Đau! Đau quá.
Trong hôn mê, Trưởng Tôn Hi nhẹ nhàng chuyển động cổ, lại có cảm giác đau đớn như lửa đốt. Trong lòng nghi hoặc, không phải mình và cha dượng đã rơi xuống vách núi rồi sao? Hẳn là phải tan xương nát thịt mới đúng chứ, sao lại chỉ có đau cổ? Mình cũng không phải thắt cổ chết.
Nàng chậm rãi mở mắt, nhìn thấy một màn lụa mảnh vây quanh chiếc giường cổ kính.
Đây là.... nơi nào?
Xuyên qua khe hở thật nhỏ giữa màn lụa, loáng thoáng, nhìn bên ngoài có bóng dáng hai người.
Một phụ nhân trung niên có vóc người thấp bé đang ngồi trên ghế.
Một thiếu nữ cung trang màu xanh nhạt đứng bên cạnh, đang phồng hai má, căm giận nói: "Nam Cung ma ma, người nói vô duyên vô cớ, nàng ta không có việc đi tự tử làm gì a? Hơn nửa đêm rồi còn dọa chết người"
Nam Cung ma ma mí mắt không nâng, cũng không nói
"Ai nha! Hay là...." Cung nữ kia đột nhiên thở nhẹ, "Giống như lời đồn, là do Trưởng Tôn Hi đắc tội với Thái tử phi?" Bĩu môi, "Hai người vốn là biểu tỷ muội, một người làm Thái tử phi, một người chỉ có thể vào cung hầu hạ người khác, trong lòng nàng thoải mái mới là lạ. Không biết chừng do nàng nói một ít lời oán hận, làm cho thái tử phi tức giận, mắng nàng, sau đó nghĩ không thông mới thắt cổ...."
Bang... Một tiếng giòn tang nổ tung trong phòng.
"Nguyễn Lục Nhi!" Sắc mặt Nam Cung ma ma âm trầm, thấp giọng giận mắng, "Thái tử phi là thân phận tự phụ đến cỡ nào? Có thể để ngươi nghị luận sao? Thật là tìm chết cũng không chọn ngày!"
Nguyễn Lục Nhi sợ tới mức quỳ xuống.
Trưởng Tôn Hi còn đang nghe nhưng không hiểu ra sao, --- Thái tử phi? Biểu tỷ? Đây đều là chuyện gì đây? Rốt cuộc mình đang ở nơi nào? Người kỳ kỳ quái quái trong phòng lại là ai? Thật không thể hiểu được.
Nguyễn Lục Nhi thút tha thút thít nức nở, nói: "Ma ma, ta sai rồi, sau này không dám nói hươu nói vượn nữa" Lôi kéo ống tay ma ma năn nỉ, "Người tạm tha cho ta một lần đi"
Nam Cung ma ma lạnh giọng, "Vả miệng!"
Đầu tiên Nguyễn Lục Nhi ngẩn ra, tiện thể như bị sắc mặt đối phương dọa sợ, chậm rãi nâng tay lên, đánh mình một bạt tay, lại đánh tiếp một bạt tay, "Bạch Bạch...."
Trong phòng, âm thanh tát tay thanh thúy vang lên bên tai không dứt.
Không bao lâu, mặt Nguyễn Lục Nhi liền phiến hồng sưng lên thành đầu heo, thật không nhìn nổi.
"Được rồi" Nam Cung ma ma hừ lạnh đánh gãy nàng, cảnh cáo nói: "Ngươi nếu không suy nghĩ sẽ gây hại cho chính mình, nhớ kỹ cho ta, cái gì nên nói, cái gì không nên nói. Nếu không nhớ, đến chết như thế nào ngươi cũng không biết đâu!"
Âm thanh Nguyễn Lục Nhi nức nở, "Vâng, ta biết rồi"
"Đi thôi" Nam Cung ma ma giơ tay, sau đó nhìn thoáng qua trên giường, "Chỉ mong Phật tổ phù hộ. Nếu có thể qua được tối nay, coi như nàng phúc lớn mạng lớn. Nếu không chịu nổi, vậy đành phải báo nàng bệnh mà chết thôi".
Trưởng Tôn Hi nghe vào tai, trong lòng kinh ngạc, các nàng đây là đang nói mình sao? Nhưng mình căn bản là không quen các nàng a.
Trong lòng mơ mơ màng màng, nhưng cũng ngầm có một ít suy đoán, --- giờ phút này mình nằm trên giường nhưng sợ là cũng không phải mình chân chính, mà là một người khác trùng họ trùng tên... Trưởng Tôn Hi
Này, này... , rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
"Nửa canh giờ" Nam Cung ma ma hơi bực bội, "Nhìn dáng vẻ, một chốc nữa chắc nàng sẽ không tỉnh."
"Ma ma" Nguyễn Lục Nhi vội nói: "Trước mắt đêm đã khuya, ma ma không cần ở đây chờ lâu" Vẻ mặt lấy lòng, "Tối nay ta ở đây canh cho nàng là được."
Nam Cung ma ma do dự một lát, thở dài nói: "Thôi, chỉ có thể như vậy trước." Đứng lên, "Nhớ rõ, buổi tối hôm nay không có bất luận kẻ nào tự sát! Nếu có người hỏi, chỉ nói nàng nguyệt sự không đều, cần phải tĩnh dưỡng."
"Nhưng nàng...." Nguyễn Lục Nhi chần chờ nói, "Nhưng rõ ràng nàng tự sát mà."
"Ngu xuẩn!" Nam Cung ma ma phỉ nhổ, "Tự sát? Một người khỏe mạnh, vì sao tự sát? Là bởi vì ta dạy dỗ các ngươi quá nghiêm khắc? Hay là do các ngươi lén khi dễ bằng hữu? Chỉ cần có chút sơ sót nào, cả chậu phân đều đổ hết trên đầu ngươi."
Nguyễn Lục Nhi cúi đầu, không dám cãi tiếp.
Nam Cung ma ma cau mày, xoay người ra cửa.
Trong viện tựa hồ tụ tập không ít người, rất xa có thể nghe được âm thanh xì xào.
Có người hỏi: "Ma ma, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Mới vừa rồi nghe thấy tiếng thét chói tai, ta sợ tới mức không ngủ được."
Lại có người nói: "Đúng vậy, đúng vậy! Thanh âm kia quái lạ rợn người, ta nghe xong lông tơ cả người đều dựng thẳng lên."
"Không có việc gì" Nam Cung ma ma nhẹ giọng nói, "Nguyễn nữ quan gặp ác mộng, cho nên mới hét chói tai. Lúc này nàng đã tỉnh lại, uống một ly trà nóng, hiện giờ đã bình tĩnh lại rồi, tất cả mọi người đều trở về ngủ đi."
"Thì ra là gặp ác mộng"
"Haiz, ta còn tưởng có chuyện gì."
Trong tiếng nghị luận, người tìm hiểu tin tức dần dần đi xa.
Nguyễn Lục Nhi đóng cửa lại, xoay người trở về, ba bước...hai bước đi đến bên cạnh màn.
"Đều tại ngươi đồ sao chổi! Tự mình đòi sống đòi chết, sao không đi xa chút rồi chết, muốn chết lại không chịu chết, ngược lại còn hại ta ăn phải trận đòn này" Nghiến răng nghiến lợi, thấp giọng nói, "Ngươi chờ cho ta, sớm muộn gì cũng trả lại cho ngươi."
Cách màn, Trưởng Tôn Hi bên trong khẽ nhíu mày.
Người này thật vô lý ngang ngược.
Vừa rồi rõ ràng tự bản thân nàng nói sai lời, chọc giận Nam cung ma ma cho nên mới bị đánh, có liên can gì đến mình đâu? Vậy mà nàng giận chó đánh mèo, toàn bộ trút trên người mình, thật đúng là, quả hồng mềm dễ bị nắn mà.
"Phi" Nguyễn Lục Nhi hung hăng phỉ nhổ, thanh âm khinh thường, "Ngươi họ Trưởng Tôn thì như thế nào? Tĩnh Quốc công phủ sớm đã bị tịch thu, cha mẹ ngươi đều chết, bất quá ngươi chỉ là người sa cơ thất thế, không người lo thân mà thôi"
Tĩnh Quốc công phủ? Trưởng Tôn Hi thở không ra tiếng, dựng tai lắng nghe.
Nguyễn Lục Nhi lại hừ lạnh nói: "Cho dù có cữu cữu là Phần Quốc phò mã thì sao chứ? Cũng không tự suy nghĩ, nếu phò mã thật sự đau lòng, vì sao lại bị đưa vào cung làm nữ quan? Vì sao tiến cung gần một tháng rồi, có ai đến thăm gì đâu? Khẳng định ngươi đã sớm bị phò mã ghét bỏ."
Cữu cữu? Phần Quốc phò mã? Còn có biểu tỷ Thái tử phi đã nói trước đó, đều là... người thân của thân thể này.
Nguyễn Lục Nhi nói một câu, Trưởng Tôn Hi liền âm thầm ghi nhớ một câu trong lòng.
Cứ như vậy, nghe đối phương bực tức oán giận đến hơn nửa đêm, nhưng thật ra cũng nghe ra được chút manh mối.
Nguyên chủ là một cô nương xúi quẩy, nhà bị tịch thu, song thân đều mất. Tuy rằng có một cữu cữu Phần Quốc phò mã, nhưng phỏng chừng cũng không được đối xử tốt. Đúng như lời Nguyễn Lục Nhi nói, nếu cữu cữu thật lòng yêu thương cháu ngoại gái này, vì sao lại đưa vào cung làm nữ quan?
Cái gọi là nữ quan, không giống với tú nữ đế vương ngự phong, cũng không đồng cấp với nô tỳ cung nữ. Nữ tử tham tuyển đều có thân phận lương dân, hơn nữa còn yêu cầu phải biết chữ nghĩa, phẩm hạnh trong sạch. Sau khi trúng tuyển, tiến vào sáu cục hai mươi bốn tư nhậm chức, phong phẩm cấp, hưởng bổng lộc, làm mười năm được trở về nhà hoặc sống quãng đời còn lại trong cung, từ những thứ hoàng thất ban cho sinh sống dưỡng lão.