Năm 24 tuổi, Lục Diên Lâm đã chết như vậy, chết mà không có dấu hiệu gì trước đó. Ngoài dự đoán của mọi người, nhưng cũng hợp lý, bởi vì sức khỏe hắn yếu là chuyện mọi người đều biết.

Trước khi chết, bà xã xinh đẹp của hắn còn chơi đùa với ngón tay hắn không biết mệt mỏi, lúc gặm lúc cắn…hiếu động không giống như người thường.

Trong phút chốc, toàn bộ nhà họ Lục thậm chí cả Bắc thành đều thay đổi.

Mà gương mặt quá mức xinh đẹp của góa phu Tần Thời Nghi trở thành đề tài để mọi người chỉ trích.

Sau lưng không ít gia tộc xem chuyện này như trò đùa rất mất mặt, bọn họ vẫn như cũ không dám chê trách Lục Diên Lâm, nhưng những từ ngữ dơ bẩn khó nghe nhất đều ném hết lên người Tần Thời Nghi.

“Nghe nói cậu chủ Lục chết trên giường người kia…”

“Trước kia tôi đã gặp y vài lần, ngang ngược không phép tắc, xem dáng vẻ kia chính là hồ ly tinh phá của rồi.”

“Y cũng không biết cầm kỳ thi họa gì, thậm chí còn chưa hoàn toàn mất đi thú tính, chuyện sai lầm nhất của nhà họ Lục là cưới y về, khắc chết chồng mình.”

Lễ tang của Lục Lâm Diên rất to lớn khí thế, hắn sinh thời rất thích yên tĩnh, nơi yêu thích nhất chính là căn nhà cũ đã từng ở.

Vì thế tang lễ cũng tổ chức ở đó.

Mấy ngày nay mưa dầm liên miên, khiến người khác phiền lòng, nhưng mọi người đều đến viếng rất đông, hầu như những người có uy danh ở Bắc thành đều đến, cho dù lớn tuổi đi đứng không tiện cũng sẽ kêu con cháu trong nhà đi thay.

Trong nhóm khách tới tang lễ, Tần Thời Nghi mặc một bộ đồ đen đơn giản, không giống những người khác, gương mặt vô hồn như một con rối.

Nhưng những người khác đều lén nhìn.

Y thật sự đẹp đến mất hồn mất vía, đôi mắt nổi lên một tầng hơi nước, sắc mặt trắng bệt, từng cái giơ tay nhất chân đều mang vẻ đẹp như ‘Tây Thi bị bệnh’.

“Ha, tôi thấy nó cố ý ba ngày không ăn cơm để làm chậm trễ tang lễ của Diên Lâm thì có, trong tang lễ của chồng mình mà còn ra sức dụ dỗ người khác.” Mẹ kế Lư Ngọc Hương chanh chua phân trần với người khác.

“Thôi, đừng nói vậy, con dâu bà lớn lên đã như vậy rồi đâu làm khác được.”

“Diệp Lâm không nên lấy nó mà, ôi đứa con số khổ của tôi…” Lư Ngọc Hương khóc sướt mướt, nước mắt chảy dài giống như thật sự đau lòng, nếu không phải mọi người biết bên trong nhà họ Lục dơ bẩn thì sẽ cho rằng Lư Ngọc Hương là một người mẹ kế tốt.

“Bà nên tôn trọng y chút đi, tài sản của Diên Lâm không chừng hơn phân nửa thuộc về y đó, một nửa Lục thị…Nếu Diên Lâm để lại di chúc thì toàn bộ sẽ thuộc về y.” Có người châm dầu vào lửa nói.

“Nó đừng có mơ.” Lư Ngọc Hương khó khống chế được vẻ mặt độc ác, khiến người khác không muốn nhìn.

Nhưng tất cả đều được Lục Diên Lâm nhìn thấy hết.

Nói ra cũng thật lạ, hắn đã chết nhưng cũng không hoàn toàn chết, mà hóa thành một linh hồn bên cạnh Tần Thời Nghi, có lẽ linh hồn hắn cũng biết người hắn yêu nhất là ai.

Đối với cái chết đột ngột này Lục Diên Lâm cũng không sợ hãi, hắn biết sức khỏe của mình nên đã sớm có chuẩn bị. Trước tiên hắn tìm luật sư lập di chúc, là một trưởng bối đáng tin cậy, người của ngài Lục. Ngoài ra trong công ty cũng có giám đốc điều hành được ngài Lục và hắn bồi dưỡng, đến lúc đó có thể cho Tần Thời Nghi tiếp xúc với công việc khi công ty đã ổn định.

Nguyện vọng của ngài Lục là muốn Lục thị phát triển lớn mạnh hơn, con cháu cơm áo không lo. Lục Diên Lâm hiểu rõ, cho nên không muốn để Lục thị rơi vào trong tay người nhà, hắn tin tưởng Tần Thời Nghi hơn.

Nhưng khi hắn nhìn thấy vẻ mặt kinh hoàng, sợ hãi như một con thú nhỏ khi thấy hắn không còn thở nữa của Tần Thời Nghi, nhìn thấy y như phát điên mà liên tục nói cứu mạng khi gọi 120, Lục Diên Lâm đột nhiên thấy luyến tiếc.

Tần Thời Nghi còn chưa hiểu chuyện, thậm chí còn trẻ con hơn những sinh viên nhỏ tuổi hơn, lại mang trên lưng hai chữ ‘quả phu’.

Cơ thể hắn bị đưa đi hỏa thiêu, người nhà họ Lục không có cảm xúc gì, chỉ có Tần Thời Nghi ôm tro cốt của hắn sống chết không buông tay.

“Cậu buông tay coi, như vậy sao hạ táng tro cốt của Diên Lâm được?” Mẹ kế hắn sốt ruột muốn chiếm tài sản, đến ngày thứ ba Tần Thời Nghi vẫn ôm tro cốt không ra ngoài cuối cùng bà nhịn không được mà tìm người phá cửa.

Tần Thời Nghi ngồi dưới đất, ánh mắt không nhìn bất kỳ ai, nhưng khi Lư Ngọc Hương tiến đến muốn đoạt lấy, người đang yên lặng kia đột nhiên hung ác cắn tay bà đến chảy máu, ánh mắt kia giống như lúc mới tìm được y trở về.

Nếu Lư Ngọc Hương không lập tức thả tay ra, không chừng còn bị cắn rớt miếng thịt.

Ngay lúc này, mọi người ngay cả giới truyền thông cũng đang dòm ngó nhà họ Lục, Lư Ngọc Hương cho dù muốn kêu Tần Thời Nghi đi chết đi cũng không dám manh động.

Cuối cùng, đó chỉ là cỗ quan tài trống không, mọi người đều không biết.

-

Tang lễ kết thúc, nhà cũ yên tĩnh trở lại, nó giống như vĩnh viễn không thay đổi, Tần Thời Nghi cùng ông xã đã mất hình như rất thích nơi này, chỉ có nơi này mới lưu giữ toàn bộ hồi ức về hắn.

Nhưng mà chuyện của nhà họ Lục bên kia cuối cùng cũng không giấu được.

Lư Ngọc Hương dẫn theo luật sư tới tìm Tần Thời Nghi, theo đuôi bọn họ còn có Lục Hạo Thiên. Trước đây Tần Thời Nghi khá là chậm hiểu, nhưng từ khi Lục Diên Lâm chết đi, y đột nhiên trở nên nhạy bén, không dấu vết mà cảm nhận người và việc xung quanh mình.

Lục Hạo Thiên năm nay chỉ mới vừa thành niên, nhưng ánh mắt hắn ta từ trước đến nay đều ngả ngớn ghê tởm, không có sự tôn trọng cần có đối với anh dâu. Mà hiện tại lại liên tiếp trốn tránh, giống như có tâm sự mà không muốn để người khác biết.

“Thời Nghi, mẹ tới tìm con là muốn cùng con thương lượng chuyện tài sản của Diên Lâm.”

“Mẹ mới biết chuyện Diên Lâm đã gặp luật sư lập di chúc từ trước, con xem con chỉ là một đứa nhỏ sao biết kinh doanh? Hơn nữa con cũng không phải họ Lục, người khác sẽ không nghe theo đâu. Ba mẹ tính thế này, chuyện công ty vẫn nên giao lại cho ba con đi, để lại cho con 1 ít cổ phần, như vậy mỗi năm con nhận được hoa hồng cũng đủ để tiêu xài rồi, con cũng có thể tự do tự tại. Muốn thêm bước nữa với alpha khác cũng dễ hơn, nhà họ Lục chúng ta vẫn sẽ che chở cho con như người trong nhà.”

“Đúng vậy, thất phu vô tội hoài bích có tội, cần gì phải khiến bản thân vất vả như vậy. Nhà cũ này vẫn để lại cho con, giá nhà này trên thị trường cũng cao vô cùng rồi.” Lục Thừa Ân dưới ánh nhìn của Lư Ngọc Hương vội vàng bổ sung, lại có chút uy hiếp.

Câu tục ngữ "thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội" (kẻ thường dân vốn không có tội, chỉ vì có ngọc bích mà thành có tội). Ý chỉ những người có thứ quý giá trong người thì thường bị người khác ghen ghét, dòm ngó, hãm hại. Ngoài ra nó còn ám chỉ những người tài thường bị ghen ghét, đố kị.

Lục Diên Lâm là một linh hồn chỉ có thể đứng nhìn, hắn muốn nói Tần Thời Nghi đừng để ý tới, không được tin lời vợ chồng Lục Thừa Ân, chỉ cần dựa theo luật pháp, tất cả đều là của Tần Thời Nghi, không cần sợ bọn họ. Nếu tin lời bọn họ, những ngày sau này Tần Thời Nghi chắc chắn sống không yên.

Đáng tiếc Tần Thời Nghi vẫn ngốc ngốc như cũ, nghe người khác nói chuyện lâu lâu mới có phản ứng.

Còn Lục Hạo Thiên vẫn mang dáng vẻ tâm thần không yên.

“Đúng rồi, em trai con muốn đến phòng làm việc của Diên Lâm xem thử còn đồ vật gì của Diên Lâm lúc trước hay không, sau này chắc cũng không dùng đến, con nói đúng không, Hạo Thiên?” Lư Ngọc Hương liếc nhìn con trai ở phía sau.

Lúc ngài Lục còn sống chưa bao giờ cho phép 2 vợ chồng đi vào phòng làm việc, thậm chí còn không cho họ đến nhà cũ, nhưng mà Lục Hạo Thiên cũng coi như ngoại lệ, khi hắn ta còn nhỏ ngài Lục cũng từng muốn bồi dưỡng hắn ta.

Lục Diên Lâm cũng không có đề phòng em trai như với Lư Ngọc Hương, hắn biết em trai không phải quá hư hỏng, chỉ là không học vấn không nghề nghiệp và có chút ương bướng thôi.

“Đúng…đúng.” Lục Hạo Thiên miễn cưỡng đáp lời.

“Ai cũng không thể vào phòng làm việc.” Tần Thời Nghi lạnh lùng nói.

Chỗ ông xã bình thường hay làm việc không ai được phép bước vào.

“Tại sao? Diên Lâm là chồng con, cũng là con trai của chúng ta mà.” Nghe lời này Lư Hương Ngọc phản ứng hơi quá.

“Hạo Thiên, con cứ vào đi.”

Lục Hạo Thiên do dự, cuối cùng vẫn đi về hướng phòng làm việc.

Sức lực Tần Thời Nghi lớn, vợ chồng họ Lục muốn ngăn cản y đều bị y đẩy lui.

Luật sư ở bên cạnh chỉ nhìn, không muốn xen vào chuyện riêng của giới nhà giàu.

Dáng người Tần Thời Nghi không quá chênh lệch với Lư Hạo Thiên, hắn ta là alpha, trời sinh có ưu thế hơn omega, nhưng mà lúc tranh chấp với y cũng khá là khó khăn.

“Đi ra ngoài.” Tần Thời Nghi lạnh lùng nhìn hắn ta.

Lục Hạo Thiên nhớ tới lúc Tần Thời Nghi mới gả vào nhà họ Lục, thần thái không phải như bây giờ, chỉ đơn giản là không giống người bình thường thôi.

“Lục Diên Lâm tốt như vậy sao? Anh không thể quên được anh ta?” Lục Hạo Thiên không ngờ bản thân hắn ta lại không thể so với một người đã chết, hắn ta còn trẻ khỏe, gương mặt cũng không tệ, thế quái nào mà mọi người đều cho rằng hắn ta thua kém Lục Diên Lâm?

“Cút.”

Cứ giằng co như vậy trong chốc lát, không biết Lư Ngọc Hương tìm ở đâu ra một cây gật, nấp phía sau cửa.

Mà hiện tại Tần Thời Nghi đang đưa lưng về phía bà.

Lục Diên Lâm thấy vậy, lúc Lư Ngọc Hương giơ gậy lên thì nhanh chóng giang hai tay ra che chở cho y, còn nôn nóng mà la lên: “Cẩn thận!”

Nhưng rốt cuộc hắn chỉ là một linh hồn, không thể ngăn cản mọi chuyện xảy ra được.

Trước khi Tần Thời Nghi hôn mê, loáng thoáng nghe được: “Mau lấy hộp thuốc về tiêu hủy đi, tránh cho sự việc bị bại lộ.”

Lục Hạo Thiên vẫn còn đang khiếp sợ: “Mẹ, mẹ đây là cố ý đánh người đó, huống chi mẹ nói đó là vitamin nên con mới lén đổi, mẹ không có nói là nói hại chết người mà. Con không thích Lục Diên Lâm nhưng con không muốn làm hung thủ giết người…”

“Ngày đó trước khi Lục Diên Lâm chết đã bị chúng ta tới làm loạn khiến tim hắn bị kích thích, sau đó uống thuốc…rồi cứ như vậy mà chết đi.” Nói đến đây Lục Hạo Thiên vẫn còn sợ hãi, trong lòng không yên.

“Im miệng, cái đứa ngốc này, mẹ đều là vì nghĩ cho con. Hắn chết rồi thì nhà họ Lục này không phải là của con sao? Hơn nữa người đã chết, chuyện đã qua không cần nhắc lại, không có chứng cứ không cần sợ.”

Cũng vào lúc này, Lục Diên Lâm mới biết hóa ra mình không phải chết bất đắc kỳ tử, nhớ lại chuyện trước đây, chỉ sợ thuốc của hắn đã bị đổi thành thuốc độc mãn tính từ sớm rồi, cho nên sức khỏe mới càng ngày càng xấu đi.

Nhưng mà giờ có biết cũng không thay đổi được gì, hắn chỉ hy vọng Tần Thời Nghi có thể sống tốt.

Lư Ngọc Hương chỉ muốn hủy đi chứng cứ, cũng không phải muốn ban ngày ban mặt lại hại thêm một mạng người, vì thể không ngăn cản Lục Hạo Thiên đưa Tần Thời Nghi đến bệnh viện.

Bà không thể ngờ được, sau đó Tần Thời Nghi giống như thay đổi thành người khác, không chỉ đồng ý đưa tài sản của Lục Diên Lâm cho Lục Hạo Thiên, còn nói không phải Lục Hạo Thiên thì sẽ không cưới, cảm ơn Lục Hạo Thiên không quản ngày đêm, không nghỉ ngơi đàng hoàng mà ở bệnh viện chăm sóc cho y.

Lục Hạo Thiên thật sự nghĩ bản thân có thể làm Tần Thời Nghi cảm động, càng có dũng cảm nói thật với Lư Ngọc Hương, thật ra hắn ta đã thích anh dâu từ lâu rồi.

Mấy năm tiếp theo, Tần Thời Nghi trở thành phụ tá đắc lực của Lục Hạo Thiên, khiến cho Lục thị trong ngoài đều ổn định.

Giờ đây nếu còn ai dám mắng y là hồ ly dụ dỗ người khác, chắc chắn sẽ bị cười nhạo.

“Có omega nào đó, là người mà không ra dáng con người, còn không bằng người ta nhìn xa trông rộng, cả ngày chỉ biết ăn chanh, tự làm chua chết bản thân.”

“Nếu không có y, chỉ sợ Lục thị đã bị phân chia từ sớm rồi, Lục thị ngoại trừ Lục Diên Lâm thì còn ai có năng lực nữa?”

“Tiếc cho Lục Diên Lâm, vợ mình lại may áo cưới cho kẻ thù. Đúng là súc vật không có trái tim, thành Bắc có nhiều alpha tài giỏi theo đuổi y, y lại chịu gả cho em trai riêng của chồng cũ. Nếu tôi là Lục Diên Lâm, chắc tôi tức đến mức đội mồ sống dậy luôn.”

“Ai biểu hắn sức khỏe yếu còn chết sớm, người đẹp gả cho hắn mới là đáng tiếc.”

Mà linh hồn của Lục Diên Lâm vẫn chưa tiêu tán, ngày ngày đêm đêm vẫn cứ ở bên cạnh Tần Thời Nghi, cho dù thay đổi nơi ở khác nhau thì hủ tro cốt của hắn vẫn ở trong phòng ngủ của Tần Thời Nghi chưa từng thay đổi.

Tần Thời Nghi tự nguyện từ bỏ cổ phần, lúc y thay người họ Lục xử lý chuyện công ty, hắn lo y sẽ bị khi dễ.

Lục Hạo Thiên và ba Lục thật sự không có năng lực quản lý, mấy lần bọn họ muốn thể hiện năng lực bản thân thì đều khiến cho Lục thị tổn thất không ít, thậm chí có vài lần tổn thất nặng nề tới mức tưởng như không thể cứu nổi, vẫn là Tần Thời Nghi xuất hiện giải quyết hậu quả.

Sau chuyện này, nhà họ Lục không ngăn cản Tần Thời Nghi ra sức vì Lục thị nữa, giống như thuê một giám đốc cấp cao, dù sao cũng là kiếm tiền cho bọn họ, dần dần, bọn họ thật sự không thể thiếu Tần Thời Nghi.

Chứng cứ mưu sát đã biến mất, bọn họ không còn gì phải sợ.

Lư Ngọc Hương vẫn không thích Tần Thời Nghi, nhưng lại bất đắc dĩ thuận theo chồng và con trai. Từ sau khi Lục Hạo Thiên biết bà mượn dao giết người thì không còn thân thiết với bà nữa, lời nói của bà cũng không còn giá trị.

Tần Thời Nghi tái giá với Lục Hạo Thiên đã là chuyện đã rồi, y cũng thể hiện mình rất thích Lục Hạo Thiên.

Lục Diên Lâm từng thấy Tần Thời Nghi bởi vì chuyện công ty mà chỉ ngủ được 4 tiếng 1 ngày, từng thấy Tần Thời Nghi vì để ký kết được hợp đồng mà phải tự mình khiêu vũ, cũng từng thấy Tần Thời Nghi nói nói cười cười với em trai riêng Lục Hạo Thiên.

Hắn không thể làm gì được, dù Tần Thời Nghi ngủ quên trong phòng làm việc hắn cũng không thể đắp chăn cho y được, nhưng cũng may sau đó có người làm thay hắn.

Tần Thời Nghi đã không còn là bé sói con vụng về ban đầu, y lột xác thành một omega thuần thục hoàn mỹ.

Trong lòng Lục Diên Lâm thật ra rất vui mừng, hắn không khó chịu khi đứng bên lề cuộc sống của y, hắn chỉ sợ hãi nếu Tần Thời Nghi quá cố chấp với hắn mà tự hủy hoại cả đời mình.

Tuy Lục Hạo Thiên là hung thủ trực tiếp hại chết hắn, nhưng người xúi giục phía sau là Lư Ngọc Hương, tâm địa hắn ta cũng không quá độc ác. Hơn nữa hắn ta đối với Thời Nghi rất tốt, còn tốt hơn cả hắn.

Tần Thời Nghi lựa chọn hắn ta, Lục Diên Lâm cũng không tức giận, chỉ hy vọng cuộc sống sau này của Tần Thời Nghi sẽ tốt hơn, hạnh phúc hơn.

Lục thị phát triển không ngừng, quản lý ngày càng tốt.

Lục Diên Lâm nghĩ, chờ đến khi Tần Thời Nghi hoàn toàn quên mất hắn, hắn sẽ không còn bất cứ lưu luyến gì mà tan biến.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play