Con Trai Của Tôi Không Thể Nào Thi 2 Điểm Được

CHƯƠNG 6: TRÒ CHƠI


2 ngày


Sau khi phát xong bài phát biểu của người sáng lập, trên màn hình cỡ đại chiếu lại hành trình 10 năm thành lập và phát triển của khách sạn Tinh Hà Loan, cả sảnh tiệc được bao phủ dưới ánh sáng hắt ra từ màn hình.

Minh Xán từ tốn ăn cherry, mắt vẫn chăm chú nhìn vào ảnh của những người nổi tiếng từng check-in tại đây liên tiếp xẹt qua, cực kỳ dễ khiến người khác chú ý.

Minh Tranh ngồi cạnh cô, nhịn một lúc lâu, cuối cùng không nhịn được hỏi: "Con với Trì Diệu thân lắm à?"

"Đâu có." Minh Xán đáp: "Bạn cùng lớp bình thường mà thôi."

Minh Tranh: "Được."

Minh Xán đảo mắt nhìn ông: "Thế ba mong con thân với cậu ta hay là không đây?"

"Cái này mà còn phải hỏi sao." Bác gái vợ bác hai cũng đang ngồi cạnh Minh Xán mau miệng nói: "Cháu với Trì Diệu nhất định phải ở chung thật hòa thuận, tranh thủ ấn định mối hôn sự này cho sớm vào."

Minh Tranh thong thả: "Chậm đã, Xán Xán vẫn còn nhỏ, việc học vẫn quan trọng hơn."

Thái độ bên phía nhà họ Trì hôm nay bọn họ cũng đã thấy rồi, cực kỳ vừa ý Minh Xán.

Lòng người vốn sẵn tính tham, thấy được lợi là phải làm ngay, nhưng Minh Tranh lại bỗng có cảm giác tên nhóc nhà họ Trì kia đang trèo cao với con gái ông vậy.

Còn về phần những người khác trong nhà họ Minh, đặc biệt là anh cả mấy năm gần đây quyền lực đã dần bị khoét rỗng kia, tất nhiên là cũng chẳng vui vẻ gì khi thấy em ba có được sự trợ giúp đắc lực từ bên thông gia như nhà họ Trì, nhưng kế hoạch liên hôn này ông cụ cũng đã xem qua rồi, chỉ đánh giá bốn chữ, "môn đăng hộ đối", hẳn là rất hài lòng rồi.

Minh Xán vẫn đang ăn hoa quả, chuyện làm ăn nghe mãi trên bàn rượu cũng thấy chán, không lâu sau, có một phục vụ đến cạnh cô, cúi người hỏi: "Cô Minh, cô còn cần phòng nghỉ không?"

Trước đó Minh Xán đã từng hỏi Trì Diệu xem ở đâu có phòng nghỉ yên lặng chút, người phục vụ này hẳn là do cậu ta sắp xếp.

Minh Xán đáp lời, dặn dò với ba vài câu nói là cô phải rời buổi tiệc một lúc để xử lý công việc ở trường.

Minh Tranh không ngăn cản: "Đi đi."

Các vị trưởng bối đều biết Minh Xán làm cán bộ ở trường mà lại còn kiêm chức kế toán, dẫu có là Minh Mặc vẫn luôn ít tiếp xúc với Minh Tranh thì lúc nhìn cô cháu gái này vẫn như kiểu tự mang theo bộ lọc với người ưu tú vậy, cô làm gì cũng đều đúng cả, người lớn không cần quản.

Thực ra mẫu đơn xin vốn đầu tư cho cuộc thi khởi nghiệp kia muốn đợi tối nay về điền thì cũng vẫn kịp, Minh Xán chỉ là muốn rời khỏi chỗ này, đến nơi yên tĩnh thả lỏng chút thôi.

Theo chân người phục vụ, cô đến một căn phòng nghỉ rộng rãi yên tĩnh, trầm trồ mất một lúc rồi mới ngồi xuống chiếc ghế sopha mềm mại.

Đóng cửa phòng lại, Minh Xán cũng không rảnh tay, cô cầm điện thoại lên bắt đầu điền vào đơn.

Khoảng một phút sau, có người đẩy cửa bước vào, Minh Xán nâng mắt nhìn người tới, cô nhếch môi: "Cảm ơn nhé."

Ý là cảm ơn vì đã giúp cô sắp xếp phòng nghỉ này.

"Haizz." Trì Diệu ngồi xuống chiếc ghế sô pha cạnh cô: "Phục vụ cho lớp trưởng, chuyện đương nhiên ấy mà."

Minh Xán hiếm khi lại không nói gì cậu ta mà vừa xem điện thoại vừa thong thả hỏi: "Vừa nãy cậu đi đón anh cậu à? Về nhanh thế?"

Vừa nói xong, Trì Diệu ngẩn người: "Sao cậu biết?"

"Ba mẹ cậu nói đấy, tôi nghe thấy vậy."

"Hầy, anh ấy đi ngang qua, đến chào một tiếng là đi luôn rồi." Trì Diệu ôm đầu gối, hơi rũ mắt, lại hỏi Minh Xán: "Cậu còn nghe thấy gì nữa?"

Minh Xán lắc đầu, trong đầu đanh tính toán ngân sách cho các hạng mục, một câu hỏi nhưng lại bao hàm nhiều mục đích trong đó, còn hơi có chút hiếu kỳ nữa: "Anh ấy là anh họ của cậu à?"

Trì Diệu: "Anh họ nhưng mà bên họ nội á."

Minh Xán kinh ngạc: "Con trai bác cả nhà cậu á? Sao tôi lại nhớ bác cả nhà cậu chỉ có một đôi trai gái, tuổi vẫn còn rất nhỏ mà nhỉ."

Năm ngoái trong buổi tiệc nào đó, Minh Xán đã từng thấy bác cả của Trì Diệu - Trì Diên Bằng, chiến thần khởi nghiệp đã một tay dìu dắt tập đoàn Tinh Trì trở thành gã khổng lồ thương mại như hiện tại, vợ của ông ta nhìn nhỏ hơn ông ta mười mấy tuổi lận, tay dắt theo hai đứa bé một nam một nữ, lúc đó còn chưa cao được 1m.

Trì Diệu: "Chúng là do vợ sau của bác cả sinh đó, anh tôi không thích xuất đầu lộ diện, thế nên có rất nhiều người chưa từng thấy mặt anh ấy."

Trước đó Minh Xán còn tưởng trong hai thế hệ nhà họ Trì thì tuổi còn trẻ miễn cưỡng có thể bàn tới chuyện cưới gả cũng chỉ có một mình Trì Diệu chứ.

Hóa ra còn có ông anh họ bên nội, chưa rõ tuổi tác thế nào, đã có hôn phối hay chưa.

Nhưng mà, kể cả anh ấy có đến tuổi lại chưa có hôn phối thì Minh Tranh cũng chẳng chọn đến anh ấy làm con rể đâu, địa vị thấp kém, người ta là con trai trưởng của người nắm quyền nhà họ Trì, đối tượng liên hôn có thể nào thì cũng phải là vương công quý tộc gì đó, còn Minh Tranh vừa không phải người nắm quyền, hiện tại cũng chưa có người thừa kế, hệ thống gia tộc nhà họ Minh vừa rộng vừa phức tạp, quyền lực trong tay Minh Tranh có thể lấy được bao nhiêu tài nguyên và lợi ích thì mọi người cũng đều hai năm rõ mười cả. Trong thị trường liên hôn không có tình cảm mà chỉ đơn thuần nhìn vào giao dịch thì anh hai nhà họ Trì đã là sự lựa chọn tối ưu nhất cho "hạng mục" thông gia với Minh Tranh rồi.

Tất nhiên, nếu có tình cảm thì phải nói kiểu khác rồi.

Bản thân Minh Xán đối với câu chuyện "tình cảm" thì vẫn luôn trong trạng thái mập mờ nước đôi.

Cô rất tỉnh táo, lúc nào cũng luôn ghi nhớ quyền lực và tiền bạc lớn hơn trời, về mặt lý thuyết thì cô ủng hộ mọi phương thức có thể lấy được tài nguyên một cách chính đáng nhất, bao gồm cả việc gộp cả chuyện đại sự trong đời vào giao dịch.

Nhưng chịu sự hạn chế về tuổi tác, cô của năm 19 tuổi vẫn giữ cái sự ngây thơ ở một trình độ nhất định: kết hôn với một gã đàn ông kỳ lạ mà lại còn là người cô không thích thì thực sự rất phiền phức, có thể nào cút ra xa hơn được không!

Cái kiểu lập lờ nước đôi này, khiến Minh Xán mặc dù tình nguyện đến buổi tiệc tối nay nhưng lại chẳng trưng ra nổi vẻ mặt tốt đẹp gì cho cam.

Còn về những cuộc thảo luận xoay quanh ông anh họ của Trì Diệu cũng kết thúc tại đây, Trì Diệu không nói thêm gì nữa, Minh Xán cũng không có nhu cầu đi sâu vào tìm hiểu, rất nhanh sau đó đã ném chuyện nhà họ Trì ra sau đầu, tập trung làm việc.

Trì Diệu bị coi như không khí, cảm thấy cực kỳ chán chường, thế là ôm điện thoại bắt đầu chơi game MOBA.

Đánh xong một trận thì cũng vừa đúng lúc Minh Xán điền xong vào đơn gửi lại cho người phụ trách hạng mục.

Ở một bên khác cô nhận được tin nhắn của dì Trương, báo lại là Miểu Miểu đã ngủ rồi.

Minh Xán khẽ thở dài, làm trẻ con sướng thật đấy, 8 giờ là được đi ngủ rồi.

Bỏ điện thoại xuống, hai mắt thư giãn, suy nghĩ xem liệu có nên ra ngoài tiếp tục làm một con thú nhỏ không có tính công kích gì hay không, ánh mắt cô dịch chuyển đến khuôn mặt của người ngồi cạnh, người sau vừa đúng lúc lại đang nhìn cô, ánh mắt hai người chạm nhau, Minh Xán bỗng không mặn không nhạt nhếch khóe môi.

Mục đích cô đến buổi tiệc tối nay chẳng phải là đến xem mắt với cái người này hay sao?

Thế thì cũng chẳng cần phải ra ngoài kia giả bộ ngoan ngoãn lễ phép, tiếp tục ở đây xem mắt vậy!

Thấy Minh Xán không bận nữa mà hình như cũng không tính ra ngoài, Trì Diệu chỉ vào điện thoại: "Biết chơi vương giả vinh diệu không? Có cần bật mic bật cam luôn không?"

Dù sao thì cũng đang rảnh, thế là Minh Xán gật đầu đồng ý: "Biết."

Mất mấy phút để cập nhật trò chơi, Minh Xán online, Trì Diệu kéo cô vào phòng, kết quả phát hiện cách biệt về rank quá lớn, không thể cùng lập tổ đội hai người được.

Minh Xán ít chơi, chỉ mới đến rank kim cương, còn Trì Diệu đã ở rank vương giả rồi, nếu rank vương giả và rank kim cương mà muốn cày rank thì chỉ có thể kéo thêm ba người nữa vào để đấu team năm người thôi.

Trì Diệu dứt khoát kéo người quen vào, giới thiệu đó là em trai của cậu ta, thường cày rank cùng.

Em trai lại kéo thêm bạn học của mình vào, vẫn còn thiếu một người nữa.

Em trai bật mic, gào lên: "Hôm nay sao anh Diệu còn thời gian online chơi game vậy?"

Nghe có vẻ như đã biết đến buổi tiệc chúc mừng tối nay ở Tinh Hà Loan.

Trì Diệu cũng bật mic: "Làm gì cũng không thể chậm trễ việc chơi được, bên chú còn người không? Chúng ta còn thiếu chân hỗ trợ đó."

Em trai: "Có một em gái, để em gọi cô ấy… Aiza, cô ấy mới vừa mở một ván mới rồi… Không sao, để em tìm tiếp."

Trì Diệu liếc nhìn Minh Xán một cái, mất kiên nhẫn thúc giục: "Nhanh cái tay lên."

"Được rồi được rồi." Em trai lướt danh sách bạn tốt, liếc thấy avatar quen thuộc đã sáng lên, lập tức vui mừng hô hào: "Anh họ online rồi kìa, em kéo anh ấy vào."

Vừa nghe hai chữ "anh họ", Trì Diệu hoang mang mất một lúc, vô thức nói: "Khoan đã…"

Em trai này của cậu ta tên là Giang Hiểu An, là con trai của người em trai vợ đầu nhà bác cả Trì Diệu.

Hồi nhỏ, mấy đứa con trai sàn sàn tuổi nhau như bọn họ thường tụ lại một chỗ cùng chơi với nhau, mặc dù Giang Hiểu An và Trì Diệu không có quan hệ huyết thống nhưng kiểu tính cách tự do thoải mái lại thích nghịch ngợm như của Trì Diệu rất được đám nhóc con yêu thích, Giang Hiểu An thích nhất là chạy theo sau mông Trì Diệu, ngược lại lại không thân thiết mấy với ông anh họ ruột tính cách lạnh lùng lại ít nói này.

Trước khi Trì Diệu lên tiếng, Giang Hiểu An đã ấn nút mời rồi, thế nên cậu ấy khó hiểu hỏi lại: "Có chuyện gì sao anh?"

Trong sự im lặng ngắn ngủi, một người đã chấp nhận lời mời lập đội mà vào phòng.

Avatar của anh là mặt biển xanh mờ sương, không có bất cứ yếu tố nào khác điểm xuyết trong bức ảnh, ID chơi game là cx1234.

Có vẻ là tài khoản cá nhân.

Minh Xán lười biếng tựa người lên ghế sô pha, nhìn các vị tướng thường dùng hiển thị dưới avatar, cô không kìm được mà cau mày.

Giọng nói Trì Diệu lộ rõ vẻ nhẹ nhõm: "Không có gì, chỉ là sợ anh ấy trùng vị trí với bạn anh mà thôi."

Nỗi lo của cậu ta cũng không phải là không có đạo lý.

Tỉ lệ trùng khi sử dụng các vị tướng thường dùng giữa Minh Xán và cx1234 là 100%, hai người đều thiên về đi rừng, nếu cùng cày rank thì buộc phải có một người nhường vị trí.

Minh Xán thì tất nhiên là không thể nhường được rồi.

Cô im lặng mất một lúc rồi thản nhiên gọi Trì Diệu: "Này…"

Đá người này đi, đổi người khác.

Những lời sau đó còn chưa kịp nói ra thì cx1234 đã thể hiện cho mọi người thấy sự "toàn năng" của anh, ý là anh có thể nhường lại vị trí, bất cứ vị trí nào anh cũng có thể chơi được.

Cũng coi như biết điều.

Minh Xán không có ý kiến gì, đoàn đội năm người bắt đầu vào ván.

Bước vào vòng chọn tướng, Trì Diệu ở lầu một chọn ra xạ thủ Công Tôn Ly giữa cả bể tướng bảy sắc cầu vồng, rõ ràng là muốn thể hiện kỹ năng của bản thân đây mà.

Minh Xán ở tầng hai, nhanh chóng chọn tướng Kính để đi rừng.

Bầu không khí ở tổ đội năm người hôm nay có hơi im ắng, may mà có nhân tố siêu cấp hoạt náo là Giang Hiểu An ở đây, bợ đít anh Diệu của cậu ấy xong là quay ra nịnh nọt Minh Xán liền, lại còn tỏ vẻ rất thân thiết nữa chứ: "Chất tướng của anh Hỏa Sơn thường dùng nhìn là biết cao thủ rồi, chuẩn bị sẵn tâm lý được chill thôi hihi."

ID của Minh Xán là Nhật Nguyệt Hỏa Sơn, avatar là một miếng kính khúc xạ hình ngọn lửa, từ đó chẳng phân biệt được người này là nam hay nữ, chất tướng thường dùng lại toàn là mấy con tướng ngầu đét chuyên trị quái rừng, Giang Hiểu An theo tư duy quán tính nhận định cô là nam, thế là mở miệng nhận anh luôn.

Minh Xán không muốn mở miệng nói chuyện, Trì Diệu cũng chẳng có ý giúp cô giải thích, chỉ bảo Giang Hiểu An lắm mồm vừa thôi, nhanh nhanh chọn tướng đi.

Giang Hiểu An chọn vị tướng đấu sĩ đi đường trên, còn bạn học của cậu ấy chọn lấy vị tướng đi đường giữa.

Cuối cùng chỉ còn lại vị trí hỗ trợ.

Thời gian đếm ngược chỉ còn 1 phút 1 giây nữa thôi, nhưng cx1234 lại chậm trễ mãi vẫn chưa chọn ra được vị tướng.

Sức sát thương của hỗ trợ thấp, cũng chẳng có cái lạc thú được kill, thế nên chẳng mấy ai thích chơi ở vị trí này, cho tới tận lúc này Giang Hiểu An mới nhớ tới lời mà ba nhà mình ngày nào cũng cằn nhằn bên tai: Ông dượng giàu nứt đố đổ vách của con giờ đã trở thành dượng cũ rồi, nhưng anh họ của con thì vẫn là ông anh họ có quan hệ ruột thịt thôi, nhà họ Giang và nhà họ Trì không thể đoạn tuyệt quan hệ tại đây được, thế nên con nhất định phải lấy lòng ông anh họ của mình cho tử tế vào… Giang Hiểu An bỗng có chút hối hận bởi bản thân vì tư tâm nên đã không chọn vị trí hỗ trợ mà lại đòi đi đường trên, vứt lại vị trí nhàm chán nhất cho anh họ.

Giang Hiểu An yếu ớt nói: "Anh họ à, hay là anh cứ đi đường trên đi, con tướng này của em cũng có thể chơi hỗ trợ được."

Khát vọng giành chiến thắng của Trì Diệu vô cùng mãnh liệt, thế là cậu ta không cho cậu ấy làm ăn vớ vẩn nữa: "Đùa hả, con tướng đấu sĩ kia của chú mày thì chơi hỗ trợ thế nào được?"

Giang Hiểu An: "Vậy… anh họ chịu khó một ván nha, chọn tướng đỡ đòn hỗ trợ nha, ván sau em đổi vị trí với anh cho."

Trì Diệu gật đầu: "Chọn Trương Phi hay Ngưu Ma Vương gì đó ấy, càng dễ lao lên mở giao tranh càng tốt."

Hai người em một câu anh một câu đưa ra ý kiến cho cx1234.

Mặc dù cx1234 có bật tai nghe nhưng lại chẳng nghe lọt chữ nào.

Hỗ trợ nhưng vẫn có thể lao lên mở giao tranh sao? Lại còn đỡ đòn? Làm gì có.

Đếm ngược thời gian chỉ còn một giây.

Anh chọn Yao ——

Hóa thân của em gái nhỏ đáng yêu được chính hẻm núi công nhận, mỏng manh dễ vỡ, kỹ năng là cưỡi lên đầu đồng đội quay tay, đồng đội đi đến đâu thì đi theo đến đấy, hệt như một món phụ kiện đội đầu sáng lấp lánh vậy.

Công chúa nhỏ chơi vị trí hỗ trợ mềm mại đáng yêu vừa nhảy ra, Trì Diệu và Giang Hiểu An nhất loạt ngẩn người, kẻ sau lại còn không kìm được mà phọt ra một câu: "Anh à, là anh sao?"

Chẳng lẽ anh ấy bị hack nick?

Trước đó chưa từng thấy anh ấy chơi con tướng nào như vậy cả, ông vua của rừng lạnh lùng tàn nhẫn, chỉ dùng một dao đã có thể đồ sát tứ phương trong ký ức, nay bỗng lại hóa thân thành em gái ngốc nghếch đáng yêu, cảm giác này thật sự­ —— nó cứ là lạ sao ấy!

Trong đầu Minh Xán thì không nổi lắm phong ba bão táp như đám bọn họ. Sau khi game load xong, năm người rơi xuống hẻm núi, Trì Diệu và Giang Hiểu An vẫn đang trong trạng thái mơ màng thì Minh Xán đã mua sẵn trang bị, một món đồ giúp cô có thể xuyên tường tiến thẳng vào khu vực rừng.

Tướng Yao giai đoạn đầu rất yếu, cũng chẳng có năng lực dẹp sạch lính luôn, Minh Xán đang định gõ chữ bảo Yao theo sau lưng cô đẩy nhanh tốc độ đi đường dưới, thì đã thấy sau khi con hươu nhỏ mềm mại kia chạy ra đường giữa nhìn ngó đống mắt chưa được cắm xuống một lúc thì nhanh chóng nhảy ra sau lưng cô, sau đó thì vẫn luôn thành thục theo sau lưng Minh Xán.

Minh Xán dẫn theo Yao chạy được hai vòng quanh khu vực rừng, em gái Yao thăng lên cấp 4, có thể leo lên đồng đội được rồi.

Anh dứt khoát nhảy thẳng lên đầu Minh Xán.

Giang Hiểu An đi cắm mắt nhìn thấy một màn này, không kìm được mà run rẩy.

Đổi lại là mình, trên đầu đội ông anh họ này, thực sự là hệt như đội cả dòng sông băng lên vậy, không dám động, thực sự không dám động.

Cũng chỉ có anh Hỏa Sơn vô tri không biết sợ mới dám dẫn theo anh họ bay nhảy lung tung khắp chốn thế kia thôi.

Lúc này Minh Xán đang ngồi xổm ở trong bụi cỏ ở khu vực đường giữa để mai phục.

Đường giữa bên địch ló đầu ra đã bị dọn sạch, cô nhắm chuẩn thời cơ, phán đoán hướng đi, sau khi khiến kẻ địch bất động thì mở rộng không gian Kính, combo thần sấm được tung ra, nhẹ nhàng giết địch.

Giang Hiểu An vẫn luôn quan sát Minh Xán reo lên: "Anh Hỏa Sơn đỉnh quá!"

Ngay sau đó khi vào đến khu vực có quái rừng, mặt đối mặt đánh quái với team địch, đối phương không nhiều lời ném kỹ năng khống chế ra, Yao trên đỉnh đầu Minh Xán nhảy xuống chuẩn xác ăn khống chế, load lại kỹ năng và rồi lại trở về với vị trí trên đầu Minh Xán, tốc độ tay cực nhanh, bảo vệ Minh Xán không phải chịu chút sát thương nào.

Giang Hiểu An lại càng kích động hơn: "Hóa ra anh họ là Yao server máy chủ! Thất kính rồi thất kính rồi."

Sau khi Minh Xán phối hợp với Yao xuyên sang khu vực rừng đối diện, cũng rảnh tay gõ mấy chữ: [Hỗ trợ không tồi.]

Tư duy nhạy, thao tác ổn, còn nghe lời. Minh Xán chơi game rất ít khi khen người khác, như Yao này đúng thật là không tồi.

Trong phòng nghỉ, Trì Diệu tận mắt nhìn thấy Minh Xán gõ chữ.

Hai mắt cô nhìn chằm chằm màn hình, hai má ửng hồng lộ rõ sự vui vẻ, khóe môi hơi nhếch lên, như thể có được sự thỏa mãn cực kỳ to lớn nào đó trong thế giới game vậy.

Rồi lại hướng mắt vào ván game.

Xạ thủ và hỗ trợ bên địch hợp thể, một mình Trì Diệu phải đối phó hai người bọn họ. Mấy phút trước cậu ta vẫn có thể đứng dưới trụ dọn sạch lính, nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, Trì Diệu bỗng không cầm cự được nữa, bị đối phương giết chết mấy lần liền.

Minh Xán dẫn theo Yao đến giúp cậu ta một lần, chưa đi được bao lâu cậu ta lại chết, hết sức kỳ lạ.

Từ lúc trò chơi bắt đầu cho tới bây giờ, lần đầu Trì Diệu lên tiếng, cậu ta ngả ngớn gào lên: "Em thảm quá đi mất, Yao có thể theo em được không? Em cũng cần được hỗ trợ bảo vệ mà."

Chỉ có Giang Hiểu An để ý tới cậu ta: "Hay là, em đến bảo vệ anh?"

Trì Diệu nào có nhìn trúng cậu nhóc, cậu ta tiếp tục bán thảm: "Em lại chết rồi, anh à, anh nhẫn tâm nhìn xạ thủ như em lại không đi nổi đường dưới sao?"

Lúc này Yao vẫn đang treo trên đầu Kính, Kính cứ đi cứ đi rồi bỗng dừng lại, mấy phút sau, khung chat trong nhóm nhảy lên mấy tin nhắn mới.

Nhật Nguyệt Hỏa Sơn: [Anh theo cậu ta đi.]

Yao nghe lời nhảy xuống khỏi đầu cô, rồi chạy về phía khu vực đường dưới, cực kỳ nghe lời.

Trì Diệu cuối cùng cũng tách được hai người ra, tâng bốc ông anh mình mấy câu trong tai nghe, để anh ấy yên tâm theo cậu ta.

2v2, Yao leo lên người bảo vệ Trì Diệu, Trì Diệu tự tin ngời ngời thẳng tay giết tới dưới chân trụ của địch, một loạt thao tác, một chết một bị thương.

Người chết là Yao còn Trì Diệu thì mở đường máu thoát thân.

Thi thể nhỏ bé của Yao nằm dưới chân trụ của địch, thê lương lạnh lẽo. Trì Diệu thấy vậy, có hơi ngẩn ra.

Là do thao tác có gì sai sao? Sao không mở kỹ năng ra ta? Cảm giác vừa nãy anh ấy hoàn toàn có thể đào thoát cùng với cậu ta mà.

Rất nhanh sau đó, Yao đã được hồi sinh, tiếp tục hợp thể với Trì Diệu.

Lần này, Trì Diệu cũng biết điều hơn, an phận thủ thường ở đường dưới, không dẫn theo Yao mạo hiểm nữa. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Nhưng không ngờ rằng, cậu ta đã cẩn thận thế rồi, vậy mà năm phút sau, Yao vẫn chết thêm hai lần nữa.

Mỗi lần chết đều tới cực hạn mắt thấy sắp nhảy lên đầu cậu ta để cùng rời đi rồi, lại cứ chỉ thiếu có chút đó mà thôi, gục ngã ở ngay trong tầm tay của Trì Diệu, không thể tự cứu lấy mình.

Phải biết rằng trước đó lúc Yao đi cùng Minh Xán, chưa từng chết dù chỉ một lần.

Bây giờ, vì để bảo vệ xạ thủ Trì Diệu, anh ấy đã chết ba lần liên tiếp, mà lần nào cũng bị xạ thủ vứt lại, nhỏ bé, đáng thương, bất lực gục ngã trên mặt đất.

"Không phải chứ…" Trì Diệu liếc nhìn Minh Xán đang ngồi cạnh, trong lòng hoang mang nhưng cũng chỉ dám nhỏ giọng lầu bầu: "Anh à, thao tác của anh thay đổi rồi, không phải lỗi tại em mà."

Khóe mắt cậu ta vẫn kịp nhìn thấy cô thiếu nữ ôm điện thoại, cúi đầu lại bắt đầu gõ chữ.

Yao phó thác sai người, dục vọng bảo vệ trong lòng Minh Xán bùng cháy, thật hối hận vì vừa nãy đã để anh ấy lại cho Trì Diệu.

Nhật Nguyệt Hỏa Sơn: [Yao à, anh đừng để ý đến cậu ta nữa.]

Nhật Nguyệt Hỏa Sơn: [Vẫn nên theo tôi đi thôi, tôi đứa anh đi bay nha.]

Giang Hiểu An bị hai dòng chữ đầy bá đạo này cốc cho mắt chữ o mồm chữ a.

Tình tiết gì thế này? Cuộc chiến tranh đoạt Yao sao? Anh Hỏa Sơn bá đạo yêu chiều anh họ yếu ớt không thể tự xử lý kia của cậu nhóc sao?

Trì Diệu sắp nghiến nát răng tới nơi rồi, cậu ta tắt mic, xoay cả người lại về phía Minh Xán giải thích: "Là tự anh ấy đưa đầu ra cho người ta chém mà, chứ tôi không bao giờ bỏ lại anh ấy."

Minh Xán: "Anh ấy đánh tốt mà, sao phải đưa đầu ra cho người ta chém?"

"Cái này… cái này sao tôi biết được."

Trì Diệu túm lấy cốc uống trà trên bàn, bên trong đựng nước trắng, cậu ta lại như thể uống phải trà xanh được ủ 82 năm vậy, có khổ mà không nói ra được.

Trong game, Yao vẫn còn phải đợi mấy giây nữa mới hồi sinh lại được.

Minh Xán vừa hay về lại tế đàn để hồi máu, lúc chuẩn bị rời đi, cô còn cố ý nán lại để đợi Yao thêm vài giây.

Yao vừa được hồi sinh liền nhảy thẳng lên người cô, hệt như được ngồi lên kiệu công chúa vậy, chân không chạm đến, đi đâu về đâu cũng đều có người đưa kẻ đón.

Chơi đến hiện tại, Giang Hiểu An cũng lớn gan hơn rồi, còn không biết sống chết hô vang: "Cung nghênh công chúa điện hạ hồi cung."

Trì Diệu dứt khoát tắt âm, rất không phục.

Sau đó, Yao theo sát Kính, hai người gặp thần giết thần, gặp phật giết phật, giết vào đến tận nhà chính bắn nát ngọc của đối phương y như chốn không người, một phát ẵm trọn chiến thắng của ván game luôn.

Sảng khoái quá đi mất.

Minh Xán bỏ điện thoại xuống thoải mái thở ra một hơi, nhận thức sâu sắc tại sao đám đàn ông đều thích dẫn gái đi cày rank thế rồi.

"Bây giờ vẫn còn sớm, đánh thêm ván nữa đi." Trì Diệu nói, thấy Minh Xán không ý kiến gì thì lại mở thêm một ván game nữa.

Vào đến vòng chọn tướng, Trì Diệu mở mic, lười nhác nói: "Mệt quá, ván này để tôi chơi hỗ trợ cho, nằm một ván xem sao."

Vừa nói xong, đồng đội ở tầng một lại cứ như bị điếc mà khóa chọn vào Yao, cứ thế đập tan ảo mộng được hợp thể với Minh Xán của Trì Diệu.

"Á đù." Trì Diệu không nhịn được mà chửi tục, lúc này mới nghĩ ra, vừa nãy lúc ở vòng lập đội, anh cậu ta bỗng đổi vị trí với cậu ta, từ tầng năm đổi thành tầng một, thế nên lúc này anh ấy là người đầu tiên được chọn tướng.

Người có IQ cao đều nắng mưa thất thường, âm hiểm xảo trá thế sao?

Giang Hiểu An có hơi không hiểu tình hình hiện tại: "Hai vị đại ca à, Yao chơi thuận tay đến thế thật sao?"

Còn khiến cho hai vị siêu cấp cao phú soái trong hiện thực giờ đây phải anh em tương tàn tranh giành được làm công chúa nhỏ?

"Chơi thuận tay quá đi ấy chứ." Trì Diệu bất lực thở ra một câu rồi tắt mic giả chê.

Còn về phần cx1234, từ đầu đến cuối không nói lấy một chữ, đối với sự cầu xin, trêu chọc hay oán giận của người khác đều chẳng hề quan tâm, hệt như một cái vực sâu không có lối ra, ai cũng đừng hòng có được bất cứ hồi âm nào từ anh.

Trận này đánh xong, Minh Xán cũng không tính chơi tiếp nữa.

Trước khi rút ra khỏi phòng tổ đội, cô tiện tay mở avatar của cx1234 lên, muốn xem trang chủ của cái vị chơi Yao rất linh hoạt này…

Đợi đã.

Kính server máy chủ?

Mí mắt Minh Xán giật giật, có cảm giác ngại ngùng như múa rìu qua mắt thợ vậy, may mà cảm xúc kia vừa trỗi dậy đã bị sự tự tin vùi dập.

Cô chỉ là ít chơi mà thôi, không có thời gian cày rank, nếu bàn về kỹ thuật thật thì ai mạnh ai yếu chưa nói chắc được.

Chính vào lúc này, Minh Xán nhận được hai lời mời kết bạn trong game.

Đúng lúc có điện thoại, Minh Xán tiện tay ấn đồng ý, tắt game, đi nghe điện thoại.

Đầu bên kia điện thoại, Minh Tranh hỏi cô đi đâu rồi, Minh Xán ứng phó mấy câu, nói là sắp quay lại rồi.

Trì Diệu cùng rời khỏi phòng nghỉ với cô.

Về đến sảnh tiệc, ánh đèn lấp lánh chiếu sáng, Minh Xán híp mắt, cảm xúc được ván game vừa rồi khuấy động lại dần bình tĩnh trở lại.

Thế giới thực vẫn nhàm chán vô vị như thế.

Cứ thế cho tới khi buổi lễ kết thúc, quan khách lục tục rời đi.

Minh Xán vẫn không muốn cùng về nhà ở với ba, kiên quyết bắt xe về trường.

Vừa đúng lúc cả nhà sếp Trì cũng ở đây, Lý Nhiễm đẩy con trai, đề nghị: "A Diệu cũng về trường, hay là hai đứa đi cùng nhau đi? Con gái tối rồi một mình bắt xe không an toàn."

Minh Xán nghe thế, tim nảy lên một nhịp, mặt xẹt qua vẻ hoảng loạn.

Thực ra cuối tuần Trì Diệu không ở trường, toàn là sáng thứ hai người nhà thúc giục xúc cậu ta về trường học.

Trì Diệu thăm dò nhìn Minh Xán một cái, nghe lời đáp lại: "Không sao đâu, ngồi xe nhà tôi ấy."

Sắc mặt Minh Xán có hơi trắng, đảo mắt nhìn mặt Trì Diệu, ngần ngừ gật đầu.

Cậu ta không vạch trần cô.

Minh Xán đã bắt đầu dọn ra khỏi ký túc trường từ tháng trước rồi, bây giờ đang thuê phòng ở bên ngoài, cô không nói lại với người nhà, nhưng không giấu được các bạn học trên trường, Trì Diệu hay quấn lấy cô thì tất nhiên cũng rất rõ việc này.

Chào tạm biệt người lớn xong, hai người đi thang máy xuống lầu.

Minh Xán tựa vào tường, gò má được ánh sáng chiếu rọi, lấp lánh y như viên ngọc quý, cô khẽ thở ra một hơi, hàng lông mi dài khẽ động, ánh mắt u ám nhìn về phía Trì Diệu cứ chần chừ định nói lại thôi: "Cậu định nói gì?"

Trì Diệu: "Cậu… ở một mình à?"

Lén dọn ra khỏi ký túc xá trường để ra bên ngoài ở mà lại không để người nhà biết chuyện… thật sự là rất đáng nghi.

Trì Diệu có hơi không dám nghe câu trả lời của cô.

Minh Xán: "…"

Đúng vậy, cô ở bên ngoài bao mấy cậu trai trẻ tươi ngon ngọt nước, là cái kiểu không thể thấy ánh mặt trời, chỉ có thể che che giấu giấu ấy.

Không chỉ có như thế, người đó còn là con trai của tên nhóc nhà cậu đấy.

Minh Xán im lặng, dường như muốn trốn tránh vấn đề này, huyệt thái dương Trì Diệu giật giật, giọng điệu mất kiên nhẫn: "Lớp trưởng, cậu biết tối nay chúng ta đang xem mắt không đấy?"

"Biết." Mặc dù Minh Xán không có ý xu nịnh nhà họ Trì, nhưng cũng không muốn khiến người ta hiểu lầm, thế là thuận miệng giải thích: "Tôi ở một mình, ở bên ngoài chỉ là vì muốn được yên tĩnh mà thôi."

"Thế à." Mí mắt Trì Diệu giãn ra.

Trong nháy mắt, đáy mắt cậu ta hiện lên vẻ hứng thú, sáp lại gần hỏi Minh Xán: "Thế cậu cảm thấy, tôi thế nào?"

Minh Xán dời mắt, trả lời như người phỏng vấn: "Người tiếp theo."

"…" Trì Diệu nghẹn mất một lúc: "Không có người tiếp theo, con trai tốt nhà họ Trì chúng tôi chỉ có mỗi tôi mà thôi."

Minh Xán nhìn vào số tầng đang nhảy liên tục kia, buột miệng nói: "Không phải cậu còn ông anh trai đó sao?"

Cô có thể thề với trời, câu này chỉ là buột miệng nói ra để đối phó với cậu ta mà thôi chứ không hề có ý tơ tưởng đến anh của cậu ta.

Nhưng Trì Diệu hình như lại không nghĩ như thế.

Cậu ta dựa vào ưu thế thể hình cao lớn, ánh mắt quét Minh Xán một lượt từ trên xuống dưới, không nhìn ra được bất cứ manh mối nào từ trên mặt cô, nhưng tự bản thân bên trong đầu cậu ta đã bắt đầu sụp đổ rồi.

Cậu ta nghĩ tới con nhóc Yao trà xanh trong game kia, xui xẻo quá đi mất, anh bất nhân thì đừng trách em bất nghĩa.

"Anh tôi năm nay ba mươi rồi, con cái chạy đầy đường luôn rồi ấy chứ." Trì Diệu nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Sao nào, cậu có muốn làm mẹ kế không thì bảo một tiếng?”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play