*Ngự tiền: Trước mặt vua

Trong căn phòng u tĩnh, Ân Thiếu Hạo và Trưởng Tôn Hi đồng thời đứng hình.

Bên ngoài tựa hồ lại tới thêm một người, hỏi: “Trưởng Tôn nữ quan, có ổn không?”

Trưởng Tôn Hi không biết đối phương là ai.

Ân Thiếu Hạo đẩy nàng một cái, thấp giọng nói: “Là ngự tiền đại tổng quản Chu Tiến Đức, mau trả lời.”

Buồn cười! Mình vì cái gì phải trả lời? Trưởng Tôn Hi liếc hắn, hừ……, không thể giết hắn, xem hắn sốt ruột khó chịu cũng tốt, cho nên chỉ chép miệng.

Chu Tiến Đức lại hô một tiếng, “Trưởng Tôn nữ quan?”

Trưởng Tôn Hi vẫn chỉ chép miệng.

Ân Thiếu Hạo cũng nhìn ra dự tính của nàng, môi mỏng hơi cong, “Ngươi muốn cho bổn vương sốt ruột?” Đưa tới bên tai nàng, thấp giọng nói: “Được thôi, đợi chút Chu Tiến Đức gấp đến độ đẩy cửa tiến vào, nhìn bộ dáng này của ta với ngươi. Ha hả……, bổn vương thì không sao, nếu ngươi không ngại cũng đừng hé răng.”

Trong lòng Trưởng Tôn Hi rõ ràng, nếu Chu Tiến Đức thật sự vọt vào trong này, nhìn thấy bộ dạng mình và Sở vương dây dưa trên giường, có hại khẳng định là bản thân mình! Hắn chẳng những không có việc gì, nói không chừng còn có thể làm thỏa mãn tâm tư của hắn cùng Hoắc quý phi, mình không còn danh tiết, chỉ có thể đi theo đến Sở vương phủ bị tra tấn đến chết.

Cho nên phẫn hận trừng mắt liếc nhìn Sở vương một cái, hướng ra ngoài đáp: “Không có việc gì, lập tức liền tới.” Sau đó dùng chân đá hắn, “Nhanh cởi trói trên tay ta mau!” Sợ bộ dáng khó coi, còn ráng quẹt quẹt vết máu ngoài miệng mình.

Ân Thiếu Hạo vừa tháo đai lưng xanh biếc trên tay nàng, vừa cười hỏi: “Máu bổn vương, vào miệng có tư vị như thế nào? Còn muốn nếm thử tiếp không?” Bởi vì cởi bỏ nút thắt, tự nhiên dán vào nàng thật sự gần, lại đưa tới bên tai nói: “Nói thật, nữ nhân bổn vương thấy được nhiều, nhưng con mèo hoang như ngươi thật hiếm thấy,…… Cũng rất hứng thú.”

Trói buộc trên tay Trưởng Tôn Hi được cởi ra, xoay người bò dậy.

Nàng lắc lắc sợi tóc hơi lỏng lẻo, sau đó xuống giường uống ngụm trà, đứng trước gương, lau toàn bộ vết máu ngoài miệng và trên tay. Bởi vì miệng vết thương trên tay không tiện lộ cho người ta xem, liền giấu trong tay áo, sau đó quay đầu lại liếc nhìn Sở vương một cái, châm chọc trả lời: “Đó là bởi vì ngươi ti tiện!” Chợt lạnh lùng đẩy cửa đi ra ngoài.

---- lá gan phì a.

Mắt phượng hẹp dài của Ân Thiếu Hạo hơi hơi nheo lại, cười lạnh một tiếng.

Trưởng Tôn Hi ra cửa, rốt cuộc nhìn thấy trời xanh mây trắng bên ngoài, ánh mặt trời xán lạn, có một cảm giác may mắn lại lần nữa trở về nhân gian. Quay đầu nhìn thấy vài vị thái giám đứng ở cửa, vị thái giám trung niên đứng đầu ăn mặc rất có thể diện, liền biết là Chu Tiến Đức, lập tức phúc thân, “Thỉnh an Chu đại tổng quản.”

“Ngươi……” Trong mắt Chu Tiến Đức khó nén vẻ khiếp sợ, một cái chớp mắt qua đi, mới nói: “Chính là Trưởng Tôn nữ quan?”

“Đúng là nô tỳ.” Trưởng Tôn Hi cúi đầu, cũng không biết biểu tình của đối phương.

Chu Tiến Đức thu hồi hoảng hốt, khôi phục bình tĩnh, sau đó hướng vào trong hô: “Sở vương điện hạ có bên trong không? Hoàng Thượng nói, để Sở vương điện hạ cùng đi qua.”

Trưởng Tôn Hi nghe vậy ngạc nhiên.

Rất nhanh, Ân Thiếu Hạo từ bên trong đẩy cửa đi ra.

Chu Tiến Đức cười nói: “Sở vương điện hạ.” Trên mặt không còn bất luận cảm xúc phập phồng nào, đối với việc Sở vương và Trưởng Tôn Hi ngốc chung một phòng cũng không phản ứng, không hề vạch trần chuyện nào.

Ân Thiếu Hạo cũng vẫn giữ thần sắc tự nhiên, mỉm cười gật đầu, “Chu đại tổng quản.” Hai người cùng nhau xuống bậc thang, tùy ý nói mấy chuyện tào lao trong nhà, “Phụ hoàng gần đây nghỉ ngơi như thế nào? Có bận rộn……”

Trưởng Tôn Hi theo ở phía sau, tâm tình vui sướng mới vừa rồi trong nháy mắt kia đã biến mất không dấu vết.

Tại xã hội hoàng quyền tối thượng, các hậu duệ quý tộc mặc kệ là giết người, phóng hỏa, hay tùy tiện làm gì đó, chỉ cần không chạm đến điểm mấu chốt của hoàng đế thì có thể muốn gì được đó, mạng người căn bản là không xem như một mạng! Cho dù vừa rồi Sở vương ô nhục mình, lại ép chết, bất quá chỉ trở thành một bộ thi thể bổ sung vào kênh đào bảo vệ hoàng thành.

Cho dù Thái Tử Phi thương tâm khổ sở, thì có thể làm gì? Chẳng lẽ còn có thể giết Sở vương đền mạng cho mình? Chỉ sợ đến cuối cùng, Thái Tử còn sẽ khuyên nàng không cần vì điều nhỏ bỏ việc lớn, không cần tức giận với Sở vương, cuối cùng chỉ còn một mình nàng thương tâm mà thôi.

Bất quá trước mắt, không có quá nhiều thời gian đi oán hận thương cảm.

Hoàng đế truyền triệu mình lại vì nguyên nhân nào đây?! Chẳng lẽ là Vô Ưu công chúa cáo trạng bẩm báo tới ngự tiền, muốn gây chuyện xấu? Nhưng nếu nói hoàng đế muốn bóp chết mình, không cần mất công như thế a.

Thôi, dù sao cũng chỉ là một cái mạng.

Trưởng Tôn Hi nghĩ không thông, dứt khoát không khiến đầu óc mình khó xử.

*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***

Chờ bọn họ ra khỏi hậu viện Ngọc Túy cung không bao lâu, Hoắc quý phi nghe tin đuổi lại đây, vì trong phòng không còn người, bắt một tiểu thái giám hỏi: “Thật là Chu Tiến Đức tự mình lại đây? Hoàng Thượng truyền triệu Trưởng Tôn nữ quan?”

Ngày thường, Chu Tiến Đức cơ hồ vẫn luôn không rời hoàng đế.

Tiểu thái giám vội nói: “Quý phi nương nương, loại chuyện này nô tài không dám nhìn sai.”

Hoắc quý phi đương nhiên biết hắn không dám nhìn sai. Chỉ là……, mấy năm nay theo tuổi tác hoàng đế càng tăng, long uy ngày càng thịnh, càng thêm cao cao tại thượng, đối với việc vặt bên người cơ hồ chẳng để ý. Ngày thường, ngay cả cuộc sống hàng ngày của các phi tần đều không quan tâm nhiều, sao lại đột nhiên quan tâm đến một nữ quan nho nhỏ?! Quá hoang đường a.

Chẳng lẽ……, đột nhiên nhớ tới khuôn mặt thanh lệ tuyệt luân kia, chẳng lẽ.... hoàng đế coi trọng nàng? Không đúng, không đúng, các nữ quan cũng không phải tú nữ, căn bản chưa từng lộ diện trước mặt hoàng đế.

Vậy rốt cuộc là vì cái gì? Hoắc quý phi trong lòng bất an, ẩn ẩn, luôn cảm thấy có sóng to gió lớn gì sắp xảy ra.

Lập tức thúc giục cung nhân, “Mau đi hỏi thăm, rốt cuộc vì nguyên nhân gì?”

Một tiểu thái giám nhanh chạy đi.

Hoắc quý phi chau mày.

Sở dĩ mình dám trực tiếp mang Trưởng Tôn Hi tới, giao cho Sở vương tùy ý chà đạp, cũng không phải thật sự không để Phần Quốc trưởng công chúa vào mắt, mà là……, bản thân hoàng đế có điều bất mãn với Phần Quốc trưởng công chúa. Những năm gần đây, khi mình và Phần Quốc trưởng công chúa tranh phong đối đầu với nhau, mỗi lần nháo đến ngự tiền, hoàng đế đều sẽ không xử trí gì hết.

Bởi vì cái này, mình mới dám xuống tay với người bên phía Đông Cung.

Nhưng trước mắt vậy mà hoàng đế lại truyền triệu Trưởng Tôn Hi! Có ý tứ gì? Rốt cuộc là cũng có bất mãn với Trưởng Tôn Hi? Hay là muốn che chở nàng? Nếu là vế trước còn đỡ, nếu là vế sau, cũng không biết sắp gặp phải phiền toái gì đây.

Vẻ mặt Hoắc quý phi lo lắng sốt ruột.

Chỉ chốc lát sau, tiểu thái giám nhanh chóng chạy trở về, thở hồng hộc trả lời: “Khởi bẩm Quý phi nương nương, nghe nói……, có người buộc tội Thái Tử điện hạ, tố cáo hắn cho nữ quan Tư Nhạc Tư ở lại Đông Cung……”

*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***

Mặt trời mới vừa mọc, ánh mặt trời vạn trượng, sắc vàng lộng lẫy từ vạn dặm trời cao rơi vụn xuống dưới.



Toàn bộ hoàng cung kim bích huy hoàng đều bị bao phủ trong đó, ngói lưu li mạ vàng, mái cao cong vút, cùng với tường cung màu đỏ thẫm thật dài, đều bị bôi trên đó một lớp phấn vàng nhàn nhạt. Cách vài chục bước, liền có hai cung nhân mặt không biểu tình đứng thẳng hai bên, như bức tượng điêu khắc bằng gỗ, bài trí ở các góc trong hoàng cung.

Trưởng Tôn Hi không ngừng hít sâu, không ngừng trấn định, nhưng vẫn ngăn không được nhịp tim đập vẫn luôn tăng tốc.

Nếu hoàng đế muốn giết mình, cho dù Thái Tử Phi tới, rồi khóc xé trời cũng vô dụng.

Trong không khí, giống như có một loại áp lực vô hình nào đó, ép tới hô hấp đều trở nên nặng nề, thậm chí ngay cả Sở vương luôn luôn khinh cuồng ương ngạnh, tới Thái Cực Điện, con người cũng thay đổi trở nên kính cẩn hơn.

“Khởi bẩm Hoàng Thượng, Sở vương điện hạ, Trưởng Tôn nữ quan đang chờ gặp ngoài điện.”

“Tuyên.” Một giọng nói vàng chấn châu rung, từ trong đại điện cao rộng u lãnh truyền ra ngoài.

Ân Thiếu Hạo dẫn đầu đi vào, hành lễ nói: “Nhi thần thỉnh an phụ hoàng.”

Còn Trưởng Tôn Hi lại quỳ xuống, hành đại lễ, “Nữ quan Tư Nhạc Tư Trưởng Tôn thị, bái kiến Hoàng Thượng.” Nàng không dám ngẩng đầu nhìn, nơi tầm mắt có thể nhìn tới, ngay cả góc áo choàng của hoàng đế cũng nhìn không thấy. Nhưng ngược lại có thể nhìn thấy nửa phần trường bào đoàn long màu vàng hạnh, Chiêu Hoài Thái Tử cũng ở đây, cái này làm cho trong lòng nàng thoáng yên ổn vài phần.

Không phải cảm thấy Thái Tử coi trọng mình, mà là tin tưởng hứa hẹn và coi trọng của hắn đối với Thái Tử Phi.

Hoàng đế yên lặng trong chớp mắt, mới nói: “Miễn.”

“Tạ phụ hoàng.” Ân Thiếu Hạo thẳng vòng eo.

Bêm dưới đại điện, Trưởng Tôn Hi cũng chậm rãi đứng lên, “Tạ Hoàng Thượng.”

Người nàng mặc một bộ áo xanh lá váy trắng thanh nhã, mi mắt tự nhiên buông xuống, lông mi nhỏ dài như cánh bướm, phác họa ra trên mặt một đường cong nhạt màu xinh đẹp, khiến người ta thương xót. Ánh mặt trời sáng sớm xán lạn, chói lóa như vàng, nàng bị bao phủ trong đó, khiến nàng giống như một đóa tường vi trắng đón ánh nắng sau cơn mưa.

Phảng phất gió thổi qua, cánh hoa rực rỡ sẽ lập tức tung bay.

Hoàng đế đăng cơ trị quốc đã vài thập niên, hậu cung giai lệ 3000, dạng mỹ nhân gì chưa từng gặp? Dạng quốc sắc thiên hương, trầm ngư lạc nhạn nào chưa từng thấy? Nhưng giờ phút này, hắn nhìn thiếu nữ tuổi xuân thanh lệ vô song kia, nỗi lòng bỗng nhiên hốt hoảng, ---- dường như bị nàng làm chấn động, cầm lòng không đậu muốn đứng dậy.

Chu Tiến Đức vừa thấy tình hình không đúng, vội vàng nói: “Hoàng Thượng, muốn nô tài đi hỏi Trưởng Tôn nữ quan sao?”

Hoàng đế đột nhiên hoàn hồn, thân thể đã thả lỏng ngồi trở về.

Sắc mặt của hắn dần dần bình phục, lại thành đế vương không có bất luận cảm xúc nào, nhàn nhạt nói: “Hỏi đi.” Lại có vài phần thất thần, tâm tư sớm đã không biết trôi tới đâu.

Chu Tiến Đức xuống bậc thang, hỏi: “Trưởng Tôn nữ quan, trước đó vài ngày ngươi có ở lại Đông Cung không? Vì nguyên nhân gì?”

Hoàng đế quan tâm cái này? Trưởng Tôn Hi cảm thấy không thể hiểu được, nhưng không dám trì hoãn, lập tức trả lời: “Ngày đó nô tỳ và Phó Tư Nhạc cùng đi Đông Cung, đưa khúc phổ cho Thái Tử điện hạ. Chỉ vì nô tỳ vô ý rơi xuống nước, nhiễm phong hàn, Thái Tử Phi thương tiếc nô tỳ thân thể yếu đuối, cho nên cho phép ở tạm mấy ngày dưỡng bệnh.”

Giọng nói nàng vô cùng trong trẻo, róc rách như nước, lại tựa chim hoàng oanh vừa bay ra khỏi động.

Tâm tư hoàng đế lần nữa lại mơ hồ, giọng nói kia……, tựa hồ còn dịu dàng hơn một chút, càng nhu hòa hơn một chút, đáng tiếc thời gian qua lâu lắm rồi, đã không còn nhớ rõ nữa.

Không khỏi nhìn kỹ hơn.

Thiếu nữ trong đại điện ước chừng độ mười bốn, mười lăm tuổi, có một đôi mắt phượng vừa to vừa tròn, da thịt trắng nõn như ngọc, còn có cái cằm nhòn nhọn. Trong đầu, hiện lên một thân ảnh nữ tử ôn nhu khác. Thiếu nữ trươc mắt này có bộ dạng rất giống nàng, nhưng…… chung quy không phải là nàng.

Chu Tiến Đức lại xoay người, hỏi: “Thái Tử điện hạ, lời Trưởng Tôn nữ quan nói là sự thật?”

Bởi vì đối phương đang thay hoàng đế hỏi chuyện, Chiêu Hoài Thái Tử hơi hơi khom người, “Vâng, đích xác như thế.” Cũng không nhắc tới chuyện ngày đó Sở vương cũng có mặt, càng không nói tới Sở vương và Trưởng Tôn Hi có liên quan, chỉ giải thích: “Thái Tử Phi là biểu tỷ của Trưởng Tôn nữ quan, hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cho nên tình cảm rất tốt, vì vậy Trưởng Tôn nữ quan ở thêm mấy ngày.”

Ân Thiếu Hạo trước sau mặt vẫn không có biểu tình đứng đó, tựa hồ chuyện không liên quan đến mình.

Chu Tiến Đức không hỏi tiếp, phảng phất như cũng không biết Sở vương có đến Đông Cung cùng ngày hôm đó, cũng không nhìn hắn cái nào, mang theo phất trần bước lên bậc thang, khom người trả lời: “Hoàng Thượng, nô tài hỏi xong.”

Vốn dĩ hôm nay gọi người qua hỏi chuyện chính là vở kịch đi ngang qua sân khấu.

---- trọng điểm là gặp người.

*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play