Con Trai Của Tôi Không Thể Nào Thi 2 Điểm Được

CHƯƠNG 1: 2 ĐIỂM


2 ngày


Ngoài cửa sổ, những tán cây ngân hạnh vàng óng đang vươn ra, ánh nắng lướt qua những chiếc lá vàng rực rỡ, rọi vào lớp học, tạo nên những bóng cây loang lổ.

Minh Xán ngồi ở hàng thứ ba, giữa lớp, một tay chống cằm, tay kia chán nản xoay bút hai vòng.

Trên bục giảng, giáo viên dạy toán đang phân tích bài kiểm tra giữa kỳ về xác suất. Giáo viên đại học giảng bài không tỉ mỉ từ cái nhỏ đến cái lớn như ở trung học, huống chi đây lại là một giáo viên của trường đại học hàng đầu, câu trước còn đang nói "Lần này đề khá khó", thì câu sau đã biến thành "Nhưng thật ra xem thêm vài lần là thấy đơn giản thôi, có cần tôi giảng thêm gì không?".

Sinh viên dưới bục giảng:…

Hứa Gia Quân thò đầu qua hỏi Minh Xán về một câu mà giáo viên đã lướt qua.

Minh Xán viết các bước giải đáp cho cô ấy, tai nghe giáo viên nói về câu khó nhất trong đề thi: "...Lần này hai phần ba các em được điểm A, nhưng chỉ có hai người giải được câu này."

Khi lời vừa dứt, ánh mắt của gần một trăm người trong giảng đường đồng loạt hướng về hai người duy nhất đạt điểm tuyệt đối, trong đó xen lẫn sự khâm phục, hâm mộ và cả cảm giác không cam lòng khi bị thua kém.

Một trong hai thiên tài đạt điểm tuyệt đối chính là Minh Xán.

Minh Xán rất thích cảm giác này, nổi bật giữa những học sinh ưu tú mới thực sự là bản lĩnh.

Cô khẽ nhếch môi, mang theo một chút kiêu hãnh không thể che giấu, nhanh chóng cúi đầu điềm tĩnh trước những ánh mắt đang dõi theo, tiếp tục viết các bước giải bài cho Hứa Gia Quân.

"Chị Xán oai quá đi." Hứa Gia Quân hạ giọng, ánh mắt lướt qua gương mặt nghiêng của Minh Xán đang được ánh nắng chiếu rọi, tuy cùng là con gái nhưng cô ấy vẫn bị vẻ đẹp đó làm choáng váng, sau đó cô ấy lại thấy mấy cậu con trai phía sau đang mượn cớ ngưỡng mộ học sinh giỏi mà dán chặt ánh mắt vào Minh Xán rất lâu vẫn không rời.

Hứa Gia Quân lè lưỡi về phía họ, rồi quay lại hỏi Minh Xán: "Xán Xán, chiều nay hiếm khi không có tiết, có muốn đi dạo phố với tớ không?"

Minh Xán không cần suy nghĩ gì nhiều đã lắc đầu: "Tớ có việc rồi, lần sau nhất định sẽ đi."

"Lại lại lại có việc à?" Hứa Gia Quân nằm bò ra bàn, chán nản cực độ: "Từ khi cậu dọn ra khỏi ký túc xá vào tháng trước thì chẳng còn đi chơi với bọn tớ lần nào nữa, khai thật đi, thời gian của cậu bị ai chiếm mất rồi?"

Khóe mắt Minh Xán giật nhẹ: "Dạo này Hội sinh viên và Đoàn Thanh niên nhiều việc lắm, tớ còn đăng ký tham gia cuộc thi Mô phỏng toán học nữa, chiều nay phải họp với đội."

Cô đang nói dối một cách nghiêm túc.

Sự thật là, lớp 1 của trường Tiểu học Sao Mai tan học lúc ba giờ chiều, Minh Xán phải đến trường đón nhóc con. Không chỉ vậy, giáo viên chủ nhiệm của nhóc con còn nhắn tin cho cô, bảo cô đến trường sớm nửa tiếng, nói là có việc cần trao đổi trực tiếp với cô.

Hứa Gia Quân định nói gì thêm gì đó thì đúng lúc giáo viên dạy toán nhìn lướt qua đây, cô ấy đành ngậm miệng lại, giả vờ chăm chú nghe giảng.

Khi chuông tan học vang lên, một nửa số sinh viên ở hàng ghế trước lập tức ùa lên, vây quanh thầy giáo để hỏi bài.

Cửa trước của lớp học chen chúc, Minh Xán và Hứa Gia Quân đi về phía cửa sau.

Khi đi đến mấy hàng ghế cuối, đột nhiên từ phía chéo bên có tiếng gọi to: "Chào lớp trưởng!"

Minh Xán khựng bước chân lại một chút, liếc mắt nhìn chàng trai vừa chào cô, chỉ thấy cậu ta duỗi một cánh tay ra bàn phía sau, chọc mạnh vào người nào đó đang nằm gục ngủ trên bàn.

Người đó trông giống như một xác sống biết thở, một tay che sau gáy, những lọn tóc đen ngắn lòi ra qua các kẽ ngón tay, càng làm nổi bật làn da trắng nõn và ngón tay thon dài.

"Anh Diệu! Tỉnh dậy đi, lớp trưởng đến rồi!" Cậu bạn phía trước lắc mạnh cậu ta: "Không phải anh nói có chuyện tìm lớp trưởng sao?"

Phải một lúc lâu sau, "xác sống" mới tỉnh hồn, bàn tay xoa xoa nửa khuôn mặt đỏ bừng, ngơ ngác nhìn xung quanh: "Lớp trưởng… lớp trưởng đâu?"

Cậu bạn chán nản không thôi: "Đi từ lâu rồi!"

"Hả? Trước đây không phải lúc nào cậu ấy cũng ở lại hỏi bài thầy giáo sao?"

"Em cũng thấy lạ, dạo này lớp trưởng hình như thay đổi tính nết, vừa tan học đã chuồn nhanh hơn ai hết."

Sau khi ăn trưa cùng Hứa Gia Quân và nhóm bạn xong, lúc trời nóng nhất vào buổi chiều, Minh Xán rời khỏi trường một mình, bắt xe đến trường Tiểu học Sao Mai.

Trường Tiểu học Sao Mai cách trường đại học B nơi Minh Xán học chỉ hai cây số, chưa đầy mười phút là cô đã xuống xe, đứng trước cổng trường tiểu học.

Bầu trời thu trong xanh, ánh nắng rực rỡ, cánh cổng trường lấp lánh vàng óng chói đến nỗi Minh Xán phải nheo mắt lại, nhất thời có chút chóng mặt, không phân biệt rõ đây là thực hay mơ.

Cô chỉ mới là sinh viên năm hai.

Sinh nhật 20 tuổi còn chưa qua.

Sao lại đứng ở đây chứ...

Mọi chuyện này phải bắt đầu từ một tháng trước.

Hôm đó là cuối tuần, Minh Xán đến trang trại ở vùng ngoại ô thăm bà ngoại, trên đường về cô muốn đi bộ một mình, nhưng không ngờ đi mãi đi mãi, cô lại nhặt được một đứa trẻ ở cái đình hóng gió bên đường.

Đứa trẻ tầm năm sáu tuổi, đôi mắt trong veo, răng trắng môi đỏ, dễ thương tuấn tú, vừa thấy Minh Xán đã lao tới gọi mẹ.

Minh Xán sững sờ tại chỗ.

Vốn dĩ xưa nay cô rất thích trẻ con, nhất là những đứa trẻ có ngoại hình hợp mắt cô như thế này, nên không lập tức đẩy cậu bé ra.

Sau khi nghiêm túc trò chuyện với "cậu con trai xinh đẹp" từ trên trời rơi xuống này, Minh Xán càng thêm bối rối.

Thứ nhất, cậu bé này cùng họ với cô, càng nhìn càng thấy giống cô hồi nhỏ. Thứ hai, cậu bé này hiểu rõ về các thành viên trong gia đình cô như nắm trong lòng bàn tay, ngay cả năm sinh và năm mất của mẹ cô cũng biết rõ. Thứ ba, cậu bé này đeo trên tay một chiếc đồng hồ điện thoại đã bị hỏng, Minh Xán tìm thấy số của mẹ cậu bé trong lịch sử cuộc gọi gần đây, bấm gọi lại, và rồi...

Chính điện thoại của cô đổ chuông.

Minh Xán: ?

Chuyện này khoa học sao?

Sau khi thực hiện cuộc gọi đó, chiếc đồng hồ điện thoại cũ nát kia hoàn toàn hỏng hẳn, không thể truy ra bất kỳ thông tin nào nữa.

Mà Minh Xán như bị trúng bùa mê, trong những tiếng gọi "mẹ ơi" ngọt ngào kia dần mất đi niềm tin vào chủ nghĩa duy vật, không những không báo cảnh sát để đưa cậu bé đi, mà cô còn mang cậu bé về căn hộ bên ngoài trường của mình, lấy mẫu tế bào của cả hai người gửi đến viện kiểm nghiệm.

Kết quả xét nghiệm cho thấy: 99.99% xác nhận quan hệ mẹ con.

Đỉnh thật.

Ở tuổi 19, sinh viên năm hai, cô có một cậu con trai ruột 5 tuổi rưỡi.

Những ngày đầu khi nhận được kết quả xét nghiệm, Minh Xán thức trắng đêm, chỉ nằm nhìn trần nhà, dần dần chấp nhận thực tại này.

Cô là kiểu người càng gặp khó khăn lại càng mạnh mẽ, chưa bao giờ bị hoàn cảnh khó khăn đánh gục. Đã vậy, nếu như đứa con tương lai xuất hiện một cách kỳ lạ trong hiện tại, thì cô sẽ coi như đã sinh con không đau, cố gắng nuôi dạy cậu bé thật tốt.

Tuy rằng Minh Xán có nhiều thứ hơn hẳn so với một sinh viên đại học bình thường —— cô xuất thân từ một gia đình danh giá, vô cùng giàu có —— nhưng chuyện chăm sóc con cái vẫn không phải là việc mà một nữ sinh đại học 19 tuổi có thể tự mình xử lý.

Việc ăn uống, sinh hoạt của trẻ nhỏ phức tạp hơn người lớn rất nhiều, chưa kể Minh Miểu hiện tại chưa có hộ khẩu, phải lo làm giấy tờ, rồi còn phải đi học... Minh Xán suy nghĩ rất lâu, cuối cùng, một tuần sau khi nhặt được cậu bé, cô đành phải gọi điện nhờ cô Minh Xu của mình giúp đỡ.

Mẹ Minh Xán qua đời khi Minh Xán còn nhỏ, vì nhiều lý do mà quan hệ giữa cô và ba căng thẳng như dây đàn, Minh Xu đã giúp cô lấp đầy khoảng trống tình mẹ trong những năm qua, trở thành người gần gũi nhất với cô, cũng là người cô tin cậy nhất.

Sự kinh ngạc của Minh Xu khi nghe chuyện này có lẽ không cần nói thêm. Trong suốt tháng sau đó, cô ấy hết lòng giúp đỡ Minh Xán, không chỉ lo xong hộ khẩu cho Minh Miểu mà còn thu xếp cho cậu bé vào học tại một trường tiểu học tư thục danh giá gần đại học B, cũng chính là trường Tiểu học Sao Mai.

Danh tính của Minh Miểu trở thành bí mật chung của hai cô cháu, Miểu Miểu được nhập hộ khẩu vào nhà Minh Xu, Minh Xu là người giám hộ hợp pháp của Miểu Miểu trên giấy tờ, còn người mẹ ruột thật sự của cậu bé là Minh Xán thì nói với bên ngoài rằng cô là chị họ của Miểu Miểu.

Tiếc là, Minh Xu hiện đang làm việc tại một trường đại học ở Thân Thành, không thể ở lại Bắc Thành lâu dài để giúp đỡ cháu gái.

Vào ngay tối hôm qua, khi tiễn cô mình lên đường, Minh Xán đã hứa chắc nịch rằng Minh Miểu là con ruột của cô, cô nhất định sẽ chăm sóc tốt cho cậu bé, bảo Minh Xu đừng lo lắng.

Vậy mà chưa đến một ngày, Minh Xán đã bắt đầu thấy hơi chột dạ.

Chưa đến giờ tan học chính thức, trước cổng trường đã tụ tập rất nhiều phụ huynh.

Gương mặt còn rất trẻ của Minh Xán đứng giữa họ, trông hoàn toàn lạc lõng.

Điện thoại lúc này rung lên, Minh Xán cầm lên xem, là tin nhắn của Minh Xu gửi đến: [Xán Xán, cô suy nghĩ tới lui mãi, vẫn cảm thấy cháu nên tìm ba ruột của Miểu Miểu đi.]

[Dù sao thì việc nuôi dạy con cái không phải chỉ là trách nhiệm của mỗi người mẹ.]

Minh Xán gõ dòng trả lời: [Cháu sẽ xem xét.]

Nhưng trong lòng thì ngay lập tức bác bỏ đề nghị của cô mình.

Ba của đứa trẻ.

Từ ngày đầu tiên nhặt được Minh Miểu, Minh Xán đã nghĩ đến sự tồn tại của người đàn ông đó.

Cô từ nhỏ đã là người rất độc lập và tự tin, thậm chí có phần kiêu ngạo, luôn muốn nắm giữ mọi thứ trong tầm kiểm soát của mình, cô có thể chấp nhận sự xuất hiện bất ngờ của một sinh mệnh nhỏ bé, vì trẻ con giống như một tác phẩm của ba mẹ, nằm trong phạm vi mà cô có thể điều khiển, nhưng ba của đứa bé thì khác, đó là một người xa lạ, không nằm trong sự kiểm soát của cô, và cho đến giờ hoàn toàn chẳng liên quan gì đến cuộc đời cô.

Minh Xán không thể chấp nhận việc phá vỡ nhịp sống hiện tại để đón nhận một mối quan hệ tương lai không rõ ràng, chỉ nghĩ đến việc một người đàn ông xa lạ bất ngờ chen vào giữa cô và Minh Miểu đã khiến cô khó chịu đến mức toàn thân nổi da gà.

Hơn nữa, do những chuyện đã xảy ra trong gia đình, Minh Xán không có quá nhiều mong đợi về tình yêu.

Thân là con cái hào môn, tương lai của cô gần như chắc chắn sẽ phải liên hôn, mà khả năng cuộc hôn nhân đó xuất phát từ tình yêu thì gần như bằng không.

Một người đàn ông hiện tại xa lạ và tương lai cô cũng sẽ không thích... Minh Xán không chỉ không muốn đi tìm người đó, mà còn mong rằng người đó sẽ không bao giờ xuất hiện.

Tất nhiên, vì đã quyết tâm trở thành một người mẹ tốt, Minh Xán không thể không nghĩ đến cảm nhận của Miểu Miểu.

Cô không cần chồng, nhưng đứa trẻ có thể sẽ cần một người ba.

Minh Xán có chút ích kỷ khi chưa bao giờ nhắc đến từ "ba" trước mặt Miểu Miểu, nếu Miểu Miểu thật sự khao khát, thật sự cần ba ở bên cạnh, cậu bé chắc chắn sẽ nói ra, thậm chí có thể sẽ khóc lóc đòi hỏi. Nếu điều đó xảy ra, dù có khó khăn đến đâu, Minh Xán cũng sẽ tìm mọi cách để đưa người ba đó đến trước mặt cậu bé.

Nhưng thần kỳ là…

Từ lúc gặp nhau cho đến tận hôm nay, Minh Xán không nhắc, Minh Miểu cũng chưa từng một lần chủ động nhắc đến người ba đó.

Cứ như thể…

Người đàn ông đó trong tương lai.

Cũng không hề tồn tại.

Điều này khiến Minh Xán cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm.

Cô và cô mình đã phân tích qua, có hai khả năng lớn nhất cho tình huống này: Một là ba của Miểu Miểu thật sự không tồn tại, Miểu Miểu là kết quả của việc Minh Xán ra nước ngoài thụ tinh nhân tạo. Hai là tương lai Minh Xán và chồng đã ly hôn, Miểu Miểu được phán ở với Minh Xán, cho nên cậu bé đã quen với cuộc sống không có ba bên cạnh.

Bất kể sự thật thuộc về trường hợp nào, Minh Xán đều có thể yên tâm mà giả vờ trước mặt Miểu Miểu rằng người ba đó chưa từng tồn tại.

Ban đầu, Minh Xu cũng ủng hộ Minh Xán làm như vậy, có lẽ là do sau khi rời khỏi Bắc Thành, cô ấy quá lo lắng rằng Minh Xán không thể tự mình xoay xở nổi nên mới nhắn hai tin này cho cô, Minh Xán hiểu điều đó.

Trước khi màn hình điện thoại tắt, Minh Xán liếc qua thời gian, gần như đã đến lúc vào gặp giáo viên rồi.

Cô hít một hơi thật sâu, sau đó tự tin bước vào cổng trường.

Trường Tiểu học Sao Mai rộng hơn hai trăm mẫu, lớn hơn rất nhiều các trường trung học, với những bức tường đỏ ngói trắng, cây xanh tươi tốt, mọi nơi đều toát lên vẻ sang trọng, tinh tế của một học viện quý tộc.

Để chuyển vào trường này, thông thường cần có thư giới thiệu cùng nhiều vòng thi viết và phỏng vấn, thậm chí phụ huynh cũng phải trải qua kiểm tra lý lịch và phỏng vấn, quy trình sàng lọc vô cùng nghiêm ngặt. May mắn thay, Minh Xu là một trong những thành viên hội đồng quản trị của trường, chỉ cần một lời nói là Minh Miểu đã được sắp xếp vào học mà không cần qua bất kỳ kỳ thi nào.

Theo độ tuổi của Minh Miểu, đáng lẽ năm sau cậu bé mới vào tiểu học, nhưng cậu bé nói mình đã học lớp một rồi, Minh Xán cảm thấy điều đó rất hợp lý, cô thông minh như vậy, con của cô chắc chắn cũng thông minh vượt trội, việc vào học sớm một năm không có gì là khó hiểu.

Khuôn viên trường học trống trải vắng lặng, thỉnh thoảng vang lên tiếng đọc sách vang rền.

Cô giáo Lâm - giáo viên chủ nhiệm của Minh Miểu đã chờ từ lâu, thấy người đến là Minh Xán, cô ấy thoáng ngạc nhiên: "Mẹ của Miểu Miểu không đến sao?"

Minh Xán thầm nghĩ tôi chính là mẹ của Miểu Miểu, nhưng ngoài miệng vẫn bình tĩnh trả lời: "Mẹ thằng bé đi công tác xa, có gì cô cứ nói với tôi là được."

Cô giáo Lâm gật đầu, nhà họ Minh nổi tiếng và quyền thế, cô ấy không dám hỏi quá nhiều về chuyện gia đình của Miểu Miểu.

"Xin mời cô theo tôi." Cô giáo Lâm dẫn Minh Xán vào phòng tiếp đón phụ huynh, vừa đi vừa mỉm cười nói: "Tôi muốn nói một chút về thành tích môn toán của Minh Miểu."

Thành tích môn toán?

Gần như là phản xạ tự nhiên, Minh Xán nhớ lại hồi cô còn học tiểu học, có lần tham gia cuộc thi toán và giành được giải vàng, phụ huynh cũng được mời đến trường tham gia lễ trao giải, thật sự là rất vinh quang.

Hồi đó cô hình như học lớp năm, hay lớp sáu nhỉ?

Không ngờ con trai cô mới học lớp một, chưa đến một tuần ở trường mới mà đã nổi bật, khiến giáo viên chủ nhiệm phải gấp gáp gọi phụ huynh đến bàn về kế hoạch phát triển học tập.

Con trai cô, chắc hẳn không phải là một thiên tài đấy chứ!

Minh Xán mím môi cười mỉm, nói với cô giáo Lâm: "Tôi học ở trường đại học B, quen với giáo sư Chu Ngạn Cương, nếu sau này có dịp thì có thể đưa Miểu Miểu đến gặp thầy ấy."

Chu Ngạn Cương là một nhà toán học nổi tiếng toàn cầu, còn là một đại thần quốc gia siêu cấp từng nhận giải Fields.

"…" Cô giáo Lâm bỗng im lặng một chút: "Chị gái của Miểu Miểu à, à thì, chúng ta cần từ từ thôi."

Nói xong, cô ấy rút một bài thi, nhẹ nhàng đặt trước mặt Minh Xán.

"Đây là gì vậy?" Minh Xán nhìn xuống.

Giả.

Nhất định là giả.

Con cái nhà ai mà ngu ngốc đến nỗi viết tên con trai cô lên bài thi vậy??!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play