Con Trai Của Tôi Không Thể Nào Thi 2 Điểm Được

CHƯƠNG 2: HỆ THỐNG


2 ngày


Một tờ đề thi toán cỡ giấy A3 trải rộng trước mặt Minh Xán, ở góc trên bên phải rõ ràng có con số được viết bằng bút đỏ.

Một con số đơn vị tàn nhẫn, dữ tợn.

Minh Xán cầm tờ giấy thi, đôi hàng lông mi dài nhanh chóng rung rinh, khó mà tin nổi: "Cái... cái này có phải bị nhầm ở đâu không?"

Cô giáo Lâm đưa cho cô một tách trà nóng: "Cô đừng lo lắng, Miểu Miểu mới nhập học được năm ngày, chưa thích nghi với phương pháp học mới, thi không đạt kết quả như mong đợi cũng là điều bình thường thôi."

Thật vậy sao?

Bình thường sao?

Minh Xán đọc nhanh qua tờ bài thi ——

1+2 = (0), năm hạt ngọc cho đi một hạt vẫn còn (51) hạt, ngày hôm qua là thứ Tư, vậy hôm nay là thứ (Hai)... Thằng bé này nghỉ học giữa chừng sao? Trả lời thế này mà là bình thường thật à?

Bình tĩnh, bình tĩnh.

Minh Xán cố gắng kìm nén cảm xúc, khi mở lời lần nữa, giọng cô vẫn mang theo chút bàng hoàng: "Cô giáo, dạo gần đây Miểu Miểu học hành trên lớp thế nào?"

Cô giáo Lâm đáp: "Tôi cũng đang định nói với cô về chuyện này đây. Trên lớp, Miểu Miểu rất ngoan, không có hành động nghịch ngợm gì cả, chỉ có điều, cậu bé dường như rất dễ mất tập trung, có lúc đang học mà mắt cậu bé cứ đờ đẫn, không biết đang nhìn chằm chằm thứ gì, miệng thì cứ lẩm bẩm gì đó nữa."

Cô ấy ngừng lại một chút, thấy sắc mặt Minh Xán tái đi, cô giáo Lâm vội vàng nói: "Trẻ con thường có trí tưởng tượng phong phú, cảm thấy việc học nhàm chán nên chìm đắm trong thế giới của riêng mình, đây không phải là vấn đề lớn, theo thời gian và độ tuổi, tình trạng này sẽ dần cải thiện, chúng tôi cũng sẽ cố gắng tăng cường tính thú vị trong giảng dạy để các em thêm yêu thích việc học."

Đối diện với người phụ huynh xuất thân danh giá như Minh Xán, cô giáo Lâm nói chuyện vô cùng thận trọng, cho dù Minh Miểu thực sự có vấn đề về trí não, cô ấy cũng sẽ không nói thẳng ra.

Trường tiểu học Sao Mai theo chương trình tiểu học quốc tế, ở các khối lớp nhỏ đề cao phương pháp giáo dục vui vẻ, không quá đặt nặng vấn đề thành tích. Hôm nay, cô giáo Lâm gặp Minh Xán chủ yếu để nói về việc xây dựng sức khỏe tâm lý cho trẻ, còn dặn dò cô tuyệt đối đừng gây áp lực cho Minh Miểu chỉ vì kết quả thi không tốt.

Đúng 3 giờ chiều, chuông tan học lớp 1 vang lên.

Sau khi nói chuyện xong với cô giáo, Minh Xán bước ra khỏi tòa nhà dạy học. Ánh nắng tháng mười một mỏng manh chiếu lên người, gió thu mát mẻ thổi qua, nhưng cô lại toát mồ hôi đầm đìa.

Con số "2 điểm" chói mắt và lời dặn dò về "giáo dục vui vẻ" của cô giáo cứ liên tục hiện lên trong đầu cô, chúng kéo qua kéo lại như đấu tranh lẫn nhau, khiến đầu Minh Xán đau như búa bổ, theo phản xạ, cô thầm niệm câu: "Nếu cuộc sống bắt ép tôi…"

"Mẹ… chị ơi!" Một giọng trẻ thơ non nớt vang lên từ phía sau, Minh Xán quay đầu lại, sau đó nhìn thấy một quả tên lửa nhỏ từ hàng lớp 1A1 đang tan học lao ra, chuẩn xác đâm thẳng vào lòng cô.

Mấy ngày trước Minh Xán không rảnh rỗi nên đều là Minh Xu hoặc dì giúp việc đến đón Miểu Miểu tan học, hôm nay hiếm lắm mẹ mới tới đón cậu bé, Miểu Miểu hớn hở vô cùng, suýt nữa quên mất không được gọi Minh Xán là "mẹ" ở nơi công cộng.

Bây giờ mẹ chỉ mới mười chín tuổi, một cô gái ở độ tuổi này mà đã có đứa con năm tuổi thì quả là điều rất kỳ lạ.

Chỉ cần nhìn thấy Miểu Miểu, cảm giác khó chịu trong lòng Minh Xán đã vơi đi một nửa.

Đứa trẻ này có đôi mắt to tròn như trái nho, môi đỏ răng trắng, mỗi khi cười lên là má hiện lên lúm đồng tiền nhỏ, đáng yêu cực kỳ, cho dù là ai thì khi nhìn vào trái tim cũng phải tan chảy thành nước.

Minh Xán nắm tay Minh Miểu, chào tạm biệt các thầy cô và bạn bè.

Ánh mặt trời chiếu rực rỡ, hai khuôn mặt một lớn một nhỏ đều sáng ngời dưới nắng, những đường nét trên gương mặt giống hệt nhau, vô cùng đẹp đẽ và tinh tế, thu hút sự chú ý của mọi người.

Cô giáo dẫn đầu đứng nhìn hai người rất lâu, không khỏi thốt lên cảm thán: Gen nhà họ Minh thật mạnh, ngay cả người không phải ruột thịt trực hệ cũng có thể giống nhau đến vậy.

Hôm nay mới thi môn toán, nhưng đến thứ hai tuần sau mới phát bài thi, vì vậy Minh Miểu vẫn chưa biết mình đã đạt được kết quả rợn người đến thế nào.

Minh Xán cũng không có ý định nói cho cậu bé biết, cô quyết định nghe theo lời cô giáo Lâm, tập trung vào sức khỏe tinh thần của con hơn, cô tin tưởng vào chỉ số thông minh của con trai mình, cậu bé không thể nào không học được toán, nhất định là do mấy nguyên nhân linh tinh như tâm trạng không tốt, hoặc vì cãi nhau với bạn trước khi thi nên mới dẫn đến kết quả kém.

Trong trường, diện tích xanh rộng lớn và tràn đầy sức sống, Minh Miểu vừa đi vừa nhìn chằm chằm vào con chim ác là trên cây hòe, đột nhiên cậu bé kéo tay áo Minh Xán, nói với cô: "Mẹ ơi, con ác là đó đang rất lo lắng, mấy ngày rồi nó không đi ị được."

"..." Minh Xán không biết phải nói gì, hiện tại cô cũng đang rất lo lắng, chỉ biết khen ngợi: "Miểu Miểu có trí tưởng tượng phong phú quá đi."

Minh Miểu chớp chớp mắt, cậu bé muốn nói rằng đây không phải tưởng tượng, nhưng cảm nhận được mẹ không mấy hứng thú với tình trạng khốn khổ của con chim ác là, nên cậu bé không nói tiếp nữa.

"Mẹ ơi." Minh Miểu ngước đầu lên hỏi: "Mẹ không vui sao ạ?"

Người ta thường nói mẹ con tâm ý tương thông, Minh Miểu từ một không gian khác đã đồng hành cùng Minh Xán sớm tối, cho nên rất nhạy cảm với cảm xúc của cô, huống chi so với người mẹ ngoài ba mươi, người mẹ mười chín tuổi như cô chẳng khác gì một đứa trẻ, mọi cảm xúc đều không thể giấu giếm được.

Tim Minh Xán đập lỡ một nhịp, không ngờ Minh Miểu lại tinh mắt đến vậy.

"Mẹ đâu có không vui đâu." Minh Xán nhân cơ hội kéo chủ đề về phía Minh Miểu, thăm dò tâm lý của cậu bé: "Còn Miểu Miểu thì sao? Mấy ngày nay con học ở trường có vui không?"

"Vui lắm ạ!" Minh Miểu nhảy cẫng lên: "Trường học chơi rất vui, có rất nhiều động vật nhỏ!"

Minh Miểu rất thích động vật nhỏ, theo lời cậu bé nói, ở tương lai, cậu bé có nuôi một chú chó tên "Tiểu Nhị", còn cùng mẹ chăm sóc rất nhiều mèo hoang, chim hoang trong khu phố.

Minh Xán vốn còn tưởng rằng khi cậu bé xuyên đến thời không xa lạ này, lại chuyển vào một ngôi trường xa lạ, bạn bè trước kia đều không ở bên cạnh cậu bé thì tâm trạng nhất định sẽ bị ảnh hưởng.

Minh Xán tiếp tục hỏi: "Thế con có hòa đồng với các bạn cùng lớp không?"

Minh Miểu nghĩ ngợi một lát rồi đáp: "Khá tốt ạ."

"Vậy sao." Minh Xán cúi người, khẽ vuốt nhẹ mũi cậu bé: "Đừng có lừa mẹ đấy nhé."

Vừa nãy khi Miểu Miểu tạm biệt cô giáo và các bạn học, Minh Xán đã quan sát kỹ càng, cô nhận thấy chỉ có vài bạn nhỏ xuất phát vì phép lịch sự mà vẫy tay chào tạm biệt Miểu Miểu, chứ nhìn qua không có một bạn nhỏ nào là thật sự có quan hệ tốt với Miểu Miểu cả.

"Con không có lừa mẹ đâu." Giọng Minh Miểu nhỏ dần. Thật ra, cậu bé vẫn chưa kết thân được với bạn nào, một học sinh chuyển trường muốn hòa nhập vào một tập thể lớp đã ổn định là điều không hề dễ dàng, nhưng ngay lập tức, cậu bé nhớ ra điều gì đó, giọng lại tràn đầy tự tin: "Cuối tuần sau là sinh nhật của Triệu Tử Hạo, cậu ấy có mời con đến nhà cậu ấy chơi, cậu ấy còn nói nếu con có thể chữa khỏi bệnh cho chó nhà cậu ấy thì cậu ấy sẽ làm bạn thân với con nữa."

Cái quỷ gì thế.

Minh Xán không hiểu nổi sao con trai mình lại tự nhiên làm bác sĩ thú y từ bao giờ.

Còn về Triệu Tử Hạo kia, một đứa trẻ nhỏ tuổi nhưng lại mang vẻ ưu việt như người đứng đầu, khiến Minh Xán nghe mà trong lòng cảm thấy không thoải mái, từ trước đến nay cô luôn tự cao tự đại, con trai cô kết bạn sao có thể dựa vào sự bố thí của người khác?

Tuy nhiên, thế giới của trẻ con rất đơn giản, cô không nên lấy quy tắc của thế giới người lớn để áp đặt suy nghĩ của chúng thì vẫn tốt hơn.

Cũng không đúng, cô thì tính là người lớn kiểu gì chứ?

Cô! Mới! Có! Mười! Chín! Tuổi! Thôi!

Với một sinh viên đại học ở tuổi cô, việc thực tập hay bước vào xã hội vẫn còn xa vời, hằng ngày ngoài việc học ra thì chỉ còn là vui chơi, điều duy nhất cần lo lắng là đừng để thi cuối kỳ bị trượt, gặp phải người thiếu động lực một chút, cuộc sống thậm chí còn đơn giản như loài trùng giày vậy.

Dám hỏi trên hành tinh này ngoài cô ra, còn sinh viên đại học nào phải sứt đầu mẻ trán vì con mình thi toán được 2 điểm không!

Nghĩ đến đây, Minh Xán không thể giữ được bình tĩnh nữa.

Trong khoảng thời gian từ sau khi nhặt được Minh Miểu này, thỉnh thoảng cô lại mất kiểm soát một lúc như vậy, nhưng rồi nhờ vào ý chí mạnh mẽ, cô nhanh chóng đấu tranh với bản thân rồi điều chỉnh lại tinh thần của mình. Thời gian dần trôi qua, tần suất cô mất kiểm soát dần giảm xuống, tuy nhiên, cuộc sống luôn biết cách đánh úp bạn vào lúc bạn nghĩ rằng mọi thứ đang tốt lên, hôm nay Minh Xán thực sự bị đả kích rồi, khó mà phục hồi ngay được.

Hai mẹ con nắm tay nhau rời khỏi trường.

Căn hộ của họ chỉ cách trường Tiểu học Sao Mai có mười phút đi bộ, Minh Xán nắm tay Minh Miểu đi về nhà, vừa đi vừa quan sát hành vi cử chỉ của cậu bé, nhìn thế nào cũng không thấy giống kiểu tâm trạng bị áp lực đến mức ảnh hưởng đến thành tích học tập.

Về đến nhà, Minh Miểu lập tức vội vàng chạy ào vào phòng đồ chơi để lắp ghép Lego.

Minh Xán pha cho cậu bé một cốc nước ép trái cây, sau đó cầm laptop ngồi xuống quầy bar trong phòng khách, vừa học bài vừa trông con.

Trên máy tính đang phát bài giảng về kỹ thuật tài chính, trong đó có vài bài toán nghiên cứu về biến động thị trường tài chính cần kiến thức phân tích toán học để giải, lúc này Minh Xán chẳng tập trung lắm, chỉ cầm bút tính toán qua loa trên giấy, mười phút sau, cô làm xong bốn bài toán một cách qua loa.

Cuối cùng kiểm tra lại.

Tất cả đều đúng.

Cô chống tay lên trán, nghĩ thầm những bài toán khó như vậy mà cô vừa làm một cách hời hợt tùy tiện đều có thể đúng một trăm phần trăm, bộ gen xuất sắc như thế này chẳng lẽ không truyền lại cho Minh Miểu một chút nào sao?

Nghĩ đến đây, Minh Xán từ trên ghế cao nhảy xuống, đi vào phòng làm việc, tìm được một tờ bài kiểm tra toán dành cho thiếu nhi đầy màu sắc, có vẽ hình các nhân vật hoạt hình dễ thương, rồi mang ra phòng khách, gọi Minh Miểu lại làm thử.

Minh Miểu ngơ ngác hoang mang nói: "Mẹ ơi, cô giáo không có giao bài tập này."

"Mẹ biết." Minh Xán nhẹ nhàng xoa đầu cậu bé: "Nhưng những bài này rất thú vị, con có muốn thử làm không?"

Minh Miểu cũng không hề phản đối việc làm bài, cầm bút gật đầu.

Sau đó, cậu bé giống như một bức tượng, đứng im không nhúc nhích, khẽ nói: "Mẹ ơi, mẹ đứng bên cạnh con làm con không làm được…"

Minh Xán lập tức rời đi, vào phòng làm việc đọc sách được khoảng mười phút. Khi bước ra, Minh Miểu đã làm xong bài kiểm tra, quay lại phòng đồ chơi để tiếp tục lắp ghép lâu đài.

Cậu bé đang rất vui vẻ, vừa chơi vừa nghêu ngao hát, điều này chứng tỏ lúc làm bài cậu bé không gặp áp lực gì, có thể thể hiện năng lực một cách chân thực nhất.

Minh Xán cầm bài kiểm tra của Minh Miểu lên.

Chỉ nhìn qua một cái, cô lập tức đưa tay bóp mạnh huyệt nhân trung.

Câu đầu tiên: Tìm quy luật và điền số. 

1, 2, (3), 4, 5, 6, (3), 8, 9, (3)…

Câu thứ hai: Điền ">, < hoặc =" vào trong ngoặc. 

2 + 3 (>=<) 7 - 4

4 - 1 ( ^ = ^ ) 6 - 3

Minh Xán ngồi phịch xuống ghế sô pha. Đúng lúc đó, dì Trương bảo mẫu đi chợ về, thấy sắc mặt cô không tốt liền lo lắng hỏi: "Cháu làm sao vậy? Nhìn mặt cháu không ổn lắm."

Minh Xán chưa kịp trả lời, Minh Miểu đang vùi đầu vào lắp ghép lâu đài đột nhiên dẫm lên đôi dép hình khủng long nhỏ của mình rồi nhanh chóng chạy đến bên Minh Xán: "Chị ơi, chị làm sao thế?"

Cậu bé rất tinh ý, biết rằng khi có dì Trương ở nhà thì không thể gọi cô là mẹ.

May mắn là dì Trương làm cơm chiều xong sẽ rời đi ngay, không ở lại qua đêm. Vào buổi tối, Minh Miểu muốn gọi mẹ bao nhiêu lần cũng được.

"Chị… không sao." Minh Xán vừa mới còn trong trạng thái như bị tắc mạch máu, không hiểu sao tương lai của mình lại có thể sinh ra một đứa trẻ điền mặt cười vào trong bài toán, vậy mà chỉ trong một giây này, khi nhìn đứa con trai dễ thương như thế, biết quan tâm như thế, hơn nữa hoàn toàn không nhận thức được sự nghiêm trọng của vấn đề, cô thật sự không còn chút sức lực nào để trách mắng cậu bé, thậm chí trong đầu cô còn tự nhiên tìm lý do biện minh cho cậu bé.

Không làm được đề toán cũng đâu phải lỗi của cậu bé! Cậu bé vẫn còn nhỏ, mọi thứ chỉ mới bắt đầu thôi mà.

Cho dù sau này cậu bé có thực sự là một học sinh dở, vậy có muốn trách thì cũng chỉ có thể trách ba mẹ của cậu bé không cho cậu bé được cái đầu tốt chứ!

Nghĩ đến đây, Minh Xán đột nhiên nhận ra rằng, con cái không phải chỉ dựa vào một mình cô là có thể sinh ra được.

Cô từ nhỏ đến lớn luôn là học sinh xuất sắc, gen tuyệt đối ưu tú, vậy thì vấn đề nằm ở đâu được nhỉ?

Minh Xán cảm thấy đầu mình càng đau hơn.

Cô đứng dậy khỏi ghế sô pha, đuổi Miểu Miểu tự đi chơi rồi cùng dì Trương đi vào phòng bếp, làm vài việc lặt vặt để chuyển hướng sự chú ý.

Cố gắng chịu đựng đến khi ăn xong bữa tối, trời bắt đầu tối dần, sau khi dì Trương rời đi, trong nhà bỗng trở nên yên tĩnh hơn nhiều.

Minh Miểu chạy ra ban công, cầm chiếc kính lúp lên để quan sát cây trồng trong chậu.

Minh Xán ngồi trong phòng khách, cố gắng điều chỉnh lại tâm trạng.

Không biết đã bao lâu, nhưng cuối cùng cô cũng thất bại trong việc tự điều trị cho bản thân, bởi trong đầu cô giờ chỉ toàn hình ảnh của người mà cô từng muốn tránh xa, cũng chính là cái kẻ đã cung cấp nhiễm sắc thể Y kia.

Minh Xán vô thức liếc nhìn ra ban công.

Màn đêm đã nuốt chửng tia nắng cuối cùng, phía đông, những ngôi sao bắt đầu lấp lánh.

Minh Miểu đứng trước một chậu cây lá dong, đôi mắt trống rỗng nhìn thẳng về phía trước, môi khẽ động vài lần nhưng không phát ra tiếng.

Trong thế giới ý thức của cậu bé, cậu bé đang trò chuyện với ai đó: "… Đối tượng phiên dịch tiếp theo, cháu có thể chọn mẹ được không?"

Rất nhanh, trong đầu cậu bé vang lên một giọng nói trung tính dịu dàng: "Được, chỉ số năng lực của ký chủ đã đạt yêu cầu, thể lực cũng đầy đủ, hơn nữa ký chủ cũng có hiểu biết nhất định về đối tượng phiên dịch, chức năng phiên dịch của cô Minh Xán đã được mở cho cậu."

"Thêm vào đó, tôi xin tốt bụng nhắc nhở ký chủ, thế giới loài người rất phức tạp, không đơn giản như việc nghiên cứu về loài chim ác trên sân trường mà cậu đã làm những ngày qua, mỗi ngày chúng chỉ biết ăn, ị và kêu lên những âm thanh vô nghĩa, nghe hiểu những gì cô Minh Xán nói có thể sẽ mang lại không ít rắc rối cho cuộc sống của cậu."

Minh Miểu nghiêm túc gật đầu: "Cháu muốn nghe hiểu mẹ nói gì, cháu sẽ cố gắng!"

Sau khi xuyên không đến thế giới này, trong đầu Minh Miểu bỗng nhiên xuất hiện một hệ thống tự xưng là "Hệ thống Bồi dưỡng Siêu năng lực".

Hệ thống nói số hiệu của nó là 233, mục đích là giúp ký chủ trở thành một siêu năng lực gia mạnh mẽ.

Minh Miểu cảm thấy rất thích thú, hơn nữa cậu bé đã dùng một số điểm tích lũy để đổi lấy năng lực mà mình mong muốn nhất.

Năng lực mà cậu bé yêu cầu hệ thống trao cho là: "Cháu muốn nghe hiểu tiếng chó."

Hệ thống:…

Năng lực này đối với hệ thống mà nói có phần quá yếu, không có lợi cho việc hoàn thành chỉ tiêu KPI bồi dưỡng người siêu năng lực của nó. Vì vậy, hệ thống đã thiện ý nâng cấp năng lực "nghe hiểu tiếng chó" mà Minh Miểu yêu cầu thành "nghe hiểu tất cả ngôn ngữ trên thế giới", còn gọi là "Siêu năng lực phiên dịch".

Năng lực này vượt qua cả ngôn ngữ, có thể thông qua phân tích ánh mắt, biểu cảm vi mô, sóng não và các chỉ số khác để thực sự hiểu được ý nghĩa mà một cá thể muốn truyền đạt.

Trong đầu Minh Miểu phát ra một tiếng "tách", như thể một công tắc vừa được bật lên.

Một lúc sau, cậu bé nghe thấy tiếng bước chân từ xa đến gần.

Minh Xán bước tới bên cậu bé, vỗ nhẹ vai cậu bé rồi nói: "Ở ngoài lâu thế có lạnh không? Có muốn uống sữa nóng không?"

Minh Miểu ngẩng đầu nhìn Minh Xán.

Trong khoảnh khắc đó, cậu bé nghe thấy hai câu nói vang lên trong tai. Một câu rất rõ ràng, chính là những lời Minh Xán nói ra, còn câu kia lại khá mơ hồ, bởi vì Minh Miểu vừa bắt đầu phiên dịch ngôn ngữ của Minh Xán, nên cậu bé vẫn còn lạ lẫm, tốc độ cũng chậm, giống như một thiết bị phiên dịch cùng lúc chưa đủ chính xác.

"Miểu à, nhanh chóng quay về nói chuyện với người mẹ già tội nghiệp của con đi!"

Minh Miểu sững sờ.

Gần đây cậu bé vừa học được một từ mới trên mạng - Tsundere - dùng để miêu tả kiểu người nói một đằng nhưng nghĩ một nẻo, trong lòng muốn gì nhưng lại không chịu bày tỏ ra ngoài. Không ngờ mẹ cậu bé thế mà cũng là người như vậy, đến cả việc muốn nói chuyện với đứa con trai cưng thân thiết nhất của mình mà cũng phải tìm đủ lý do vòng vo.

Trên bàn trà trong phòng khách, ly sữa nóng đã được hâm sẵn, nhiệt độ vừa phải.

Minh Miểu nâng ly sữa ấm trong tay, cái miệng nhỏ nhấp từng ngụm nhỏ.

Minh Xán cũng tự chuẩn bị cho mình một ly.

Cô uống một hơi hết nửa ly, liếm môi, hiếm khi chủ động hỏi thăm Minh Miểu về người ba hời kia của cậu bé: "Miểu Miểu, con có biết ba con là ai không?"

Minh Miểu cảm thấy câu hỏi này thật kỳ lạ: "Dĩ nhiên là biết rồi ạ."

Cậu bé biết.

Điều đó có nghĩa là, cậu bé không phải do Minh Xán sinh ra bằng phương pháp thụ tinh nhân tạo, ít nhất cậu bé đã gặp người đàn ông đó và cũng biết người đó là ai.

Minh Xán có chút mất mát.

Hóa ra người đàn ông đó thực sự tồn tại ở tương lai, không phải chỉ là một mẫu tinh trùng đơn giản trong ngân hàng tinh trùng.

Nghĩ đến việc cô và người đàn ông đó khả năng cao đã ly hôn trong tương lai, Minh Xán thấy xót xa xoa xoa má con trai.

Cậu bé có thể lớn lên khỏe mạnh như vậy, tính cách lại ngoan ngoãn, hiểu chuyện, thực sự là quá kiên cường rồi.

Chỉ là... chỉ số thông minh này...

Minh Xán lại đau đầu.

Cô xoa trán, cố giữ bình tĩnh hỏi Minh Miểu: "Ba con... là người như thế nào?"

Ngôn ngữ do siêu năng lực phiên dịch đồng thời vang lên trong đầu Minh Miểu, đôi mắt tròn xoe đen lúng lính của cậu bé dần mở to, cậu bé bất giác co rụt cổ lại xoa lỗ tai, có hơi không tiêu hóa được lửa giận đang tiềm tàng dưới khuôn mặt bình tĩnh của mẹ mình.

“Con hãy nói thật đi, ba con có phải là một tên thiểu năng trí tuệ hay không? Chắc chắn anh ta là một tên thiểu năng trí tuệ rồi! Tức chết mất thôi!!!”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play