Trưởng Tôn Hi nào có kiên nhẫn cãi nhau với nàng. Không thể trêu vào, còn không trốn được sao? Bởi vậy mỉm cười nói: "Ta đi về trước."

"Ngươi từ từ! Ta nói còn chưa xong đâu." Hứa Tường cắn cắn môi, lại không thể giống Vô Ưu công chúa trực tiếp bắt Trưởng Tôn Hi dừng lại, một đường oán giận, một đường đuổi tới viện nữ quan. Thấy nàng vẫn không nói một lời đi về phía trước, tức giận đến mức đi theo vào phòng, đóng cửa lại, bực nói: "Ngươi rốt cuộc có lỗ tai không hả? Ta nói chuyện, ngươi nghe không thấy sao?"

---- lời nói không hợp nhau, nửa câu cũng ngại nhiều.

Trưởng Tôn Hi không cảm thấy mình có gì phải nói với nàng, nhưng chung quy nàng vẫn là nữ nhi Phần Quốc trưởng công chúa, không tiện đắc tội, cũng không thể đuổi người đi. Cho nên làm bộ dọn dẹp đồ đạc, nói: "Sắp đến cuối tháng rồi, tháng sau các nữ quan mới vào phải đi Tư Nhạc Tư đưa tin, Tường biểu muội ngươi nghỉ ngơi, ta phải dọn dẹp một chút đồ."

Chỉ lo nhìn bên trái, rồi dọn dẹp đồ bên phải, lười để ý nàng.

Hứa Tường vốn dĩ trong lòng đã tức giận, bị nàng lạnh nhạt, không khỏi càng thêm buồn bực, "Ngươi thật đúng xem mình là một mâm đồ ăn a? Nếu không phải ngươi, Thái Tử điện hạ sao lại bị người buộc tội?" Nói đến cái này, không khỏi càng thêm tức giận vài phần, đi đến sau lưng nàng cao giọng nói: "Ngươi làm hại danh dự Thái Tử điện hạ có vết, lại làm hại công chúa điện hạ bị cấm túc, thật đúng là đồ sao chổi!"

"Tường biểu muội." Trưởng Tôn Hi ngừng động tác trên tay, khẽ cười nói: "Đầu tiên, chuyện Thái Tử điện hạ bị người buộc tội, Hoàng Thượng đã nói là hiểu lầm. Chẳng lẽ......, ngươi cảm thấy Hoàng Thượng nói không đúng? Tiếp theo, Vô Ưu công chúa bị cấm túc, đó cũng là ý chỉ Hoàng Thượng, hay là ngươi cảm thấy ý chỉ Hoàng Thượng sai rồi?"

"Ngươi nói bậy!" Hứa Tường tuổi cũng không lớn, nói ra còn nhỏ hơn nguyên chủ mấy tháng, vừa nghe mình bị chụp mũ hoài nghi Hoàng Thượng lên đầu, tức khắc nóng nảy, "Ta nói ngươi là đồ sao chổi, nào có nói hoài nghi Hoàng Thượng? Ngươi bớt nói đông nói tây đi, không duyên cớ hất nước bẩn vào ta."

"Phải không?" Trưởng Tôn Hi hỏi ngược lại: "Vậy ngươi nói ta là đồ sao chổi thì không tính là hất nước bẩn? Còn nữa, nếu ngươi cảm thấy ta là sao chổi, vậy nên tránh xa một chút a." Khóe miệng hơi hơi nhếch lên, "Không chê đen đủi sao."

Quay người lại, lại đi bên cạnh thu dọn đồ đạc.

Hứa Tường bị nghẹn đến sắc mặt đỏ lên, "Ngươi, ngươi......" Nhịn không được hừ lạnh một tiếng, "Rốt cuộc là thứ không cha không mẹ, không biết quy củ! Nói chuyện một chút đạo lý đều không có."

Trưởng Tôn Hi vẫn không để ý tới nàng.

Không phải không muốn cãi lại Hứa Tường, mà là thân phận của nàng, mình thật sự không chống nổi. Huống hồ, chung quy nàng là muội muội ruột Thái Tử Phi, không nể mặt tăng cũng phải nể mặt Phật, bực dọc cãi cọ với một tiểu cô nương cũng không thú vị.

Hứa Tường lại theo sát không bỏ, dứt khoát vây quanh nàng châm chọc, "Da mặt đủ dày, nói cái gì cũng làm bộ nghe không thấy! Không biết, còn tưởng rằng do nhà nghèo bần cùng nuôi dạy ra......" Nàng từ nhỏ đều sống trong nhung lụa lớn lên, tuy không thể so với công chúa, nhưng cũng không có cơ hội tiếp xúc với cuộc sống của tầng lớp khốn cùng, căn bản là không hiểu mắng chửi người như thế nào.

Trưởng Tôn Hi nghe vào lỗ tai không đau không ngứa, tùy nàng đi, cứ cho là muỗi vo ve.

Ngược lại khiến cho Hứa Tường tức giận không chịu được.

Nói nửa ngày, vừa mệt vừa khát không nói, còn như đánh quyền vào bông gòn.

Trưởng Tôn Hi kỳ thật không có bao nhiêu đồ để dọn dẹp, bất quá không muốn để ý đến nàng, mãi lo bận rộn, đáng giá nhất chính là trang sức Thái Tử Phi cùng phò mã cho, cùng với cái hộp nhân sâm còn chưa kịp ném kia. Đang suy nghĩ, cũng không thể tùy tay để lại nơi này, liền bỏ vào bao cùng với y phục.

"Từ từ!" Đôi mắt Hứa Tường sắc bén, tiến lên đẩy mớ y phục trong bao, lấy ra cái hộp sơn khắc, "Bang" lập tức mở ra, "Đây là......, ta nhận ra rồi! Cây nhân sâm 300 năm tuổi của nương!"

*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***

Trưởng Tôn Hi không có phản bác nàng, đúng thật mà.

"Đừng nói là nương cho ngươi!" Vẻ mặt Hứa Tường không thể tin nổi, trong mắt phun hỏa, "Nương nói, cây nhân sâm 300 năm này rất khó có được, bảo Triệu ma ma cất giữ cẩn thận, về sau nàng muốn tự mình dùng." Một tiếng cười lạnh, châm chọc nói: "Ngươi xem như không biết chừng nào lên bài vị. Sao nương không ăn, lại tặng cho ngươi?"

Trưởng Tôn Hi nghe xong, không khỏi lạnh run từ tận đáy lòng.

---- nhân sâm quả nhiên có cổ quái.

Biểu tình của nàng, dừng trong mắt Hứa Tường liền thành chột dạ, chỉ vào mặt hỏi: "Ngươi nói, có phải nương đưa cho Thái Tử Phi bổ thân mình, ngươi mặt dày mày dạn tìm Thái Tử Phi đòi phải không? Hay là ngươi trộm lấy đi?" Bởi vì bị nghẹn khuất sau một lúc lâu, thật vất vả mới bắt được một nhược điểm, càng thêm kích động không thôi, "Thì ra ngươi là đứa trộm cắp!"

Trưởng Tôn Hi lười nhác nói: "Mợ tặng cho ta làm canh sâm uống."

"Nói dối! Ngươi cũng xứng uống canh sâm?" Hứa Tường hừ lạnh nói: "Loại người sa cơ thất thế như ngươi, tùy tiện cho chút bụi nhân sâm, chút vụn nhân sâm làm thuốc dẫn ăn, cũng đã là phúc khí lớn lao cho ngươi rồi. Nhân sâm cực phẩm 300 năm ngươi cũng dám ăn? Phi! Cũng không sợ làm giảm phúc."

Trưởng Tôn Hi thật sự có chút phiền nàng, nhíu mày không nói.

"Hừ, không có lời để nói chứ gì." Hứa Tường càng đắc ý, lập tức ôm hộp sơn khắc kia lên, xem như bảo bối không buông tay, "Vừa lúc công chúa điện hạ bị kinh hách, ta cầm đi, trở về cho nàng bồi bổ thân thể."

Bồi bổ thân thể? Trưởng Tôn Hi biểu tình phức tạp nhìn nàng, thật là......, không biết nói cái gì cho phải.

Hứa Tường lại cho rằng nội tâm đối phương là luyến tiếc khó chịu, không khỏi khoái ý cười, chèn ép nói: "Sau này a, phải làm nữ quan của ngươi cho tốt, nếu làm tốt, không chừng các chủ tử có thể thưởng ngươi hai bao vụn nhân sâm ăn đó." Nói xong, kiêu căng ngạo mạn ôm hộp đi mất.

"Ha hả......" Trưởng Tôn Hi thật sự là không biết nên khóc hay cười.

Được thôi! Loại sao chổi không cha không mẹ, lại là người sa cơ thất thế, chỉ xứng ăn vụn nhân sâm, bụi nhân sâm, nhân sâm cực phẩm 300 năm ăn vào là giảm phúc, để người có phúc khí lớn như các nàng ăn là được.

---- mình còn đỡ phải mất công tìm chỗ ném.

Cho dù tương lai Phần Quốc trưởng công chúa biết, thì có thể như thế nào? Dù sao mình cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu, là nàng đặc biệt đưa cho mình bổ dưỡng thân thể. Nếu nhân sâm tốt thật, vậy Hứa Tường lấy đi ăn cũng là thứ tốt, nếu có vấn đề, vậy cũng không liên quan mình a.

Mình cũng không thể đuổi theo Hứa Tường đoạt lại đi? Một khi uống vào, nhân quả đã định.

Trưởng Tôn Hi cười nhạo lắc lắc đầu, ra cửa, đi Tư Nhạc Tư bên kia tìm Phó Trinh.

*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***

Nàng thật không thể ngờ được chính là......

Một chút việc nhỏ như vậy, cư nhiên lại kinh động tới thẳng ngự tiền.

Hoàng đế nghe xong Chu Tiến Đức hồi bẩm, yên lặng, buông sách quý trong tay, mặt rồng không vui nói: "Làm sao con chó con mèo nào, đều có thể hoành hành ngang ngược trong cung? Viện nữ quan cũng sắp thành chợ ở cửa Bắc rồi."

Chu Tiến Đức trả lời: "Hứa tứ tiểu thư kia tuổi cũng không nhỏ, luôn ở mãi trong cung, kỳ thật không hợp quy củ lắm." Trong lòng do dự một phen, "Bằng không......, Hoàng Thượng chỉ hôn cho nàng?"

"Chỉ hôn cái gì?!" Sắc mặt hoàng đế đột nhiên thay đổi, ném mạnh quyển sách cổ lên bàn, "Ngươi ở cạnh trẫm lâu rồi, nói chuyện cũng không dùng đầu óc."

Chu Tiến Đức nhanh chóng quỳ xuống, "Nô tài biết sai." Đột nhiên nhớ tới một chuyện cũ năm xưa, hối hận......, quả thực hận không thể cắn đầu lưỡi mình! Nói cái gì không tốt, cư nhiên nói chỉ hôn cho Hứa tứ tiểu thư? Đây không phải ý định làm Hoàng Thượng không thoải mái sao.

Hoàng đế sắc mặt không vui, lặng im, vẫn luôn không nói gì.

Chu Tiến Đức lặng lẽ xem xét, nếu trách phạt mình, trực tiếp cho người kéo đi ra ngoài đánh trượng là được, sao còn cân nhắc? Bộ dáng này khẳng định là đang cân nhắc chuyện khác, ngầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, còn đỡ, còn đỡ. Chỉ là đề cập đến chuyện Trưởng Tôn Hi, dễ dàng làm hoàng đế thượng nổi nóng, sau này phải cân nhắc trong đầu thêm mấy lần, mới có thể nói chuyện.

Ngón tay hoàng đế nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn, một chút một chút, phát ra tiếng "cộc cộc" trầm đục, quanh quẩn trong Thái Cực Điện yên tĩnh phá lệ trong trẻo. Chu Tiến Đức vẫn luôn cúi đầu quỳ không dám đứng lên, bọn thái giám cung nữ đứng xa xa, tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì, ---- nhưng đại tổng quản cũng quỳ xuống rồi, có thể là chuyện tốt sao? Cho nên từng người đều cúi thấp đầu.

Trong đại điện, không khí nặng nề như mây đen giăng đầy bao phủ.

Qua hồi lâu, hoàng đế xoa xoa trán mình, như là có chút đau đầu, phân phó nói: "Lấy hai viên thanh tâm hoàn." Sau đó ăn thuốc viên, nhắm mắt lại, không nói một tiếng nhắm mắt dưỡng thần.

Chu Tiến Đức không nắm được ý tứ hoàng đế là gì, nhưng rõ ràng bực bội, cho nên ngay cả hít thở cũng không dám gây tiếng động lớn.

Phía bên kia, Trưởng Tôn Hi đã tìm được Phó Trinh.

"Ngươi chỉ cần mang đồ của ngươi tới, mấy thứ khác không cần." Phó Trinh nói với nàng một ít việc lặt vặt, "Chỗ ở của ngươi ta đã sắp xếp xong, sau này liền cùng chung phòng với Tiểu Tước, tuy rằng có hơi chật, nhưng so với việc ở chung cùng các nữ quan khác thì tốt hơn."

Tiểu Tước cười hì hì nói: "Ta đang lo ở một mình buồn đây này."

Trưởng Tôn Hi thấy rõ lời này của nàng chưa chắc thiệt tình, bất quá là nhìn mặt mũi Phó Trinh, cho mình mặt mũi, đương nhiên cũng có thể là cho Đông Cung bên kia mặt mũi. Bất quá người ta đều đã nói như vậy rồi, đương nhiên cần phối hợp vài câu, cho nên cười nói: "Vậy sau này ta không hiểu gì liền hỏi Phó Tư Nhạc, không có Phó Tư Nhạc, sẽ hỏi Tiểu Tước tỷ tỷ."

"Trưởng Tôn nữ quan có ở đây không?" Ngoài cửa có người cao giọng hô.

Ba người trong phòng đều sửng sốt.

Phó Trinh dẫn đầu, dẫn theo Trưởng Tôn Hi cùng Tiểu Tước đi ra ngoài.

"Nữ quan Trưởng Tôn thị nghe chỉ."

Nghe chỉ?! Cái gì chỉ......, thánh chỉ? Trưởng Tôn Hi còn chưa thấy rõ người đến là ai, đã nghe được một câu như vậy, sau đó bị Phó Trinh kéo, nhanh chóng quỳ xuống.

"Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu rằng." Thanh âm thái giám kia trong trẻo mà cao vút, lanh lảnh tuyên đọc, "Nay có Thượng Nghi Cục Tư Nhạc Tư nữ quan Trưởng Tôn thị, phẩm hạnh thục thận, đoan chính thức lễ, ngay trong ngày điều nhiệm Tư Tịch tư, đặc chỉ sách phong chính lục phẩm Tư Tịch, quản lý việc kinh thư sách báo, giấy bút, khâm thử!"

Chính lục phẩm Tư Tịch? Mình sao? Trưởng Tôn Hi quả thực không thể tin.

Thái giám truyền chỉ vẻ mặt kính cẩn, cuộn thánh chỉ sắc vàng lại, đôi tay đẩy tới, cười tủm tỉm nói: "Trưởng Tôn tư tịch, mau chóng tạ ơn lĩnh chỉ."

*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play