Con Trai Của Tôi Không Thể Nào Thi 2 Điểm Được

CHƯƠNG 4: THỪA KẾ


2 ngày


Chiều nay là mấy tiết học chung, trong lớp có rất đông sinh viên.

Trì Diệu cố tình chiếm chỗ ở giữa hàng thứ ba nơi Minh Xán thường ngồi, để dành hai ghế bên cạnh cho cô và Hứa Gia Quân.

Minh Xán bước vào lớp, không thèm liếc nhìn cậu ta lấy một cái đã đi thẳng đến hàng thứ tư, cố tình ngồi lệch hẳn với Trì Diệu.

Hứa Gia Quân mua cà phê đến muộn hơn một chút. Khi ngồi xuống, cô ấy thấy Trì Diệu ngồi chếch phía trước, cảm thấy khá mới lạ: "Mặt trời mọc đằng tây rồi à, hôm nay sếp Trì định ngủ bù dưới mí mắt giáo viên sao?"

Trì Diệu có khuôn mặt được ông trời ưu ái, tính cách lại hòa đồng, dễ gần, các cô gái trong lớp đều thích nói chuyện với cậu ta, Hứa Gia Quân cũng không ngoại lệ.

Còn về danh xưng sếp Trì này, chẳng qua vì nhà cậu ta giàu, mà còn không chỉ là giàu bình thường.

Trì Diệu ở ký túc xá vào giữa tuần, cuối tuần về nhà. Không ít bạn học đã thấy chiếc xe sang đến đón cậu ta, loại xe tiền tỷ cũng có đến mấy chiếc, mà chẳng chiếc nào giống chiếc nào.

Minh Xán chẳng mấy quan tâm đến những truyền thuyết ít ai biết về các cậu ấm nhà giàu này.

Nhà họ Minh là một gia tộc hào môn lâu đời, đã mấy thế hệ xây dựng và vun đắp ở Bắc Thành, tạo nên một nền tảng vững chắc qua hàng trăm năm, sự tao nhã, khiêm tốn và cốt cách cao quý đã ăn sâu vào máu họ, khác biệt hoàn toàn với nhà họ Trì sau lưng Trì Diệu, nhà họ Trì là một gia tộc mới nổi trong hai ba thập kỷ gần đây nhờ cơn gió thương mại, cách nhìn nhận và giá trị sống giữa hai nhà khác nhau rất lớn.

Vẻ ngoài lười nhác và buông thả của Trì Diệu thường ngày ở trong mắt Minh Xán thì chẳng khác gì một tên công tử giàu lên trong một đêm, đắm chìm trong sự xa hoa trụy lạc, kiểu người như thế có thế nào cũng không thể làm nên trò trống gì.

Buổi chiều có mấy tiết học lớn liên tiếp, hiếm khi Trì Diệu ngồi ngay ngắn cả buổi, dáng người cao lớn sừng sững trước mặt Minh Xán, vô cùng nổi bật.

Tiết học đầu tiên, Minh Xán còn có thể giữ được thái độ thản nhiên, mắt nhìn thẳng, làm như cậu ta không tồn tại.

Đến tiết thứ hai, điện thoại của Minh Xán trong túi rung lên, dì Trương bảo mẫu gửi cho cô mấy tin nhắn.

Hôm nay là thứ Sáu, học sinh lớp 1 tan học lúc hai giờ, dì Trương lúc này đang ở trường đón Miểu Miểu. Trong trường có một sở thú nhỏ, sau khi tan học, Minh Miểu kéo dì Trương đi xem lạc đà Alpaca, dì Trương dùng điện thoại chụp mấy tấm hình của Miểu Miểu và lạc đà Alpaca rồi gửi hết cho Minh Xán.

Trong lớp học ở trường đại học, không ai cấm dùng thiết bị điện tử. Ban đầu, Minh Xán đặt điện thoại nằm trên bàn, nhưng khi nhìn ảnh một lúc, cô bỗng dựng đứng điện thoại lên, phóng to bức hình trên màn hình lên, nương theo ánh sáng chiếu vào từ bên ngoài cửa sổ bắt đầu nghiêm túc so sánh giữa cái gáy của Miểu Miểu và cái gáy của người nào đó ngồi chếch phía trước.

Đúng lúc này, Trì Diệu bất ngờ quay đầu lại, bắt gặp ngay chiếc điện thoại của Minh Xán.

Cậu ta nhướng mày, cười cợt nhả: "Sao thế, chụp trộm tôi à?"

Minh Xán đảo mắt: "Bộ tôi có bệnh à?"

"Biết đâu đấy." Trì Diệu vừa nói vừa sờ gáy, quay lại phía Hàn Nhất Hồng bên cạnh, tự luyến: "Cậu nói không sai, cái gáy này đúng là đẹp, đến lớp trưởng còn bị nó mê hoặc."

Nghe vậy, Minh Xán chỉ muốn gọi cảnh sát, hạ giọng châm biếm: "Chỉ được cái mã ngoài thôi."

Đồ đẹp chứ không dùng được.

Sau đó cô quăng điện thoại xuống bàn, Hứa Gia Quân liếc thấy ảnh trên màn hình, ngạc nhiên thốt lên: "Trời ơi, cậu bé đẹp trai quá, là em trai cậu à?"

Minh Xán gật đầu: "Em họ."

Ngón tay Hứa Gia Quân trượt qua màn hình, nhìn thấy bức ảnh chính diện của Miểu Miểu: "Wow, hai người trông giống nhau thật đấy!"

Cô ấy không kiểm soát được âm lượng, khiến người nào đó ở hàng ghế trước nghe thấy, lập tức tò mò quay lại, ánh mắt dán chặt vào điện thoại của Minh Xán: "Cho tôi xem với?"

Minh Xán ngay lập tức úp ngược điện thoại xuống, tốc độ nhanh đến mức có thể tạo ra tia lửa điện.

Cặp lông mày đẹp của cô hơi nhíu lại, đôi môi hé mở, phả ra một hơi thở đầy cảnh giác.

Như thể chỉ cần cho cậu ta xem điện thoại một giây, cô sẽ mất đi mấy năm tuổi thọ vậy.

Trì Diệu không lập tức quay đi, một cánh tay tựa lười nhác trên mép bàn, cậu ta nhẹ nhàng quan sát Minh Xán, như đang thưởng thức vẻ mặt kiêu kỳ, lạnh lùng, chẳng thèm để ý đến cậu ta của cô.

Cô có đôi mắt đen sâu, long lanh như hạt thủy tinh, ẩn trong hốc mắt hạnh tròn đầy đó là một đôi mắt đẹp đến nao lòng, nhưng tiếc là cô lại không thích mở to mắt, thường hay nhắm nghiền một nửa, khiến đuôi mắt kéo dài thành một đường thẳng sắc nét, toát lên vẻ lạnh lùng, quan sát, hàng mi cong vút như thể mang theo một sự kiêu hãnh bẩm sinh.

Ánh nắng chiều chiếu xiên vào lớp học, phủ lên khuôn mặt cô một lớp sáng mịn màng, như gốm sứ trơn bóng, đôi môi đỏ mọng có chút ngượng ngùng khẽ mím lại, Trì Diệu nhìn đến ngây người, cứ như đang ngắm nhìn một tác phẩm nghệ thuật, ngay cả dáng vẻ bực bội của cô cũng trở nên đẹp mắt.

Trong trường có rất nhiều chàng trai thích Minh Xán, nhưng chỉ có ít người kiên trì theo đuổi cô, vì Minh Xán từ chối người khác rất dứt khoát, không để lại chút đường lui nào, thậm chí còn không ngần ngại nói lời tổn thương người khác. Sau nhiều lần bị từ chối, những người có thể kiên trì đến giờ, theo nhận xét của Hứa Gia Quân, chắc chắn trong người cũng có chút "chất nhây".

Chỉ một giây trước khi Minh Xán xù lông lên, Trì Diệu cũng đã cảm thấy khoái chí, từ từ quay lại, đôi tai lộ ra dưới mái tóc đen đã trở nên đỏ bừng. 

Minh Xán úp điện thoại xuống bàn thì Hứa Gia Quân đã nhặt lên, cô ấy còn chưa nhìn đủ mặt cậu em họ đẹp trai này, cậu bé năm sáu tuổi này đẹp đến nỗi trái tim của bà dì học năm hai này cũng phải xao xuyến.

Buổi học chung vô cùng nhàm chán, lại có một chàng trai cao ráo chắn phía trước, Minh Xán không có gì phải lo lắng, thỏa thích lười biếng, tiến lại gần Hứa Gia Quân: "Thật sự đẹp đến vậy à?"

Hứa Gia Quân: "Tớ sẵn lòng chờ đợi cậu bé này mười năm… mà mười năm có vẻ không đủ nhỉ? Thế thì mười lăm năm."

Minh Xán: "Tớ không đồng ý."

Hứa Gia Quân dùng khuỷu tay đẩy cô: "Cũng đâu phải con của cậu, liên quan gì đến cậu chứ hả?"

Thật ra, đúng là con của tớ đấy.

Minh Xán không ngần ngại đẩy lại Hứa Gia Quân một cái.

Nghe Hứa Gia Quân không biết xấu hổ khen ngợi Miểu Miểu dễ thương khiến người ta yêu thích không thôi, lòng Minh Xán tự dưng thấy thoải mái lạ thường.

Không biết từ lúc nào, hình như cô đang càng ngày càng nhập vai vào nhân vật mẹ này.

Cô nhớ không lâu trước đây, khi cô Minh Xu còn chưa rời khỏi Bắc Thành, cô ấy đã từng đề nghị cho Miểu Miểu đi theo cô ấy đến Thân Thành, dù sao thì Miểu Miểu về danh nghĩa cũng là con nuôi của cô ấy, việc cô ấy chăm sóc cho cậu bé không cần phải giấu giếm, dù công việc bận rộn không có thời gian chăm sóc trực tiếp, cô ấy cũng có thể sắp xếp bảo mẫu, tài xế, gia sư ở bên Miểu Miểu suốt ngày, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì.

Nói thật lòng, Minh Xán từng bị đề nghị này làm rung động, đã do dự rất lâu.

Cô mới 19 tuổi, vẫn chưa rời khỏi cái tháp ngà, ngay cả việc yêu đương cũng chưa có, cậu con trai năm tuổi từ trên trời rơi xuống này chắc chắn sẽ làm cuộc sống hiện tại và kế hoạch tương lai của cô bị xáo trộn, thậm chí chỉ cần một chút lơ đễnh cũng có thể đưa cô lên trang nhất của các bản tin xã hội. ( truyện trên app T Y T )

Vì vậy, giao Miểu Miểu cho Minh Xu chăm sóc là lựa chọn tốt nhất đối với Minh Xán.

Nhưng cuối cùng, Minh Xán đã khéo léo từ chối lòng tốt của cô mình.

Cô biết sau khi giao Miểu Miểu cho Minh Xu, cậu bé chắc chắn sẽ không bị thiếu thốn, nhưng cô cũng hiểu cảm giác của một đứa trẻ khi không có mẹ bên cạnh, bản thân Miểu Miểu nhất định cũng không muốn rời xa cô.

Minh Xán là người rất mạnh mẽ, có năng lực và có trách nhiệm, cô tin rằng trên thế giới này không có khó khăn nào mà cô không thể vượt qua, cô cũng không thể nào làm được việc coi con trai ruột của mình như một gánh nặng mà giao phó cho người khác, mặc dù giữa cô và cậu bé có khuôn mặt giống mình như đúc này tạm thời chưa có quá nhiều tình cảm, nhưng cô đã quyết định gánh vác trách nhiệm lớn lao là nuôi dạy đứa trẻ này.

Đúng vậy, là trách nhiệm.

Minh Miểu đối với cô mà nói, chỉ đơn thuần là một trách nhiệm không thể né tránh, một thử thách mà cô phải can đảm đối mặt và bước tiếp.

Thế nhưng lúc này, nhìn vào những bức ảnh sinh động và dễ thương trên điện thoại, Minh Xán càng ngày càng cảm nhận rõ hơn sợi dây tình cảm giữa cô và Miểu Miểu.

Dường như không chỉ là trách nhiệm nữa.

Hứa Gia Quân vẫn tiếp tục khen ngợi: "Đứa trẻ này chắc chắn thừa hưởng gen tốt của nhà họ Minh, lại còn giống cậu như đúc, chắc chắn là rất thông minh rồi!"

Minh Xán:…

Tâm trạng đang lên bỗng dưng đóng băng, muốn chém ai đó.

Phía trước, Trì Diệu đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh toát, theo phản xạ quay đầu lại nhìn Minh Xán một cái ——

Cứu mạng với, sát khí này mạnh quá rồi!

Cậu ta hoảng sợ đến toát mồ hôi, không hiểu mình chọc cô giận ở đâu.

-

Hôm nay có nhiều tiết học, đến khi Minh Xán về nhà thì trời đã tối, không kịp ăn tối cùng Miểu Miểu.

Lúc 7 giờ tối, Miểu Miểu sẽ bắt đầu lớp học ngoại ngữ thứ hai, cậu bé có một phòng đọc sách nhỏ riêng, trên tường phía trước bàn học là một màn hình chiếu lớn, giáo viên sẽ xuất hiện trên màn hình chiếu đó để dạy học trực tuyến cho Miểu Miểu.

Hầu hết các gia đình giàu có đều sẽ mời giáo viên đến nhà dạy kèm, nhưng Minh Xán không muốn người lạ ra vào nhà họ, nên chỉ có thể chọn hình thức học trực tuyến.

Ngôn ngữ thứ hai của Minh Miểu là tiếng Tây Ban Nha, Minh Xán ngồi ở phía sau cậu bé không xa lắm, để nghe cùng.

Hôm nay giáo viên dạy Minh Miểu học các số đếm, từ một đến mười, Minh Miểu học rất nhanh và phát âm cũng rất chuẩn.

Sau đó, giáo viên lấy ra vài con thú nhồi bông, bày trên bàn, rồi bảo Miểu Miểu dựa theo số lượng để nói ra từ tương ứng bằng tiếng Tây Ban Nha, sau đó thực hiện vài phép tính cộng trừ đơn giản.

Giáo viên đặt ra hai con thỏ nhồi bông, Miểu Miểu lớn tiếng nói bằng tiếng Tây Ban Nha: "Hai con!"

Giáo viên lại lấy ra ba con rùa nhồi bông, Miểu Miểu chăm chú đếm từng con, rồi nói: "Ba con."

Giáo viên: "Miểu Miểu giỏi lắm! Vậy bây giờ trên bàn có tổng cộng bao nhiêu con vật nhỏ nào?"

Miểu Miểu ngơ ngác, đôi mắt tròn xoe, đếm từng con thật cẩn thận: "1, 2, 3, 2, 1… Tổng cộng là một con ạ."

Đến cả đếm số mà cũng không biết.

Minh Xán thở dài đầy tuyệt vọng, đến lúc này rồi, dù không muốn chấp nhận thế nào đi nữa, cô cũng đành phải chấp nhận sự thật rằng con trai mình không hề có chút năng khiếu nào về toán học.

Giáo viên tiếng Tây Ban Nha hóa thân thành giáo viên toán, dùng đủ mọi loại đồ chơi dễ thương, dạy học thông qua việc giải trí, mất gần nửa tiếng mới giúp Miểu Miểu nhớ được thứ tự số trong phạm vi 10 và quan hệ lớn nhỏ của chúng.

Minh Xán rời khỏi phòng học nhỏ của Miểu Miểu, tâm trạng của cô vẫn còn khá bình tĩnh, trong video dạy con mà cô xem ngày hôm qua, giáo viên có nói rằng dạy những đứa trẻ không có năng khiếu về toán thì nhất định phải tận dụng đồ chơi giảng dạy, lặp lại nhiều lần để khắc sâu ấn tượng, cho nên cô định nghiên cứu thêm để mua một số dụng cụ dạy học về dạy Miểu Miểu tại nhà.

Miểu Miểu nhìn theo bóng mẹ mở cửa rời đi, cậu bé cũng phần nào đoán được lý do khiến mẹ buồn bã, không kìm được mà thầm hỏi: "Chú 33 ơi, sau này cháu thật sự không học được toán nữa sao?"

Hệ thống có mã số là 233, cũng không có giới tính, nhưng Miểu Miểu cảm thấy giọng nói của nó giống con trai hơn, nên lễ phép gọi là chú 33.

Hệ thống: "Ký chủ, cậu đã mất đi năng khiếu toán học rồi, giờ chỉ còn ở mức độ như người bình thường. Hơn nữa, những kiến thức toán học trước đây đã bị xóa sạch, cậu phải học lại từ đầu, chỉ khi cậu cố gắng rèn luyện siêu năng lực, theo sự gia tăng của giá trị năng lực, những gì cậu đã mất sẽ dần dần được khôi phục. Nói cách khác, năng khiếu toán học của cậu đã được gắn liền với giá trị năng lực siêu năng lực."

Hệ thống dừng lại một chút, rồi tiếp tục nói: "Cậu có hối hận không?"

Với tư cách là hệ thống bồi dưỡng siêu năng lực, để giám sát ký chủ cố gắng nâng cao siêu năng lực, hệ thống buộc phải lấy đi một số thứ làm cái giá phải trả, gắn liền chúng với giá trị năng lực siêu năng lực, coi như là khoản thế chấp.

Về việc trả giá là gì, đó là do chính ký chủ tự quyết định, hệ thống không biết tại sao Miểu Miểu lại chọn năng khiếu toán học, nó chỉ làm nhiệm vụ đánh giá, nếu sau khi đánh giá thấy khả thi thì sẽ tách rời thứ mà ký chủ đã chọn khỏi cơ thể của cậu bé.

Là một hệ thống, tất nhiên nó hy vọng cái giá này càng quan trọng với ký chủ càng tốt, như vậy ký chủ mới có động lực nâng cao siêu năng lực để chuộc lại những gì đã mất.

Minh Miểu cúi đầu, dùng bút chì vẽ nguệch ngoạc một con lạc đà Alpaca trên giấy, khoé môi cong lên đầy phấn khích: "Hoàn toàn không hối hận!"

Hệ thống:…

Nó cảm giác như đứa trẻ này hoàn toàn không có ý định học giỏi toán nhỉ? Trẻ con quan trọng nhất là phải có chí tiến thủ, hiểu chưa!

Minh Miểu: "Hôm nay cháu nghe hiểu tiếng của lạc đà Alpaca rồi đó! Nó vừa phun nước miếng vào cháu vừa hét là cút ngay đi, đỉnh thật!"

Hệ thống: "Cậu vui là được rồi."

Minh Miểu: "Cảm giác hôm nay dùng siêu năng lực mà chẳng tốn chút sức lực nào, có phải cháu lại mạnh hơn rồi không?"

Hệ thống: "Không tốn sức lực là vì con lạc đà Alpaca đó từ đầu đến cuối chỉ biết nói cút đi cút đi, chẳng có chút kỹ thuật nào cả. Ký chủ à, nếu muốn nâng cao năng lực nhanh chóng, cậu vẫn nên tập trung dịch ngôn ngữ của con người, đặc biệt là những người như mẹ cậu, kiểu người miệng nói một đằng nhưng lòng nghĩ một nẻo, hôm nay tôi thấy cậu không hề kích hoạt năng lực với cô ấy, tại sao vậy?"

"Tại sao à…" Minh Miểu có chút trầm tư, cảm xúc hạ thấp xuống: "Cháu chỉ là… đột nhiên không muốn nghe nữa."

Minh Miểu tuy không biết rõ việc xuyên không là thế nào, nhưng cậu bé hiểu rằng thế giới hiện tại không còn là thế giới cũ nữa.

Mẹ ở đây không quen biết ba, cũng không nhận ra cậu bé… Mẹ không còn là mẹ như trước nữa. Hôm qua, Miểu Miểu đã dùng siêu năng lực và nghe rõ mẹ nói không muốn gặp ba, hôm nay cậu bé bỗng thấy sợ hãi nếu mình dùng năng lực sẽ nghe được mẹ nói rằng mẹ cũng không thích đứa con trai là cậu bé đây, hay là nếu không có cậu bé thì tốt biết bao.

Hệ thống có thể cảm nhận được những suy nghĩ trong lòng Minh Miểu, giọng nói máy móc lạnh lùng thường ngày giờ đây lại pha chút ấm áp hiếm có: "Vậy thì bỏ đi, bây giờ giá trị năng lực của cậu đã đủ để kích hoạt một đối tượng phiên dịch con người đơn giản hơn, ví dụ như bạn học của cậu, tuần sau chúng ta có thể thử một chút."

Minh Miểu: "Được ạ!"

-

Ngày hôm sau, vào thứ Bảy, Minh Xán về thăm nhà họ Minh một chuyến.

Từ khi vào đại học, Minh Xán rất ít khi về nhà, kể từ khi nhặt được Miểu Miểu thì cô lại càng không quay về lần nào. Nếu không phải hôm nay bà nội đến nhà và cần cô tiếp khách, Minh Xán cũng chẳng muốn trở về.

Bà nội của Minh Xán tên Lưu Chung Linh, là người vợ thứ hai của ông nội Minh Vu Chương. Minh Vu Chương và người vợ đầu có hai con trai, sau khi ly hôn, ông ấy cưới Lưu Chung Linh và sinh thêm một trai một gái, cũng chính là ba của Minh Xán - Minh Tranh và cô út Minh Xu.

Nhà họ Minh cũng giống như mọi gia đình hào môn đông con cháu khác, không thể tránh khỏi cuộc chiến quyền lực trong việc thừa kế.

Người vợ đầu của Minh Vu Chương xuất thân từ gia đình danh giá, còn Lưu Chung Linh thì không được như vậy, nên ban đầu, bác cả và bác hai của Minh Xán được ông nội Minh Vu Chương trọng dụng hơn. 

Bác cả được đào tạo làm người kế thừa trong nhiều năm, cho đến khoảng mười năm gần đây, bởi vì bác cả liên tiếp thất bại trong các khoản đầu tư khiến doanh nghiệp gia đình tăng trưởng chậm lại, Minh Vu Chương dường như thấy bác cả tài năng kém cỏi, nên bắt đầu đề bạt bác hai ngang hàng với bác cả, đồng thời điều cả ba của Minh Xán là Minh Tranh đi quản lý tập đoàn tài chính dưới trướng nhà họ Minh, dần dần, ba anh em mỗi người đứng một phương, hình thành thế cục đối đầu ngang sức.

Còn về cô út Minh Xu của Minh Xán, cô ấy sinh ra quá muộn, nhỏ hơn anh ba Minh Tranh gần một giáp, đến khi cô ấy trưởng thành, trên chiến trường thừa kế đã chẳng còn chỗ cho cô ấy nữa.

Nhưng thật ra, việc cô ấy còn trẻ tuổi chỉ là một lý do phụ.

Lý do lớn nhất khiến Minh Xu định sẵn không có duyên với việc thừa kế là do Minh Vu Chương vốn là người cổ hủ và bảo thủ, luôn trọng nam khinh nữ. Trong mắt ông ấy, người kế thừa chỉ có thể là con trai.

Tương tự, người kế thừa của con trai cũng chỉ có thể là cháu trai.

Minh Tranh có tài năng kinh doanh không kém hai người anh trai của mình, nhưng ông vẫn luôn không được Minh Vu Chương coi trọng. Một phần là vì ông không có sự hỗ trợ mạnh mẽ từ gia tộc bên ngoại, mà phần khác là vì ông chỉ có duy nhất một cô con gái. Trong mắt Minh Vu Chương, đó gọi là không có người nối nghiệp.

Đã là thế kỷ 21 rồi, nhưng các gia đình danh giá lâu đời ở Bắc Thành này dường như vẫn còn ở trong thời phong kiến.

Mẹ của Minh Xán đã qua đời nhiều năm, Minh Tranh cũng vẫn luôn không tái hôn, hôm nay Lưu Chung Linh đến thăm nhà con trai, không ngoài dự đoán, là để sắp xếp cho ông một buổi xem mắt, khuyên ông sớm tái hôn để nối dõi tông đường.

Những chuyện này tất nhiên không được nói trước mặt Minh Xán.

Trên bàn ăn, trong lòng mọi người đều ngầm hiểu, không ai nói ra.

Minh Xán gắp một miếng cá hải hoàng, làm như vô tình nói: "Con nhớ món này trước đây mẹ rất thích ăn. Ba, tháng sau là ngày giỗ của mẹ, chúng ta tổ chức một buổi triển lãm tranh tưởng niệm ở trung tâm triển lãm thành phố nhé?"

Minh Tranh ngẩn người, rồi gật đầu: "Ba sẽ sắp xếp người lo chuyện này."

Lưu Chung Linh ngồi bên cạnh không nói gì. Từ sau khi Tô Trĩ Ninh qua đời, Minh Tranh tự cảm thấy có lỗi với người vợ quá cố, nên đối với cô con gái duy nhất này, ông không bao giờ từ chối bất cứ điều gì.

Minh Xán làm con gái một hơn mười năm, từ nhỏ đã được nuông chiều, tính cách kiêu ngạo, tự nhiên không muốn ba tái hôn, càng không muốn có em trai hay em gái để chia sẻ sự yêu thương mà mình được nhận.

Lưu Chung Linh chỉ cho rằng cô có tâm lý của một đứa con gái nhỏ, không hiểu được nỗi khó khăn của người lớn, không biết rằng ba cô đã bị cuốn vào vòng xoáy tranh giành quyền lực, mọi điều ông làm không liên quan đến tư lợi cá nhân, mà chỉ vì muốn thăng tiến.

Lưu Chung Linh nở nụ cười ôn hòa, lấy bát và thìa, múc cho Minh Xán một bát canh cua, rồi hỏi cô dạo này việc học hành ra sao.

Minh Xán đơn giản báo cáo sơ qua về chương trình học và thành tích của kỳ này, Lưu Chung Linh vỗ tay cười, nói: "Quả không hổ danh là đứa trẻ thông minh nhất nhà ta!"

Minh Xán đột nhiên không hiểu ý định của bà nội hôm nay là gì nữa.

Không phải bà nội đến để khuyên ba cô đi xem mắt rồi tái hôn sao? Tại sao sau khi cô cố ý nhắc đến ngày giỗ của mẹ để làm rối tình hình, bà nội lại không phản ứng gì, thậm chí còn tỏ ra thân thiện hơn với cô?

Những lời lẽ của những người có tâm tư thâm sâu này thực sự khó đoán.

Haiz, nếu có thuật đọc tâm thì tốt biết mấy.

Minh Xán lặng lẽ múc một muỗng canh cua, hương vị ngọt ngào tan chảy từ từ trong miệng.

Lúc này, cô nghe thấy bà nội quay sang nói với ba cô: "A Tranh, ngày mai là lễ kỷ niệm mười năm của khách sạn Tinh Hà Loan, con đưa Xán Xán cùng đi nhé."

Tinh Hà Loan?

Minh Xán đột ngột ngẩng đầu lên: "Khách sạn Tinh Hà Loan của nhà họ Trì kia sao ạ?"

"Cháu biết à?" Lưu Chung Linh cười nói: "Thị trường cốt lõi của Tinh Hà Loan trước giờ đều ở nước ngoài, nhưng từ năm ngoái đã bắt đầu chiến lược chuyển hướng về nội địa, vì vậy lần kỷ niệm mười năm này đã mời rất nhiều đối tác trong nước, ba cháu, bác cả và bác hai của cháu đều được mời tham dự."

Minh Xán vẫn còn nhớ rõ kết quả buổi điều tra tối hôm qua ——

Tinh Hà Loan là tập đoàn thuộc sở hữu của Tập đoàn Tinh Trì, chuyên về khách sạn, bất động sản và du lịch, với giá trị thị trường gần nghìn tỷ. Người nắm quyền là Trì Diên Việt, phó lãnh đạo của nhà họ Trì, chủ yếu phụ trách mảng kinh doanh quốc tế. Trì Diên Việt và vợ sinh một người con trai ở Mỹ, cậu con trai này mang quốc tịch Mỹ, năm ngoái sau khi gia đình họ trở về nước, cậu con trai thi đậu vào khoa tài chính trường Đại học B với danh nghĩa là du học sinh quốc tế...

Lưu Chung Linh đã nói rõ mọi chuyện với Minh Tranh từ trước, nhưng Minh Tranh dường như cảm thấy con gái còn nhỏ, chưa cần thiết phải dính dáng đến những lợi ích và tranh chấp gia tộc sớm như vậy, càng đừng nói là bàn chuyện cưới hỏi, cho nên ông chưa bao giờ đề cập đến với Minh Xán.

Hôm nay mẹ đã nhắc đến, Minh Tranh đành phải nói rõ: "Gần đây ba đang bàn bạc với Tập đoàn Tinh Hà Loan về các dự án hợp tác trong tương lai. Lễ kỷ niệm mười năm của Tinh Hà Loan do chính phu nhân của sếp Trì tổ chức, bà ấy là bạn học đại học của ba, quan hệ trước kia cũng khá tốt. Dạo gần đây, khi ba trò chuyện với bà ấy, phát hiện con trai bà ấy là Trì Diệu học cùng trường với con, hình như còn học cùng lớp thì phải?"

Quả nhiên là cậu ta.

Minh Xán nhẹ nhàng nắm chặt đầu ngón tay, gật đầu.

Trong lòng như có một trận mưa giông dữ dội, ầm ầm cuốn trôi màn sương mù của tương lai, nhưng cũng để lại những vũng nước sâu cạn không đều trên mặt đất.

Cô mới chỉ mười chín tuổi, đã phải đi xem mắt rồi sao?

Minh Tranh nheo mắt cười: "Đúng là có duyên thật, ngày mai con đi cùng ba đến dự lễ kỷ niệm nhé, mấy đứa trẻ bọn con có thể làm bạn với nhau, vốn cũng đã quen thuộc rồi, chắc chắn sẽ có nhiều chuyện để nói."

Những cảm xúc xáo trộn trong lòng Minh Xán nhanh chóng lắng xuống, ánh mắt trở nên sáng rõ: “Vâng.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play