Đau! Đau quá.

Trong hôn mê, Trưởng Tôn Hi nhẹ nhàng chuyển động cổ, lại có cảm giác đau đớn như lửa đốt. Trong lòng nghi hoặc, không phải mình và cha dượng đã rơi xuống vách núi rồi sao? Hẳn là phải tan xương nát thịt mới đúng chứ, sao lại chỉ có đau cổ? Mình cũng không phải thắt cổ chết.

Nàng chậm rãi mở mắt, nhìn thấy một màn lụa mảnh vây quanh chiếc giường cổ kính.

Đây là.... nơi nào?

Xuyên qua khe hở thật nhỏ giữa màn lụa, loáng thoáng, nhìn bên ngoài có bóng dáng hai người.

Một phụ nhân trung niên có vóc người thấp bé đang ngồi trên ghế.

Một thiếu nữ cung trang màu xanh nhạt đứng bên cạnh, đang phồng hai má, căm giận nói: "Nam Cung ma ma, người nói vô duyên vô cớ, nàng ta không có việc đi tự tử làm gì a? Hơn nửa đêm rồi còn dọa chết người"

Nam Cung ma ma mí mắt không nâng, cũng không nói

"Ai nha! Hay là...." Cung nữ kia đột nhiên thở nhẹ, "Giống như lời đồn, là do Trưởng Tôn Hi đắc tội với Thái tử phi?" Bĩu môi, "Hai người vốn là biểu tỷ muội, một người làm Thái tử phi, một người chỉ có thể vào cung hầu hạ người khác, trong lòng nàng thoải mái mới là lạ. Không biết chừng do nàng nói một ít lời oán hận, làm cho thái tử phi tức giận, mắng nàng, sau đó nghĩ không thông mới thắt cổ...."

Bang... Một tiếng giòn tang nổ tung trong phòng.

"Nguyễn Lục Nhi!" Sắc mặt Nam Cung ma ma âm trầm, thấp giọng giận mắng, "Thái tử phi là thân phận tự phụ đến cỡ nào? Có thể để ngươi nghị luận sao? Thật là tìm chết cũng không chọn ngày!"

Nguyễn Lục Nhi sợ tới mức quỳ xuống.

Trưởng Tôn Hi còn đang nghe nhưng không hiểu ra sao, --- Thái tử phi? Biểu tỷ? Đây đều là chuyện gì đây? Rốt cuộc mình đang ở nơi nào? Người kỳ kỳ quái quái trong phòng lại là ai? Thật không thể hiểu được.

Nguyễn Lục Nhi thút tha thút thít nức nở, nói: "Ma ma, ta sai rồi, sau này không dám nói hươu nói vượn nữa" Lôi kéo ống tay ma ma năn nỉ, "Người tạm tha cho ta một lần đi"

Nam Cung ma ma lạnh giọng, "Vả miệng!"

Đầu tiên Nguyễn Lục Nhi ngẩn ra, tiện thể như bị sắc mặt đối phương dọa sợ, chậm rãi nâng tay lên, đánh mình một bạt tay, lại đánh tiếp một bạt tay, "Bạch Bạch...."

Trong phòng, âm thanh tát tay thanh thúy vang lên bên tai không dứt.

Không bao lâu, mặt Nguyễn Lục Nhi liền phiến hồng sưng lên thành đầu heo, thật không nhìn nổi.

"Được rồi" Nam Cung ma ma hừ lạnh đánh gãy nàng, cảnh cáo nói: "Ngươi nếu không suy nghĩ sẽ gây hại cho chính mình, nhớ kỹ cho ta, cái gì nên nói, cái gì không nên nói. Nếu không nhớ, đến chết như thế nào ngươi cũng không biết đâu!"

Âm thanh Nguyễn Lục Nhi nức nở, "Vâng, ta biết rồi"

"Đi thôi" Nam Cung ma ma giơ tay, sau đó nhìn thoáng qua trên giường, "Chỉ mong Phật tổ phù hộ. Nếu có thể qua được tối nay, coi như nàng phúc lớn mạng lớn. Nếu không chịu nổi, vậy đành phải báo nàng bệnh mà chết thôi".

Trưởng Tôn Hi nghe vào tai, trong lòng kinh ngạc, các nàng đây là đang nói mình sao? Nhưng mình căn bản là không quen các nàng a.

Trong lòng mơ mơ màng màng, nhưng cũng ngầm có một ít suy đoán, --- giờ phút này mình nằm trên giường nhưng sợ là cũng không phải mình chân chính, mà là một người khác trùng họ trùng tên... Trưởng Tôn Hi

Này, này... , rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

"Nửa canh giờ" Nam Cung ma ma hơi bực bội, "Nhìn dáng vẻ, một chốc nữa chắc nàng sẽ không tỉnh."

"Ma ma" Nguyễn Lục Nhi vội nói: "Trước mắt đêm đã khuya, ma ma không cần ở đây chờ lâu" Vẻ mặt lấy lòng, "Tối nay ta ở đây canh cho nàng là được."

Nam Cung ma ma do dự một lát, thở dài nói: "Thôi, chỉ có thể như vậy trước." Đứng lên, "Nhớ rõ, buổi tối hôm nay không có bất luận kẻ nào tự sát! Nếu có người hỏi, chỉ nói nàng nguyệt sự không đều, cần phải tĩnh dưỡng."

"Nhưng nàng...." Nguyễn Lục Nhi chần chờ nói, "Nhưng rõ ràng nàng tự sát mà."

"Ngu xuẩn!" Nam Cung ma ma phỉ nhổ, "Tự sát? Một người khỏe mạnh, vì sao tự sát? Là bởi vì ta dạy dỗ các ngươi quá nghiêm khắc? Hay là do các ngươi lén khi dễ bằng hữu? Chỉ cần có chút sơ sót nào, cả chậu phân đều đổ hết trên đầu ngươi."

Nguyễn Lục Nhi cúi đầu, không dám cãi tiếp.

Nam Cung ma ma cau mày, xoay người ra cửa.

Trong viện tựa hồ tụ tập không ít người, rất xa có thể nghe được âm thanh xì xào.

Có người hỏi: "Ma ma, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Mới vừa rồi nghe thấy tiếng thét chói tai, ta sợ tới mức không ngủ được."

Lại có người nói: "Đúng vậy, đúng vậy! Thanh âm kia quái lạ rợn người, ta nghe xong lông tơ cả người đều dựng thẳng lên."

"Không có việc gì" Nam Cung ma ma nhẹ giọng nói, "Nguyễn nữ quan gặp ác mộng, cho nên mới hét chói tai. Lúc này nàng đã tỉnh lại, uống một ly trà nóng, hiện giờ đã bình tĩnh lại rồi, tất cả mọi người đều trở về ngủ đi."

"Thì ra là gặp ác mộng"

"Haiz, ta còn tưởng có chuyện gì."

Trong tiếng nghị luận, người tìm hiểu tin tức dần dần đi xa.

Nguyễn Lục Nhi đóng cửa lại, xoay người trở về, ba bước...hai bước đi đến bên cạnh màn.

"Đều tại ngươi đồ sao chổi! Tự mình đòi sống đòi chết, sao không đi xa chút rồi chết, muốn chết lại không chịu chết, ngược lại còn hại ta ăn phải trận đòn này" Nghiến răng nghiến lợi, thấp giọng nói, "Ngươi chờ cho ta, sớm muộn gì cũng trả lại cho ngươi."

Cách màn, Trưởng Tôn Hi bên trong khẽ nhíu mày.

Người này thật vô lý ngang ngược.

Vừa rồi rõ ràng tự bản thân nàng nói sai lời, chọc giận Nam cung ma ma cho nên mới bị đánh, có liên can gì đến mình đâu? Vậy mà nàng giận chó đánh mèo, toàn bộ trút trên người mình, thật đúng là, quả hồng mềm dễ bị nắn mà.

"Phi" Nguyễn Lục Nhi hung hăng phỉ nhổ, thanh âm khinh thường, "Ngươi họ Trưởng Tôn thì như thế nào? Tĩnh Quốc công phủ sớm đã bị tịch thu, cha mẹ ngươi đều chết, bất quá ngươi chỉ là người sa cơ thất thế, không người lo thân mà thôi"

Tĩnh Quốc công phủ? Trưởng Tôn Hi thở không ra tiếng, dựng tai lắng nghe.

Nguyễn Lục Nhi lại hừ lạnh nói: "Cho dù có cữu cữu là Phần Quốc phò mã thì sao chứ? Cũng không tự suy nghĩ, nếu phò mã thật sự đau lòng, vì sao lại bị đưa vào cung làm nữ quan? Vì sao tiến cung gần một tháng rồi, có ai đến thăm gì đâu? Khẳng định ngươi đã sớm bị phò mã ghét bỏ."

Cữu cữu? Phần Quốc phò mã? Còn có biểu tỷ Thái tử phi đã nói trước đó, đều là... người thân của thân thể này.

Nguyễn Lục Nhi nói một câu, Trưởng Tôn Hi liền âm thầm ghi nhớ một câu trong lòng.

Cứ như vậy, nghe đối phương bực tức oán giận đến hơn nửa đêm, nhưng thật ra cũng nghe ra được chút manh mối.

Nguyên chủ là một cô nương xúi quẩy, nhà bị tịch thu, song thân đều mất. Tuy rằng có một cữu cữu Phần Quốc phò mã, nhưng phỏng chừng cũng không được đối xử tốt. Đúng như lời Nguyễn Lục Nhi nói, nếu cữu cữu thật lòng yêu thương cháu ngoại gái này, vì sao lại đưa vào cung làm nữ quan?

Cái gọi là nữ quan, không giống với tú nữ đế vương ngự phong, cũng không đồng cấp với nô tỳ cung nữ. Nữ tử tham tuyển đều có thân phận lương dân, hơn nữa còn yêu cầu phải biết chữ nghĩa, phẩm hạnh trong sạch. Sau khi trúng tuyển, tiến vào sáu cục hai mươi bốn tư nhậm chức, phong phẩm cấp, hưởng bổng lộc, làm mười năm được trở về nhà hoặc sống quãng đời còn lại trong cung, từ những thứ hoàng thất ban cho sinh sống dưỡng lão.

Bởi vì điều kiện hậu đãi, cho nên hấp dẫn không ít nữ tử dân gian tham tuyển--- nhưng lại chướng mắt đối với nữ tử quý tộc.

Nguyên chủ bởi vì toàn bộ gia tộc bị hạch tội bị tịch thu, mất đi thân phận thiên kim Quốc Công phủ, trở thành bình dân. Sau khi trúng tuyển nữ quan, tiến vào Thượng Nghi cục Tư Nhạc Tư, làm một nữ quan nho nhỏ.

Mấy ngày trước đây, cữu mẫu Phần Quốc trưởng công chúa bỗng nhiêu tuyên triệu.

Nghe nói là bởi vì Thái tử phi sắp đại hôn, tưởng nhớ biểu muội, cho nên mới kêu nguyên chủ đi qua làm bạn mấy ngày. Tuy nói cung nhân không được tùy ý ra khỏi cung, nhưng quy củ là chết, người là sống, ai dám đắc tội cùng Phần Quốc trưởng công chúa và Thái tử phi? Bởi vậy Tư Nhạc Tư mừng rỡ thả một ân tình, thuận lợi thả người.

Chính ngọ hôm nay, đại hôn Thái tử cùng Thái tử phi đã xong.

Nguyên chủ được người đưa trở về, lúc ấy cũng không có gì dị thường, không ngờ ban đêm bỗng nhiên thắt cổ tự sát.

Nhưng vì sao tự sát? Không ai biết.

Trước mắt tin tức Trưởng Tôn Hi nắm giữ chỉ có cái này, còn lại thì Nguyễn Lục Nhi vẫn chưa nói, nên cũng không rõ ràng lắm.

Bởi vì đối với tình cảnh bản thân hiểu biết rất ít, lại thêm đắc tội với Nguyễn Lục Nhi, cho nên nàng vẫn luôn làm bộ hôn mê, không dám lên tiếng. Nguyễn Lục Nhi kia vừa mắng vừa phun, nói đến nửa đêm, tựa hồ nói hoài cũng có mệt mỏi, tựa nghiêng trên ghế dựa ngủ. Thân thể Trưởng Tôn Hi vốn dĩ cũng hư tổn, bên tai lại an tĩnh, cũng mơ mơ màng màng đi vào mộng đẹp.

Trong mông lung, cảnh vật quanh mình bỗng sáng ngời lộng lẫy.

Trong mộng Trưởng Tôn Hi không thấy rõ phương hướng, chỉ cảm thấy nhà cửa trước mắt được trang trí thật hoa lệ, màn lụa màu hồng đào, ánh vàng rực rỡ, vàng ròng móc nổi hình xà, bên cạnh còn có một rèm châu thủy tinh nhẹ nhàng lay động. Đây là..., chỗ nào? Trong lòng nàng đang mê hoặc, bỗng nhiên cánh tay căng thẳng, quay đầu nhìn lại, lại bị một người nam tử cao lớn ngăn trở tầm mắt.

Ai? Nàng ngẩng đầu, muốn nhìn rõ mặt người nọ.

Tiếp theo trong nháy mắt, thân thể bị người hung hăng đẩy ngã trên giường, hình ảnh trước mắt, nhanh chóng xoay tròn điên đảo. Trong cảnh tượng hỗn loạn, không thấy rõ mặt người nọ, chỉ xẹt qua một đôi mắt thâm thúy, dường như là vực sâu vô tận, bên trong lộ ra u ám không ánh sáng.

"Cứu mạng..." Trưởng Tôn Hi trên người đổ đầy mồ hôi lạnh, bừng tỉnh từ trong mộng.

Ngực "Bùm, bùm" một trận náo loạn, qua một trận kinh hồn, còn chưa bình tĩnh. Nàng nỗ lực chớp chớp mắt, nhìn đến vẫn là gian phòng cổ kính, cùng với Nguyễn Lục Nhi đang ngủ ngon lành bên cạnh, hết thảy đều không thay đổi.

Thì ra là mộng.

Trưởng Tôn Hi thở dốc một lát, cảm thấy cổ họng khô khốc dường như muốn bốc khói, liền rón ra rón rén xuống giường. Duỗi tay cầm chén trà trên bàn, vừa muốn châm trà, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng cười lạnh, "Nha, tỉnh rồi?"

Quay đầu lại, Nguyễn Lục Nhi đang dùng mắt lạnh nhìn nàng chằm chằm.

Trưởng Tôn Hi lo lắng đối phương nhìn ra chỗ không ổn, tâm tình đề phòng, không tự giác buông chén trà xuống.

Không ngờ tới, hành động này lại chọc đến Nguyễn Lục Nhi phát hỏa, "Ngươi đây là có ý gì? Muốn uống trà thì tự mình uống đi, chẳng lẽ còn chờ ta rót cho ngươi à? Làm sao, ta hầu hạ ngươi một lát, ngươi liền tưởng bản thân trở thành chủ tử rồi à!" Càng nói càng căm giận, "Buồn cười! Chúng ta vào Tư Nhạc Tư làm nữ quan, không phải làm nương nương."

Trưởng Tôn Hi không muốn khắc khẩu cùng nàng, xoay người đổ trà, tự cố uống.

Nàng trầm mặc, dừng trong mắt Nguyễn Lục Nhi thành hành động khiêu khích, oán hận nói: "Không nói? Ngươi lại khinh thường người, có phải không? Ngươi nói rõ ràng cho ta, hiện giờ ta cùng ngươi giống nhau, ai cũng không thể so sánh cao quý với ai, tốt xấu gì ta cũng không phải tội nhân, còn trong sạch hơn ngươi vài phần" Mồm to mắng nói: "Thiên kim đại tiểu thư ngươi còn thiếu ta một khoản tiền nữa đó."

Trưởng Tôn Hi không nói một lời, xoay người muốn lên giường.

"Ngươi đứng lại đó cho ta!" Nguyễn Lục Nhi giữ nàng lại, cắn răng nói: "Ngươi có biết không? Bởi vì ngươi tự sát, làm ta không được nghỉ ngơi không nói, lại còn bị Nam Cung ma ma....." Đại khái là cảm thấy bị tát quá mức mất mặt, nhịn xuống không nói, sửa miệng mắng: "Ngươi cái đồ sao chổi đen đủi, ta ở chung với ngươi ... thật không yên nổi!!"

"Buông tay" Trưởng Tôn Hi nhíu mày nói.

"Nha! Ngươi còn dám lớn tiếng" Nguyễn Lục Nhi tức không chịu nổi, châm chọc nói "Ngươi chỉ là một nữ quan, thật đúng còn dám nghĩ mình là chủ tử nương nương chắc? Có bản lĩnh thì đi câu dẫn hoàng thượng đi a!"

Trưởng Tôn Hi càng nghe càng không chịu nổi, ném tay nàng ra. Ai ngờ, thân mình lảo đảo, thiếu chút nữa đụng phải giàn hoa bên cạnh, "A..." Nàng một câu kinh hô còn chưa kịp nói, một đồ vật nhỏ xinh đẹp từ người nàng rớt xuống dưới.

Nguyễn Lục Nhi lập tức giành trước một bước, nhanh chóng chạy tới nhặt lên.

Thứ gì? Trưởng Tôn Hi căn bản còn chưa kịp thấy rõ ràng.

"Được lắm!" Nguyễn Lục Nhi kinh hô: "Ngươi dám cất giữ đồ vật của nam nhân?"

Trưởng Tôn Hi nghi hoặc nói: "Đồ vật nam nhân?"

"Ngươi còn giả bộ với ta?" Nguyễn Lục Nhi cằm trong tay một miếng ngọc bội dương chi trắng tinh, đắc ý nói: "Ngọc bội này kiểu dáng cổ xưa nhưng hồn hậu, quý trọng có thể, vô cùng tinh xảo, không phải của nam nhân mới là lạ."

Trưởng Tôn Hi nhìn chằm chằm ngọc bội kia, không khỏi kinh ngạc, đích xác, ngọc bội kia kiểu dáng hơi lớn một chút, hơn nữa vừa dày vừa nặng, không giống như đồ vật của nữ tử.

Là của ai? Trong lòng nàng ngờ vực không thôi.

"Không có lời nào để nói sao?" Sắc mặt Nguyễn Lục Nhi khoái chí, "Chờ bình mình lên ta liền ra ngoài nói cho mọi người biết, ngươi là bởi vì lén qua lại cùng dã nam nhân, bị người bội tình bạc nghĩa, cho nên tự sát vì tình" Khóe miệng nàng hơi vẩu, phác họa ra một nụ cười đắc ý, "Ha ha....., xem sau này ngươi sẽ làm người như thế nào? Trưởng Tôn đại tiểu thư của ta"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play