Một tuần sau.

Cuộc sống của tôi không phải quá khốn khổ về kinh tế đối với một người nô lệ. Chỉ là thói quen sinh hoạt hằng ngày có hơi thay đổi. Tôi đã đi làm thêm ngoài giờ nhiều hơn và ăn uống cũng rời rạc. Các bạn học nói trông tôi xanh xao hơn hẳn. Và chính tôi cũng cảm thấy mình đang bị xao lãng với việc học nghệ thuật. Dù tôi là một kẻ đam mê và có năng khiếu nhưng nó là của trước đây. 

Tan học, tôi mệt mỏi xách chiếc violin của mình và tách khỏi đám bạn của tôi. Chiếc xe đạp nhỏ của tôi len lỏi qua các ngõ ngách của đường phố. Hôm nay, tôi phải làm thêm ở quán bánh mì - nơi tôi đã làm việc từ lúc nhập học. Ông chủ cũng vô cùng tốt tính, hay cho tôi những ổ bánh mì còn xót lại trong ngày để lót dạ. 

Là một người gốc Á, tôi cũng hay bị trêu đùa bởi vóc dáng nhỏ con và tính tình trầm mặc. Vì chính tôi cũng không thích tiếp xúc quá nhiều với mọi người. Trên đường trở về kí túc xá, tôi có vô tình bắt gặp một bà lão ăn vận rách rưới, tay chân lấm lem, gương mặt tiều tuỵ.

“Thưa bà, bà đang đi đâu? Liệu cháu có thể giúp gì không?” - cô đỗ chiếc xe đạp và ân cần hỏi. 

“Cho tôi hỏi … con trai tôi, thằng … thằng bé cao chừng này ờm … đi đôi giày …”
“Bà già kia. Lại đi lang thang rồi. Tôi đã bảo bao nhiêu lần là đừng như vậy mà!”

Bà cụ ấy đang nói thì đột nhiên phía xa có một anh thanh niên to béo quát tháo. Người đi đường đều chú ý đến anh ta. Sự phẫn nộ làm mặt hắn đỏ lên như trái cà ri. Và bà cụ khi nhìn thấy thì tỏ vẻ sợ hãi, đứng nép sau tôi.  Anh ta nhìn tôi một cách đáng sợ và không hề giảm đi sự nóng nảy của mình.

“Đi về, bà còn núp cái gì nữa.”
“Tôi nghĩ là anh nên bớt nóng …”
“Cô tránh ra, người ngoài thì biết gì mà lên tiếng chứ” - hắn đẩy tôi một lực rất mạnh khiến tôi va vào xe đạp rồi ngã chềnh ềnh xuống đấy. Rồi anh ta kéo bà lão đi một cách thô bạo và cưỡng chế. Nhìn vẻ mặt tuyệt vọng của bà ấy … tôi thật sự hổ thẹn, còn những người xung quanh chỉ nhìn và vô cảm. 

Dù sao đây cũng đâu phải lần đầu tiên, tôi cũng hết bỡ ngỡ lâu rồi. Tôi phủi bụi trên quần áo và đứng lên dõng dạc nói
“Nếu tôi có mẹ, tôi sẽ chân trọng bà ấy” - không biết người kia có nghe hay không, tôi tiếp tục đi con đường của mình

 

Về đến kí túc xá sinh viên, tôi bắt gặp vẻ mặt thất thần của Elysia - người bạn cùng phòng, trên tay cô ấy là một bức thư. Tôi lưỡng lự cuối cùng cũng đến hỏi

“Cậu có chuyện gì à?” - tôi nói rất nhẹ nhàng nhưng phản ứng của cô ấy vô cùng hoảng hốt và giật nảy người lên, giấu nhẹm bức thư đi.
“Không … không có gì” - rồi chạy vào trong phòng ngay. Oh, tôi nên tôn trọng cô ấy.

Tôi sửa soạn một chút để đi dạy đàn cho một nhà tư sản giàu có. Ông ta có một cô con gái vô cùng khó chiều và đó là học trò của tôi. Cô ta nói ghét sự quê mùa và mùi bốc lên từ cơ thể tôi nhưng vẫn thích tôi dạy đàn. Bởi lẽ, người tôi cũng không có mùi khó chịu và mục đích là muốn làm tôi bẽ mặt, xấu hổ đến mức tự bỏ đi. Nhưng có vẻ cô gái đã thử thách sai người. 

 

Đứng trước cánh cổng sắt dát vàng. Tôi thay đổi cơ mặt một chút rồi bấm chuông. Ngay lập tức ông quản gia có mặt và đưa tôi vào trong. Như thường lệ là sẽ lên tầng 3 để học nhạc nhưng hôm nay cô tiểu thư nổi hứng muốn học trong vườn và mời bạn bè của cô đến để chiêm ngưỡng tài năng của “người thầy” đã chỉ bảo mình. 

Nói đi cũng phải nói lại. Caroline có một năng khiếu chơi violin và được học chuyên nghiệp bài bản qua nhiều nghệ sĩ nổi tiếng, hà cớ gì lại đi thuê một học sinh chưa tốt nghiệp như tôi để học hỏi. Tất cả chỉ là trò tiêu khiển mua vui của lũ nhà giàu thừa tiền. 

Sau khi tôi trình diễn bản "The Four Seasons" của Antonio Viva. Mọi người đều ngạc nhiên bởi tài năng thiên phú của một cô gái nông dân quê mùa. 

Nhưng cũng có một số người nghi vấn rằng tôi chỉ biết chơi bản nhạc này trong suốt những năm học qua. 

“Chà, có vẻ cô thôn nữ của chúng ta cũng biết âm nhạc là gì”

"Ai biết được ả ta đã phải luyện tập nó tới vài nghìn lần. 

Thật giả lẫn lộn. Họ khinh miệt những người cùng khổ ở tầng lớp thấp kém. Dù cho tài năng của họ có hơn người đi nữa thì cũng sẽ bị những định kiến xã hội vùi dập. Những viên kim cương ẩn mình trong lớp đất đá tối đen ấy cũng chẳng thể nào được tìm thấy và phát sáng như giá trị của nó.  

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play