Con Trai Của Tôi Không Thể Nào Thi 2 Điểm Được

CHƯƠNG 5: BUỔI LỄ


2 ngày


Tối đến, Minh Tranh muốn giữ Minh Xán lại ngủ một đêm ở nhà, nhưng Minh Xán khăng khăng muốn về trường để còn làm bài tập về nhà nữa, Minh Tranh không nói lại cô nên chỉ đành thả người đi.

Minh Xán nhanh chóng ra cửa thay giày, dường như không muốn ở lại đây thêm một phút giây nào nữa.

"Xán Xán." Minh Tranh bỗng gọi cô lại: "Triển lãm tranh định làm vào ngày giỗ của mẹ con ấy, tranh vẽ để đâu hết rồi?"

"Ấy, vừa nãy con nói nhầm rồi." Minh Xán nhàn nhạt, giọng nói lộ vẻ kiêu ngạo: "Triển lãm tranh chỉ cần con với cô làm là được rồi, cô là chuyên gia trong lĩnh vực này, không phiền ba phải nhúng tay vào đâu."

Minh Tranh chau mày: "Ba mới là ba của con, chuyện của mẹ con tất nhiên phải do ba làm mới phải đạo chứ."

Đáy mắt Minh Xán thoáng hiện vẻ giễu cợt.

Năm đó lúc mẹ ốm, bệnh tật quấn thân nằm liệt giường thì ông ta đang làm gì? Đã từng thật lòng để tâm tới tình cảm vợ chồng bao năm hay chưa?

Bây giờ người cũng đã mất rồi, lại còn giả bộ diễn trò ra vẻ thâm tình cho ai xem chứ.

Nghĩ tới chuyện xưa, lồng ngực Minh Xán phập phồng, cô nở một nụ cười không mặn không nhạt với Minh Tranh: "Ba nhớ rõ chuyện ba đã đồng ý với con trước đó là được rồi."

Thời điểm Tô Trĩ Ninh vừa mới mất, ngay trước phần mộ của bà, Minh Tranh đã từng hứa với Minh Xán rằng nếu không có sự đồng ý của cô thì ông sẽ không bao giờ để người phụ nữ nào khác bước vào cửa nhà họ Minh, thay thế vị trí của mẹ cô.

Minh Tranh nghe thế, ánh mắt chợt dao động, mở to mắt nhìn con gái mình bước ra khỏi cổng và đóng cửa lại.

Càng ngày càng đi xa ông.

-

Lúc Minh Xán về đến nhà, dì Trương vừa cho Miểu Miểu ngủ.

"Dì Trương, tối mai chắc cháu sẽ có việc đột xuất, có thể vẫn cần dì cho Miểu Miểu ngủ giúp cháu." Minh Xán thấy rất ngại, trước đó lúc tuyển bảo mẫu đã nói là chỉ làm ban ngày, không cần bảo mẫu phải làm đến tối: "Cháu sẽ tính lương theo giờ cho dì, mỗi giờ cháu sẽ trả gấp ba lần bình thường, thực sự phiền đến dì quá."

Dì Trương cười nói không sao đâu.

Tiễn dì Trương ra đến cửa, Minh Xán tựa lưng lên cổng, nhìn theo ánh đèn ấm áp màu vàng rồi ngẩn ra lúc nào không hay.

Chỉ mời một bảo mẫu trực ca ngày hình như không đủ thật.

Nhưng Minh Xán không mong sẽ có người ngoài đến ngủ lại trong nhà, như thế Miểu Miểu đến cả quyền tự do được gọi mẹ cũng bị tước đoạt.

Haizz.

Cô thở dài, xoa xoa cần cổ đã cứng đờ rồi bước về phòng ngủ.

Tắm rửa xong xuôi thì cũng đã mười giờ hơn rồi, Minh Xán tâm huyết trào dâng lại lén lút lẻn vào phòng Miểu Miểu, nằm bên cạnh đứa bé con đang ngủ say.

"Miểu ơi." Minh Xán khẽ nhéo cái má nhỏ trắng trắng mềm mềm của cậu con trai, thì thào: "Hình như mẹ biết ba con là ai rồi."

Minh Miểu nằm mơ nói mớ ê a gì đó.

Minh Xán coi như cậu bé đang hỏi "Là ai vậy ạ", khóe môi cô giật giật, xấu xa nói: "Là một người bị thiểu năng trí tuệ."

Bầu không khí tĩnh lặng dần dâng lên hương thêm êm dịu khiến ta ngửi mà chỉ muốn ngả lưng xuống ngay, Minh Xán chậm rãi nằm xuống, đo hàng lông mi dài một cách đáng kinh ngạc của Miểu Miểu bằng mắt.

Cậu bé thật sự rất dễ nhìn, rõ ràng là cậu nhóc xinh đẹp nhất trên cõi đời này.

Minh Xán tự nhận thấy bản thân không phải là một người dịu dàng cho lắm, thậm chí còn có phần cứng ngắc bướng bỉnh, nhưng trước mặt Miểu Miểu, tâm trạng của cô bất giác trở nên mềm mại và bình yên đến lạ.

Phải chăng đây chính là sức mạnh của tình mẹ?

Ánh mắt dõi theo sống mũi cao cao của Miểu Miểu, nhìn từ một bên mặt, trông có vẻ khá giống người nào đó.

Trải qua bữa cơm tối nay, Minh Xán cho rằng, ba của Miểu Miểu chắc hẳn là Trì Diệu rồi.

Nhà họ Trì mặc dù phát triển muộn, phải đến những năm 2000 mới xuất đầu lộ diện, nhưng xét về tốc độ phát triển thì đó không phải là tốc độ mà bất cứ một tên nhà giàu mới nổi nào ở Bắc Thành có thể so sánh được. Mấy năm gần đây, doanh thu và tổng số thuế đã nộp của tập đoàn Tinh Trì đã lọt top 3 doanh nghiệp tư nhân Bắc Thành, thành công chen chân vào top 500 tập đoàn mạnh nhất trên thế giới, xếp hạng top đầu, thoáng chốc đã trở thành gia tộc quyền quý có quyền thế rợp trời ở cả cái đất Bắc Thành này.

Một kẻ mạnh đến thế, có gia tộc nào lại không muốn kết liên minh cơ chứ?

Đám trưởng bối để cho Minh Xán cùng tham gia buổi lễ chúc mừng ngày mai, nói trắng ra là muốn cô gần gũi hơn với Trì Diệu.

Nếu có thể liên hôn với nhà họ Trì thì không những cả nhà họ Minh được lợi mà địa vị của Minh Tranh trong gia tộc cũng sẽ có sự thay đổi lớn, lại càng có vốn liếng để tranh giành với anh cả và anh hai rồi. Còn nhà họ Trì cũng sẽ có được nguồn nhân lực ẩn mình trong giới kinh doanh Bắc Thành của nhà họ Minh.

Một mũi tên trúng hai đích, trăm lợi không một điều hại.

Minh Xán đã biết rồi sẽ có ngày này từ lâu, chỉ là không ngờ nó đến nhanh như thế mà thôi.

Càng không ngờ là, cô lại cùng với người chồng sẽ cùng mình liên hôn trong tương lai kia sinh ra một đứa con, bây giờ thậm chí theo một cách thần kỳ nào đó cậu bé còn đang nằm bên cạnh cô nữa chứ.

Minh Xán chẳng còn có thể tiếp tục giả bộ không rõ về con đường tương lai nữa, cũng may là tâm thế của cô vẫn luôn rất vững.

Cuộc hôn nhân trong tương lai và cô của hiện tại thì có liên quan gì? Dù sao đi chăng nữa thì khả năng cao là cô cũng sẽ ly hôn với ông chồng tương lai kia thôi, đứa bé thì thuộc về cô, tình huống hiện tại và trong tương lai rồi cũng sẽ giống nhau cả thôi, cô vẫn sẽ là mẹ đơn thân, thế nên, coi những gã đàn ông kia là vật điểm xuyết có cũng được mà không có cũng chẳng sao trong cuộc đời mình cũng được, cô của hiện tại sống như thế nào thì vẫn sẽ sống như thế mà thôi, không có gì thay đổi cả.

Sau khi điều chỉnh lại tâm trạng, Minh Xán bắt đầu suy nghĩ đến buổi lễ mà cô phải tham gia vào ngày mai.

Không có bất cứ đứa con nhà hào môn nào lại thích liên hôn cả, Minh Xán cũng như vậy. Tuy nhiên là một phần của gia tộc, họ chỉ có thể đặt lợi ích gia tộc lên hàng đầu.

Mặc dù Minh Xán không hòa hợp với ba mình nhưng cô là người hy vọng ông có thể nắm quyền quản lý gia tộc nhà họ Minh hơn bất cứ ai khác, rồi cứ thế khuếch trương tài phú, sau cùng người tiếp quản số tài sản kếch xù đó sẽ là cô. Thế nên cô tình nguyện tham gia buổi tiệc cùng với ba mình, kể cả có phải cố ép bản thân thì cô cũng sẽ cố để có thể liên hôn với Trì Diệu.

Còn về phần cuộc liên hôn này có mấy phần đáng để tin tưởng hay dựa dẫm, sau cùng có thành công hay không thì tùy vào ông trời định đoạt vậy.

-

Chập tối ngày hôm sau, Minh Xán không về nhà tụ họp với ba, mà một mình lái xe đến khách sạn Tinh Hà Loan nơi buổi tiệc được tổ chức.

Khách sạn Tinh Hà Loan Bắc Thành là khách sạn hàng đầu thuộc quy mô lớn nhất quốc nội của tập đoàn Tinh Hà Loan, nó tọa lạc trong một con phố thương mại phồn hoa, tựa lưng vào công viên thành phố, muốn tìm sự yên bình tĩnh lặng giữa chốn ồn ào náo nhiệt, cực kỳ cao cấp và tao nhã, cũng rất được lòng những minh tinh có tiếng.

Trước đó Minh Xán cũng đã từng đến khách sạn này vài lần rồi, cho tới tận gần đây cô mới biết Tinh Hà Loan cũng là sản nghiệp của nhà họ Trì, hơn nữa chỉ là một góc trong cả bàn cờ mà tập đoàn này đã giăng sẵn lưới, đủ để thấy lớp sóng sau kiệt xuất này của nhà họ Trì đã phát triển này một con quái thú khổng lồ tới cỡ nào. ( truyện trên app T Y T )

Đi qua con phố văn hóa đông đúc này là tới khách sạn.

Chiếc xe con cứ đi rồi lại dừng, Minh Xán chán chường ngắm cảnh vật hai bên đường qua ô cửa sổ, ánh mắt bỗng bị một cửa hàng bán đồ chơi trẻ em thu hút.

Một chú lạc đà Alpaca bằng nhung siêu to khổng lồ!

Dạo gần đây Miểu Miểu đang si mê mấy chú lạc đà Alpaca này, đến cả lúc nằm mơ cũng học kêu tiếng Alpaca, nếu mua cho cậu bé một con Alpaca đồ chơi thì chắc chắn cậu bé sẽ rất thích cho mà xem.

Chiếc xe con đậu bên đường, Minh Xán xuống xe đến trước cửa của cửa hàng bán đồ chơi trẻ em kia, bị cả bốn chú Alpaca đồ chơi với bốn màu sắc khác nhau làm khó.

Thực sự muốn mua hết về quá, nhưng một mình cô thì không cầm được nhiều đến thế.

Trong điện thoại vẫn còn ảnh chụp chung của Miểu Miểu với Alpaca, Minh Xán móc điện thoại ra, định mua chú Alpaca có màu lông gần giống nhất với chú Alpaca trong ảnh.

Cách đó không xa, giữa dòng xe cộ đông đúc, một chiếc Porsche xám đen hạ cửa kính xe xuống, ngay sau đó dừng lại bên đường, người ngồi ghế sau nhanh nhẹn nhảy xuống khỏi xe, rồi đi về phía cửa hàng bán đồ chơi kia.

"Hi, lớp trưởng." Trì Diệu vỗ vai phải Minh Xán, rồi lại cà lơ cà phất thò đầu ra bên trái cô: "Trùng hợp quá ta, sau cậu cũng ở đây chọn đồ chơi thế."

Mí mắt Minh Xán nảy lên một cái.

Mối nghiệt duyên chết tiệt này, sao đi đâu cũng thấy cái bản mặt của cậu ta thế nhỉ!

"Đi ngang qua, tiện thể vào đây ngó cái xem sao."

Minh Xán chọn ra một chú Alpaca màu be nhạt, khẽ vuốt ve bề mặt mềm mại của nó, kiểm tra xem bên trong lớp lông mềm mại kia có vật gì sắc nhọn hay không.

Trông cô không có vẻ gì là tiện đường tiện thể ghé vào cả, ngược lại có vẻ rất thích mấy món đồ chơi Alpaca này hơn.

Trì Diệu chọc chọc một chú Alpaca màu nâu để trên giá: "Món đồ chơi này trông ngốc nghếch ghê, sở thích của cậu đặc biệt thật."

Minh Xán: "Không phải là tôi thích."

Trì Diệu: "Thế là mua cho trẻ con à? Em trai hay em gái đấy?"

"…" Minh Xán bỗng nghẹn họng: "Liên quan gì đến cậu?"

Trì Diệu nhướng mày: "Tôi cũng mua một con tặng cho bạn nhỏ ấy, à không đúng, tôi mua ba con, mấy màu còn lại tôi mua hết."

"Không cần." Minh Xán từ chối quyết liệt: "Em trai… của tôi thì có quan hệ gì với cậu? Cậu tự lo cho tốt cái thân mình đi là được."

"Sao lại không liên quan?" Trì Diệu nói chắc như đinh đóng cột: "Cậu là lớp trưởng đại nhân mà tôi kính trọng nhất trần đời đấy, tất nhiên là tôi phải lấy lòng cậu, lấy lòng cả nhà cậu, có như thế thì sau này lúc ở trường mới mong cậu đối xử với tôi tốt hơn chút được chứ."

Minh Xán bị cậu ta nói thành một tên bạo quân, cô cũng lười phản bác, chỉ hướng đôi mắt đen láy xinh đẹp của mình về phía cậu ta, chỉ hận không thể khoan một cái lỗ trên mặt cậu ta để còn đo xem da mặt cậu ta dày tới cỡ nào.

Thằng ba ngốc nghếch ngáo ngơ như vầy, sao mà lại đẻ ra được đứa con thông minh mát lòng mát dạ như Miểu Miểu thế nhỉ?

Khóe môi Minh Xán giật giật: "Khuyên thật cậu đừng có tự rước khổ vào thân nữa, tránh ra."

Trì Diệu ngoan ngoãn tránh ra, Minh Xán tóm lấy chú Alpaca màu trắng rồi đi ra quầy tính tiền thanh toán, Trì Diệu một phát lấy hết ba chú Alpaca còn lại rồi chậm rãi theo sau lưng Minh Xán.

Hai người một trước một sau thanh toán rồi rời khỏi cửa hàng bán đồ chơi trẻ em.

Màn đêm dần buông xuống, cả thành phố chìm trong ánh đèn neon, gió đêm mang theo cái ồn ã náo nhiệt của buổi tiệc thổi tung góc váy của cô thiếu nữ.

Minh Xán lấy chú Alpaca ra đè lên góc váy.

Tối nay cô mặc một chiếc váy nhung dáng dài vô cùng sang trọng, lớp vải màu đậm càng làm nổi bật da thịt trắng như tuyết, mái tóc dài được uốn lọn tỉ mỉ, sợi tóc bay bay trong gió, tỏa ra mùi thơm nhè nhẹ của gỗ, tựa như bông hồng đen được đặt trong một chiếc hộp gỗ mun vậy.

Trì Diệu ôm ba con Alpaca bằng một tay, sải từng bước lớn đến, sánh vai cùng Minh Xán.

Con phố văn hóa cách khách sạn không xa, đi bộ mười phút là tới.

Tâm trạng Trì Diệu khá tốt, vừa đi vừa ngâm nga hát, ánh đèn đường chiếu lên người cậu ta kéo dài bóng hình của cậu ta, trông vừa cao ráo lại hết sức phóng khoáng tự nhiên, Minh Xán vô thức nhìn thấy cậu ta, chỉ thấy rặt cái vẻ của đám nhị thế tử ăn chơi trác táng.

Vào tới khách sạn, ánh đèn chùm trên trần nhà tỏa sáng lấp lánh, đâu đâu cũng đầy ắp vẻ giàu sang tráng lệ.

Trong đại sảnh tầng một, Minh Xán nhìn thấy một bóng hình quen thuộc, thế là bèn dừng lại chào hỏi với người ta.

"Bác cả, sao bác lại ở đây một mình thế? Ba cháu và mọi người đâu rồi?"

"Bác ở đây nghe điện thoại, bọn họ lên lầu cả rồi."

Bác cả của Minh Xán tên Minh Mặc, cơ thể có phần phát phì ẩn mình đằng sau bộ vest đắt đỏ được may thủ công, mặt mày ông đoan chính, trán vuông mày thẳng, đôi mắt nhìn có vẻ như đầy ắp sự khoan dung vẫn luôn toát ra vẻ ngạo mạn nhàn nhạt, dựa theo lời của cô Minh Xu thì là "Anh cả vẫn luôn toát lên cái vẻ tự tin trời sinh đầy kỳ lạ của một vị hoàng thái tử".

Ánh mắt Minh Mặc dừng lại trên người cậu thiếu niên đứng bên cạnh Minh Xán rồi hỏi: "Xán Xán, vị này là?"

Minh Xán: "Cháu không quen."

Trì Diệu áng chừng chú Alpaca trong tay rồi thoải mái nói: "Cháu chào bác, cháu là chân sai vặt của Minh Xán."

Minh Xán:…

Bị điên à.

Minh Mặc cười nhạt, không thèm để ý tới Trì Diệu nữa mà quay ra nói chuyện với Minh Xán, giọng điệu chỉ trích ra mặt: "Ba cháu không nói với cháu sao? Buổi tiệc ngày hôm nay không phải lúc để cháu dẫn bạn bè theo đâu."

"Không phải bạn bè, cháu cũng không biết tại sao cậu ta lại cứ theo đuôi cháu mãi như thế." Minh Xán hơi cau mày, có cảm giác bất lực như kiểu bị quỷ ám vậy.

Cô nhìn quầy lễ tân khách sạn trước mặt, lịch sự nói với Minh Mặc: "Bác cả, bác cứ lên trước đi, cháu ra bên kia ký gửi chút đồ đã."

"Được."

Minh Mặc nhìn theo Minh Xán rời đi, cậu thiếu niên theo sát phía sau cô, hai người đều ôm con Alpaca, y hệt như đôi tình nhân đang giận dỗi nhau vậy.

Ký gửi chú Alpaca xong, Minh Xán và Trì Diệu đi thang máy lên tòa lầu đang tổ chức buổi lễ.

Cửa thang máy đóng lại, bầu không khí trầm hẳn xuống, Trì Diệu bỗng sờ sờ mũi, hỏi Minh Xán: "Có phải cậu không thích bác cả cậu lắm hay không?"

Minh Xán ngước lên nhìn cậu ta, ánh mắt lộ vẻ cảnh giác: "Sao cậu lại thấy thế?"

Trì Diệu: "Hồi nãy tôi còn tưởng cậu sẽ mượn bác ấy để hất văng tôi, nhưng không ngờ cậu thà ở cạnh tôi cũng không muốn đi cùng đường với bác ấy, tôi còn có hơi cảm động đây này."

Minh Xán: "…Trí tưởng tượng của cậu phong phú quá rồi đấy."

Bình thường Minh Xán rất ít khi tiếp xúc với bác cả, không gần gũi nhưng cũng không đến nỗi ghét. Đợt sóng ngầm tranh giành quyền lực giữa các trưởng bối tạm thời vẫn chưa lan đến chỗ cô, vừa nãy cô không đi cùng với bác cả chỉ là trong tiềm thức cảm thấy ở cạnh trưởng bối tâm tư khó dò như thế này thì không được thoải mái cho lắm mà thôi…

So qua tính lại, dù sao thì ở cạnh cái tên phiền phức như Trì Diệu cũng dễ chịu hơn thật.

Ánh đèn trên nóc thang máy nhấp nháy chiếu lên da thịt, hệt như có một dòng chảy ấm áp mới vừa lướt qua vậy. Trì Diệu nghiêng đầu nhìn Minh Xán một lúc, sau đó mới chậm rãi hỏi: "Buổi tiệc cũng phải một lúc nữa mới bắt đầu, cậu đã ăn cơm tối chưa?"

Minh Xán ngẫm nghĩ rồi nói: "Tôi không đi chỗ khác đâu."

"Thì ở ngay tại sảnh tổ chức buổi tiệc thôi mà." Trì Diệu nhướng mày: "Tôi dẫn cậu đi tìm món nào ngon ngon ấy."

Thân là đại thiếu gia của Tinh Hà Loan, cậu ta hiểu rất rõ phương thức phục vụ đồ ăn nước uống của khách sạn, sau khi vào sảnh tổ chức tiệc, cậu ta dắt theo Minh Xán vượt qua đoàn người với mục tiêu không thể nào rõ ràng hơn được nữa, rồi thuần thục chọn ra những món ngon từ quầy đồ ăn nóng, lạnh và quầy đồ tráng miệng, rồi còn pha cho Minh Xán cốc rượu vang có mùi vị khá ổn nữa chứ.

Minh Xán cũng thấy hơi đói thật, thế là cô bê chiếc đĩa sứ trắng nhỏ nhẹ ăn thức ăn nóng.

Lúc này, cậu thiếu niên bên cạnh bỗng phá vỡ khoảng cách xã giao giữa hai người, sáp lại bên tai Minh Xán hỏi cô mấy món này ăn có ngon không.

Minh Xán ngay lập tức lùi lại một bước.

Từ nhỏ tới lớn cô đã quen với sự ân cần của người khác giới, một chút ân huệ nhỏ nhoi không đủ để đánh động tới cô, càng đừng nói tới chuyện để cô phải chịu đựng những cử chỉ hành động khiếm nhã như thế này.

"Tránh xa tôi ra."

"Oke." Trì Diệu đáp lời, đuôi mắt dãn ra, hệt như chú chó bị đạp cho một phát vậy: "Đừng có hung dữ như thế chứ."

Minh Xán không để ý đến cậu ta, một mình cầm điện thoại đi tìm đọc những thông tin mới trong ngày.

Học kỳ này cô mới gia nhập vào một đoàn đội khởi nghiệp do đàn chị giới thiệu, phụ trách tài vụ và lập kế hoạch tài chính, vừa nãy người phụ trách dự án mới vừa gửi cho cô mẫu đơn xin tài trợ cho cuộc thi khởi nghiệp, bảo cô nhanh chóng điền vào đơn đi.

"Ở đây có phòng nghỉ nào yên lặng chút không?" Minh Xán hỏi Trì Diệu.

"Có thì có đấy…" Trì Diệu liếc nhìn màn hình điện thoại của Minh Xán: "Cậu lắm tiền nhiều của thế mà vẫn chơi trò khởi nghiệp à?"

"Có tiền thì không được khởi nghiệp chắc?" Minh Xán lại trào dâng cái cảm giác bất lực khi phải nói chuyện với đồ ngốc: "Trong đoàn đội khởi nghiệp, có thể tự mình tham gia vào quá trình thành lập của công ty, đi sâu vào tìm hiểu cấu trúc của một công ty cũng như chiến lược và cách vận hành của chúng, cậu là độc đinh trong nhà, sau này chắc chắn sẽ phải tiếp quản gia nghiệp, đừng nói với tôi là cậu không nghĩ tới mấy chuyện này nha."

Nói xong, Minh Xán mới nhận ra phản ứng vừa rồi của mình có phần kỳ lạ, hình như đang ôm tâm trạng hận sắt không thể rèn thành thép mà dạy dỗ cậu ta vậy.

Miếng sắt vụn này có thành thép được hay không thì đâu có liên quan gì tới cô!

Trì Diệu bị dọa cho ngẩn người, một lúc sau cậu ta lại thản nhiên nhún vai: "Họ cũng đã nói qua với tôi rồi, nhưng mà tôi cảm thấy mấy cái đó chán phèo."

Minh Xán: "…Được."

Trì Diệu: "Dù sao thì nhà tôi có một con nhà người ta là đã đủ lắm rồi."

Minh Xán: "Ý gì đây?"

"Chả có ý gì cả." Trì Diệu quay đầu nhìn về phương xa, dứt khoát rời khỏi chủ đề nói chuyện này: "Tôi giúp cậu tìm phòng nghỉ vậy."

"Đợi lát nữa đi." Minh Xán nói: "Công chuyện ngày hôm nay vẫn chưa ứng phó xong xuôi nữa."

Giữa sảnh tổ chức buổi tiệc, chiếc đèn chùm pha lê chiếu ánh sáng rực rỡ, ba anh em nhà họ Minh dẫm lên mặt đất đầy xác pháo, nổi bật giữa cả rừng tinh anh.

Địa vị của nhà họ Minh cũng thuộc vào dạng cao tầng trong giới thượng lưu, những tốp người đi bên cạnh ba anh em cứ chốc chốc lại đổi sang một tốp khác tới chúc tụng, nhưng cũng có nhiều người lại chỉ có thể đứng từ xa trông ngóng, thấp giọng bình phẩm mặt mày khí độ của bọn họ.

"Anh cả nhà họ Minh trông có vẻ rất có phong phạm của người nắm quyền, tiếc là nghe bảo lại là kẻ tầm thường có cố nâng đỡ thì cũng chẳng làm ăn được nên hồn."

"Anh hai trông cũng khá thông minh tháo vát đấy chứ, mặt gầy mắt phượng, cũng điển trai ra phết."

"Điển trai á? Sao không quay qua nhìn anh ba ấy."

"Ông ta quay lưng lại với tôi mà… Ấy, quay lại rồi kìa… Á đù, đẹp trai thật đấy!"

"Khuôn mặt đó của ông ta có đi làm diễn viên thì cũng thừa sức, không thì sao lại có lắm tin đồn đào hoa bên đường thế kia được?"

"Sao Xán Xán vẫn chưa tới nhỉ?" Minh Tranh nhìn đồng hồ, lộ ra vài phần lo lắng.

Anh hai Minh Hiên vỗ vai ông: "Đừng có nóng vội, Xán Xán là đứa hiểu chuyện, buổi tiệc quan trọng như thế này con bé sẽ không để xảy ra sai sót gì đâu."

Anh cả Minh Mặc đứng bên cạnh khẽ thở dài một hơi rồi nói bóng nói gió: "Con gái lớn rồi thì không nghe lời ba nữa đâu, người ưu tú như Xán Xán tự có suy nghĩ riêng của mình, chú cũng đừng có nhất quyết đặt nặng lợi ích gia tộc lên người con bé nữa, hợp tác với nhà họ Trì, tôi với Minh Hiên tự biết phải làm gì."

Minh Tranh cau mày: "Anh à, anh nói cái gì thế?"

Minh Mặc dứt khoát nói huỵch toẹt ra: "Tôi biết chú rất muốn kết thân với nhà họ Trì, nhưng Xán Xán ấy mà, hình như đang ở bên bạn trai của con bé rồi…"

Không đợi Minh Tranh kịp biến sắc, một giọng nữ mang ý cười đột ngột xen vào: "Ai ở bên bạn trai cơ? Minh Xán sao?"

Minh Tranh quay đầu lại, khuôn mặt điển trai tức khắc trở nên sượng sùng: "Sếp Lý? Còn có sếp Trì nữa sao, sao hai người lại qua đây thế này?"

Hai người vừa hay là chủ của Tinh Hà Loan và cũng là vợ chồng Trì Diên Việt và Lý Nhiễm.

Minh Tranh không kìm được mà suy bụng ta ra bụng người hoài nghi liệu có phải là anh cả nhìn thấy họ đến mới cố ý nói thế hay không.

Thật đúng là thành sự thì ít bại sự có thừa mà!

Minh Tranh: "Sếp Lý cứ nói đùa, Xán Xán vẫn chưa có bạn trai mà."

"Thế sao?" Lý Nhiễm có hơi mất mát: "Tôi còn tưởng hai đứa nó sớm chiều dính lấy nhau thì phải có cái gì đó rồi chứ."

Minh Tranh khó hiểu: "Hai người nào?"

Lý Nhiễm cười nói: "A Diệu và Minh Xán đó, hai đứa nó đến từ lâu rồi, còn tránh đám người lớn chúng ta, hai đứa chúng nó kéo nhau ăn hết một lượt từ đằng đông sang đằng tây… May mà tôi tinh mắt phát hiện ra."

Minh Mặc nghe vậy, mặt dần hiện vẻ ngượng ngùng, có làm sao cũng không ngờ được cái người tự xưng là chân sai vặt của Minh Xán, thằng nhóc khờ khạo lút ca lút cút theo sau lưng Minh Xán ấy thế mà lại là thiếu gia nhà họ Trì.

Minh Tranh cũng rất bất ngờ, con gái đến nơi nhưng lại không tìm ông ngay, ngoài mặt thì cười chứ trong lòng lại cảm thấy không vui đến lạ.

Ánh sáng trong sảnh tiệc biến mất, buổi lễ chúc mừng chính thức bắt đầu, Minh Xán cũng đến kịp, tự nhiên chào hỏi với các trưởng bối.

Mẹ Trì Diệu - Lý Nhiễm là một người siêu mê học hành, tiếc là lại không nuôi dạy con trai mình thành một người yêu học tập như thế, yêu cầu khẩn thiết nhất của bà đối với con dâu là phải thông minh, IQ cao, sau khi điều tra thành tích học tập của Minh Xán thì Lý Nhiễm vô cùng hài lòng với cô con dâu chưa qua cửa này.

"Đứa bé ngoan, nghe nói mới học năm nhất đại học mà con đã giành được giải thưởng toàn quốc rồi, môn học nào cũng thi được điểm tuyệt đối nữa cơ chứ, lại còn biết chơi bóng rổ nữa?"

Minh Xán cười nói: "Bóng rổ… chỉ biết chút chút thôi ạ."

Cái tên Trì Diệu này sao mà cái gì cũng bô bô với mẹ thế nhỉ! Đợt chơi bóng rổ lẫn lộn cả nam cả nữ lúc đó Minh Xán là người kéo chân cả lớp, lớp bọn họ lúc đó không chỉ bị lớp bên cạnh bón hành mà cô còn là nhân tố gây nên mấy vở hài kịch trên sân bóng nữa chứ… Giờ nghĩ lại thì, hình như cũng chính sau trận bóng đó mà Trì Diệu cứ quấn lấy cô không buông…

Cậu ta hèn hạ thật đấy!

Lý Nhiễm: "Đúng rồi, sao có mình cháu qua đây vậy, Trì Diệu đâu rồi?"

Minh Xán: "Vừa nãy cậu ấy nhận một cuộc điện thoại, nói là phải ra ngoài một lúc ạ."

"Đã là lúc nào rồi mà vẫn còn chạy nhông nhông ngoài đường thế không biết…"

Chuyện trò vài câu, rồi vợ chồng sếp Trì cũng bị trợ lý gọi đi, hình như là có công việc cần xử lý.

Trì Diên Việt đi được vài bước, bỗng nghĩ ra gì đó, lại quay sang nói với vợ: "Chắc là A Diệu đi đón anh nó rồi đấy nhỉ."

"A Tiêu sắp đến sao?" Lý Nhiễm ngạc nhiên: "Không phải nó vẫn luôn không thích tham gia mấy kiểu hoạt động như thế này hay sao?"

Trì Diên Việt: “Chắc là đúng lúc đi ngang qua, tiện đường vào chào chúng ta một tiếng thôi.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play