Tối thứ hai, Tần tiên sinh gửi tới một tin nhắn, hẹn thứ tư cùng nhau ăn một bữa cơm.

Địa điểm là một quán gần chỗ làm việc của Đồng Bối Bối, vì để anh có thể tiện đi lại.

Nhưng đáng tiếc là các ngày làm việc trong tuần, đường ở nội thành rất khó đi lại. Tần tiên sinh dù có cẩn thận đến mấy cũng sẽ có sơ sót. Hắn không biết nhà hàng mình hẹn trước không ở gần trạm tàu điện ngầm nên đi tàu điện không phương tiện, mà đường bộ thì lại đang tắc trên rất nhiều tuyến đường.

Đồng Bối Bối tính toán thời gian, biết bây giờ về nhà thay quần áo sẽ không kịp nên anh định tan tầm rồi thì đến điểm hẹn luôn. Đến lúc đó anh sẽ dùng xe đạp công cộng, vừa bảo vệ môi trường, vừa không sợ gặp tắc đường.

Vì thế, đến thứ tư, Đồng Bối Bối cố ý ăn mặc chỉn chu, tóc cũng được xử lý gọn gàng. 

Vừa đến đơn vị, cả văn phòng ai cũng sững sờ.

Trước đây chưa ai từng thấy Đồng Bối Bối chăm chút bản thân như vậy. Bình thường đều là sơ-mi trắng và sơ-mi trắng. Cho dù gương mặt có xuất sắc bao nhiêu thì cũng bị lu mờ trong biển người. Hôm nay vừa trang điểm một chút thôi mà má ơi tuấn tú biết bao nhiêu.

Chị Lý có quan hệ không tệ với Đồng Bối Bối, thấy anh cũng trêu cợt nói: “Trước đó chị giới thiệu cháu gái cho em, em nói không muốn. Hiện giờ nhìn em, thấy thiệt thòi quá.”

Đồng Bối Bối cười nói: "Nếu là xem mắt thì thôi chị ạ." Con gái thì xin miễn, "Nếu chị có hợp đồng cần in thì đưa cho em đi." Để em có cớ đi lại mấy vòng.

Chị Lý cười nói: "Ok.”

Trọng Diệu Huy có thói quen nhìn một vòng văn phòng mỗi khi đi qua. Liếc thấy Đồng Bối Bối đang làm việc thì không nhịn được ngắm thêm mấy cái.

Chỉ vì vài cái liếc đấy mà Đồng Bối Bối lại bị tế lên làm dưa cho mọi người.

“Tôi nói chứ, Tiểu Đồng cũng thật là, nếu biết chăm chút như vậy sớm hơn thì đã không bị Tiêu Dung chen một chân vào.”

“Tôi thấy Tiêu Dung dạo gần đây kiêu ngạo đến mức lỗ mũi muốn hếch lên trời rồi.”

“Người hiểu thì biết cậu ta gả cho giám đốc Trọng, người chưa rõ còn tưởng cậu ta gả cho tổng giám đốc Chúc ấy.”

“Nè, mọi người thấy Tiểu Đồng ăn diện như vậy, có phải có chút hy vọng không? Tiệc đính hôn tháng sau mới tổ chức cơ mà.”

“Cái này phải xem Tiểu Đồng có bao nhiêu thủ đoạn.”

“Tôi thấy có vẻ Tiêu Dung gặp nguy cơ rồi.”

Đồng Bối Bối biết mình bị nhốt trong vòng lửa của mối quan hệ tam giác "Đồng Trọng Tiêu", nhưng không ngờ chỉ là ăn diện vì đi xem mắt cũng bị hiểu lầm thành như vậy.

Anh cũng không biết bởi vì vậy mà mình còn bị bắt đi làm "tráng đinh".

Trong đơn vị đang tuyển người làm “đại sứ” cho “chuyên mục văn hoá tinh thần”. 

Người phụ trách hoạt động này đã tìm hai nhân viên nữ xinh đẹp, giờ còn cần một nhân viên nam tuấn tiếu nữa.

Người được chọn ban đầu là Tiêu Dung. Nhưng cậu ta hôm nay xin nghỉ công ty, lí do là muốn đi chọn lễ phục đính hôn và thử đồ chụp ảnh cưới. Vậy nên Đồng Bối Bối phải gánh vác thay.

Đồng Bối Bối rất vui vẻ nhận nhiệm vụ này, bởi vì như vậy sẽ không cần phải ngồi im trong văn phòng, lại có thể trò chuyện với những đồng nghiệp ở phòng ban khác.

Thật tốt.

Nếu giám đốc Trọng không hai tay đút túi, thi thoảng lảng vảng qua lại, dùng ánh mắt đánh giá anh một cách lộ liễu thì càng tốt.

Tan làm, Đồng Bối Bối ở ven đường quét mã điện thoại mượn xe đạp công cộng.

Đúng lúc này, có một con xe Grand Cherokee dừng lại bên đường, cửa sổ xe hạ xuống, bên trong là Trong Diệu Huy trên ghế lái.

“Tiểu Đồng à, hôm nay em không đi xe ư? Lên xe tôi đi, tôi chở em về.”

Đồng Bối Bối lùi xe ra khỏi chốt cố định, lạnh nhạt từ chối: “Không cần đâu, nhà tôi cách đây không xa, cảm ơn.”

Nói xong liền đạp xe đi.

Trọng Diệu Huy lái xe chầm chậm đi ven vỉa hè đường, nói: “Sao em cứ không biết điều như vậy chứ?”

Đồng Bối Bối đạp xe, không thèm để ý gã.

“Dừng lại đi, tôi chở em.”

Đồng Bối Bối vẫn tập trung đạp xe.

“Là vì tôi đính hôn rồi đúng không? Em…”

Đồng Bối Bối quẹo phải ở một ngã rẽ chỉ cho phép xe cơ giới đi thẳng, bỏ xa chiếc màu trắng.

Ngày đông, gió lạnh, trời đêm, ánh đèn hồng, Đồng Bối Bối vô cùng tự tại đạp xe, ném hết những đồng nghiệp và cấp trên phiền phức ra sau đầu.

Anh chỉ cần nghĩ đến buổi gặp hôm nay với Tần tiên sinh liền thấy cả tinh thần và thể xác đều thoải mái hơn.

Vừa đến đạp xe tới một chỗ trả xe gần nhà hàng, có một chiếc Maybach đen cũng vừa hay dừng lại.

Cửa sau xe mở ra, Tần Lĩnh xuống xe, nói: “Buổi tối tốt lành.”

Đồng Bối Bối cười với hắn.

Tần Lĩnh đi lên lề đường nhìn xe đạp công cộng: “Tôi cho rằng cậu sẽ lái xe đến hoặc đi tàu điện ngầm.”

Đồng Bối Bối không nói rằng không tiện mà chỉ trả lời: “Đạp xe cũng rất tiện, vừa hay tôi ngồi trong văn phòng lâu rồi, muốn hoạt động giãn cơ bắp một chút.”

Ánh mắt Tần Lĩnh ngắm nhìn xung quanh, không có trạm tàu điện ngầm nào. Lại nhìn ngoài đường lớn đầy các xe  đang chen chen chúc chúc.

Thì ra là vậy.

Hắn nghĩ.

Tần Lĩnh: “Thật sự xin lỗi, tôi tưởng hẹn ở nơi này sẽ rất tiện cho cậu.”

Thấy Tần Lĩnh nhận ra, Đồng Bối Bối cũng chỉ cười nói: “Công ty tôi ở gần đây, đạp xe rất tiện, vừa vặn.”

Tần Lĩnh chú ý tới Đồng Bối Bối không đeo găng tay, đôi tay bị gió lạnh thổi đến đỏ hết lên.

Khi hai người đi vào nhà hàng, Tần Lĩnh cởi khăn quàng cổ đưa cho Đồng Bối Bối. 

Đồng Bối Bối cầm lấy, tiếp đó hơi ngẩn người. Ban đầu anh nghĩ là Tần tiên sinh muốn anh cầm hộ nhưng vừa cảm giác đến sự ấm áp trên tay liền chợt hiểu ra. Hoá ra tiên sinh sợ tay anh bị lạnh.

Đối tượng xem mắt đúng là một quý ông. Tâm trạng của Đồng Bối Bối lại tốt thêm mấy lần.

Anh nở nụ cười, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn.”

Lần này là một nhà hàng Pháp, phòng riêng. Đồ ăn được bày biện rất tinh tế, các món ăn được bưng vào theo trình tự, vừa ăn vừa trò chuyện, tổng cộng ít nhất 3 tiếng.

Tần Lĩnh và Đồng Bối Bối nói với nhau về quan điềm về cuộc sống của mình.

Ở mặt này, hai người gần như khác nhau hoàn toàn, hoặc nói hai người bổ khuyết lẫn nhau.

Tần Lĩnh: "Cuộc sống hằng ngày của tôi là công việc." Không có gì thú vị đáng kể cả.

“Cho nên tôi muốn cuộc sống hôn nhân trong tương lai có thể nhẹ nhàng thoải mái hơn và có nhiều điều thú vị chút.”

Đồng Bối Bối: “Tôi không thích đi làm lắm, cũng có thể là do bầu không khí trong đơn vị chỗ tôi không được tốt cho lắm.”

Anh hỏi Tẩn Lĩnh: “ 'thú vị' theo ý anh tức là như thế nào?”

Tần Lĩnh nghĩ: "Là có thể gây cười, có hứng thú?" Chính bản thân hắn cũng không chắc lắm vì đấy chỉ là suy nghĩ riêng thôi. Nhưng mà sinh hoạt hiện tại của hắn đúng là rất tẻ nhạt.

Đồng Bối ngẫm nghĩ, lấy chút chuyện trong cuộc sống của mình làm ví dụ: "Tôi có nuôi một ổ chuột lang, không triệt sản." Tại vì không có bệnh viện thú y nào triệt sản cho chuột lang cả, "Một đực một cái, chúng nó vẫn đang sinh chuột con, có đôi khi một lần đẻ được sáu, bảy con. Tôi sẽ bán chúng nó cho cửa hàng thú cưng, 6 tệ một con. Anh thấy thú vị không?”

Tần Lĩnh cong môi lên: “6 tệ một con? Cậu bán thật à?”

Đồng Bối Bối gật gật: “Ừ, hai đứa nó sinh nhiều quá, tôi phải nuôi hết đám con cho cả hai. Nhưng mà tôi nuôi không nổi, phải đưa chúng nó cho cửa hàng thú cưng để giúp chúng nó có thể tìm được người chủ tốt.”

“Cửa hàng thú cưng cũng không nhận không, mỗi con bán 6 tệ.”

“Vậy hiện tại cậu 'kiếm' được bao nhiêu rồi?”

Đồng Bối Bối tính nhẩm: “Chắc cũng được trăm rưỡi rồi ta?”

Tần Lĩnh cười.

Hắn làm kinh doanh được hàng chục ngàn một phút, chưa bao giờ biết đến chuột lang có thể bán lại cho cửa hàng thú cưng, còn là 6 tệ một con.

Tần Lĩnh gật đầu: “Ừ, rất thú vị.”

Thấy Tần Lĩnh cười, Đồng Bối Bối cũng bật cười.

Tần Lĩnh: “Nên cho chúng triệt sản đi, chúng sinh nhiều quá.”

Nói ra lại nghĩ tới: “Sao cậu không tách hai đứa ra?”

Đồng Bối Bối lắc đầu kể: “Từ lúc tôi mới nuôi chúng, hai đứa luôn sống cùng một cái lồng." 

"Nhưng vì sinh quá nhiều nên tôi tách hai đứa nó ra hai cái lồng khác nhau.”

“Kết quả chúng nó kêu liên tục, luôn phát điên mà cắn thanh sắt của lồng nuôi.”

“Tôi đổi thành nuôi một lồng nhưng chắn một cái lưới sắt. Hai đứa nó cứ luôn dán lên lưới sắt thân nhau, cứ như Ngưu Lang và Chức Nữ bị bắt chia tách ấy.”

Ngưu Lang, Chức Nữ.

Tần Lĩnh lại cười.

Đồng Bối Bối nhún vai: “Hết cách rồi, mà tôi cũng không đành lòng được nên lại cho chúng nó về một nhà.”

Nhưng mà ở cùng nhau chúng sẽ luôn sinh sản.

Tần Lĩnh kết luận: “Chứng tỏ tình cảm của chúng rất tốt.”

Đồng Bối Bối nhún vai, có lẽ vậy.

Tần Lĩnh: “Hai đứa nó tên là gì?”

“Con đực tên Ngưu Lang, con cái tên Chức Nữ.”

Tần Lĩnh dừng một cái, lần này bật cười ra tiếng, cười đến run run hai vai.

Đồng Bối Bối không thấy có gì đáng buồn cười cả, anh chỉ là nhìn theo tình hình thực tế thôi. Chúng nó giống cái gì thì đặt tên theo cái đó.

Tần tiên sinh cười…

Đồng Bối Bối xem mà thấy đúng là cảnh đẹp ý vui. Tiên sinh cười rộ lên thật đẹp mắt nha.

Sau bữa cơm, hai người lại hiểu biết đôi bên thêm một chút, trò chuyện càng thấy vui sướng hơn.

Tần Lĩnh đề nghị muốn đưa Đồng Bối Bối về nhà.

Đồng Bối Bối không từ chối, lên xe rồi thông báo địa chỉ cho tài xế: "Phủ Kim Hằng.”

Tần Lĩnh nghe thấy tên khu nhà có chút bất ngờ: “Căn nhà 380m² của tôi cũng ở Phủ Kim Hằng.”

Đồng Bối Bối wow một cái ở trong lòng. Nhưng chỉ wow thôi, không còn cảm tưởng gì khác.

“Của tôi là căn chỉ có 96m² thôi.”

Là loại nhỏ nhất khu, mua từ rất sớm.

“Là của mẹ tôi để lại.”

Tần Lĩnh hơi dừng: "Thật sự xin lỗi." 

Rồi hắn nói tiếp: “Mẹ tôi cũng đã qua đời rồi.”

Đồng Bối Bối gật đầu.

Kế tiếp cả hai liền nói về gia đình của mình.

Tần Lĩnh: “Cha tôi không sống ở đây mà ở lại quê làm nghề nông. Tôi có một đứa em trai, nó theo tôi.”

Đồng Bối Bối nghĩ gia cảnh nhà mình có chút phức tạp khó nói, những vẫn cố gắng kể đúng sự thật: “Sau khi mẹ qua đời tôi vẫn luôn sống một mình. Bố tôi tái hôn, chúng tôi không có liên lạc mấy. Tôi có liên lạc nhiều hơn với bên nhà ngoại nhưng cũng chỉ giới hạn trong mấy ngày lễ tết.”

Tần Lĩnh: “Xem ra nếu kết hôn, hai bên cũng không có mấy họ hàng cần thăm hỏi.”

Phương diện này hai người khá hợp đấy chứ.

Về đến nhà, Đồng Bối Bối với tay vào lồng sắt vuốt ve Ngưu Lang  và Chức Nữ, kể: “Hôm nay ba kể về hai đứa cho chú Tần nghe đó.”

Như nghĩ tới điều gì, Đồng Bối Bối lấy điện thoại chụp chúng một tấm rồi gửi cho Tần Lĩnh.

Đồng Bối Bối: [Ảnh chụp] [Ảnh chụp]

Đồng Bối Bối: [Chúng nó chính là cặp đôi cảm tình tốt, đẻ nhiều con, Ngưu Lang và Chức Nữ.]

Tần tiên sinh: [ngón tay cái.jpg]

Ở trên ô tô, phú ông hàng tỉ, ông chủ lớn Lộc Sơn mỉm cười nhìn mấy con chuột lang trị giá 6 tệ.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play