Nếu Tần Thời Nghi có đôi mắt âm dương là có thể nhìn thấy người mình mong nhớ đã lâu đang đứng bên kệ sách.
Người nọ mãi mãi dừng lại ở tuổi 24, cho nên vẫn giữ được vẻ đẹp trai nho nhã ấy. Linh hồn hắn không cần uống thuốc, không bị đau đớn tra tấn, không nóng nảy mà khiêm tốn yên tĩnh.
Mà Tần Thời Nghi lại không giống như trước nữa.
Y đã 28 tuổi, đã lâu chưa về lại nhà cũ, hiện tại đang nằm ngủ trên chiếc ghế dài trong phòng sách. Trên người y mặc bộ vest cao quý sang trọng, đôi chân thon dài bắt chéo lại. Chiếc cổ thiên nga nghiêng sang một bên, da thịt gần như trong suốt, có thể thấy rõ mạch máu màu xanh lơ.
Cả người y được bao phủ bởi mùi hương hoa lê nhàn nhạt, dù đã tiêm một liều thuốc ức chế thật mạnh. Gen omega càng ưu tú, sức mạnh của tin tức tố ngày càng lớn, da thịt y mơn mởn giống như có thể vắt ra được nước hoa lê, khiến người khác càng điên cuồng mê mẩn.
Tần Thời Nghi gầy hơn so với lúc thiếu niên, gương mặt cũng không còn nét trẻ con, mỗi một tấc da thịt và xương cốt đều hoàn hảo, nhìn từ góc độ nào cũng thấy cảnh đẹp ý vui. Nếu như trong lễ tang lúc đó sự quật cường của y khiến mọi người thương mến, hiện tại là trái đã chín cây, giống như một loại hoa hồng yêu mị, tỏa ra một hương vị thành thục.
Một cơn gió lạnh thổi qua, Lục Diên Lâm vẫn không thay đổi được thói quen vô dụng, hắn theo bản năng muốn đóng cửa sổ, Tần Thời Nghi bị gió thổi làm tỉnh giấc.
“Hiện giờ trời lạnh, mặc ít vậy sao được.” Lục Diên Lâm thở dài bất lực nhìn Tần Thời Nghi.
Tần Thời Nghi sờ sờ khóe mắt, không biết đã rơi nước mắt lúc nào. Y không cảm xúc mà lau đi, sau đó mới vào phòng làm việc chỉnh sửa lại quần áo, vuốt vẻ từng quyển sách mà người đó hay đọc.
Sau này chắc không về đây được nữa.
Trước đây Tần Thời Nghi không thích đọc sách, cuối cùng cũng không hoàn thành được tâm nguyện của người kia mà thuận lợi tốt nghiệp. Sau khi người kia chết, y lại đọc rất nhiều sách.
Lục Diên Lâm nói không sai, đọc sách đúng là rất có ít. Giờ y đã trở nên thông minh hơn, có lẽ thông minh giống Lục Diên Lâm.
Nhưng y thà rằng luôn luôn vô phép ngang ngược còn hơn.
Tần Thời Nghi cẩn thận khóa cổng nhà cũ trước khi rời đi, đi vào hẻm nhỏ, nhận một cuộc điện thoại.
Linh hồn Lục Diên Lâm rất thích thời tiết râm mát như thế này, trời mưa thì hắn bị xối ướt nhẹp, còn nắng thì rất nóng nực.
Lục Diên Lâm nghe giọng Tần Thời Nghi vui vẻ nói chuyện với người trong điện thoại, thì ra hôn lễ có chút rắc rối bọn họ chưa xử lý được.
“Thời Nghi, gần đến hôn lễ nhưng thời tiết không tốt, có muốn dời lại hay không?” Lục Hạo Thiên bên kia hỏi.
“Nhưng mà em đã tính ngày tốt rồi.”
“Được rồi, nghe lời em, nhưng mà resort trên núi kia rất xa, thật sự muốn tổ chức ở đó sao?”
“Ở đó có cảnh đẹp nha. Hôn lễ của em với Lục Diên Lâm trước đây tổ chức ở khách sạn, bình thường quá, em không thích.”
Nghe tên Lục Diên Lâm, Lục Hạo Thiên càng muốn hơn, nói: “Được, đều nghe em.”
Cái tên này khiên hắn ta vừa áy náy vừa khó chịu.
“Hôn lễ kết thúc chúng ta sẽ đi đăng ký kết hôn?”
“Dạ.” Khóe miệng Tần Thời Nghi cong lên.
“Ngày đó anh sẽ có được em.” Lục Hạo Thiên thỏa mãn nói.
Tần Thời Nghi chỉ cười không trả lời.
Trước khi kết hôn với Lục Diên Lâm, y không có thời gian ở bên hắn nhiều, chỉ từng gặp qua khi còn nhỏ, sau này gặp lại ở chung liền thích, rồi cuối cùng quyết đinh kết hôn.
Hắn không biết thì ra Tần Thời Nghi không thích hôn lễ của bọn họ.
Nhưng mà Lục Thiên Hạo có thể bổ sung một hôn lễ hoàn hảo khác cho y, Lục Diên Lâm cũng thấy yên tâm.
Từng bước từng bước sắp xếp đều rất cẩn thận.
Ngày thử quần áo kết hôn, Lục Diên Lâm nhìn Tần Thời Nghi thay từng bộ từng bộ, đều rất đẹp, quần áo trên người y giống như phát sáng.
Lục Hạo Thiên cũng cảm thấy như vậy, mắt trừng lớn như muốn rớt ra ngoài.
“Một giây thôi anh cũng không đợi nổi nữa rồi.” Hắn ta nhẹ giọng nói với Tần Thời Nghi.
“Em cũng vậy.” Giọng y hơi khàn.
Thời tiết mấy ngày gần hôn lễ đúng là không tốt, âm u, mưa rền gió dữ, toàn bộ đỉnh núi lung lay như sắp đổ, nhưng khung cảnh bên trong resort lại khác biệt vô cùng.
Lư Ngọc Hương vẫn luôn cảnh giác với Tần Thời Nghi, không ăn đồ ăn y chuẩn bị, lúc nào cũng nhìn chằm chằm y. Nhưng có đề phòng như thế nào thì 6 năm cũng đã trôi qua, có Tần Thời Nghi vất vả thì bọn họ sống vô cùng thoải mái.
Bọn họ không tin tưởng thời gian qua Tần Thời Nghi sống rất tốt, một hai phải nhắc lại chuyện xưa, huống hồ nhìn dáng vẻ của Tần Thời Nghi cũng không có vẻ gì là rất biết ơn.
Chờ sau khi Tần Thời Nghi kết hôn với Lục Hạo Thiên, trở thành con cháu nhà họ Lục, bọn họ không tin Tần Thời Nghi không hòa thuận với bọn họ.
Là người dù sao cũng phải hướng về phía trước.
“Có mấy căn phòng có view núi, view hồ, ngắm mưa rất đẹp.” Bởi vì muốn giữ người chị em tốt ở lại, Lư Ngọc Hương liền khen ngợi khu resort này hết lời.
“Không được không được, tôi còn bận việc nhà, đâu có ai được làm vợ mà sướng như chị, tôi còn phải giải quyết hậu quả của thằng con tôi gây ra đây.”
“Cùng nhờ Hạo Thiên trị được y, chứ cái nết lúc còn là vợ của thằng con ốm yếu kia cô cũng không phải không biết.” Lư Ngọc Hương nói lời nào cũng muốn đè ép Lục Diên Lâm, như vậy sau này khi nhắc đến cậu chủ trước đây của nhà họ Lục người ta đều nhận định hắn là người vô dụng, con trai bà mới là người tài giỏi.
“Không sai, tôi chờ được ôm cháu nội của chị nha.”
Người nhà họ Lục tiễn từng người khách rời đi, bởi vì Tần Thời Nghi ôm hết mọi chuyện từ nhỏ đến lớn vào người nên những người họ Lục còn lại ngoại trừ đi giao tiếp với người khác thì cũng không còn việc gì để làm.
Cho nên vẫn rất rãnh rỗi như cũ.
Lục Diên Lâm cảm giác, linh hồn của mình sẽ nhanh chóng tan biến, hắn càng ngày càng trở nên trong suốt, ngày cuối cùng hắn vẫn muốn ở bên cạnh Tần Thời Nghi.
Hắn nhìn người một nhà bọn họ cùng nhau ăn cơm, không khí khá là hòa hợp, Lục Thừa Ân còn nói với đôi chồng chồng sắp cưới mau cho ông bế cháu.
Sau đó…
“Tin khẩn cấp từ Bắc thành đây, thời tiết sấm chớp mong mọi người cẩn thận chú ý an toàn, hạn chế ra ngoài…”
“Nghe gì chưa? Người nhà họ Lục đều ngoài ý muốn mà chết cháy, cả khách sạn ở khu resort kìa đều bị thiêu rụi, tổ tiên nhà họ Lục đúng là không biết tích đức…”
“Phát hiện trễ quá, trên đường lên núi còn bị bảy tám cây to ngã chắn đường, xe cứu hỏa bị chặn lại, lúc tới nơi chỉ còn lại tro tàn…”
“Vậy Lục thị thì sao?”
“Tôi không rõ lắm, nhưng mà hình như do nhà họ Du tiếp quản, chính là nhà mẹ đẻ của Lục Diên Lâm, thấy lạ không?”
Chỉ có linh hồn của Lục Diên Lâm là nhìn thấy, ngoại trừ Tần Thời Nghi những người còn lại đều không phải bị chết cháy.
Khi y đứng trong đám cháy, vẻ mặt trở nên ngốc ngốc như trước đây, giống như chưa từng trưởng thành.
Thời khắc đó Lục Diên Lâm mới biết, Tần Thời Nghi chỉ giả bộ không biết chuyện người nhà họ Lục vội vàng tiêu hủy chứng cứ, cho dù Tần Thời Nghi biết cũng vờ như không để ý.
-
Trước mắt là một màu đỏ rực, nhiệt độ sôi trào, khiến làn da trở nên bỏng rát.
Trên trán Lục Diên Lâm chảy một lớp mồ hôi lạnh, trái tim đập thật nhanh, hắn ngồi dậy nhìn một vòng, đôi con ngươi đậm màu lập tức giãn ra.
“Cậu chủ, lau mồ hôi.” Gương mặt vốn hòa ái của dì Trần bây giờ mang theo sự khẩn trương xuất hiện trước mặt hắn.
Mỗi một nếp nhăn trên mặt dì đều rất chân thật, mơ hồ nhìn thấy dấu vết của năm tháng.
Ngoại trừ bà nội Lục, thì dì Trần là người Lục Diên Lâm thân thiết nhất, nhưng từ khi hắn trưởng thành thì dì đã nghỉ việc về quê dưỡng lão. Dì hay đùa rằng cuối cùng dì cũng đợi được Lục Diên Lâm trưởng thành, được như ý nguyện coi như sống không uổng phí.
Lục Diên Lâm đã từng nói dì Trần cứ gọi thẳng tên mình nhưng dì cố tình không chịu sửa.
Dì nói, gọi cậu chủ giống như nhân vật trên phim truyền hình.
“Dì Trần…” Tiếng nói non nớt dịu dàng vang lên, Lục Diên Lâm nói xong lại giật mình.
“Có phải mơ thấy ác mộng không?” Dì Trần lo lắng hỏi.
Lục Diên Lâm nhớ lại mọi chuyện trong giấc mơ, hình ảnh từ từ hiện lên trước mắt hắn, lúc bọn họ cười giỡn vui vẻ, lúc Tần Thời Nghi cô đơn tuyệt vọng…hắn thật sự hy vọng đó chỉ là mơ.
Hắn từ trên giường đứng dậy, lại cúi đầu nhìn, có thể nhận thấy vóc dáng của hắn không như trước. Hắn mặc đồ ngủ đứng trước tấm gương toàn thân, nhìn thấy cậu trai trẻ phong hoa chính mậu trước mặt, gương mặt ngây ngô trong sáng, hắn nghĩ hắn đã trở về lúc 15-16 tuổi.
"Phong hoa chính mậu" nghĩa là tuổi thanh xuân mạnh mẽ, tràn đầy sức sống, tương lai đầy hứa hẹn.
Sự yếu ớt trên người không như trước, hắn chỉ không hiếu động dư thừa sức lực như nam sinh bình thường.
“Không có đâu dì Trần, con chỉ cảm thấy hình như mình cao hơn thôi.” Lục Diên Lâm nhẹ nhàng mỉm cười.
Chiều cao hắn phát triển rất nhanh, cao hơn 1 đoạn so với bạn cùng lứa, hiện tại chắc cỡ 178cm, nhưng không tới 2-3 năm nữa sẽ là 188cm.
Thời Nghi hoạt bát mạnh mẽ hơn so với hắn, nhưng dáng người lại không cao, lúc tốt nghiệp đại học khó khăn lắm mới được 180cm, có lẽ do ảnh hưởng của gen omega, nếu không y sẽ càng cao hơn.
“Vậy là tốt rồi, hôm nay là mừng thọ của ông nội con, khách mời đều ở bên ngoài chắc chắn vô cùng náo nhiệt, ngài ấy biết con không thích ồn ào, nên nói dì thông báo cho con một tiếng, lúc bữa tiệc chính thức bắt đầu thì xuất hiện một lát là được.” Dì Trần lấy áo bành tô mà Lục Diên Lâm sẽ mặc để sẵn trên giường.
Sau khi nhà họ Lục phát đạt, ba Lục liền đi tìm ngài Lục nói muốn đến trung tâm thành phố mua biệt thự hoành tráng, bọn họ đều thích phong cách hiện đại, cảm thấy nhà cũ quá bình thường.
Nhà cũ là một căn nhị tiến tứ hợp viện, gạch xanh ngói xám, cột trụ điêu lương họa, hành lang dài thật dài, cây lên cổ thụ là do ngài Lục và vợ cùng nhau vun trồng.
Thiết kế nhà tứ hợp viện 1 sân hình chữ "Khẩu" (口) được gọi là Nhị tiến Nhất viện; Tứ hợp viện 2 sân hình chữ "Nhật" (日) được gọi là Tam tiến Nhị viện; Tứ hợp viện 3 sân hình chữ "mục" (目) được gọi là Tứ tiến Tam viện. Nói chung, trong một sân vườn, nhất tiến là dãy nhà có cửa ra vào, nhị tiến là sảnh, tam tiến hoặc sau tam tiến là phòng ngủ hoặc nhà trong. Tứ hợp viện bao gồm rất nhiều kiểu ở các địa phương, nhưng tiêu biểu nhất là Tứ hợp viện của Bắc Kinh.
Lục Diên Lâm không dọn đến nhà mới, mà vẫn luôn ở lại đây, nơi hắn ở là gian phòng phía đông, nếu gia đình ba Lục đến thì sẽ ở gian phòng phía Tây.
Nghĩ đến ba người Lục Thừa Ân, Lục Hạo Thiên, Lư Ngọc Hương, khi còn là linh hồn Lục Diên Lâm đã tha thứ, từ trước đến nay hắn không thích mang thù.
Nhưng khi nhớ đến bà xã Thời Nghi của mình, tim hắn lại rất đau. Cho đến khi chết, Thời Nghi cũng nhớ rõ phải xử lý Lục thị như thế nào, vì hắn không tiếc hủy hoại cuộc sống của mình.
Lục Diên Lâm sao có thể không trả thù được đây?
Lần sống lại này, Lục Diên Lâm không muốn chỉ trả thù mà còn không muốn chết sớm nữa.
“Dạ, dì Trần lo việc khác đi, con tự mình chuẩn bị.” Lục Diên Lâm thoát khỏi suy nghĩ, ngẩng đầu lễ phép nói.
“Nếu cậu chủ không thoải mái thì nhớ uống thuốc.” Dì Trần dặn dò.
Lục Diên Lâm cầm lấy hộp thuốc được đặt ở trên bàn, nhẹ nhàng gật đầu, lấy ra hai viên thuốc nhắm mắt uống vào không cần suy nghĩ.
Ba người kia ngoại trừ Lư Ngọc Hương thì đều là người yếu đuối, mà Lư Ngọc Hương cũng chỉ dám dùng thủ đoạn bỉ ổi kia, thậm chí giải quyết hậu sự cũng lộ ra đầy kẽ hở.
Nhưng mà chuyện bà dám mưu sát hắn là chuyện hắn không hề nghĩ tới, cho dù bà xã hắn là ai cũng dư sức tống bọn họ vào tù.
Đáng tiếc tính cách Thời Nghi lại quá cường liệt.
Dì Trần cười tủm tỉm rời đi, trong lòng còn cảm thán sao lại có đứa trẻ giống như cậu chủ nhỉ, sinh ra trong gia đình như vậy cũng không khoe khoang tùy hứng, so với Lục Hạo Thiên đúng là một trời một vực.
Coi như Lục Thừa Ân là khuyển phụ sinh hổ tử.
Ngoại trừ ngài Lục, bà Lục và bên ngoại của Lục Diên Lâm, ai nói dì Trần cũng không nghe theo, thời đại mới rồi, đừng nghĩ yêu cầu dì như chủ với tớ.
Lục Diên Lâm rửa mặt xong thì thay áo sơ mi, quần tây đen cùng áo bành tô, lúc này hắn đã nghe được âm thanh khách mời đang trò chuyện bên ngoài, chắc cũng không ít. Nhưng khai tiệc vào lúc 5 giờ chiều, tức là còn khoảng 2 tiếng nữa.
Hắn không nhớ rõ mình sẽ gặp Tần Thời Nghi ở đâu trong bữa tiệc này, nhà bọn họ hầu như ngày nào cũng có chuyện để mở tiệc ăn chơi.
Vì thế hắn cũng không giống một đứa trẻ ra sân sau tìm người, bây giờ Thời Nghi chắc khoảng 13 tuổi nhỉ? Là một bé sói con đúng nghĩa, lúc nào cũng thích chạy chỗ này chỗ kia, nếu mà muốn bắt y nhất định sẽ bị y cắn cho một cái.
Lục Diên Lâm cũng tình nguyện để y cắn.
Thời gian rảnh rỗi, hắn cầm quyển sách đi đến bên cửa sổ ngồi đọc, thật ra nội dung trong sách hắn đã thuộc từ lâu, chỉ là lần cuối Tần Thời Nghi đến phòng làm việc đã đọc quyển này, là quyển sách mà hắn thích xem nhất.
Hắn nghĩ đến tâm trạng của Tần Thời Nghi lúc đó, đọc lại lần nữa. Hiện tại hắn sẽ sống thật tốt, dẫn Tần Thời Nghi đến đây đọc sách, bắt đối phương phải tốt nghiệt đại học đàng hoàng.
Sau đó mặc y tự do phát triển, chỉ cần Thời Nghi thích làm cái gì, cho dù trở thành omega vô lý nhất Bắc thành cũng được.