Sự lo lắng của Elysia là về cậu em trai nhỏ đang mắc bệnh nan y. Cô sốt sắng chạy khắp nơi mọi chỗ để hỏi vay tiền vì gia cảnh cô cũng chủ xếp loại trung bình. 

Hôm nay, cô ấy còn định gửi đơn xin thôi học lên trường vì phải chăm lo cho em trai. Bố cô đã tử trận trong một cuộc chiến mùa đông vào năm ngoái. Elysia cũng phải gắng sức loa động ít ỏi của mình để chèo lái ngôi nhà nhỏ.

 Cô còn kể thêm người chú đã lấy đi quyền sở hữu trang trại của mẹ con cô khi bố qua đời. Và bỏ mặc ba mẹ con.     

“Mình thật sự quá mệt mỏi với cuộc sống này. Mình cũng cảm thấy thật hổ thẹn … khi phải đưa ra lời nhờ vả với một người cũng chẳng khác bản thân là bào” - Elysia nói sụt sịt với đôi mắt đỏ heo. Chắc hẳn cô cũng day dứt lắm mới phải nói ra lời đề nghị này. 

“Được rồi, tôi sẽ giúp cậu bằng khả năng của mình” - tôi ôm cô ấy vào lòng để an ủi

Tôi đã quen cô ấy từ năm nhất. Cô ấy là một đứa trẻ hòa đồng và nhanh nhẹn, khác hẳn tôi. Cậu ấy luôn cho tôi một năng lượng tích cực. Và giờ đây tôi nên làm điều ngược lại.

Khi tôi đang phân vân vì không biết có kế hoạch gì thì cơ hội ập đến đúng lúc. Công tước Allard - bố của Caroline - cho tôi một cơ hội vì ông thích tài năng của tôi và nghĩ nó là tiềm năng để dầu tư. Tôi không hề thấy ý khinh miệt từ hành động của ông. Có lẽ ông ấy thực sự thương cảm cho số phận của tôi?!

Đó là màn biểu diễn cho cuộc ghé thăm của phu nhân đệ nhị xứ Wales ở nhà hát thành phố vào chủ nhật tuần sau và tiền thưởng rất cao. Vai trò của tôi là độc tấu với bài nhạc tự chọn. Sao lại giao cho tôi một sự kiện quan trọng như thế này? 

Tôi đã luyện tập bản Violin Concert-Beethoven mỗi khi chân tay được nghỉ ngơi. Đây là bản nhạc tôi đã được ông dạy từ khi còn nhỏ. Dù lúc đó tôi vẫn còn chập chững nhưng với dòng máu chảy trong huyết mạch tôi, nó cho phép tôi làm điều đó.

Ông nói rằng cha mẹ tôi đều là nghệ sĩ nhưng qua đời vào vụ tai nạn không may trên núi khi đi công tác. Còn tôi thi may mắn hay, đã qua khỏi nhưng mất kí ức về về những năm 4 tuổi trở lại. Tôi không còn nhớ cha mẹ tôi trông như thế nào… và tình cảm của họ đã tan biến trong tôi. 

“Elysia, cậu hãy cố trụ thêm vào ngày nữa. Tôi có thể giúp cậu sau cuộc biểu diễn lần này”

Elysia ngồi bên bậu cựa sổ, nhìn ra nơi dóng suối lặng yên và những tia nắng yếu ớt thì không đủ sức mạnh để xuyên qua những tán cây cổ thụ.  

“Cảm ơn, Stella”

Bệnh tình của em trai cô ấy đã chuyển biến xấu hơn mặc dù đã vượt qua cuộc phẫu thuật. Tôi hiểu thấu hiểu sự đau lòng và mất mát của cô ấy phải chịu đựng lúc này. Và tôi cũng không cảm thấy cô ấy đang sống, trông giống một cái xác không hồn. 

Công tước đã gửi đến một bộ đầm dài. Cùng vài phụ kiện thời trang với lời nhắn “Hãy thể hiện thật tốt, đừng làm tôi thất vọng!”. Chiếc váy là màu trắng tinh khôi được điểm nhưng viên đá lấp lánh. Cổ khoát chữ V. Đây là một kiểu phong cách thịnh hành đang được các quý cô săn đón. Nhưng có vẻ nó không hợp với tôi…

Tôi chỉ quen với những chiếc váy vải nhẹ và sơ sài. Nhưng đâu thể mặc như thế khi lên sân khấu. Tôi chưa trải qua cảm giác này trong đời, thật sự rất hồi hộp. Lỡ như tay tôi run và không thể chơi đàn thì sao?

 

Rồi thời khắc ấy đã đến. Hôm nay là ngày biểu diễn. Tôi đã xin nghỉ ở trường để chuẩn bị tơm tuất mọi thứ. Tôi đã nhờ Cilena - một cô gái đáng yêu của lớp kế bên, “phù thủy trang điểm”.    

“Gì cơ? Cậu cũng muốn trang điểm? Cạu có bạn trai rồi à? Nói mình biết, mình sẽ cho cậu một vài bí quyết??”

“Không phải thế, chỉ là mình có việc… cậu giúo mình nhé!” - tôi năn nỉ cô ấy bằng hêt thảy tấm lòng của mình

Và tất nhiên, một người như cô ấy thì không thể từ chối người khác. Sự đáng yêu mà mọi người gọi là sự tốt bụng của cô ấy đối với mọi người.

 

Nhà hát Hoàng gia Versailles. (Pháp)

Tôi nhìn lại mình một lần nữa trong gương. Đôi mắt nâu, chiếc mũi cao nhỏ nhắn, gương mặt trái xoan và đôi môi đỏ mọng, trên làn da trắng có vẽ một chút tàn nhan mờ mờ. Mái tóc được buộc nhẹ nửa đầu và cài thêm vài nhánh hơn tươi. 

Nét đẹp của tôi khác hẳn với các vũ công hay nhạc công ở đây nên tất cả mọi người ai cũng hỏi han tôi đôi ba điều chuyện tôi. Nhưng họ rời đi trong ánh mắt nghi ngờ năng lực của tôi và bàn tán có người phía sau giúp đỡ. 

Quả đúng là vậy, nhưng tôi thật sự cần nó.   

“Cô Stella, sắp tới lượt cô rồi. Mau đến đây”

Tiếng của người dẫn chương trình gọi tôi. Một cô gái với nước da nâu, thân hình cân đối, vẻ đẹp quyến rũ với mái tóc xoăn. 

“Vâng, em đến đây” - tôi vội cầm chiếc violin mà ông làm cho mình 8 năm trước. 

Tuy hơi cũ nhưng là độc nhất. Tôi chưa cảm nhận được một âm thanh mảnh mai, nhẹ nhàng và du dương nào hơn thứ âm thanh mà nó tạo ra. Kể cả những chiếc trị giá triệu đô …

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play