Sau buổi hẹn hôm thứ tư đó, Đồng Bối Bối và Tần Lĩnh mỗi ngày đều nhắn tin trò chuyện với nhau, gia tăng thêm hiểu biết về nhau.
Vốn dĩ Tần Lĩnh định hẹn Đồng Bối Bối một bữa cơm trưa và trà chiều vào thứ bảy, nhưng anh lại phải tăng ca ở công ty, chỉ có thể đổi ngày khác.
Mà trận tăng ca này chính là hoạt động tuyên truyền văn hoá tinh thần kia.
Nội dung tuyên truyền rất đơn giản: Chụp vài tấm ảnh mặc đồng phục làm việc và để chuyên mục 'văn hoá tinh thần', sau đó viết một số cảm nhận về việc xây dựng văn hoá tinh thần trong công việc. Đến lúc viết xong những cảm nhận đó, chúng cũng sẽ được treo lên chuyên mục.
Chỉ như vậy thì lén chụp mấy cái cho có là xong việc. Nhưng mà đây là xí nghiệp nhà nước. Nếu tự chuẩn bị mà lãnh đạo không được thấy thì cũng coi như chưa làm, có ảnh hưởng không tốt.Vậy nên phải tăng ca.
Lần tăng ca này có hai cô gái cùng làm chuyên mục văn hoá tinh thần, và cả Tiêu Dung, người bị Đồng Bối Bối thay thế do xin nghỉ phép.
Tiêu Dung đi đâu cũng thành tiêu điểm của mọi người, huống chi hôm nay cậu ta tới, trên tay có một cái nhẫn kim cương to, còn cầm một cái chìa khoá xe Porsche.
Hai cô gái ánh mắt hâm mộ, ngắm đi ngắm lại nhẫn kim cương, rồi nhìn chìa khoá xe Porsche.
Tiêu Dung thấy Đồng Bối Bối vẻ mặt bình đạm, trợn trắng mắt với anh, còn nâng giọng hừ một tiếng.
?
Đồng Bối Bối cảm thấy Tiêu Dung hình như hiểu lầm điều gì đó về anh.
Cậu với Trọng Diệu Huy đính hôn, nhẫn cũng không phải mua cho tôi xem, cậu hừ cái gì chứ?
Đồng Bối Bồi cũng đạm nhiên hừ một cái.
Tiêu Dung trừng mắt tức giận nhìn anh.
Đồng Bối Bối ho nhẹ hai thanh, nói: “Hôm nay cùng làm tốt hơn nhé?”
Hai cô gái gật đầu: “Được.”
“Cũng nên uống nước nhiều một chút.”
Tiêu Dung luôn cảm thấy dù cậu ta công kích Đồng Bối Bối như thế nào thì đều như đấm vào bông vậy, không khiến anh tức giận, ngược lại cậu ta tức trợn cả mắt.
Điều càng khiến cậu ta phát điên là ảnh chụp tuyên truyền của Đồng Bối Bối còn đẹp hơn cả của mình!
Tiêu Dung không thể tin nổi, đòi chụp lại, Đồng Bối Bối cũng phải chụp lại.
Đồng nghiệp phụ trách chuyên mục khó hiểu đáp lại Tiêu Dung: “Tôi thấy mấy bức này đẹp mà, đây là còn chỉnh sửa rồi đấy. À, ảnh của Tiểu Đồng thì không cần sửa nhưng những người khác đều sửa rồi.”
Tiêu Dung tức đến méo mặt.
Đồng Bối Bối thì đang gõ mấy câu tuyên truyền. Viết được một nửa thì tổng giám đốc Chúc đến.
"Chào ngài tổng giám đốc Chúc.”
Tổng giám đốc Chúc thấy mọi người đang làm tuyên truyền thì khích lệ vài câu. Nhìn thử bản thảo tuyên truyền của Đồng Bối Bối thì khen: “Cậu viết tốt đấy.”
Tiêu Dung lặng lẽ trợn trắng mắt.
Đồng Bối Bối nhìn thấy, hoang mang không biết mắt cậu ta trợn lớn đến vậy thì liệu có nhìn thấy rõ cả đường đi bằng con ngươi không. Mỗi ngày đều thích trợn mắt lên.
Đúng lúc này tổng giám đốc Chúc quay đầu lại, nhìn thấy Tiêu Dung thì hỏi: “Mắt cậu làm sao vậy?”
Tiêu Dung vội thu mắt lại, lúng túng đáp: “K, kính áp tròng của tôi bị lệch ạ.”
Buổi chụp tuyên truyền hoàn thành tầm ba giờ chiều, vừa đúng lúc tan tầm.
Tiêu Dung xoay xoay chìa khoá xe, ngỏ ý muốn đưa mọi người về nhà.
Hai cô gái nhà rất xa, đúng lúc muốn có xe đưa họ về.
Người phụ trách tuyên truyền thì có xe riêng, còn xe của Đồng Bối Bối đã mang ra tiệm sửa. Hôm nay anh đi xe đạp đến công ty.
Tiêu Dung: “Vậy anh ngồi xe tôi đi, còn hơn là đạp xe, rõ mệt.”
“Không cần đâu, đạp một lúc là đến chỗ nhà tôi.”
Tiêu Dung hừ một tiếng, mặc kệ hắn.
Ai ngờ, khi cậu ta lái con xe Porsche chở hai đồng nghiệp nữ ra khỏi hầm xe thì thấy xe đạp của Đồng Bối Bối để ở một bên, còn anh ấy thì bước vào một con xe Maybach.
Một cô gái kinh hô: “Ô, đấy chẳng phải là Tiểu Đồng sao?”
“Ừ nhỉ.”
"Kia là Maybach phải không?'
“Wow ~!”
Hai người bắt đầu ríu rít lên:
“Xe Maybach có giá bao nhiêu vậy?”
“Chắc phải mấy triệu nhỉ?”
“Vậy chẳng phải đắt hơn cả Porsche sao?”
"Nhà Tiểu Đồng giàu vậy ư?”
“Tôi không rõ, nhưng mà tôi biết cậu ấy sống ở đâu đấy.”
“Ở đâu vậy?”
“Ở Phủ Kim Hằng.”
“Trời, khu đấy ở ngay gần công ty nha, nghe bảo chỗ đấy một mét vuông phải trăm ngàn liền đó!”
Tiêu Dung mím chặt môi, lần này không trợn mắt lên mà lặng lẽ trừng mắt nhìn con Maybach, trừng đến mức muốn rơi luôn tròng mắt.
Đồng Bối Bối không biết những chuyện đó, chỉ biết khi anh vừa ra công ty thì nhận được cuộc gọi từ Tần tiên sinh. Hắn nói là nhìn thấy anh, hỏi anh tan tầm chưa, vừa hay có thời gian nên muốn hẹn anh ăn một bữa luôn.
Sự lười biếng vì tăng ca của Đồng Bối Bối bay cái vèo, vội vàng đồng ý ngay.
Vừa lên xe, ngoài tài xế và Tần tiên sinh thì anh còn thấy cả trợ lý Lý ở ghế phụ lái đằng trước.
Lý Mông chủ động chào hỏi: “Lại gặp nhau rồi, Đồng tiên sinh.”
“Chào anh.”
Chợt nhớ ra điều gì thanh niên nói với Tần Lĩnh, cũng nói với cả Đồng Bối Bối: “Tôi vừa trò chuyện với bác sĩ Tôn, ông ấy nói lúc nào cũng có thể đến làm phẫu thuật.”
Đồng Bối Bối: ?
Tần Lĩnh giải thích với anh: “Không phải cậu đang lo vấn đề triệt sản cho Ngưu Lang và Chức Nữ ư? Tôi giúp chúng tìm bác sĩ thú ý rồi.”
!
Đồng Bối Bối kinh hỉ.
Tần Lĩnh nhìn đồng hồ rồi trưng cầu ý kiến của Đồng Bối Bối: “Vẫn còn nhiều thời gian, chúng ta đến phòng khám của bác sĩ Tôn trước. Hiện tại cậu có bận gì không?”
Không bận.
Rất tiện luôn.
Maybach lái đến Phủ Kim Hằng.
Xe Porsche của Tiêu Dung đi qua hai cái giao lộ lại gặp chiếc Maybach ấy.
Một đồng nghiệp nữ mắt tinh chỉ về phía xe nói: “Tiểu Đồng kìa!”
Đương nhiên là họ chỉ thấy con xe Maybach đang thong thả đi vào Phủ Kim Hằng.
Hai cô gái hâm mộ không thôi, Tiêu Dung thì ức chế đến mức muốn bóp nát vô lăng.
Phòng khám thú y cách khu nhà không xa, chỉ tầm 20 phút là tới.
Bác sĩ Tôn là chủ phòng khám này. Biết Tần Lĩnh đến phòng khám thì tự mình đứng ở cửa đợi.
Tần Lĩnh vừa xuống xe thì bác sĩ Tôn tiếp đón nhiệt tình, còn rất khách khí với trợ lý Lý. Thấy Đồng Bối Bối ôm túi thú cưng bước ra thì hỏi: “Vị này là…”
Tần Lĩnh: “Đây là bạn của tôi, cậu ấy là người muốn triệt sản cho chuột lang nhà mình.”
Bác sĩ tôn nghĩ thầm, loại bạn mà tổng giám đốc Tần còn tự mình đưa đến đây thì phải là bạn có bối cảnh như thế nào? Ông ta cũng niềm nở tiếp đón, tự mình cầm lồng chuột lang, nhiệt tình đến không thể nhiệt tình hơn.
Sau khi kiểm tra đơn giản một chút, hai bé chuột lang được đưa vào phòng phẫu thuật.
Đồng Bối Bối thì đang ngắm mấy chú cún được gửi nuôi trong lồng ở tầng một.
Tần Lĩnh hỏi: “Cậu muốn nuôi chó hả?"
Rồi nói tiếp: "Bác sĩ Tôn có mối, có thể giúp cậu chọn giống mình thích.”
Đồng Bối ngăn hắn: “Không cần đâu, tôi chỉ xem chút thôi.”
Nhưng tâm ý của anh thì tôi nhận.
“Nuôi chó thì phải dắt chúng đi dạo, phải vận động nhiều, tôi lười lắm.”
Tần Lĩnh nghe vậy thì cười lên.
Chỗ của bác sĩ Tần có cả mèo đang được dưỡng thương hoặc đang gửi nuôi.
Hắn hỏi: “Vậy mèo thì sao?”
“Rụng lông nhiều lắm.”
Tần Lĩnh hiểu ra gì đó: “Bảo sao cậu lại nuôi chuột lang.”
Thế là chân tướng đã bị phát hiện rồi.
Đồng Bối Bối cúi người, trêu trêu một bé mèo Ragdoll trong lồng, thừa nhận: “Đúng vậy đó, bởi vì tôi rất lười mà.”
Tần Lĩnh nhìn anh, trước kia hắn thấy từ "lười" chỉ mang nghĩa xấu. Còn bây giờ bỗng nhiên thấy hình dung "lười" cũng có thể rất đáng yêu.
“Trong nhà cậu còn chuột lang không?”
"Còn." Đều là con của Ngưu Lang và Chức Nữ. Bởi vì nuôi lớn mất rồi nên không mang bán cho cửa hàng thú cưng được.
Tần Lĩnh lập tức nói với Lý Mông: “Báo với bác sĩ Tôn, mở thêm…”
Nói giữa chừng thì hỏi Đồng Bối Bối: “Còn bao nhiêu con nữa?”
“Mười ba con.”
“... Mở thêm mười ba ca phẫu thuật nữa đi.”
“…” Lý Mông cười suýt ngất ở trong lòng, “Vâng.”
Đồng Bối Bối bật cười đầu tiên.
Anh vừa cười, Tần Lĩnh cũng cười theo.
Sau đó, bác sĩ Tôn vừa hoàn thành ca phẫu thuật, vui vẻ đi ra, nhận được thông báo thì ngơ ngẩn: “Hả?” Còn, còn nữa á?
Mười ba con á?!
Bác sĩ Tôn: “…Ồ, được rồi.”
Tần Lĩnh và Đồng Bối Bối liếc nhau, thấy ý cười hiện lên cho mắt cả hai.
Giờ phút này, hai người không còn là đối tượng xem mắt xa lạ nữa.
Đồng Bối Bối cũng đổi danh hiệu cho Tần Lĩnh từ "đối tượng xem mắt Tần tiên sinh" thành “Tần Lĩnh (phải cố lên nha)”
……
Đồng Bối Bối thở dài, có chút cạn lời.
Mới hai ngày thôi, bắt đầu một tuần làm việc mới, không biết làm sao mà trong văn phòng bắt đầu lan truyền tin đồn anh bị người ta bao dưỡng.
Ban đầu, lúc mới tới công ty, anh cảm thấy rất kì lạ tại sao mọi người bắt đầu úp úp mở mở hỏi về tình huống gia đình của anh.
Phải đến tận trưa chị Lý mới lặng lẽ nói cho anh: “...là Tiêu Dung đấy.”
“Đám người trong vòng quan hệ của cậu ta giỏi nhất là dựng chuyện.”
“Cậu ta nói hôm trước, em bảo đạp xe về nhà nhưng thật ra lén bước lên xe sang của đại gia nào đó.”
“Còn bảo xe đó trực tiếp chở em vào khu biệt thự cao cấp gần công ty.”
“Nói chung là tung tin rất khó nghe.”
Đồng Bối Bối thở dài, này thật đúng là bắt cá mặn lật mình mà. Cá mặn bình thường chỉ nằm im thôi.
Trưa hôm đó, Tiêu Dung đến công ty, đi thắng về phía phòng giám đốc của Trọng Diệu Huy. Đồng Bối Bối thấy vậy liền bưng cốc nước đứng dậy đi đến trước cửa phòng.
Tiêu Dung vừa ra là gặp ngay Đồng Bối Bối.
Các đồng nghiệp không biết hai người nói gì, chỉ thấy Đồng Bối Bối chợt hất ly nước vào mặt Tiêu Dung.
Hất xong thì Đồng Bối Bối dõng dạc nói, tiếng đủ lớn để mọi người trong văn phòng đều nghe được: “Tôi vào Phủ Kim Hằng vì nhà tôi ở đấy. Xe là của bạn tôi, anh ấy vừa vặn đi ngang qua nên cho tôi đi nhờ một đoạn đường. Nếu cậu không biết điều gì, tò mò cái gì thì có thể trực tiếp hỏi tôi. Nhưng đề nghị cậu đừng bịa đặt vô căn cứ những điều cậu mà chưa rõ.”
Chuyện này cuối cùng không được giải quyết được gì.
Bởi vì nó không tạo ra bất cứ ảnh hưởng nào cả, ngoại trừ việc Tiêu Dung bị hắt nước vào mặt.
Thật ra Tiêu Dung muốn làm ầm lên nhưng cậu ta băn khoăn thể diện của họ hàng ở tổng bộ. Vậy nên không dám hé răng làm to chuyện lên, cùng với tin đồn này đúng là từ miệng cậu ta mà ra, nếu truy cứu trách nhiệm thì cậu không thể trốn nổi. Thế nên cậu ta chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.
Còn Đồng Bối Bối thì bị cấp trên trực thuộc là Trọng Diệu Huy gọi lên phòng.
Nhưng Đồng Bối Bối coi như không nghe thấy, quay về bàn làm việc.
Dù sao gã cũng chẳng làm gì được anh.
Ngày hôm đó tan làm về nhà, Đồng Bối Bối đăng status lên trang cá nhân, để chế độ chỉ bạn bè thấy:
[Muốn từ chức quá đi]
Không ít người like.
Trong đó có cả Tần Lĩnh.
Hắn nhắn tin cho Đồng Bối Bối: [Làm sao thế, công việc không thuận lợi à?]
[Ừ, hoàn cảnh công tác không tốt lắm.]
[Cậu có muốn ra ngoài giải sầu không?]
[Bây giờ hả?]
Tần Lĩnh nhìn đồng hồ, hiện tại là 8 giờ tối.
Tần Lĩnh chia sẻ vị trí của mình, là một sân golf khá gần Phủ Kim Hằng.
Bình thường nếu Mẫn Hằng rủ anh chơi, anh sẽ không đi.
Cá mặn mà, cần đảm bảo giấc ngủ mười tiếng thơm ngọt chớ.
Nhưng Tần Lĩnh mời anh, tương đương với hôn nhân tương lai đang vẫy gọi anh.
[Được.]
Tới sân golf, Đồng Bối Bối được nhân viên dẫn vào. Anh thấy Tần tiên sinh đang đứng cạnh một người đàn ông nào đó. Nghe thấy tiếng chân, hai người cùng quay ra sau.
Tần Lĩnh vẫy tay với anh, Đồng Bối Bối đi qua đó.
Người đàn ông bên cạnh hắn kinh ngạc: “Ôi chà, không phải Tiểu Đồng đây sao?”
Đồng Bối Bối cũng thấy bất ngờ, gật đầu nói: “Chào ngài tổng giám đốc Chúc.”
Tổng giám đốc Chúc nhìn hai người thốt lên ngạc nhiên: “Trùng hợp nhỉ, hai người quen nhau à?”
Đồng Bối Bối không nói, nhìn Tần Lĩnh. Hắn đánh xong một gậy, đáp: "Ừ, Tiểu Đồng là bạn của tôi.”
Hắn dừng một chút, biết rõ còn hỏi: “Tổng giám đốc Chúc cũng quen Tiểu Đồng sao?”
Tổng giám đốc Chúc cười nói: "Thế thì quá là trùng hợp luôn, Tiểu Đồng là nhân viên công ty tôi đấy.”
Tần Lĩnh như thể vừa chợt nhớ ra: “À phải, tôi suýt thì quên đấy.”
Ánh mắt tổng giám đốc Chúc đánh giá hai người. Ông với Tần Lĩnh chỉ là vô tình gặp nhau tiện trò chuyện với giải trí một chút, thấy Tần Lĩnh có hẹn riêng thì không quấy rầy nữa mà chào một tiếng rồi ra về.
Trước khi đi, ông “hoà ái” vô cùng mà vỗ vỗ vai Đồng Bối Bối.
Chờ tổng giám đốc Chúc đi xa rồi, Tần Linh quay sang hỏi anh: “Cậu biêtz đánh golf không?”
Đồng Bối Bối lắc đầu.
“Cậu có muốn thử chút không?”
Đồng Bối Bối lắc đầu tiếp: “Tôi chỉ đến để giải sầu thôi, anh cứ đánh đi.”
Nghe vậy, Tần Lĩnh để gậy golf vào lại ống, cởi găng tay.
?
Đồng Bối Bối thấy nghi vấn, sao không đánh tiếp nữa?
Tần Lĩnh: “Đi, chúng ta tản bộ với nhau.”
Bên cạnh sân golf có một con đường dọc theo bờ sông.
Đồng Bối Bối vui vẻ đồng ý: “Được.”
Đi dạo thì có thể nói chuyện với nhau, nói chuyện là quá trình hiểu biết lẫn nhau, mà kết quả của quá trình này là kết hôn.
Đồng Bối Bối rất chờ mong việc kết hôn.
Anh biết, Tần Lĩnh cũng nghĩ như vậy.