Con Trai Của Tôi Không Thể Nào Thi 2 Điểm Được

CHƯƠNG 3: TRÌ DIỆU


2 ngày


Minh Miểu run rẩy, không biết nên trả lời thế nào. 

Phản ứng đầu tiên của cậu bé là muốn giải thích giúp ba, vì cậu bé biết ba mình không có bị thiểu năng trí tuệ, mà trái lại còn là một người rất thông minh. 

Nhưng mà, mẹ dường như đã khẳng định rằng ba bị thiểu năng trí tuệ rồi? Nếu cậu bé phản bác, liệu mẹ có không vui hay không? 

Minh Miểu cảm thấy vô cùng rối rắm.

Làm một đứa trẻ ngoan ngoãn, hiểu chuyện lại biết nhìn sắc mặt người khác thật quá khó khăn!

Thấy mặt mày Minh Miểu mang vẻ khó xử, Minh Xán mới nhận ra biểu cảm của mình đã không giữ được, lộ ra chút bực dọc. 

Trong lòng cô đúng là đã tin rằng ba ruột của Miểu Miểu có chỉ số thông minh thấp, đó dường như là lý do duy nhất để giải thích cho việc cậu con trai của cô không có chút năng khiếu nào về toán học.

Miểu Miểu là một đứa trẻ rất nhạy cảm, điều này Minh Xán đã sớm nhận thấy. Những đứa trẻ năm sáu tuổi thường là độ tuổi mà chó ghét người chê, nhưng Miểu Miểu lại không hề có những hành vi bướng bỉnh hay ngang ngạnh nào của mấy đứa trẻ hư, không chỉ ngoan ngoãn nghe lời, mà cậu bé còn rất biết đọc ý người khác.

Nhiều khi Minh Xán cảm thấy con mình quá ngoan ngoãn, cũng không biết là do một phiên bản khác của cô dạy con tốt hay là do cậu bé đã quen với việc chịu đựng thiệt thòi.

Trên bàn trà có một đĩa dâu tây đã được rửa sạch, Minh Xán lấy mấy quả, ngắt bỏ cuống rồi đút cho Miểu Miểu, sau đó đổi sang một câu hỏi đơn giản hơn để hỏi cậu bé: "Ba tên gì ấy nhỉ?"

Minh Miểu rất thích dâu tây, cậu bé ăn đến nỗi hai má phồng lên tròn vo, vừa nhai vừa mơ hồ đáp: "Ba tên là Trì Tiêu ạ."

"Trì gì cơ?"

"Trì Tiêu."

"Trì Tiêu?" Minh Xán vẫn nghe không rõ lắm, cố gắng nhắc lại lần nữa, cô chọc vào má phồng của Miểu Miểu: "Con nuốt dâu tây xuống trước đã."

Minh Miểu nghe thấy lời thật lòng của mẹ vang lên bên tai: "Con không cần phải nói đâu, cái gã Trì Tiêu gì đó, hy vọng là anh ta có thể cách xa mẹ một chút."

Minh Miểu nhẹ nhàng chớp mắt, cũng cảm thấy không hề ngạc nhiên khi mẹ nói như vậy. 

Bởi vì người mẹ ban đầu của cậu bé cũng như thế, không thích nghe bất cứ điều gì liên quan đến ba. Vì vậy, mỗi khi ở bên cạnh mẹ, Minh Miểu đã sớm quen với việc không nhắc tới ba.

Hầu hết những đứa trẻ ở độ tuổi như Minh Miểu đều muốn có cả ba lẫn mẹ bên cạnh, nhưng từ nhỏ đến lớn, số lần mà ba mẹ cùng ở bên Minh Miểu thì cực kỳ ít ỏi. Vì vậy, trong mắt cậu bé, chỉ có ba hoặc chỉ có mẹ ở bên cạnh là chuyện hết sức bình thường.

Dâu tây chua chua ngọt ngọt, Minh Miểu vẫn muốn ăn thêm vài quả nữa. Đúng lúc đó, trong đầu cậu bé bỗng vang lên tiếng hệ thống: "Ký chủ, kiểm tra phát hiện giá trị thể lực của cậu sắp cạn kiệt rồi."

"Ngôn ngữ thật sự của con người quá phức tạp và khó hiểu, nhất là với cô Minh Xán, những gì cô ấy nói ra và những gì cô ấy thật sự muốn diễn đạt chẳng hề liên quan đến nhau, việc phiên dịch một đối tượng như vậy một lần đã tiêu hao rất nhiều thể lực, đặc biệt là đối với một đứa trẻ nhân loại mới năm tuổi rưỡi như cậu mà nói thì gánh nặng quá lớn, nhưng đừng lo, chỉ cần cậu chăm chỉ luyện tập, hiệu suất sẽ dần được cải thiện… Ký chủ?"

"Hừ… buồn ngủ…" Trong tay Minh Miểu còn cầm một quả dâu tây, cả người mềm oặt ngã ngửa ra sau, ngay giây phút cậu bé sắp tiếp xúc thân mật với sàn nhà, Minh Xán đã nhanh tay túm cậu bé lại.

Minh Xán không nhịn được dạy dỗ cậu bé một câu: "Sao lại nằm xuống sàn nhà? Trước khi đi ngủ phải làm gì, con còn nhớ không?"

Cô cúi xuống bế Minh Miểu lên.

Cậu bé năm tuổi rưỡi nặng hơn hai mươi ký, Minh Xán bế có chút vất vả, trong lòng cũng dấy lên chút buồn bực.

Loại sinh vật như trẻ con này thật quá tùy hứng, hơn nữa vì cậu bé có nguồn gốc đặc biệt nên dù Minh Xán có là một thiên kim nhà giàu thì cô cũng không thể để bảo mẫu ở nhà giúp việc suốt, cô luôn sợ người ngoài phát hiện ra điều gì không ổn, cho nên rất nhiều lúc cô chỉ có thể một mình chăm sóc cậu bé.

Quay đầu nhìn lại, Minh Xán nhìn thấy hai tay tròn trịa trắng trẻo của Miểu Miểu đặt lên trán, ngón tay đè lên mí mắt để không cho chúng sụp xuống, trong miệng thì vẫn còn đang lẩm bẩm trả lời câu hỏi của cô lúc nãy: "Phải rửa mặt, đánh răng, tắm rửa và thay đồ… rồi mới được đi ngủ… Mẹ ơi, con nhớ hết mà, mẹ đừng giận…"

"Mẹ đâu có dễ giận như thế."

Minh Xán nhẹ nhàng phản bác một câu, khóe môi vô thức nhếch lên, bỗng dưng cô cũng không còn thấy bực nữa.

Sau khi sắp xếp cho Minh Miểu đi vào giấc ngủ, chưa đến chín giờ tối, Minh Xán cũng đã mệt lả, tắm xong liền ngã xuống giường.

Không gian yên tĩnh, trong không khí thoang thoảng mùi hương dịu nhẹ giúp dễ ngủ, nhưng càng nằm, Minh Xán lại càng tỉnh táo, không thể kiểm soát được suy nghĩ của mình về tên của ba Minh Miểu.

Rõ ràng nghe không rõ, nhưng cô lại có cảm giác quen thuộc kỳ lạ, như thể cô đã từng nghe đến người này từ rất lâu trước kia.

Suy nghĩ kỹ hơn, nhưng lại chẳng nhớ ra gì, vì cô thậm chí còn không nghe rõ người kia họ "Trì" hay là họ "Trần" nữa.

Haizz, mặc kệ anh ta đi.

Minh Xán nghiêng người lấy điện thoại, tìm một vài video hướng dẫn dạy trẻ học toán, rồi chiếu lên màn hình chiếu để xem.

Điểm dạy học đầu tiên mà giáo viên trong video đưa ra là: Phụ huynh tuyệt đối không được nôn nóng.

Lập luận này khiến cô nàng nóng tính như Minh Xán đổ gục ngay tức thì.

Cô ôm chăn, lăn một vòng trên giường, đấm đá lung tung để xả bớt sự bực bội trong lòng.

Khi nghe thấy giáo viên nói "Toán học thực sự rất khó, đừng áp đặt suy nghĩ của người lớn lên trẻ con", Minh Xán bỗng được khai sáng, cảm giác lo lắng cũng vơi đi phần nào.

Cô hít sâu lấy lại bình tĩnh, rồi tiếp tục xem.

Sáng hôm sau thức dậy, Minh Xán nhìn vào gương thấy quầng thâm mắt rõ mồn một, cô lặng lẽ dặm thêm một lớp kem che khuyết điểm.

Sáng nay cô có kín lịch học, sau khi đưa Minh Miểu đến trường học, cô lập tức bắt taxi đến trường đại học B.

Ngày trước, Minh Xán đi đâu cũng có tài xế đưa đón, đâu cần phải bắt taxi. Nhưng bây giờ, để tránh người ngoài nghi ngờ về mối quan hệ giữa cô và Miểu Miểu, cô không còn sử dụng tài xế cố định nữa.

Trên đường đi, Minh Xán cân nhắc liệu có nên học lái xe hay không, như vậy thì việc cô đi học hay tan học, hoặc là đưa đón Minh Miểu đi học hay đi chơi cũng sẽ tiện hơn nhiều, chỉ tiếc là cô bận chăm sóc Minh Miểu không lúc nào rảnh rỗi, không chắc có thể thu xếp thời gian học lái xe hay không.

May là trường cô, trường Miểu Miểu và nhà đều không cách xa nhau, tam giác đó tạm thời vẫn có thể xoay sở được.

Đến trường đại học B, cô có hai tiết học quan trọng liên tiếp vào buổi sáng, là một học sinh chăm chỉ bao năm, đây là lần đầu tiên Minh Xán cảm thấy việc học thật mệt mỏi.

Thỉnh thoảng cô không nhịn được ngáp một cái, Hứa Gia Quân ngồi bên cạnh liền nhìn cô với ánh mắt vô cùng ngạc nhiên, như thể hôm nay cô bị đột biến vậy.

Đáng ghét.

Lúc học căng thẳng nhất năm lớp 12 cô cũng chưa từng thức đêm, vậy mà hôm qua chỉ vì ôn tập kiến thức nuôi dạy trẻ mà suýt chút nữa thức trắng, nói ra ai mà tin?

Minh Xán xoa xoa da đầu cứng đờ của mình, đúng lúc đó chuông hết giờ vang lên, nghe như tiếng nhạc trời.

Minh Xán và Hứa Gia Quân vừa thảo luận trưa nay sẽ ăn gì, ăn ở nhà ăn nào, vừa nhanh chóng thu dọn sách vở rời khỏi chỗ ngồi.

Đi qua lối đi giữa các hàng ghế, khi đến hai hàng ghế cuối cùng của giảng đường, Minh Xán bất ngờ bị gọi lại.

"Lớp trưởng, cậu chờ đã!"

Một cậu bạn vừa gọi cô vừa khó nhọc lắc lắc người đang nằm ngủ gục trên bàn: "Anh Diệu, em thề đây là lần cuối em giúp anh đó..."

Cảnh tượng nhàm chán này dường như đã từng gặp qua rồi, Minh Xán thậm chí còn chẳng buồn liếc mắt, thẳng thừng bước đi.

Chàng trai được gọi là "anh Diệu" từ từ bò dậy khỏi bàn, ngáp ngắn ngáp dài, trông như tối qua vừa thức trắng đêm đi trộm cắp vậy.

Cậu ta sở hữu một vẻ ngoài khá đẹp trai, dù trên mặt có hai vết hằn từ bàn ghế cũng không ảnh hưởng đến sức hút, có rất nhiều cô gái cố tình đi ngang qua cậu ta, sau đó lại giả vờ tình cờ chào hỏi cậu ta.

Cậu ta đáp lại mấy câu một cách uể oải, gãi đầu tóc rối bù vì ngủ, rồi thì thầm phàn nàn với bạn mình: "Sao lớp trưởng không chịu đợi tôi một chút chứ?"

"Anh nghĩ lớp trưởng là ai chứ?" Cậu bạn nhớ lại một đoạn bình luận về Minh Xán mà cậu ta từng đọc trên diễn đàn, rồi trực tiếp đọc lại một cách lưu loát: "Học thần lừng danh của đại học B - Xán Thần, còn được mệnh danh là núi lửa di động, sự kết hợp giữa sự xinh đẹp và sự dữ dội, ngoại hình cực kỳ có tính mê hoặc, nhưng hễ lại gần là tặng ngay suất lò nướng thiêu đốt, bất kể là hot boy của ngành hay của khoa, nơi nào có Xán Thần đi qua, nơi đó cỏ cũng không mọc nổi."

Ngừng một chút, cậu bạn kết luận: "Anh Diệu, anh như này mà muốn theo đuổi lớp trưởng thì em thấy ảo lắm."

"Hot boy ngành hay khoa đều không được, vậy nếu tôi trở thành hot boy của trường thì sao?"

"... Suy nghĩ của anh thật độc đáo, hình như năm nay trường chúng ta chưa bầu chọn hot boy trường thì phải?"

"Vậy thì chắc chắn là tôi rồi." Cậu ta duỗi lưng, liếc nhìn cánh cửa phía sau lớp học nơi các bạn đang lần lượt bước ra: "Mấy ngày nay không có dịp nói chuyện với cậu ấy rồi, sao mà hẹn cậu ấy đi ăn một bữa lại khó thế nhỉ?"

Cậu bạn kia trợn mắt: "Anh nói lên lớp muốn ngồi cạnh cậu ấy, nhưng cuối cùng sáng nào cũng ngủ quên nên không kịp đến lớp tranh chỗ, anh nói sẽ chặn cậu ấy lại sau giờ học, nhưng cuối cùng lại nằm ì đó, để một mình em đối mặt với ngọn núi lửa kia... Em mà còn giúp anh nữa thì em là chó."

"Đừng mà người anh em." Cậu ta khoác vai cậu bạn kia, não bỗng nảy ra ý tưởng: "Tôi nhớ một giờ chiều nay có tiết đúng không? Trưa nay tôi sẽ không về ký túc xá nữa, sẽ ngồi chờ cậu ấy ở tòa nhà giảng đường."

"Dũng khí thật đáng khen." Cậu bạn vỗ vỗ cánh tay cậu ta, vẻ mặt đồng cảm: "Chúc anh thành công nhé người anh em."

-

Trên đường trong khuôn viên, những chiếc lá vàng của cây tiêu huyền rải đầy mặt đất, giẫm lên sẽ phát ra tiếng kêu giòn tan, khi có nhiều người đi qua lại tạo ra âm thanh rào rào như mưa nhỏ.

Con đường dẫn đến nhà ăn giờ này đặc biệt đông đúc, tiếng ồn ào vang vọng khắp nơi.

Tối qua Minh Xán ngủ không đủ giấc, bây giờ đầu óc cô cứ lơ mơ, vừa đi vừa như lạc vào cõi thần tiên.

Đúng lúc này, cô nghe thấy có ai đó lớn tiếng gọi ở phía sau: "Trì Tiêu! Giúp tớ mua một suất mì bò nhé, tớ có cuộc họp, không kịp rồi!"

Đầu óc hỗn loạn của Minh Xán như bị tia chớp xẹt qua.

Trì Tiêu? Ai là Trì Tiêu?

Cô quay đầu lại, thấy một chàng trai cao ráo dừng chân bên vệ đường, quay lại vẫy tay với ai đó phía sau rồi nói: "Cậu họp ở phòng nào?"

"Phòng 302 trong Đại hội, ngay bên cạnh văn phòng của cậu, cảm ơn nhé!"

"OK."

Chàng trai thu tay lại, sau đó quay người, bắt gặp ánh nhìn hơi ngạc nhiên của Minh Xán.

Anh ta nghiêng đầu, nhếch môi: "Bộ trưởng Minh?"

Nhìn thấy người quen, khí tức đang nghẹn trong lồng ngực Minh Xán tràn ra, mí mắt cô khẽ giật.

Chàng trai đó tên là Trần Dịch Kiêu, là chủ tịch Hội sinh viên của trường đại học B, cấp trên của Minh Xán, là sinh viên năm ba khoa Luật.

Tên của anh ta... nghe rất giống với cái tên Miểu Miểu nhắc đến tối qua.

Minh Xán đứng yên tại chỗ, nhìn Trần Dịch Kiêu thảnh thơi bước đến gần mình, ánh mắt cô vô thức mang theo chút dò xét, cẩn thận đánh giá anh ta từ đầu đến chân, rồi từ chân lên đầu một lượt.

Trần Dịch Kiêu có nước da trắng trẻo, dáng người cao gầy, trên sống mũi đeo một cặp kính mỏng gọng vàng, phía sau tròng kính là đôi mắt thanh tú hiền hòa, anh ta có dáng vẻ điển hình của một nam thần nhu mì trong khuôn viên trường.

Đối mặt với ánh nhìn không mấy thân thiện của Minh Xán, anh ta nhẹ nhàng hỏi: "Có chuyện gì sao?"

Minh Xán: "Không có gì, đàn anh đang định đi ăn cơm à?"

"Ừm, em muốn đi cùng không?" Trần Dịch Kiêu nói: "Anh rành nhà ăn ở khu Nam lắm, để anh mời các em."

Minh Xán lắc đầu: "Khu Nam đông lắm, bọn em định qua nhà ăn bên khu nông nghiệp, không làm phiền đàn anh đâu."

Cô từ chối rất thẳng thừng, Trần Dịch Kiêu gật đầu, không ép buộc.

Nhà ăn khu Nam nằm ngay phía trước, Trần Dịch Kiêu vừa định bước đi thì Minh Xán bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, đột ngột gọi anh ta lại rồi hỏi một câu không đầu không đuôi gì: "Đàn anh, hồi trước điểm toán cao cấp của anh thế nào?"

Trần Dịch Kiêu sững sờ, như thể nghe thấy một câu hỏi rất buồn cười vậy: "Khoa Luật không thi toán, sao tự nhiên em lại hỏi vậy?"

Minh Xán ngượng ngùng, hận bản thân nói năng không suy nghĩ: "Em... chỉ muốn tìm hiểu xem đề toán của các khoa khác khó cỡ nào thôi."

"Thế thì em hỏi nhầm người rồi." Trần Dịch Kiêu đáp: "Nói ra thật xấu hổ, hồi cấp ba toán chính là điểm yếu của anh, chọn học Luật cũng coi như thoát nạn thành công."

Vậy chia tay tại đây thôi.

Trên đường đến nhà ăn trong khu nông nghiệp, trình độ lạc vào cõi thần tiên của Minh Xán dần tăng lên, dù Hứa Gia Quân đã nói với cô mấy câu, cô vẫn chẳng nghe lọt tai. ( truyện trên app T Y T )

Có phải Trần Dịch Kiêu không nhỉ?

Phải thừa nhận rằng Trần Dịch Kiêu là chàng trai xuất sắc nhất mà Minh Xán từng gặp trong quãng đời đại học, anh ta có năng lực, nhã nhặn, có giáo dưỡng, ngoại hình cũng không tệ, Hội sinh viên vì có anh ta mà thu hút không ít mấy em gái mê muội, lối sống của anh ta cũng sạch sẽ, có dáng dấp của một trai đẹp nhưng lại không hề có thói xấu của trai đẹp, dù với ai thì anh ta cũng đều cư xử hòa nhã, lịch sự và vừa đủ.

Suốt hơn một năm làm việc cùng anh ta, Minh Xán vẫn luôn rất thưởng thức anh ta.

Hơn nữa, vừa nãy anh ta còn thừa nhận mình không giỏi toán...

"Xán Xán... Xán Xán!" Hứa Gia Quân nâng cao giọng: "Cậu đang nghĩ gì thế? Gặp đàn anh Trần xong hồn cậu bay đi đâu mất rồi à?"

Minh Xán bừng tỉnh: "Hả, có à?"

"Còn nói không à." Hứa Gia Quân liếc xéo cô một cái, có ẩn ý mà hỏi: "Còn nhớ buổi nói chuyện đêm trong ký túc xá kỳ trước, chúng ta bình chọn hot boy của trường, cậu đã bầu cho ai không?"

"Trần Dịch Kiêu." Minh Xán thản nhiên đáp: "Mấy ứng cử viên khác quá kém."

"Ừ, cũng đúng đi, nhưng đàn anh Trần đúng là toàn diện nhất." Nụ cười của Hứa Gia Quân trở nên trêu chọc: "Rất xứng đôi với cậu đấy."

Minh Xán quả thực thưởng thức Trần Dịch Kiêu, nhưng khi nghe đến hai chữ "xứng đôi", cô lập tức cảm thấy da đầu mình như bị kéo căng, một cơn bực bội không tên dâng lên trong lòng: "Tớ không có ý gì khác với anh ta cả."

Hứa Gia Quân nghĩ Minh Xán có tình ý với người ta nên cô ấy mới dám nói vậy, giờ nghe vậy thì lập tức đứng nghiêm chịu trận: "Thế thì tớ sẽ rút lại, xin lỗi cậu nhé."

"Chuyện cũng có lớn lao gì đâu chứ."

Miệng Minh Xán thì nói không sao cả, nhưng trong lòng thì hoàn toàn rối bời.

Cô không có ý kiến gì về Trần Dịch Kiêu, nhưng cô chẳng thể nào tưởng tượng nổi việc tương lai sẽ lập gia đình, sinh con đẻ cái với anh ta.

Nghe bạn bè trong Hội sinh viên từng kể, ba của Trần Dịch Kiêu là giám đốc pháp lý của một doanh nghiệp lớn, tài sản gia đình có lẽ vào khoảng chục triệu, tạm chạm ngưỡng xã hội thượng lưu, nhưng để liên hôn với gia đình hào môn như nhà họ Minh thì vẫn còn cách xa lắm.

Nếu không phải vì liên hôn, thì chẳng lẽ cô và Trần Dịch Kiêu sẽ vì tình yêu mà vượt qua rào cản gia đình để đến với nhau sao...

Sao có thể cơ chứ!

Minh Xán cảm thấy mình thật không nói nên lời với những suy đoán vừa rồi.

Trần Dịch Kiêu chỉ có tên hơi giống với cái tên Miểu Miểu nói, nhưng bản thân anh ta và Miểu Miểu chẳng hề giống nhau, khả năng anh ta là ba ruột của Miểu Miểu rất thấp.

Nghĩ tới đây, cuối cùng Minh Xán cũng bình tĩnh lại, gói gọn những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu rồi ném chúng đi đến trên chín tầng mây.

Giờ cô thật sự có chút hối hận vì đêm qua não bị đơ trong chốc lát, hỏi Miểu Miểu về tên của ba cậu bé.

Mặc dù cô vẫn không muốn dính dáng gì tới người đàn ông này, nhưng cô vẫn có một sự tò mò cơ bản —— một nửa gen của đứa trẻ là từ người ba, cô không thể hoàn toàn không thắc mắc ba của cậu bé là người như thế nào.

Sự tò mò này, cộng thêm việc cô đã biết được cái tên mơ hồ của ba Miểu Miểu mà vẫn chưa xác định rõ người đó là ai, khiến cô không khỏi nghĩ ngợi lung tung.

Vẫn là do còn quá non trẻ.

Minh Xán thở dài một hơi, không muốn nghĩ thêm về chuyện này nữa.

Sau bữa trưa, Minh Xán và Hứa Gia Quân vào thư viện, tìm một chiếc ghế sô pha dựa lưng chợp mắt một lát.

Minh Xán ngủ khá sâu, tỉnh dậy cảm thấy tinh thần phấn chấn hơn nhiều.

Một giờ có tiết học, các cô rời thư viện dưới ánh nắng gay gắt của buổi trưa.

Phía xa, tòa nhà giảng đường như được bao phủ trong ánh sáng chói lòa, sáng đến mức khiến người ta không thể mở mắt.

Tầng một của tòa nhà giảng đường có một quán cà phê, Hứa Gia Quân dừng lại mua cà phê, còn Minh Xán đi trước lên lầu để chiếm chỗ ngồi.

Tòa nhà giảng đường này mới được xây dựng trong hai năm gần đây, tràn ngập ánh sáng, phía nam có một bức tường kính lớn, bên trong chẳng khác gì bên ngoài, nắng rọi khắp nơi.

Minh Xán rẽ khỏi cầu thang, ánh sáng phản chiếu từ tòa nhà đối diện chiếu thẳng vào, sắc bén và rực rỡ đâm thẳng vào mắt.

Cô híp mắt lại, vừa đi được vài bước, cô bất ngờ nghe thấy có người gọi mình từ bên cạnh: "Lớp trưởng."

Phía trước là khu tự học, Minh Xán lấy tay che mắt nhìn qua.

Chỉ thấy một chàng trai mặc áo hoodie xám đứng dậy bước tới, cậu ta rất cao, chiếc ba lô đeo hờ hững trên một bên vai, toát lên vẻ lười biếng.

Cậu ta từ bóng tối bước ra, tiến về phía Minh Xán. Ánh sáng chói chang bất ngờ chiếu thẳng vào mắt, khiến cậu ta hơi nhíu mày, quay đầu sang một bên, lúc này, gương mặt nghiêng của cậu ta hiện rõ dưới ánh đèn, sống mũi cao thẳng và góc cạnh, đường nét khuôn mặt vô cùng sắc sảo.

Trong khoảnh khắc đó, Minh Xán như nhìn thấu qua cậu ta và thấy được ai đó, cô mở to mắt đầy khó tin.

Quá giống.

Góc nghiêng của cậu ta... quá giống với góc nghiêng của Miểu Miểu.

Đặc biệt là ở sống mũi.

"Cậu là..." Minh Xán mấp máy môi, gọi tên người trước mặt: "Trì Diệu?"

Chết tiệt.

Cái tên này nghe cũng giống nữa chứ!

Minh Xán vô thức lùi lại một bước, dựa vào bức tường phía sau, ngón tay cào nhẹ vào khe gạch, ánh mắt dán chặt vào người trước mặt, không dám rời.

Trì Diệu dần dần quen với ánh sáng trong đây, tò mò hỏi cô: "Cậu bị sao vậy?"

Trông cứ như thấy ma ấy.

Mặt chính diện của cậu ta cũng không tệ, lông mày rậm, đôi mắt sâu, đường nét rõ ràng, vẻ đẹp rất nổi bật, nhưng khi nhìn thẳng thì lại không giống Miểu Miểu lắm, ngũ quan của Miểu Miểu tinh tế hơn chút.

Minh Xán không trả lời, cô tự mình vòng ra bên cạnh, lại quan sát cậu ta thêm một lúc nữa.

Chỉ là góc nghiêng này thôi.

Thật sự có vài phần giống.

"Làm gì vậy?" Trì Diệu xoa xoa tai: "Dù có đẹp trai đến cỡ nào thì cũng không cần xoay tới xoay lui để ngắm đâu, cậu làm tôi hơi ngại rồi đấy."

Minh Xán:…

Thật sự không nhìn ra cậu có chút ngại nào cả.

Cô nhắm mắt lại, vẻ mặt như vừa bị thương nặng ở mắt, phải mất vài giây mới mở ra, lạnh lùng nói: "Cậu tìm tôi có việc gì à?"

"Ừm." Trì Diệu nở nụ cười: "Muốn hỏi cậu cuối tuần có rảnh không, tôi..."

"Không rảnh."

"..." Còn chưa kịp nói xong đã bị từ chối thẳng thừng, Trì Diệu có hơi buồn, nhưng may mà da mặt cậu ta đủ dày: "Lớp trưởng, dù sao thì chúng ta cũng là bạn cùng lớp, cậu là cán bộ lớp không thể không quan tâm tôi được, giờ tôi chẳng cảm nhận được chút tình thân ái nào từ cậu cả..."

"Điểm thi xác suất hôm qua cậu thi được bao nhiêu?" Minh Xán lười nghe cậu ta lải nhải, tự mình hỏi.

Trì Diệu: "À cái đó hả, hôm thi tôi ngủ quên nên không đi thi."

Minh Xán nhíu mày, cảm thấy thật nực cười.

Trì Diệu bình thản nói: "Thi giữa kỳ chỉ tính vào điểm thường, chẳng quan trọng lắm. Với lại, dù có đi thi thì tôi cũng chẳng qua nổi, tốn công vô ích, nằm ngủ còn hơn."

Giọng điệu của cậu ta còn rất đắc ý, giống hệt dáng vẻ của một công tử nhà giàu không học vấn không nghề nghiệp sống được ngày nào hay ngày đó.

Ánh mắt Minh Xán lướt qua chiếc áo khoác hàng hiệu giá không dưới năm con số mà Trì Diệu đang mặc. 

Là lớp trưởng, cô khá rõ về lai lịch của Trì Diệu.

Cậu ta đúng chuẩn là con nhà giàu, thời trung học học ở nước ngoài, sau đó thi vào đại học B với tư cách du học sinh, dễ hơn kỳ thi đại học rất nhiều.

Từ khi vào trường, Minh Xán chưa từng thấy cậu ta học hành nghiêm túc bất kỳ môn nào, cậu ta suốt ngày chỉ có ngủ và chơi, thành tích thì tệ đến nỗi không dám nhìn. Trong ngôi trường đi đến đâu cũng gặp học sinh giỏi này, phong cách của cậu ta đúng là một mình một cờ, một học sinh dốt rất hiếm gặp.

Không có so sánh thì không có tổn thương, giờ phút này Minh Xán bỗng nhiên thấy đàn anh Trần Dịch Kiêu trở nên thuận mắt hơn hẳn.

"Cậu cũng thú vị thật ấy nhỉ." Minh Xán không chút nể nang châm chọc: "Tốn công thi vào đại học B chỉ để làm phong phú hệ sinh vật của trường? Thể hiện sự đa dạng về gen trong môi trường học thuật đơn điệu?"

Miệng lưỡi của Minh Xán nổi tiếng sắc bén, giỏi nhất là mỉa mai châm biếm.

Trì Diệu theo đuổi cô từ năm nhất đến giờ, đã lĩnh giáo không biết bao nhiêu lần, da mặt càng ngày càng dày, dần dần cũng chẳng còn ngạc nhiên nữa.

Nhưng hôm nay, cậu ta bị châm biếm đến ngẩn người, suýt nữa không theo kịp suy nghĩ của cô ——

Sao tự nhiên lại nhảy sang chuyện gen rồi?

Một sự châm biếm xuyên thấu lớp ngoài, đi sâu vào cấu trúc nhiễm sắc thể?

Lúc này, bạn cùng phòng kiêm anh em chí cốt của Trì Diệu là Hàn Nhất Hồng xuất hiện từ bên cạnh, rõ ràng là cậu ta đã nghe được cuộc đối thoại của hai người, cho nên không nhịn được muốn vọt ra cứu vớt anh em.

"Lớp trưởng, thật ra não của anh Diệu vẫn dùng được mà." Hàn Nhất Hồng vừa nói vừa âu yếm xoa đầu Trì Diệu, không biết khen gì đành khen đại: "Cậu nhìn tạo hình cái gáy của anh ấy đi, phải là gen tốt lắm mới sinh ra được cái gáy đẹp như thế này đấy."

Trì Diệu bị xoa đến mức lẩm bẩm: "Sao tôi có cảm giác cậu đang vuốt ve chó thế nhỉ?"

Minh Xán lạnh lùng nhìn: "Tôi không thấy gen của cậu ta có chỗ nào tốt cả."

"Thật sự tốt mà, lớp trưởng, cậu không biết đâu, nhà anh Diệu có truyền thống gen học thần đấy, anh ấy có một người anh họ học bên đại học A sát vách, người đó chính là..."

"Thôi đủ rồi." Trì Diệu ngắt lời Hàn Nhất Hồng, như thể không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, tay khoác lên vai Hàn Nhất Hồng kéo cậu ta đi xa: "Đừng chứng minh nữa, mau đưa tôi xem bản thảo phát biểu nhóm của cậu trước buổi học lát nữa đi."

Cuộc đối thoại kết thúc một cách cứng nhắc như vậy.

Hai chàng trai khoác vai nhau rời đi, chỉ còn Minh Xán đứng lại một mình.

Cô nhìn chằm chằm vào cái gáy có gen ưu tú của Trì Diệu, trong lòng bỗng nổi lên ý định muốn đập vỡ ra xem bên trong đó chứa mặt hàng gì.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play