11.

Lời nói của Quý Tinh Vân làm cho tôi sửng sốt một chút, nhưng hắn cũng không cho tôi cơ hội để hỏi.

Hắn bắt đầu làm ra tư thế, ý bảo tôi học theo.

Tôi chỉ có thể làm theo, ai mà biết hắn lại nghĩ ra cái ý tưởng khác người này, bắt tôi đứng tấn.

Quý Tinh Vân đứng bên cạnh làm như thật mà sửa động tác của tôi, rất là nghiêm túc giúp tôi giơ tay, ổn định chân.

Hắn lơ đãng hỏi: “Vì sao lại thích Lạc Uẩn Châu?”

Vì sao hả, tôi nghĩ.

Mỗi một cô gái vào lúc dậy thì thì hẳn đều sẽ có cho mình một đối tượng thầm mến đi.

Thành tích tốt, bộ dáng đẹp, đức tính lại đoan chính.

Thích cậu ấy, thật sự là một loại trào lưu mà không theo đuổi thì sẽ là đứa lạc hậu vậy.

Vì thế tôi nói với Quý Tinh Vân, bởi vì cậu ấy là hotboy.

“Không yêu đương với hot boy thì đúng là thiếu sót lớn trong cuộc đời.”

Ngụy biện cũng rất có đạo lý.

Quý Tinh Vân cười nhạo: “Trách đại ca của cậu không có gương mặt đẹp?”

Nói xong, lại làm một động tác đánh quyền.

Tôi theo bản năng bắt chước theo, nhưng lực đạo không đủ, mềm như bông.

Hai cái tai con thỏ trên mũ áo bị túm lấy, Quý Tinh Vân kéo tôi lại, rất là bất đắc dĩ.

“Làm nũng à? Đánh mạnh vào xem nào.”

Hắn lại hoạt động khớp xương, đứng đối mặt với tôi.

“Nào, chân đá lên.”

Hả? Đá hướng nào?

Ánh mắt tôi không tự giác nhìn xuống, Quý Tinh Vân nhướng mày, cười như không cười.

“Hửm?”

Tôi run lên một chút, “Cậu, cậu nói đi.”

Hắn dạy tôi mấy động tác đá chân sao cho có lực nhất, còn có ứng dụng trong thực chiến thế nào mới đạt được hiệu quả.

Còn có cách để thoát khỏi sự kìm kẹp nữa.

“Bởi vì sức của con thỏ chẳng đáng là bao với đám côn đồ đâu.”

Quý Tinh Vân giải thích như vậy đấy.

Tôi trộm trợn trắng mắt, muốn nói, con thỏ cắn người cũng rất đau đó nha.

Trong quá trình đó, hắn nói rất kỹ, rất tỉ mỉ, làm tôi có hơi mơ hồ, muốn tạm thời học một chiêu là được rồi.

Nhưng hắn rất nghiêm khắc, không cho phép tôi lười biếng chút nào.

“Nhìn cho tử tế, chiêu cuối cùng.”

Tôi có lệ xê dịch chân, Quý Tinh Vân chú ý tới, mím môi, đột nhiên dùng lực.

Bên tai truyền tới một tiếng xé gió.

Hắn ra chân sắc bén lưu loát, khí thế quanh thân lập tức trở nên tàn nhẫn.

Tôi cả kinh tới mức mồ hôi lạnh túa ra.

Cái chân kia ngừng ở giữa không trung, nếu như đối diện có người thì đại khái sẽ bị đá trúng cổ.

Quý Tinh Vân chậm rãi thu chân lại, nói:

“Không phải lần nào tôi cũng dừng kịp lúc như vậy.”

“Từ Tiểu Thỏ, cậu cũng không thể trông chờ vào người khác tới cứu cậu được, biết chưa?”

12.

Có lẽ, tôi đã xem nhẹ độ nghiêm túc của hắn rồi.

Cho nên hiện tại, tôi giơ tay chọc chọc vào miệng vết thương trên mặt một cái. Đau đớn như bị kim đâm khiến tôi lập tức tỉnh táo hơn.

Hắn nói đúng, tôi không thể trông chờ vào người khác, phải dựa vào bản thân mình.

Quý Tinh Vân cẩn thận dạy tôi học võ như vậy, sao tôi có thể cô phụ hắn được chứ.

Tôi điều chỉnh hô hấp, nắm tay siết chặt, học theo động tác của hắn dùng sức đá chân lên.

Còn nhỏ giọng “ha” một tiếng, làm ra vẻ khí thế.

Làm xong động tác, tôi quay đầu xin lỗi:

“Xin lỗi cậu.”

Đồng thời cũng cẩn thận quan sát sắc mặt của Quý Tinh Vân, “Cậu giận sao?”

“Không có.” Hắn đáp rất nhanh.

Tôi lại lấy ra 12 phàn chuyên chú để luyện tập, trong quá trình đó còn quan sát kỹ biến hóa trên mặt Quý Tinh Châu, phát hiện từ đầu tới cuối hắn đều lạnh mặt như vậy.

Dường như so với ban nãy còn lạnh hơn.

Dù tôi có nghiêm túc thế nào đi nữa, hắn trông có vẻ càng tức giận hơn.

Tôi thử dỗ hắn, “Quý Tinh Vân, tớ nhấc chân vậy đúng chưa?”

“Quý Tinh Vân, giúp tớ xem tư thế này đi.”

“Quý Tinh Vân, lực đạo này đã đủ chưa vậy?”

“Quý Tinh Vân…”

“Đủ rồi!”

Hắn gầm nhẹ một tiếng, mặt đã đen xì như đít nồi.

Tôi nuốt nuốt nước miếng, hỏi hắn:

“Có phải tớ làm sai chỗ nào rồi không, cậu đừng giận mà, tớ sẽ nghiêm túc làm lại.”

“Không có.” Hắn phủ nhận.

Nhưng mà biểu tình thoạt nhìn vẫn rất tệ, Quý Tinh Vân hẳn là cũng ý thức được, cho nên thấp giọng hỏi lại:

“Cậu muốn nghe lời nói thật không?”

“Có!”

Không biết vì sao, tôi không muốn hắn giấu tôi bất cứ chuyện gì cả.

Tuy rằng cái suy nghĩ này có hơi ích kỷ, nhưng tôi vẫn muốn biết.

Tôi mất tự nhiên chắp tay sau lưng, ngón tay siết chặt.

Quý Tinh Vân nhận được câu trả lời, thế mà lại thở dài một hơi.

Trong ánh mắt mờ mịt của tôi, hắn tới gần một bước.

“Vậy tôi nói cho cậu biết, đúng, tôi rất tức giận.”

Một bước, hai bước, khoảng cách an toàn giữa hai chúng tôi rất nhanh đã bị kéo gần lại, tôi không thể không lùi về phía sau để giữ an toàn.

“Từ lúc cậu tới đây, tôi đã tức giận rồi.”

“Tôi thực sự tức giận, bởi vì cậu bị thương là do tôi gián tiếp tạo thành, tôi không những không có mặt ở đó mà còn khiến kẻ khác có cơ hội làm anh hùng cứu cậu.”

Tiếp tục lùi, tôi dẫm phải quả bóng chày, suýt chút nữa trẹo chân.

Quý Tinh Vân đã sớm có chuẩn bị đỡ lấy tôi, phía sau lưng tôi dựa vào mặt tường.

“Tôi thực sự tức giận, bởi vì cậu nói rất nhiều câu với tôi, nhưng hơn một nửa lại là Lạc Uẩn Châu, tôi không muốn nghe.”

Trước không có đường đi, sau cũng không thể lui được, hai bên sườn cũng bị khóa kín mít.

“Tôi thực sự giận, bởi vì tôi không có cách nào bảo vệ cậu nên mới phải dạy cậu cách tự dựa vào chính mình, cậu học được tốt, tôi hẳn là nên vui vẻ mới đúng.”

Hắn đã tới gần trước mặt tôi, hơi thở quẩn quanh chóp mũi tôi.

“Nhưng mà nghĩ tới những chuyện cậu làm đều là vì Lạc Uẩn Châu, tôi lại càng giận.”

Tôi cảm thấy hít thở không thông cùng cảm giác áp bách ập tới, Quý Tinh Vân đã hoàn toàn để lộ ra mặt trái của cảm xúc, toàn thân tôi đều đang kháng cự.

“Lạc Uẩn Châu sắp mang tới phiền phức cho cậu, nhưng cậu ta lại giải quyết phiền phức mà tôi mang tới, Từ Tiểu Thỏ, tôi giận đến điên rồi.”

Không thể chịu được nữa, ký ức cơ bắp khiến tôi nhanh chóng làm ra phản ứng.

Dẫm chân, đá chân, đấm quyền, tát một cái.

Tiếng vang thanh thúy cùng với câu cuối cùng của Quý Tinh Vân mạnh mẽ nện xuống:

“Tôi tức giận, bởi vì người cậu thích, không phải tôi.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play