Tới trắc điện, Trưởng Tôn Hi cũng không tiến lên băng bó cho Chiêu Hoài Thái Tử, mà chỉ đứng yên một bên.

Ngụy Đình An ngồi xổm bên chậu nước, cẩn thận rửa tay cho chủ tử, quay đầu thấy nàng cách rất xa có chút kỳ quái, chỉ là cũng không tiện hỏi nàng vì sao không tới, nghĩ hơn phân nửa là e lệ.

Chiêu Hoài Thái Tử quét mắt liếc nhìn nàng một cái, ánh mắt thâm thúy, tiện đà nhớ tới khi nàng ở bên ngoài băng bó cho mình, cố tình ra vẻ thân cận trước mặt Sở vương, không khỏi cười nhạt.

Thực mau, Ngụy Đình An đã rửa vết thương và băng bó xong.

"Thái Tử điện hạ, nô tỳ có chuyện muốn nói với người." Trưởng Tôn Hi mở miệng nói.

Chiêu Hoài Thái Tử phất tay, cho đám người Ngụy Đình An lui ra ngoài.

Trưởng Tôn Hi phúc thân xin lỗi, "Thật sự là bị Sở vương dây dưa không dứt, cho nên, vừa rồi ta......"

"Cô biết." Chiêu Hoài Thái Tử đánh gãy lời nàng, "Ngươi muốn cho Sở vương biết, ngươi là người của cô, để hắn sau này hành sự cũng phải kiêng kị một chút." Tiện đà cười nhạt, "Cô cũng không tổn thất gì, bị ngươi lợi dụng một chút cũng không sao."

Lời Trưởng Tôn Hi muốn nói đều bị hắn nói hết, cũng không biết nói gì thêm.

Khóe miệng Chiêu Hoài Thái Tử hơi cong, hình như có chút thổn thức, "Phải biết rằng, có thể bị người lợi dụng chứng tỏ cuối cùng ngươi còn có chút giá trị. Nếu ngay cả hứng thú lợi dụng ngươi mà người khác cũng không có, vậy mới là việc đáng buồn nhất."

Trưởng Tôn Hi yên lặng, muốn nói gì đó, lại tìm không thấy lời nói phản bác lý luận của hắn.

Chiêu Hoài Thái Tử thông thường đều sẽ không để cho người khác xấu hổ, rất nhanh đã chỉ chỉ tay nàng, nói sang chuyện khác, "Ngươi cũng muốn rửa tay hay không? Lại bôi chút thuốc, cô thấy trên tay ngươi có vết thương......"

Trưởng Tôn Hi lạnh lùng nói: "Bị chó cắn!"

"Phụt!" Chiêu Hoài Thái Tử phụt cười, ---- hoàng cung nội viện, nơi nào lại có chó cắn người? Vết thương trên tay nàng rõ ràng là do Sở vương cắn, không biết nếu Sở vương biết mình bị mắng là chó, sẽ có biểu tình gì đây? Càng nghĩ càng buồn cười, lắc đầu nói: "Ngươi nha."

Hắn vốn là nam tử phong lưu tuấn mỹ, lại có thân phận tôn quý phi phàm, khi thiệt tình cười rộ, mặt mày giãn ra, tươi cười ấm áp, có một loại hào quang lộng lẫy như trăng sáng.

Một bộ áo lông chồn trắng bạc, khiến cho hắn có vài phần khí chất thần tiên thanh dật.

Trong lòng Trưởng Tôn Hi than nhẹ, Thái Tử như vậy......, đối với người chỉ là thiếu nữ như Thái Tử Phi hẳn là rất khó kháng cự. Nghĩ đến cho dù nàng có nhận mệnh, có lý trí, sâu trong nội tâm kỳ thật cũng thích hắn, cho nên trước đó mới có thể ghen với Phó Trinh. Thích một người, vốn hẳn là chuyện rất tốt đẹp, nhưng nhớ tới lại chỉ cảm thấy nhàn nhạt chua xót.

Trượng phu như thế này, Thái Tử Phi không thể dùng tấm lòng để yêu được.

Chiêu Hoài Thái Tử lắc đầu cười nói: "Thật là miệng lưỡi sắc bén." Thanh âm hắn cũng rất êm tai, mát lạnh, ưu nhã, như là châu ngọc va chạm vào nhau, giống như âm luật gió mát.

Trong lòng Trưởng Tôn Hi thở dài càng sâu, muốn một thiếu nữ mười sáu, mười bảy tuổi như Thái Tử Phi, đi kháng cự ái mộ một Thái Tử hào quang rực rỡ như thế, lại là trượng phu danh chính ngôn thuận, là một việc chua xót đến cỡ nào a.

"Sao phát ngốc rồi?" Chiêu Hoài Thái Tử hỏi.

"Thái Tử điện hạ." Trưởng Tôn Hi ngước mắt nhìn về phía hắn, chần chờ nói: "Kỳ thật, ngày đó lúc người cùng biểu tỷ nói chuyện, ta ở bên trong, đã nghe hết từ đầu tới đuôi."

Nụ cười của Chiêu Hoài Thái Tử hơi liễm, "Nga?"

Trưởng Tôn Hi cảm thấy lời mình nói chưa chắc hữu dụng, nhưng nếu không nói, lại như có gì đó chặn ở cổ họng, "Biểu tỷ nàng, thật là một nữ tử tâm địa rất mềm mại, rất lương thiện. Hơn nữa tựa như theo lời nàng nói, cũng đã làm Thái Tử Phi rồi, thì làm gì còn có con đường thứ hai có thể đi đâu? Cho nên, mặc kệ thiệt tình giả ý, hy vọng Thái Tử điện hạ có thể che chở nàng nhiều hơn một ít."

Chiêu Hoài Thái Tử không ngờ nàng sẽ nói những lời như vậy.

Che chở? Nàng cư nhiên nhờ mình che chở Thái Tử Phi, nhưng trên đời này, lại có ai thật tâm lấy ôn nhu đối đãi với mình? Không khỏi phác họa ra nụ cười tịch mịch, "Đó là tự nhiên." Hắn nói: "Quỳnh Hoa......, nói chung vẫn là thê tử của cô."

Trưởng Tôn Hi tuy rằng không biết trong lòng hắn suy nghĩ cái gì, nhưng cảm giác ra, hắn cũng không cao hứng, huống hồ nhúng tay quá sâu vào chuyện phu thê nhà người ta, vốn dĩ đã không thỏa đáng. Có chút lời nói, ---- hắn có thể nghe, là phúc khí của Thái Tử Phi, hắn không nghe, mình cũng không có bất luận biện pháp nào.

Cho nên không tiếp tục những lời này nữa, ngược lại nói: "Chuyện hôm nay, là nô tỳ gây thêm phiền phức cho Thái Tử điện hạ. Hại đến Thái Tử điện hạ bị thương, hơn nữa nếu không phải Hoàng Thượng đè ép chuyện này xuống, vậy quyển sổ con buộc tội kia......"

Chiêu Hoài Thái Tử cười nhạt, "Quyển sổ con buộc tội cô kia, là cô tìm người làm."

Trưởng Tôn Hi khiếp sợ nói: "Này......, sao có thể?" Nhưng cũng hiểu được, Thái Tử cũng không phải đang nói dối.

"Cô nghĩ tới." Tươi cười trong mắt Chiêu Hoài Thái Tử đã lui, chỉ còn thanh lãnh cao ngạo, làm hắn như đứng sừng sững trên đỉnh núi phủ đầy tuyết, làm người chỉ có thể cao cao nhìn lên, mà không thể thân cận. Hắn bình tĩnh nói: "Mặc dù muốn che chở ngươi, cũng không có đạo lý cứ luôn canh giữ bên cạnh ngươi. Cho nên, cũng giống như ngươi suy nghĩ, chỉ cần làm người khác cho rằng ngươi là người của cô là được."

Tâm tư Trưởng Tôn Hi chấn động, ngầm hiểu được đôi chút.

Chiêu Hoài Thái Tử nói tiếp: "Ngươi xem, cô không chỉ để ngươi ở lại Đông Cung, hôm nay còn vì ngươi chắn một roi của Vô Ưu. Mặc kệ dừng trong mắt ai, ha hả......, ngươi đều đã dán lên dấu vết người của Đông Cung. Sau này nếu lại có người làm khó ngươi, khó tránh khỏi e ngại đối đầu cùng trữ quân, những người đó nếu có tâm, dù sao cũng phải ước lượng hậu quả xảy ra." Nhàn nhạt tự giễu, "Cho dù bọn họ không sợ cô, cũng sẽ lo lắng bên phía phụ hoàng sẽ nghĩ như thế nào."

Trưởng Tôn Hi nhìn hắn một cái thật sâu.

Hắn lấy lui làm tiến, lấy tư thái người bị hại khoác cho nàng một lớp bảo hộ.

Vừa rồi, mình còn nói với loại nam nhân bất động thanh sắc đã có thể hô mưa gọi gió, một lòng chỉ có giang sơn nghiệp lớn, cái gì mà cảm tình, cái gì mà nên đối xử với Thái Tử Phi tốt một chút, không phải là đàn gảy tai trâu sao? Đối với loại nam nhân lòng mang thiên hạ này mà nói, đừng nói là thê tử, chỉ sợ chính là con cái, mẫu thân, tỷ muội, đều không có gì là không thể vứt bỏ.

Buộc tội là giả, thay mình biện bạch cũng là giả, ngay cả thay mình chắn một roi kia của Vô Ưu công chúa, cũng là kết quả sau khi tính kế, ---- cũng may mình không cảm động vì hắn bị thương do mình, bằng không cũng thật buồn cười.

Cho nên, đừng nói cái gì cảm tình nữa, chỉ có thể khẩn cầu Chiêu Hoài Thái Tử một đường thuận lợi đăng cơ thôi. Tuy rằng nói đến khi đó, thê tộc thế lực cường đại lại làm đế vương kiêng kị, nhưng đó cũng là chuyện về sau. Đến lúc đó Thái Tử Phi hẳn là đã sinh hài tử, làm Hoàng Hậu, trượng phu yêu hay không yêu cũng không quan trọng lắm.

"Ngươi đừng lo lắng." Chiêu Hoài Thái Tử nhàn nhạt nói: "Cô đã dặn dò Phó Tư Nhạc, chờ sau khi nhóm nữ quan vừa tiến cung được phân bổ nhậm chức, liền điều ngươi đến bên cạnh nàng. Tuy chức quan nàng không cao, nhưng lại do phụ hoàng tự mình ngự điểm, cho dù đám người Hoắc quý phi, Sở vương, cũng không thể nhúng tay trực tiếp đoạt người bên cạnh nàng."

Trưởng Tôn Hi nhẹ nhàng gật đầu.



Chiêu Hoài Thái Tử lại nói: "Hơn nữa thái độ hôm nay của phụ hoàng......" Khẽ nhíu mày, tựa hồ cũng có khó hiểu, "Ngay cả Vô Ưu cũng bị răn dạy cấm túc. Trong cung không có người ngốc, bọn họ có khả năng không sợ đắc tội cô, lại không dám dính líu đến phụ hoàng, sau này hẳn là ngươi sẽ trôi chảy hơn rất nhiều."

"Đa tạ Thái Tử điện hạ lo lắng." Trưởng Tôn Hi đáp.

Chiêu Hoài Thái Tử giơ tay nhìn nhìn, vết roi ngựa quất vào để lại vệt bầm đỏ sậm nhìn thấy ghê người, "Còn Vô Ưu, cô sẽ đi qua nói với nàng một phen." Lại nhíu mày, "Tính tình này của nàng, đích xác có chút không biết trời cao đất dày." Vậy mà dám hô to gọi nhỏ trước mặt phụ hoàng, còn gì thể thống? Tôn ti ở đâu?

Muội muội còn chưa biết, ---- nhi thần, nhi thần, không chỉ là nhi (con), mà càng là thần (thần tử) dưới gối quân phụ (vua cha) a.

"Thái Tử điện hạ." Trưởng Tôn Hi nghĩ nghĩ, nói thêm: "Chuyện hôm nay, từ khi người nhìn thấy nô tỳ, bao gồm vì sao người phải chắn một roi cho nô tỳ, rồi vì sao lại băng bó tay cho người trước mặt Sở vương, hết thảy mọi việc, nhờ người nói cho biểu tỷ biết từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ." Chỉ có thẳng thắn thành khẩn, mới không phụ tấm lòng Thái Tử Phi, "Lại nói với nàng, những gì Linh Tê đã từng đáp ứng nàng, vĩnh viễn sẽ không quên."

Chiêu Hoài Thái Tử là người thông minh trong sáng đến cỡ nào? Ánh mắt hắn hơi đổi, khẽ cười nói: "Được, cô đã rõ."

Hai người cùng nhau ra thiên điện.

*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***

Thái Cực Điện nằm trên trục đường trung tâm của toàn bộ hoàng thành, bất luận là Chiêu Hoài Thái Tử muốn về Đông Cung, hay là Trưởng Tôn Hi muốn về khu vực nữ quan mới tiến cung, đều từ mặt bên đi ra ngoài. Tới Thiên Huy môn đang muốn tách ra, đột nhiên nhìn thấy một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều, dẫn theo làn váy đỏ nhạt, bước chân nhanh chóng đuổi về phía bên này.

"Tường biểu muội." Trưởng Tôn Hi mỉm cười nói.

Hứa Tường căn bản là không lo nhìn nàng, một đôi mắt đẹp sóng mắt lưu chuyển, chỉ dây dưa quyến luyến trên người Chiêu Hoài Thái Tử, "Thái Tử điện hạ, nghe nói người bị buộc tội?" Bộ dáng rất là lo lắng.

Chiêu Hoài Thái Tử mỉm cười nói: "Đã không có việc gì."

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Hứa Tường liên tục xoa xoa ngực, sắc mặt khẽ buông lỏng, "Mới vừa nghe nói Thái Tử điện hạ bị người buộc tội, ta và công chúa điện hạ đều lo lắng. Công chúa điện hạ liền nói đi Thái Cực Điện tìm Hoàng Thượng, không biết làm sao, sau khi trở về ma ma giáo dẫn lại không cho gặp người, ta cũng không biết đến tột cùng có chuyện gì, trong lòng gấp như lửa đốt."

Chiêu Hoài Thái Tử nhàn nhạt nói: "Tính tình Vô Ưu có chút lớn, phụ hoàng dạy vài câu, bảo nàng chép [nữ huấn], tạm thời không cần ra cửa, trong khoảng thời gian này, ngươi cũng không cần đi tìm nàng nói chuyện."

"Này......" Vẻ mặt Hứa Tường giật mình, muốn hỏi, nhưng bởi vì đề cập đến hoàng đế lại không tiện hỏi, ngược lại nhìn về phía Trưởng Tôn Hi, "Nghe nói là bởi vì ngươi, Thái Tử điện hạ mới bị người buộc tội, ngươi......, không có việc gì đi?"

Trưởng Tôn Hi nhìn ánh sáng lập lòe trong mắt nàng, thực rõ ràng, là ngóng trông mình trả lời có việc. Trong lòng buồn cười, lại không có vạch trần nàng, trả lời: "Còn tốt, chỉ là một trận hiểu lầm, Hoàng Thượng đã điều tra xong."

Trong mắt Hứa Tường hiện lên một mảnh thất vọng.

Tiện đà nhớ tới Chiêu Hoài Thái Tử còn ở đây, vội vàng che lấp nói: "Biểu tỷ không có việc gì thì tốt rồi." Nói giống như nàng và Trưởng Tôn Hi có bao nhiêu thân cận, lại hướng về Chiêu Hoài Thái Tử nói lời xin lỗi: "Đều do biểu tỷ này của ta sai, ngược lại liên luỵ Thái Tử điện hạ, ta thay biểu tỷ xin lỗi Thái Tử điện hạ."

Chiêu Hoài Thái Tử nhíu mày nói: "Không cần."

Hứa Tường lại nói: "Thái Tử điện hạ sau khi trở về, giải thích rõ chuyện này với tỷ tỷ của ta, miễn cho nàng lo lắng." Mỉm cười tỏ vẻ quan tâm, "Xem ta, hồ đồ rồi. Mỗi ngày Thái Tử điện hạ không biết bận rộn bao nhiêu chính sự? Nào có thời gian rảnh? Ngày mai ta tự mình đi nói với tỷ tỷ."

Trưởng Tôn Hi nghe được càng thêm buồn cười, nàng đây là......, tìm lấy cớ đến Đông Cung mà thôi! Còn nói giải thích với Thái Tử Phi, không làm Thái Tử Phi ngột ngạt là đã không tồi rồi.

Chiêu Hoài Thái Tử nào rảnh cân nhắc mấy thứ tâm tư tiểu nhi nữ? Nếu không phải bởi vì Hứa Tường là muội muội ruột Thái Tử Phi, lại là nữ nhi Phần Quốc trưởng công chúa, căn bản ngay cả ứng phó cũng muốn lười. Nàng thích đi thì đi, không ý kiến, cũng không có hứng thú, chỉ là trước sau như một vẫn mỉm cười ấm áp, "Các ngươi trò chuyện, cô còn có việc đi trước."

Hứa Tường vội vàng phúc thân, "Cung tiễn Thái Tử điện hạ."

Trưởng Tôn Hi cũng cùng phúc thân.

Chờ Chiêu Hoài Thái Tử đi xa, nụ cười tiếu lệ trên mặt Hứa Tường biến mất dạng. Nàng xoay người quay đầu, lại là một bộ dạng lạnh lùng cao quý, "Ngươi thật đúng là biết gây chuyện a."

*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play