú nên năng lực học tập không tệ, có lẽ y cũng biết để có thể trở thành người bình thường đã phải trải qua không ít mồ hôi công sức, nên cuối cùng cũng không nhìn thấy dấu vết của sói trên người y.

Lục Diên Lâm không nói chuyện hắn không khỏe với y, sợ y lo lắng.

Bởi vì đối phương rất quan tâm đến hắn.

“Luận văn tốt nghiệp viết đến đâu rồi?” Hắn nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi Tần Thời Nghi, sau đó mới hỏi.

Nói đến chuyện này, màu đỏ nhạt mới vừa hiện lên trên mặt y lập tức tiêu tán mất.

Bởi vì 13 tuổi mới bắt đầu đi học, thành tích vẫn luôn kém cỏi, cực khổ lắm mới thi đậu vào trường đại học gần nhà, chỉ vì muốn ở gần vị hôn phu một chút.

Y tưởng kết hôn xong thì không cần đi học nữa, yên tâm trở thành ‘bà Lục’. Mỗi ngày đều đếm đếm ngón tay, thật vất vả mới bước chân vào nhà họ Lục, ai ngờ Lục Diên Lâm lại là người hăng hái muốn y học tiếp nhất.

“Tạm, cũng sắp xong rồi.” Tần Thời Nghi khó khăn nói dối, vẻ mặt rất không tự nhiên.

“Lấy laptop đến đây anh xem thử.” Lục Diên Lâm liếc mắt đã nhận ra, dù bận vẫn muốn kiểm tra.

Mắt hoa đào của Tần Thời Nghi mở to, oán giận nhìn hắn: “Chưa…chưa viết xong.” Nói xong liền tức giận.

“Hôm nay chủ nhật, Thời Nghi nghỉ ngơi cùng anh, để đáp lại, tối mai anh chỉ em viết luận văn.” Lục Diên Lâm chưa bao giờ nghiêm khắc với y, còn dịu dàng khuyên bảo.

“Được.” Nhàn rỗi được ngày nào hay ngày ấy, Tần Thời Nghi vui vẻ đáp.

Nếu tính như vậy, mấy tháng tới có thể viết xong luận văn, với năng lực của Lục Diên Lâm mà nói, không chừng có thể hướng dẫn y viết ra một bài luận văn vô cùng tốt nữa, y rất tự tin ở điểm này. Chờ y tốt nghiệp có thể giúp Lục Diên Lâm làm việc, làm thư ký kiêm luôn vệ sĩ, ngày ngày đêm đêm đều có thể ở cùng nhau.

Tần Thời Nghi tưởng tượng vô cùng đẹp, lại quên mất nhà họ Tần muốn y liên hôn không chỉ đơn giản là để y bên cạnh hắn như vậy. Nhưng nhờ vẻ ngoài xinh đẹp có thể dễ dàng gả vào nhà họ Lục ra đã là ngoài ý muốn của họ rồi.

“Về sau không cho ba mẹ tới đây nữa, làm nhà cửa lộn xộn hết lên.” Tân Thời Nghi ôm eo Lục Diên Lâm, tiếp tục cắn cắn bên sườn hắn, nhỏ giọng nói.

Y nói chính là việc ba Lục và mẹ kế là Lư Ngọc Hương đến ngày hôm qua.

Ngoài miệng bọn họ nói là quan tâm đến đôi chồng chồng mới cưới, nhưng thực tế là muốn tranh thủ chiếm chút lợi ích ở công ty cho em trai riêng của Lục Diên Lâm mà cãi nhau ầm ĩ, lá mặt lá trái khiến Lục Diên Lâm đau đầu cả đêm.

Tần Thời Nghi rất khó chịu.

Đến nỗi làm cho hai người kia sau lưng mắng y vô phép vô học, là loại người lấy sắc dụ người, Tần Thời Nghi nghe xong không thèm để ý, thỉnh thoảng có thể bắt chước mà mắng lại vài câu.

Có Lục Diên Lâm ở đây, bọn họ chỉ dám nói miệng, không dám thật sự làm gì Tần Thời Nghi, kiểu như không thích y lại không dám làm gì y.

Khách quan mà nói Tần Thời Nghi không hoàn toàn được khai hóa, cũng không biết lễ nghĩa liêm sĩ.

Khai hoá (開化): Mở mang thay đổi cho tốt đẹp hơn lên. (theo Từ điển Nguyễn Quốc Hùng)

Tần Thời Nghi mới được gả không lâu, không hiểu chuyện nhà họ Lục cho lắm, hoặc nói đúng hơn là không hiểu chuyện tranh quyền đoạt thế trong sáng ngoài tối, nhưng y biết cả nhà kia đối với ông xã y không tốt.

“Được, lần sau không cho họ tới nữa.” Lục Diên Lâm vuốt tóc Tần Thời Nghi.

Nhà họ Lục là gia tộc lớn nhất nhì ở Bắc thành, người theo a dua nịnh hót nhiều vô số kể, ai cũng biết con trai trưởng nhà họ Lục- Lục Diên Lâm là người nắm quyền trong tương lai.

Hắn sinh ra đã tôn quý, nhà mẹ đẻ hiển hách, vừa khiêm tốn vừa quyết đoán, là người được đích thân ngài Lục bồi dưỡng, đáng tiếc sức khỏe không tốt, nhưng nếu chăm sóc cẩn thận thì cũng không có vấn đề gì lớn.

Vì thế các gia tộc khác đều muốn đem omega nhà mình gả cho hắn, cuối cùng người được lợi là Tần Thời Nghi.

Trước khi ngài Lục mất, đã đem toàn bộ nhà họ Lục giao cho cháu đích tôn Lục Diên Lâm, chỉ cho ba Lục một chút cổ phần, tiền hoa hồng cũng đủ khiến cả nhà họ sống sung sướng cả đời, nhưng đáng tiếc bọn họ không an phận, lâu lâu lại tới gây chuyện.

Cũng không phải Lục Diên Lâm không ưa mẹ kế và em trai, chỉ là lúc ngài Lục nói về con trai mình thì hơi khó nghe, nói Lục Thừa Ân là đứa con vô tích sự.

Người sáng lập ra tập đoàn Lục thị là ngài Lục, lúc ông sinh ra Lục Thừa Ân thì trong nhà đã có chút của cải, cho nên ba Lục chưa bao giờ phải chịu cuộc sống khổ cực. Lúc trẻ nhậu nhẹt gái gú gì ba Lục cũng dính tới, giao cho ba Lục công việc trong công ty thì ba Lục đều làm qua loa, nhờ có vẻ ngoài đẹp trai mà lừa gạt cưới được mẹ Lục.

Lúc sinh Lục Diên Lâm, vì khó sinh nên mẹ Lục qua đời, vì thế nhà mẹ của bà cũng không qua lại với nhà họ Lục nữa, chỉ có thân thiết với Lục Diên Lâm.

Hắn cũng vì sinh non mà sức khỏe yếu.

May mắn Lục Diên Lâm di truyền ưu điểm của ba mẹ, không chỉ có vẻ ngoài đẹp trai anh tuấn mà còn là một alpha thông minh nhanh nhẹn, khi còn nhỏ đã giúp ngài Lục giải quyết không ít khó khăn, giúp công ty phát triển mạnh hơn.

Vì thể ngài Lục một lòng một dạ đặt hết hy vọng lên người Lục Diên Lâm.

Sau đó ba Lục cưới vợ khác, sinh ra Lục Hạo Thiên. Hắn ta còn nhỏ nhưng rất giống ba Lục, tuổi nhỏ mà vô cùng xấu xa, gieo rắc không ít tai họa.

Vì để phát triển công ty, Lục Diên Lâm đương nhiên phải nghe theo di chúc của ngài Lục, hắn vẫn luôn khoan dung với bọn họ, nhưng hiện giờ ảnh hưởng đến cuộc sống chồng chồng, Lục Diên Lâm không muốn rộng lượng nữa.

“Thời Nghi có muốn về nhà không? Sau khi cưới chúng ta còn chưa về nhà họ Tần, ba vợ còn muốn chúng ta về đó ở nữa.” Lục Diên Lâm sợ Tần Thời Nghi nhớ nhà.

“Em không muốn, chỉ muốn ở đây với anh thôi.” Tần Thời Nghi lắc đầu.

Y cũng không rõ ba mẹ ruột có thích y hay không?

Sau khi người nhà họ Tần đem y về, tìm giáo viên dạy y đọc viết. Nhưng Tần Thời Nghi vẫn nhớ mang máng, lúc đó y không thông minh, ba y lộ ra vẻ mặt chán ghét, còn không e ngại ở trước mặt y mà nói muốn gả y ra ngoài.

Nhưng bọn họ gả y cho Lục Diên Lâm, hơn nữa vẻ mặt nhìn y cũng rất ôn hòa, mỗi lần về nhà đều rất thân thiết, cho nên Tần Thời Nghi thật sự không hiểu.

Nhưng mà y biết, y thích nhất là cùng Lục Diên Lâm ở chỗ này, cho nên nơi nào cũng không muốn đi.

“Được, em muốn như thế nào cũng được.”

Lục Diên Lâm thấy cơ thể ngày càng mệt mỏi, liền ôm Tần Thời Nghi vào trong lồng ngực: “Thời Nghi, ngủ với anh một lát.” Hắn dịu dàng nói, giọng nói càng lúc càng nhẹ.

“Em không…” Thời Nghi không thích ngủ ngày, nhưng nhìn Lục Diên Lâm nhắm mắt lại, y cũng không ồn ào nữa.

Từ khi Tần Thời Nghi hiểu tiếng người, y thường hay nghe mọi người khen y đẹp, nhưng y cảm thấy ông xã mới là đẹp trai nhất, chỉ là người nhà họ Tần e dè nên dạy y không được khen alpha đẹp nên y chỉ có thể khen hắn trong âm thầm thôi.

Lông mi người trước mắt thật dài, mí mắt hơi mỏng khiến đôi mắt càng thêm thâm thúy, mũi cao này, cánh mũi có một nốt ruồi nhỏ, môi hắn thường có màu nhạt, chỉ khi hôn nhau mới trở nên đậm hơn, cho nên Tần Thời Nghi rất thích hôn.

Trước kia y không dám, ở trước mặt đối phương hay e dè rụt rè, hiện tại y đã biết Lục Diên Lâm sẽ luôn bao dung không giới hạn đối với y, cho nên muốn hôn như thế nào thì sẽ hôn như thế đó.

Y lại hôn đối phương, sau đó như có tật giật mình mà nhìn hắn, cho rằng hắn sẽ bị mình hôn tỉnh.

“Lục Diên Lâm? Ngủ say quá vậy?” Lễ thượng vãng lai, xem ra Tần Thời Nghi học được kiến thức của con người rất tốt, cẩn thận đắp chăn cho Lục Diên Lâm, sau đó yên lặng nằm bên cạnh, nhìn lên trần nhà.

礼尚往来,来而不往非礼也。(礼记) (Danh ngôn TQ)
Lễ thượng vãng lai, lai nhi bất vãng phi lễ dã. (lễ ký): Lễ coi trọng việc có đi có lại, có đi mà không có lại, không phải lễ vậy.

Trong đầu nghĩ tới bữa tối, tối nay y muốn ăn gà nướng, nghĩ đến sau khi tốt nghiệp sẽ đi hưởng tuần trăng mật, nghĩ muốn Lục Diên Lâm dạy y viết thư pháp, nghĩ mấy ngón tay này dùng thế nào cho tốt, dù sao trước đây y chỉ dùng nó để bắt gà…

Ngoài cửa sổ hoa lê nở rộ như lúc mới gặp, trong phòng yên tĩnh, yên tĩnh đến mức không nghe được tiếng hít thở.

--

Hạ: đăng chương 1 đúng ngay ngày 20-10. chúc chị em chúng mình không chỉ riêng ngày phụ nữ mà ngày nào cũng thật vui vẻ hạnh phúc nhen.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play