5.
Tôi không biết.
Tôi cũng rất muốn biết đây.
Quý Tinh Vân, sao cậu lại ở chỗ này?
Tôi ngơ ngác ngồi quỳ ở trên giường, tròng mắt hoảng hốt chuyển động loạn, cuối cùng dừng lại trên đồng hồ điện tử trên đầu giường.
Bên trên hiển thị, 2 giờ rưỡi sáng, thứ ba.
Thứ ba? Sao có thể là thứ ba chứ?
Tôi đột nhiên ý thức được chỗ không đúng.
Quý Tinh Vân xảy ra chuyện là vào sáng thứ ba.
Mà tối nay lúc tôi đi ngủ, đã là rạng sáng thứ tư rồi.
Giọng nữ bên ngoài vẫn liên tục dò hỏi, bên tai tôi dường như lại bị chặn bởi một tầng phủ dày đặc, mông lung không rõ.
“Mẹ, mẹ về phòng trước đi.”
Quý Tinh Vân thấy tôi chậm rãi không đáp lại, giương giọng trấn an một câu rồi quay đầu đi tới ngồi xổm ở mép giường.
Hắn dùng ngón tay chọc chọc tôi, không chút đứng đắn nói:
“Bé thỏ ngoan, nhanh hoàn hồn đi nào.”
Xúc cảm trên cánh tay không giống là giả, tôi cúi đầu nhìn ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng của hắn, lúc sờ lên cũng cảm thấy có độ ấm.
Là người sống, là thật sự tồn tại.
Đầu tôi như một cuộn chỉ rối, tay cũng không kịp thời thu về, vẫn luôn nắm nắm ngón tay của hắn.
Giờ lại bị hắn trở tay nắm ngược lại.
Quý Tinh Vân cười đến cong cả mắt, đầu ngón tay giống như móng mèo, gãi gãi lòng bàn tay tôi.
“Bé thỏ không ngoan.”
Hắn chống tay lên cạnh giường, duỗi người, giống như dò hỏi, thật ra lại đang dụ dỗ:
“Cậu muốn làm gì tôi… hửm?”
6.
Trên mặt Quý Tinh Vân viết đầy mấy chữ không có ý tốt.
Nhưng tôi lại là đứa không hiểu về mấy lời tán tỉnh sến sẩm này.
Hắn chớp mắt, “Mới có mấy tiếng không gặp mà đã nhớ tôi như vậy sao?”
“Cũng không đợi được mai tới trường gặp?”
Câu này của hắn vừa nhẹ vừa chậm, giọng điệu mơ hồ làm tôi nghe không rõ lắm.
Chỉ có thể nhỏ giọng đáp lại hắn: “Không đợi được.”
Tôi bỗng dưng giật mình phản ứng lại, hai tay nâng lên ôm lấy mặt Quý Tinh Vân, thò qua nói:
“Quý Tinh Vân! Cậu nghe tớ nói này!”
Đường đường là đại ca, thấy tôi đột nhiên tới gần như vậy, trong mắt lại tràn lên vẻ kinh ngạc hiếm thấy.
Tôi giống như máy bắn súng liên thanh, liến thoắng nói:
“Ngày mai đừng tới trường, đừng ra khỏi nhà, cậu phải ở trong nhà, đừng đi bất cứ đâu hết.”
“Cậu nhất định phải tin tớ, không thì sẽ…”
“Sẽ cái gì?”
Hắn đột nhiên hỏi lại.
Tôi nghẹn lại, phát hiện bản thân khó có thể nói ra được.
Tôi muốn nói với hắn, có khả năng cậu sẽ chết đó.
Nhưng chuyện này quá tàn nhẫn, tôi không làm được.
Quý Tinh Vân lấy lại quyền chủ động, hỏi tôi: “Cậu không muốn thấy tôi?”
Gợi ý này nếu có thể ngăn cản hắn, tôi cũng nguyện ý.
Thế là tôi gật đầu như chém đinh chặt sắt, nói:
“Quý Tinh Vân, tớ không muốn nhìn thấy cậu chút nào, cho nên mong cậu đừng tới trường học.”
Vừa dứt lời, trước mắt bỗng nhiên hiện lên một ánh sáng trắng.
Cảm giác không trọng lực quen thuộc vội vàng đánh úp tới, tôi lại quay về phòng của mình.
Điện thoại rung lên, tôi ấn mở khung chat.
Giọng nói cô đơn của Quý Tinh Vân vẫn hiện ở trên đó như cũ.
Tôi ấn mở, thanh âm như dòng điện nhỏ lại truyền ra: “Ngủ ngon.”
Tôi nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn nhắn một câu:
“Nhớ đó, nhất định không được đi học.”