7.
Khi lại lần nữa đứng trước cửa lớp học, tôi khẩn trương tới mức đi vòng vòng tại chỗ một hồi.
Không biết Quý Tinh Vân có nghe lời tôi nói không nữa.
Từ trước tới nay hắn kiêu ngạo khó thuần, một thân phản nghịch, chỉ thích làm trái ý người khác.
Tôi hít sâu một hơi rồi đi vào, đi thẳng tới chỗ của hắn.
Không có ai hết.
Phù ~
Rốt cuộc thì cũng thoải mái hơn chút rồi.
Chủ nhiệm lớp theo tiếng chuông reo vào lớp, vẫn như ngày thường tuyên bố nhiệm vụ của ngày hôm nay, sau đó liền vào học.
Ông ấy không có nói bất cứ chuyện gì liên quan tới Quý Tinh Vân.
Tôi nghĩ, hẳn là tôi thành công rồi.
Tôi vui vẻ nhảy nhót giống như cây liễu thấy gió, từ đáy lòng chậm rãi đâm chồi lên.
Mắt thường cũng có thể thấy được tôi đang rất vui vẻ.
Thậm chí còn chờ không kịp tới lúc tan học, tôi liền muốn gọi điện ngay cho Quý Tinh Vân tính khen hắn một phen.
Hắn là bạn cùng bàn nửa vời của tôi, trước đây không phải nghỉ học thì cũng là nằm ườn ra bàn ngủ, mặt bàn sạch sẽ, hộc bàn lại nhét đầy sách vở.
Tôi cũng tốt tính dọn dẹp lại cho hắn một chút.
Cũng có phần là vì tối hôm qua đã nói nặng lời với hắn như vậy, cho nên muốn chuộc lỗi.
Chuông reo nghỉ trưa vừa vang lên, tôi liền cầm điện thoại chuẩn bị đứng dậy thì một bàn tay đã gõ lên bàn học của tôi trước.
Ngẩng đầu nhìn qua, Lạc Uẩn Châu lộ ra một nụ cười nhạt.
“Từ Tiểu Thỏ, có thể đi ăn cơm với cậu không?”
Tôi của ngày hôm nay, đúng là quá viên mãn rồi.
Cứu vớt bạn bè, tình yêu cũng có bước tiến lớn.
Tôi tỏ vẻ rụt rè ừ một tiếng, lên tiếng đồng ý.
Sau đó dưới ánh mắt giết người của đám nữ sinh trong lớp, cùng Lạc Uẩn Châu sóng vai ra khỏi lớp.
Lạc Uẩn Châu nghiêng đầu gọi tôi:
“Từ Tiểu Thỏ, cậu ổn chứ?”
Nếu không tính trong lòng giờ đang loạn cào cào thì tôi rất ổn nha.
Cậu ta thấy tôi rũ mắt, liền tiếp tục nói:
“Cậu đang lo lắng cho Quý Tinh Vân đúng không?”
“Sao lại phải lo cho cậu ấy?”
Đừng nhắc tới hắn được không.
Lạc Uẩn Châu nhíu mày, có chút lo lắng.
“Tình hình của cậu ấy hình như không tốt lắm, phía bệnh viện vẫn chưa đưa ra tin tức chính xác, có điều cậu cũng đừng nghe mấy lời đồn linh tinh.”
Cậu ta đang nói gì vậy, không phải Quý Tinh Vân hôm nay không tới là phù hợp với tác phong ngày thường của hắn sao?
Tôi khô khốc mở miệng: “Tình huống gì vậy, chẳng nhẽ cậu ấy trốn học thì chúng ta cũng phải quan tâm sao?”
Lạc Uẩn Châu sửng sốt một chút.
Cậu ta bước nhanh đứng chắn trước mặt tôi.
Lạc Uẩn Châu khom lưng hạ thấp chiều cao xuống, đối mặt với ánh mắt kinh hoàng của tôi.
Cậu gằn từng chữ một, nói trắng ra: “Quý Tinh Vân ngày hôm qua đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, giờ đang ở trong bệnh viện, sống chết không rõ.”
8.
Ầm một tiếng.
Như có thứ gì đó nổ tung.
“Ngày hôm qua?”
“Ngày hôm qua, là thứ ba ấy. Hôm nay là thứ tư.” Lạc Uẩn Châu nói, “Từ Tiểu Thỏ, cậu có làm sao không vậy, nói tôi nghe xem nào.”
Không có.
Tôi ngập ngừng môi.
Tôi đều hiểu rồi.
Đúng là tôi đã quay về quá khứ, nhưng mà, là Quý Tinh Vân trong quá khứ.
Mà thời gian của tôi vẫn còn tiếp tục trôi.
Còn hắn, vẫn chỉ dừng lại ở rạng sáng ngày thứ ba.
Tôi không động đậy.
Trong trường đột nhiên xuất hiện rất nhiều lời đồn về tôi…
Và Quý Tinh Vân.
Nguyên nhân là, tôi ngủ ở trên lớp, còn gọi tên của hắn.
Lúc đi ngang qua đài phun nước ở giữa sân trường, tôi cảm nhận được vô số ánh mắt tìm tòi nghiên cứu đang nhìn mình.
Còn có người thì thầm nói nhỏ.
“Chính là cậu ta nhỉ, đối tượng của đại ca.”
“Thật sao, nghe nói hai người họ là bạn cùng bàn, lâu ngày sinh tình?”
“Trước kia còn cảm thấy hâm mộ, giờ chỉ cảm thấy có hơi đáng thương…”
“Đáng thương gì chứ, người ta còn trèo lên được cả hotboy nữa kìa, trâu thật sự.”
Mọi việc cứ diễn ra như vậy.
Ánh mặt trời nhảy thình thịch, tôi nhịn không được xoa xoa ấn đường, cảm thấy mệt mỏi vô cùng.
Ngày đó sau khi nói chuyện với Lạc Uẩn Châu, tôi trôi qua một cách hỗn loạn mơ hồ.