9.
Buổi tối, tôi cưỡng ép mình đi vào giấc ngủ, muốn nghiệm chứng tính chân thật của việc này.
Không như mong muốn, tôi càng muốn ngủ thì lại càng không thể ngủ, mở to mắt nằm tới hửng đông.
Tinh thần quá căng thửng dẫn tới việc tôi không nhịn được quá hai ngày, ngủ ngay khi đang nghe giảng trên lớp.
Mà lần này, tôi lại gặp được Quý Tinh Vân.
Vẫn là căn phòng đó, vẫn là những đồ đạc quen thuộc bày đầy đất.
Tôi đá văng quả bóng chày đã sắp lăn tới bên mép giường, cơ hồ là ngã nhào xuống đất.
Quý Tinh Vân nhanh tay lẹ mắt đón được tôi.
“Từ Tiểu Thỏ, cậu muốn bay à?”
Tôi không rảnh đôi co với hắn, nhìn đồng hồ trên đầu giường, xác nhận thời gian.
Là thứ ba, rạng sáng, hai giờ rưỡi.
Quả nhiên.
Sau khi phản ứng lại, tôi đột nhiên tức giận vô cùng.
“Quý Tinh Vân! Vì sao cậu không chịu nghe lời, vì sao lại tới trường hả!”
Nổi giận được một lúc, tôi mới nhớ ra, lời cảnh cáo của tôi dường như tới muộn rồi.
Cuối cùng chỉ có thể mất mát rũ mắt, sụp vai xuống.
Quý Tinh Vân ôm tôi lên, thay tôi chỉnh lại cổ áo đồng phục.
Sau đó lại gập ngón tay gõ lên trán tôi: “Bởi vì muốn gặp cậu đấy.”
Tôi vẫn luôn trầm mặc cho tới khi ánh sáng trắng xuất hiện.
Mở mắt ra, đối mặt với tôi là mấy chục cặp mắt khiếp sợ.
Thầy giáo đang giảng trên bục hơi nghẹn lại, do dự một lúc mới sắp xếp được từ ngữ, nói: “Bạn Từ Tiểu Thỏ, nếu thấy không khỏe thì tới phòng y tế xem sao.”
Tôi chậm rãi đứng lên, nói câu cảm ơn.
Lời đồn vớ vẩn ngay lập tức như mọc tên lửa truyền ra khắp tường.
Tôi vốn tưởng rằng, người đầu tiên tôi gặp sau khi ra khỏi lớp phải là thầy cô nào đó hoặc bác sĩ trong trường.
Nhưng lại không hề nghĩ tới, người tôi gặp phải lại là những người này.
Ở khúc ngoặt khu dạy học, trong một góc hành lang, tôi bị một đám người vây kín, không chút kẽ hở.
“Cô chính là Từ Tiểu Thỏ, bạn gái của Quý Tinh Vân?”
Nam sinh cầm đầu là tên du côn nổi danh trong trường, Du Thực.
Cái danh đại ca trường của Quý Tinh Vân chính là vì đã dạy dỗ được tên này mà có.
Trước kia, hắn cũng chỉ là một học sinh bình thường không thể ngoan nổi mà thôi.
Là một học sinh bởi vì nhan sắc nên rất được hoan nghênh.
Lưng tôi dựa vào tường, lắc đầu:
“Không phải tôi.”
“Ồ, còn không thừa nhận?” Nam sinh kia cười đáng khinh, “Có phải bởi vì Quý Tinh Vân sắp chết nên cô muốn tìm thằng khác không?”
Hắn ta vừa nói vừa ghé sát vào, tôi chán ghét né tránh, lạnh lùng nói:
“Rốt cuộc cậu muốn cái gì?”
Nam sinh cũng không buông tha cho tôi.
“Vốn dĩ là định tìm cô mượn chút tiền tiêu.”
“À không, không gọi là mượn, tên nhãi Quý Tinh Vân kia làm hại tao bị người nhà cắt xén tiền, nó nợ tao mới đúng.”
Hắn ta duỗi tay muốn nâng cằm tôi lên, “Nghe nói cô là đối tượng của nó, này không phải nên tìm cô đòi sao?”
“Tránh ra!”
Tôi ngửa đầu muốn tránh, nhưng lại chẳng thể làm được gì.
Ngón tay xa lạ ấn ở trên cằm tôi, cảm giác ghê tởm đột nhiên trào tới.
Nam sinh mập mờ hạ giọng, lời nói càng thêm đê tiện:
“Tiểu Thỏ, đúng là cái tên đáng yêu, hay là cô đi theo anh đây đi, bút nợ này anh xóa cho cô, thế nào?”
“Nằm mơ!”
Tôi giãy giụa vài cái, còn không quên phỉ nhổ vài cái trên mặt gã.
“Đè nó lại! Đừng để nó thoát!”
Nhân lúc hắn ta nhắm mắt, tôi đột nhiên nhấc chân đá qua, quyền cước lung tung rối loạn cũng vung hết ra ngoài.
Nhóm người này bị tôi đánh đến trở tay không kịp, tôi thừa dịp cong lưng trườn xuống chạy ra ngoài.
Nhưng chạy không lại đám người kia.
Lúc tôi bị người phía sau tóm được, nói không sợ hãi là giả.
Mấy đôi tay đó không hề thu lại sức lực, lôi kéo đầu tóc và quần áo của tôi, nước mắt tôi trào ra, ngay cả việc kêu cứu tôi cũng chỉ kêu lên được một tiếng yếu ớt.
“Quý Tinh Vân…”
“Còn gọi hắn làm gì, còn không biết là đã chết chưa kìa.”
Nam sinh cười nhạo một tiếng, tát tôi một cái, còn chưa hết giận, lại nâng tay lên.
“Thả cậu ấy ra!’
Một thanh âm quen thuộc, lần đầu tiên phẫn nộ quát lớn như vậy.
Là Lạc Uẩn Châu.
“Ha, bé thỏ, cô đúng là được nhiều người thương ghê.”
Tôi chỉ cảm thấy gương mặt nóng rát đau đớn, trong tầm nhìn mơ hồ, tôi nhìn thấy thân ảnh của Lạc Uẩn Châu.
Cậu đi tới, khí thế không giống như bình thường, Du Thực bên canh lại có chút rụt rè.
“Khuyên mày đừng có động thủ, đừng, a!!”
Khác với mấy chiêu mèo cào không chút kết cấu của tôi, Lạc Uẩn Châu ra tay rất tàn nhẫn, không hề lưu tình chút nào.
Tôi lọt vào trong một lồng ngực ôn nhu.
Nghe thấy thanh âm cảnh cáo lạnh như băng của Lạc Uẩn Châu:
“Sau này đừng có tìm Tiểu Thỏ gây phiền phức nữa, chuyện của Quý Tinh Vân không liên quan gì tới cô ấy hết.”
“Mẹ, dựa vào cái gì!”
Cậu lại ném xuống một trái bom cuối cùng: “Dựa vào cô ấy là bạn gái của Lạc Uẩn Châu tôi.”
10.
“… Sau đó, cậu ấy liền mang tớ đi, hết rồi.”
2 rưỡi rạng sáng, tôi lại dịch chuyển tới trên giường của Quý Tinh Vân, ngắn gọn thuật lại mọi chuyện cho hắn nghe.
Ba lần.
Tôi nói tới mức miệng khô lưỡi khô, người nghe lại mặt không biểu cảm.
Quý Tinh Vân vươn ngón trỏ, giống như lông chim khẽ chạm vào chỗ bị thương trên mặt tôi, sau đó lại đưa về chóp mũi của mình.
Câu nói thứ hai của lần gặp đêm nay hắn nói (Câu nói đầu tiên chính là dò hỏi miệng vết thương của tôi), “Lạc Uẩn Châu bôi cho cậu thứ thuốc thấp kém gì thế này?”
“…”
Tôi hít sâu một hơi, tận lực bình tĩnh, “Xin lỗi đi, đây là mẹ tớ mới mua cho đấy.”
Quý Tinh Vân lập tức đổi giọng: “Dì tinh tế thật, thuốc bôi rất đều.”
Tôi lười cùng hắn tranh luận vấn đề này, lại lần nữa chọn ra chủ đề trọng tâm.
“Trọng điểm là Lạc Uẩn Châu, cậu ấy…”
Kết quả là bị cắt ngang.
Thần sắc Quý Tinh Vân nhàn nhạt tiếp nhận câu chuyện: “Cậu ta tỏ tình với cậu.”
“Chúc mừng cậu, Từ Tiểu Thỏ, giấc mộng của cậu thành hiện thực rồi.”