3.
Ngày hôm sau tới trường, tôi đứng trước cửa lớp học xây dựng tâm lý một hồi lâu.
Đơn phương chơi biến thái so với việc bị đương sự vừa lúc tóm được, thực sự vẫn có khác biệt rất lớn.
“Làm ơn làm ơn, Quý Tinh Vân hôm nay hãy nghỉ học, đừng tới trường đừng tới trường!”
Tôi liên tục lẩm bẩm trong miệng như thần chú, sau lưng lại đụng phải một người.
“Cẩn thận.”
Giọng điệu ôn hòa lại lạnh nhạt, tôi ngẩng đầu, là Lạc Uẩn Châu.
Cậu duỗi tay đỡ tôi một cái, thật ra là đang cố ý kéo dài khoảng cách.
Chỉ là không may rằng, đồng hồ của Lạc Uẩn Châu cuốn lấy đuôi tóc tôi, cậu ta vừa kéo tay về thì tôi đã kêu lên một tiếng đau đớn.
“Xin lỗi, không sao chứ?”
Cậu ta cũng không phải kiểu xin lỗi xong liền bỏ mặc tôi, cho nên liền tới gần tháo tóc tôi xuống.
“Không, không sao.”
Tôi khẩn trương là lại nói lắp, hai chữ thôi cũng nói mãi mới xong.
Lạc Uẩn Châu cười cười: “Ừ, vào lớp thôi.”
Tôi đi theo sau cậu vào lớp, bị tầm mắt của đám nữ sinh trong lớp chọc thủng cho mấy lỗ.
Nhìn quanh bốn phía, Quý Tinh Vân thật sự không tới.
Tôi nhẹ nhàng thở ra.
Chắc là hắn ngủ quên nên đến trễ đi, với hắn mà nói thì chuyện đó bình thường như cơm bữa mà.
Tôi đương nhiên là hiểu theo nguyên nhân này, nhưng ngay sau đó liền bị vả mặt.
Biểu tình của chủ nhiệm lớp đau đớn và tiếc nuối, đứng trên bục giảng, thanh âm nặng nề như truyền ra ở trong nước: “… Bạn học Quý Tinh Vân, trên đường đi học xảy ra chuyện không may, đang cấp cứu ở trong bệnh viện…”
Hả? Chuyện gì vậy?
Quý Tinh Vân?
4.
Trong lớp im lặng một hồi, sau đó liền nổ tung.
Bầu không khí ồn ào hỗn loạn, Lạc Uẩn Châu lo lắng nhìn về phía tôi:
“Từ Tiểu Thỏ? Từ Tiểu Thỏ!”
“Hả?”
Tôi mờ mịt nhìn cậu.
“Cậu ổn chứ?”
“…”
Tôi không biết nữa.
Cái cảm giác mơ màng này cứ tiếp diễn cho tới tận nửa đêm.
Tôi vẫn không có chút cảm giác chân thật nào.
Thay xong đồ ngủ, tôi chui vào trong chăn, cơn buồn ngủ lập tức đánh úp về phía tôi.
Lại mở mắt ra lần nữa, cảm giác giống như là ngã từ trên cao xuống, giật mình tỉnh lại.
Cảnh vật không quá quen thuộc, ánh đèn mờ sáng.
Đồng hồ treo tường hiển thị giờ đang là 2 rưỡi sáng.
Tôi ngồi ở trên giường, trước mặt là Quý Tinh Vân đang sắp xếp đồ đạc.
Vẻ mặt hắn kinh ngạc nhìn người đột nhiên mặc áo ngủ con thỏ xuất hiện ở chỗ này.
“Cậu…?”
Bóng chày ở mép giường lộc cộc lăn xuống đất.
Tiếng gõ cửa lại vang lên.
“Quý Tinh Vân? Sao vậy?”
“Không có gì, có bé thỏ nhỏ chạy vào thôi.”
Ngay lúc đầu óc tôi đang trống rỗng, Quý Tinh Vân đã hồi thần lại, cười khẽ:
“Từ Tiểu Thỏ, sao cậu lại tới được đây?”