Vài thập niên trước, các vị cha chú nhà họ Tần đã thành lập chuỗi khách sạn sang trọng nhất Bắc thành, từ đây Tần thị bắt đầu trở nên giàu có.
Hiện tại Tần thị ở Bắc thành cũng được xem như là nhân vật có tiếng nói, dưới danh nghĩa khách sạn xa hoa, siêu thị nhiều vô số. Để ngành bất động sản cùng tồn tại, nhà họ Tần không thể không tạo dựng quan hệ tốt đẹp với người đứng đầu trong giới.
Đó chính là nhà họ Lục.
Hôm nay là buổi tiệc mừng thọ 60 của ngài Lục, người khác có thể không đi, nhà họ Tần sao dám không đi, không chỉ đi mà lễ mừng thọ còn phải được lựa chọn kỹ càng, trước đó một tháng đã chuẩn bị xong, so với sinh nhật của người nhà còn quan trọng hơn.
Người nhà họ Tần hiện đang ở trong một căn biệt thự 2 tầng, mà giờ phút này đang cãi nhau ầm ĩ.
Bởi vì con út bị thất lạc mười mấy năm của họ đã tìm được rồi, thông qua kiểm tra đo lường thì đứa nhỏ này là một omega xuất sắc, đây vốn là chuyện tốt.
Thời đại này, alpha và omega chỉ chiếm 40% tổng dân số, còn lại đều là beta bình thường. Cho nên nhà nào sinh được alpha hoặc omega thì sẽ được nâng như trứng hứng như hoa, đặt biệt là những gia đình giàu có như họ.
Nhưng mà Tần Thời Nghi lại được tìm thấy trong bầy sói trên núi tuyết.
Lúc phát hiện ra y, hai tay hai chân y đều đặt trên nền tuyết, trên người được phủ một lớp lông cáo còn dính máu để chóng rét, ánh mắt hung dữ, ngoại hình tuy không giống sói, như thần thái lại không khác nhau.
Y có được thói quen và tư duy của loài sói.
Cảnh sát địa phương đã tốn không ít công sức mới cứu được y ra.
Tính công kích của y rất mạnh, cắn bị thương không ít người, đối với đồng loại giống y như con mồi, có thể nói là không có chút tính người nào.
Rõ ràng là con người, nhưng khi y tru lên lại giống một con sói hung ác khiến người khác sợ hãi.
Tần Thời Nghi được phát hiện không lâu, liền có nhà xã hội học nói y không có thuộc tính xã hội, quãng đời còn lại không chừng khó có thể trở thành con người chân chính.
Nhưng sau khi phát hiện gen omega trên người đứa nhỏ này, chính phủ cũng không thể không coi trọng. Nếu ở trên người beta thì có thể sẽ không có kỳ tích, nhưng trên người y thì không nhất định.
Vì thế họ đã hao hết tâm tư mấy tháng liên tiếp mời chuyên gia đến dạy y.
Sau đó lại tốn không ít thời gian ở không kho lưu trữ gen tìm được ba mẹ ruột của Tần Thời Nghi. Nhà họ Tần không phải gia đình bình thường, là một gia đình giàu có, chắc chắn có nhiều tài nguyên để bồi dưỡng Tần Thời Nghi, vì thế cho dù có bị cắn thì chính phủ vẫn miễn cưỡng đưa người về nhà họ Tần.
Tần Thời Nghi rất đẹp, tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo mới ngồi yên tĩnh trên ghế sô pha phấn điêu ngọc trác giống như búp bê Tây Dương, quả thật khiến người ta yêu thích.
Phấn điêu ngọc trác: da thịt mềm mại trắng nõn, thường dùng để chỉ mấy đứa trẻ đáng yêu, cũng có thể dùng để chỉ người phụ nữ xinh đẹp.
Chỉ là nhìn kỹ có thể nhận ra, trong ánh mắt đứa nhỏ không hề có chút ngoan ngoãn nào.
Mẹ Tần- Trình Thục Linh khi mới gặp y vô cùng vui vẻ nói: “Tôi ở Bắc thành này bao nhiêu năm rồi vẫn không có omega nào xinh đẹp như Thời Nghi của chúng ta.” Vừa nói vừa dịu dàng vuốt tóc Tần Thời Nghi thì bị cắn cho một cái.
Kể từ đó nảy sinh lòng sợ hãi đối với đứa con út mới được tìm về này.
Tần Thời Nghi có một anh trai là alpha, sau khi y mất tích thì toàn bộ yêu thường dồn hết lên người anh trai này. Huống hồ trong giới thượng lưu cũng có định kiến về giới tính, bọn họ thích omega chỉ đơn giản vì omega có thể làm tốt nhiệm vụ liên hôn, khiến cho gia tộc trở nên lớn mạnh.
Chất lượng omega càng tốt thì vẻ ngoài không chỉ xinh đẹp mà còn có tin tức tố quyến rũ, thông minh hơn, năng lực sinh sản tốt, khả năng sinh ra A hoặc O cũng lớn hơn.
Cho nên một omega chất lượng tốt rất được yêu thương.
Tuy nhiên bản tính hung hăng hoang dã của Tần Thời Nghi đã làm tiêu tán hết tình thương còn sót lại của ba Tần và mẹ Tần, bởi vì không ai muốn nuôi một con sói con cả.
Lúc đầu bọn họ còn thân thiện dịu dàng, sau khi bị cắn vài lần, liền trực tiếp ném Tần Thời Nghi cho vệ sĩ trông coi, dù sao một đứa nhỏ cho dù có hung dữ cỡ nào cũng không thể đánh lại một vệ sĩ đã qua huấn luyện chuyên nghiệp.
Ban đầu khi Tần Thời Nghi tham gia các loại chương trình huấn luyện thì nhìn ra con người hơn chút, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ náo loạn, khiến cho đồ vật trong nhà lộn xộn hơn.
Hiện tại bình hoa trong phòng khách bị đập vỡ tan tác.
“Ba mẹ thật sự muốn dẫn nó đi sao? Nó chắc chắn sẽ làm nhà chúng ta mất mặt.” Tần Bác Văn ăn mặc tươm tất sang trọng, nhăn mày nhìn omega bị vệ sĩ tạm thời khống chế kia, trong mắt không có chút tình cảm nào của người làm anh.
Anh năm nay 17 tuổi, đang học lớp 11 trường trung học Dục Anh ở Bắc thành, chuẩn bị lên 12.
Trường Dục Anh là trường quý tộc danh xứng với thực, các gia đình quý tộc đều đưa con cháu mình vào đó học, bởi vậy sự ràng buộc giữa các gia tộc càng gia tăng.
“Em trai con rất cần phải đến đó, từ hồi nó về Bắc thành đến nay vẫn chưa lộ diện, các gia tộc khác còn chưa biết nhà chúng ta có omega đẹp như vậy đâu.” Trình Thục Linh giải thích.
Giọng nói Tần Lập Cương nghiêm túc hơn: “Đại thọ 60 của ngài Lục, hầu như toàn bộ nhân vật lớn ở Bắc thành sẽ tới, cũng mang theo con cái tham dự. Cháu trai của ông ấy cũng chuẩn bị học ở Dục Anh, ba muốn con tạo dựng quan hệ tốt với thằng bé, em trai con cũng phải có mặt.”
Tần Thời Nghi còn nhỏ, nhưng tuổi tác cũng xấp xỉ cháu trai của ngài Lục, có lẽ liên hôn là chuyện có khả năng.
Tần Bác Văn cười nhạo, “Trừ khi ba có khả năng bắt nó ngồi yên một chỗ, còn không xác suất đắc tội với nhà họ Lục rất cao đó.” Đối với em trai mới nhặt được này, Tần Bác Văn không có tình cảm gì, ngược lại vô cùng chán ghét, không hề muốn nhận thân.
“Có a Tráng ở đây, nó không phá phách được đâu. Chỉ cần để lại chút ấn tượng cho nhà họ Lục là được, ráng mấy năm nữa em trai con trở nên bình thường là được rồi.” Tần Lập Cương không nghĩ nhiều, ông ta chỉ lo lắng trong bữa tiệc hôm nay nhiều người muốn tiếp cận nhà họ Lục, khiến nhà họ Tần mất đi một cơ hội thôi.
“Con nghĩ tính toán của ba sẽ thất bại.” Tần Bác Văn bĩu môi nói, nhưng cũng không phản đối.
Cậu đã sớm hỏi thăm tin tức về cháu trai nhà họ Lục là Lục Diên Lâm rồi, cậu đã âm thầm kinh ngạc không biết bao nhiêu lần, cảm thán trên đời này còn có người như vậy sao.
Các gia tộc thượng lưu ở Bắc thành đều có các mối quan hệ giao thoa lẫn nhau, nhóm con cháu thế gia cũng có mối quan hệ như vậy, dựa vào thế lực của gia tộc, nhóm người cùng trình độ, địa vị sẽ có quan hệ thân thiết hơn.
Nhưng Lục Diên Lâm lại như không liên quan gì đến các mối quan hệ đó.
Lục Diên Lâm trước nay đều là ‘con nhà người ta’ trong mắt những người cùng thế hệ, trưởng bối của các gia tộc cho dù dạy con mình đã hơn 20 tuổi vẫn lấy Lục Diên Lâm làm gương.
“Mày nhìn coi Lục Diên Lâm kìa, còn nhỏ tuổi đã thành thục nghiêm túc, biết giúp người nhà phân ưu, còn mày? Ngoại trừ ăn chơi thì biết làm gì?”
Lúc này người bị la kia sẽ lén lút cãi lại: “Ông cũng có được như ngài Lục đâu…”
Tóm lại, trong mắt những cậu ấm đó, Lục Diên Lâm còn nhỏ tuổi đã là một sự tồn tại đặc biệt. Cũng không phải bởi vì vậy mà họ sẽ chướng mắt Lục Diên Lâm, chỉ là không có cách làm thân với người ta, bọn họ còn lớn tuổi hơn hắn, nhưng sở thích của các cậu ấm thượng lưu quanh đi quẩn lại chỉ có mấy trò như đua xe, cưỡi ngựa, bao nuôi gái gú bên ngoài…
Sức khỏe Lục Diên Lâm không tốt, không tham gia bất cứ cái gì, chỉ đi học rồi về nhà, giống như con cái nhà bình thường. Nhưng những dự án mới mỗi năm của Lục thị đều là ý tưởng của hắn, ngài Lục là người tiến hành.
Ngược lại ba hắn là Lục Thừa Ân, chỉ có dáng vẻ bên ngoài, bên trong hoàn toàn vô dụng.
“Thời Nghi à, lát nữa đến nhà họ Lục nhớ ngoan ngoãn nghe lời, đừng tùy hứng giống như ở nhà, biết chưa?” Tần Lập Cương phong thái nho nhã, ngồi xổm trước mặt Tần Thời Nghi, nhìn qua giống như một người ba tốt.
“Ba nói chuyện đàng hoàng với nó thì có ích gì, nó nghe có hiểu gì đâu.” Tần Bác Văn chen vào nói.
Tần Lập Cương liếc mắt nhìn con trai mình.
Tần Thời Nghi đang cắn cắn ngón tay, đôi mắt hoa đào vốn rất linh động nay lại lạnh lùng vô cảm, không nghe lời cũng nghe không hiểu, nhưng chắc đã quậy đến mệt rồi nên nhìn qua rất vô hại.
Y có chiếc răng nanh khá dài, nhìn rất đáng yêu, nhưng nếu biết chiếc răng nanh này đã từng cắn đứt cổ con mồi thì chắc chắn sẽ không thấy vậy nữa.
“Được rồi, a Tráng trông chừng cậu chủ cho cẩn thận, thời gian không còn sớm nữa, chuẩn bị đi thôi.” Tần Lập Cương nhìn đồng hồ, vợ chồng và con trai lớn lên một xe, Tần Thời Nghi và vệ sĩ ngồi trên một chiếc xe khác.
“Bình thường đừng có mà chọc em nữa, ba thấy tuy trí óc nó chỉ như đứa con nít nhưng có thể cảm nhận được người khác đối với nó như thế nào.” Tần Lập Cương nói với Tần Bác Văn.
“Con thấy ba nghĩ nhiều rồi.” Tần Bác Văn không để tâm.
Cậu và đứa nhỏ kia không thân không thương, nó đối với ai cũng chỉ có một kiểu, hung dữ với cả người nhà.
Tần Lập Cương biết con trai lớn đang trong độ tuổi phản nghịch, nóng nảy không kiên nhẫn nên lười nói tiếp, dù sao cũng không thèm nghe. Chỉ đơn giản cảm thấy Tần Thời Nghi sẽ không gây ra sóng to gió lớn gì.
“Còn chuyện đi học của Thời Nghi thì sao? Cho nó đến trường à?” Mẹ Tần lo lắng hỏi.
Y cũng là miếng thịt trên người bà, ít nhiều vẫn có chút tình cảm, nhưng mà điều Trình Thục Linh lo lắng chỉ là sợ y đến trường học rồi gây rắc rối ảnh hưởng đến gia đình thôi.
Có đứa con như vậy, số lần bị mời phụ huynh chắc không ít.
“Nó có thể đi học được sao? Cứ tạm thời như giờ đi, chờ nó bình thường lại thì mời người đến nhà dạy.”
Đây là ý kiến tốt nhất, bằng không nhà họ Tần sẽ trở thành trò cười.
-
Khi người nhà họ Tần đến nơi, đã có không ít khách khứa tới trước, bọn họ cũng tươi cười xuống xe chào hỏi những người quen biết, sau đó đến chỗ quản gia đưa quà tặng.
“Ông Tần, con ông lớn như vậy rồi hả? Nhìn tuấn tú lịch sự quá ha.”
“Đâu có đâu có, tôi thấy ái nữ nhà ông lớn lên cũng rất duyên dáng yêu kiều, nghe nói đứng hạng 3 trong danh sách thi đậu vào trường Dục Anh phải không? Thằng con bất hiếu nhà tôi năm đó chỉ vừa đủ điểm đậu thôi.”
“Đúng vậy, tôi cũng hết cách, Diên Lâm học ở đó, nó có thể đạt thành tích như vậy tôi rất hài lòng. Nhưng người ta hay nói con trai đều trưởng thành chậm, tôi thấy Bác Văn sau này chắc chắn có tiền đồ, có thể giúp Tần thị phát dương quang đại.”
…
“Lại đây nào, Thời Nghi.” Tần Lập Cương cười tủm tỉm vẫy tay với a Tráng.
A Tráng nhìn qua như đang dẫn Tần Thời Nghi đi nhưng thực tế là đang kiềm chế đứa nhỏ.
“Ô. Đây chính là Thời Nghi mà nhà ông mới tìm được phải không? Lớn lên thật xinh đẹp.”
“Ôi trời xinh đẹp quá, nhìn là yêu mến liền. Ông Tần thật có phúc, hai đứa nhỏ đều ưu tú.”
Đa số những lời này nói ra ngoài miệng vậy thôi chứ trong lòng chưa chắc nghĩ vậy, nhưng khoảnh khắc Tần Thời Nghi xuất hiện sau lưng a Tráng, ánh mắt mọi người dường như đều nhìn về phía y, sau đó cảm khái từ tận đáy lòng.
Dáng người tin tế, tóc đen dịu dàng, đôi mắt đào hoa khiến cho cả khuôn mặt giống như vẽ rồng thêm mắt, khiến cho đứa nhỏ mới mười mấy tuổi đã có phong thái của một omega, không giống những đứa trẻ khác, không nói ra sẽ không biết là A hay O.
"Họa long điểm tinh" tức vẽ rồng điểm mắt, có nghĩa là vẽ thân con rồng trước, sau đó mới vẽ hai con ngươi. Câu thành ngữ này thường dùng để ví với việc khi viết văn chương, phải đi sâu và làm sáng tỏ những điều then chốt nhất, khiến nội dung càng thêm phần sống động.
Nhưng mà ai gọi y cũng không cười, khiến người khác có chút mất hứng.
“Đây là lần đầu tiên Thời Nghi đến nơi đông người, nó hơi thẹn thùng.” Mẹ Tần cười giải thích, mọi người cũng cho là như vậy, không ai nghĩ tới nguyên nhân khác.
Vào bữa tiệc, mẹ Tần ba Tần đương nhiên phải đi xã giao với người khác, Tần Bác Văn cũng tìm được nhóm của mình, những người cùng tuổi đương nhiên tụ tập cùng chỗ với nhau.
Tay Tần Thời Nghi bị a Tráng lôi kéo, ngồi ở một góc xa, đây là Tần Lập Cương cố ý dặn như vậy, lo lắng bại lộ khuyết điểm của Tần Thời Nghi.
Nơi chốn ở đây đều lộ ra cổ vận, không xa hoa lãng phí, nhưng bởi vì có người ở nên dù ở nơi vắng người cũng cảm thấy náo nhiệt.
Cổ vận: hiểu theo nghĩa hẹp, Cổ vận thường chỉ âm vận thời Tiên Tần – Hán, hoặc rộng hơn là âm vận văn tự từ Lục kinh cho đến văn hiến thời Hán Ngụy, đôi khi cũng phiếm chỉ âm vận thời thượng cổ, trung cổ nói chung chung.
Tần Thời Nghi an phận trong chốc lát thì không ngồi yên được nữa, ra sức muốn thoái khỏi khống chế của a Tráng.
“Cậu chủ đừng nhúc nhích, nếu không đừng trách tôi không nương tay.” A Tráng nhìn Tần Thời Nghi, cảnh cáo.
Tần Thời Nghi nhìn thấy hình ảnh mình trong con ngươi màu đen của đối phương, cũng cảm nhận được ác ý trong ánh mắt đó, đột nhiên nheo mắt lại.
Y ngang nhiên giơ tay còn lại hất đổ đồ ăn trên bàn xuống, tiếng chén đĩa rơi vỡ trên mặt đất khiến người khác chú ý.
Đứa trẻ còn vô cùng vững vàng đứng yên tại chỗ.
A Tráng nhớ rõ lời dặn của ngài Tần, vội vàng giải thích: “Thật ngại quá, là do tôi không cẩn thận.” Không dám để mọi người biết chuyện nhóc sói này làm.
Sau đó lại quay đầu cười với Tần Thời Nghi.
Tần Thời Nghi làm mặt quỷ xong cắn một phát lên tay a Tráng, giống như đang giỡn, trên thực tế tay a Tráng đã chảy máu.
A Tráng đau đến đổ mồ hôi lạnh, nhưng lại không được phép dạy dỗ y trước mặt người ngoài, thật sự không chịu được nữa mà nới lỏng tay ra.
Tần Thời Nghi nhanh chân bỏ trốn, a Tráng muốn đuổi theo, nhưng trong bữa tiệc người đến người đi, tấp nập vô cùng, Tần Thời Nghi lại thấp bé, chớp mắt đã không thấy bóng dáng.
“Đứa nhỏ này bướng bỉnh thật, mặc kệ để nó đi chơi đi.” Nhân viên phục vụ không thấy gì kỳ lạ, ngược lại cảm thán nói.
A Tráng lập tức thấy không ổn, nhanh chóng thông báo cho Tần Lập Cương.
Tần Thời Nghi chạy xuyên qua đám người, mặc kệ sự kinh ngạc và tò mò của những người xung quanh, trong lòng y không chút gợn sóng, y không biết mình muốn đi đâu, chỉ là muốn chạy khỏi trói buộc mà thôi.
Sân sau lớn như vậy, bỏ rơi mọi người sau lưng, xuyên qua hành lang thật dài, bước chân liền chậm lại.
Trước mắt là cánh cổng hình vòm, có thể nhìn thấy hoa lê và hòn non bộ bên trong, so với sự ầm ĩ bên ngoài đúng là một trời một vực.
Tần Thời Nghi giơ cánh tay lên mũi mình ngửi ngửi, khứu giác của y rất nhạy, hiện tại lại không phân biệt được mùi hương là từ trên người mình hay từ bên kia truyền đến, vì vậy nên tò mò mà đi vào trong.
Mới vừa vào cổng, Tần Thời Nghi nhìn thấy một thiếu niên cao hơn y rất nhiều, mặc áo sơ mi trắng quần đen, ngồi khuất nửa người phía sau cửa sổ, bàn tay thon dài cầm một quyển sách đã cũ, dáng vẻ trời quang trăng sáng.
Cây lê bên cửa sổ che bớt thân hình hắn, mờ ảo, chút ánh sáng mặt trời còn sót lại hắt lên người hắn, giống như những ánh sao.
Hắn hình như có cảm giác, ngước mắt nhìn về hướng của y, lộ ra gương mặt trắng trẻo anh tuấn, như ngọc như trăng.
Tần Thời Nghi theo bản năng né tránh, nép thân mình phía sau cánh cổng, đôi tay chống lên lớp rêu xanh phủ trên tường, bởi vì vội vàng dùng sức nên những kẻ hở ngón tay cũng dính đầy rêu.
Lông mi y run rẩy, tim đập không ngừng.
Hôm nay, trong đầu Tần Thời Nghi mới chân chính nảy ra hình ảnh cụ thể đối với sinh vật gọi là ‘con người’ này.
Trước đây, trừ tuyết trắng trên núi ra, tất cả đều là hình ảnh vặn vẹo hoảng hốt.