Khi đang trong giờ làm việc, Đồng Bối Bối nhận được một cuộc gọi từ Mẫn Hằng.
Anh đứng trước máy in, một tay cầm điện thoại, một tay cho giấy vào hộp giấy của máy.
Mẫn Hằng: “Ba rưỡi đấy, đừng quên.”
Đồng Bối Bồi nhấn vào mấy nút bấm trên máy in, chiếc máy bắt đầu hoạt động.
Ba rưỡi chiều.
Đồng Bối Bối nhìn lên đồng hồ, trong giờ làm việc ở văn phòng không tiện trò chuyện nên anh chỉ trả lời: “Ừ.”
Mẫn Hằng ở bên kia đầu điện thoại bắt đầu lải nhải: “Khoảng lúc đấy cậu chắc là không có công việc gì đâu đúng không?
Mẫn Hằng: “Chuồn ra ngoài một lúc chắc không phải vấn đề lớn gì đâu nhỉ?
Mẫn Hằng: “Hẹn vào thời gian làm việc cũng là bất đắc dĩ cả, ai bảo bạn của tên Sở Hoài Nghiêm kia là ông chủ lớn chứ, ông chủ lớn thì rất vội ha.”
Nói đến đây Mẫn Hằng bắt đầu làu bàu cáu kỉnh: “Đm, không hiểu lúc đấy não tớ vào nước hay bị làm sao mà lại đồng ý làm bạn giường với bạn trai cũ. Thế cũng đã đành, tớ lại còn phải giới thiệu đối tượng xem mắt cho bạn của hắn, đậu má.”
Mẫn Hằng: “Thôi, mặc kệ mặc kệ, Bối Bối cứ coi như đi làm từ thiện đi. Nếu không hợp mắt thì coi như đi thưởng thức bữa trà chiều thư giãn, có thời gian thì tớ mời cậu một bữa để tạ lỗi.”
Đồng Bối Bối: “Ừm, được.”
Mẫn Hằng: “Cậu đang ở văn phòng hả?”
Đồng Bối Bối: “Ừ.”
Mẫn Hằng: “Vậy thôi, có gì thì chúng ta nhắn WeChat, tớ ngắt máy đây, không ảnh hưởng công việc của cậu, kẻo đám đồng nghiệp kia lại nói ra nói vào. Bye.”
Đồng Bối Bối: “Chào.”
Gọi xong, bản hợp đồng sáu trang giấy cũng in xong. Đồng Bối Bối sắp xếp lại nó, kẹp ghim lại rồi đưa hợp đồng cho chị Lý.
Chị Lý: “ Cảm ơn cậu.”
Đồng Bối Bối gật đầu, đi về bàn làm việc của mình. Đúng lúc này, cửa phòng của giám đốc Trọng mở ra, một thanh niên trẻ tuổi anh tuấn, nét mặt vui vẻ đi ra. Khi lướt ngang qua Đồng Bối Bối thì liếc anh một cái, không chào hỏi gì mà đi luôn, rất cao ngạo.
Mọi người trong văn phòng đều nhìn thấy, không ai nói gì, từng cặp mắt lập lòe nhìn về phía đó xem ‘dưa’ (drama).
Chỉ có chị Lý là thầm thì với Đồng Bối Bối: “Tiêu Dung chính là như vậy, rất nhỏ nhen, đừng nhiều lời với cậu ta.”
Đồng Bối Bối không thể hiện cảm xúc gì trên mặt, rất tự nhiên ngồi vào bàn. Anh tiếp tục đọc cái chương trình vận hành mà anh đã nhìn nhiều đến phát ngán của công ty.
— Đây là một xí nghiệp của quốc gia.
Đồng Bối Bối thi vào công ty này, có biên chế sự nghiệp. Thường ngày có rất ít công việc, ngoại trừ thi thoảng chị Lý sẽ gọi anh đi sao chép hợp đồng này nọ.
Thật ra không chỉ anh mà cả cái văn phòng này, đại đa số mọi người không có bao nhiêu việc, ngay cả biên chế còn chẳng có. Mỗi ngày chỉ đến văn phòng ngồi đủ số giờ làm mỗi ngày, mỗi tháng nhận tiền lương, tan làm thì cắp túi đi về.
Có lẽ bởi vì quá nhàn nên, nhiều người chỗ này đều có chút bối cảnh nên bầu không khí ở chỗ này cũng không quá tốt. Ai cũng thích khua môi múa mép, lén bàn tán sau lưng người khác.
Đồng Bối Bối vừa lúc chính là người trong cuộc của những trận xì xào gần đây. Đáng tiếc là, anh không phải nhân vật chính, mà là pháo hôi…
Giám đốc của bộ môn bọn họ, họ Trọng, 30 tuổi, có bối cảnh khá lớn, được luân chuyển công tác đến bộ phận này, chỉ chờ lý lịch vừa đẹp là được thăng chức ngay.
Vị giám đốc này vừa tới bộ phận bọn họ là ngay lập tức chú ý đến Đồng Bối Bối, luôn tìm cớ để gọi anh vào văn phòng trò chuyện.
Số lần gọi nhiều, mọi người đều ngầm đoán giám đốc Trọng có ý với Đồng Bối Bối.
Cho đến vài tháng trước, trong văn phòng có nhân viên mới tên Tiêu Dung.
Đấy cũng là lúc “khách quen” trong phòng làm việc của ngài giám đốc chuyển sang Tiêu Dung.
Trước đây có lần, có một đồng nghiệp từng bắt gặp giám đốc Trọng tay nắm tay với Tiêu Dung đi dạo phố, mọi người thế mới biết Tiêu Dung đã leo được lên “cành cao” giám đốc Trọng này.
Cả văn phòng cũng vì thế mà được một quả dưa vừa to mong, vừa ngon miệng, dù rảnh hay không, ai cũng đều gặm một miếng.
Còn Đồng Bối Bối tự nhận là không có dính líu gì tới hai người kia, bằng một cách kỳ quặc bị mọi người coi là kẻ đáng thương trong câu chuyện nay. Rằng giám đốc Trọng vì Tiêu Dung mà bỏ rơi Đồng Bối Bối.
Đồng Bối Bối thở dài trong lòng.
Chuyện của họ thì liên quan gì tới anh chứ?
Còn cuộc điện thoại kia của Mẫn Hằng…
Mẫn Hằng có một anh bạn trai cũ, là một thương nhân giàu có, tên là Sở Hoài Nghiêm.
Đáng tiếc là hai chỉ hợp nhau lúc lên giường, còn những mặt khác thì không thể hợp nhau nổi.
Ba tháng trước, hai người chia tay nhau trong hòa bình.
Nhưng ba tuần trước, hai người gặp lại nhau trong một quán bar. Họ cùng nhau uống mấy chén, rồi lăn giường với nhau, lăn luôn thành bạn giường.
Năm hôm trước, Sở Hoài Nghiêm nhắc tới một người bạn của mình, tuổi cũng đã không nhỏ, muốn tìm người có tính cách ôn hoà, giới tính nam. Gã hỏi Mẫn Hằng có quen ai thuộc kiểu này không.
Nhưng Mẫn Hằng chỉ coi bạn trai cũ là pháo hữu (bạn giường), hai người tính cách không hợp, cậu không muốn có giao thoa gì với gã về những chuyện bên ngoài giường nên nói thẳng là không có.
Sở Hoài Nghiêm lại nói: “Em có một người bạn tên Đồng Bối Bối đúng không? Không phải cậu bạn này vẫn độc thân sao? Anh thấy tính cách cậu ấy cũng hiền hoà, rất lịch sự, công tác có biên chế, còn tốt nghiệp trường danh giá, nhỉ?”
Mẫn Hằng quát gã câm mồm, đánh chủ ý tới ai cậu không thèm quan tâm, nhưng Đồng Bối Bối thì không được.
Cơ mà kết quả thì… Sở Hoài Nghiêm dùng hết kỹ năng trên giường, “ngủ phục” Mẫn Hằng. Mẫn Hằng nóng đầu nóng não, thấy sắc quên bạn, đã lỡ đồng ý.
Bởi vậy nên mới có lần xem mắt lúc ba giờ rưỡi chiều này.
Trước hôm nay, Mẫn Hằng đã nhắn cho Đồng Bối Bối rất nhiều tin nhắn kiểm điểm bản thân sâu sắc, chỉ tay thề với trời đấy là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng, về sau cậu sẽ không bao giờ để t*nh tr*ng lên não, làm ra mấy chuyện dở hơi này nữa.
Mẫn Hằng: Hãy tin tớ.
Đồng Bối Bối tin.
Nhưng thật ra bản thân Đồng Bối Bối cũng không phản cảm với việc xem mắt mấy.
Anh cảm thấy tuổi của mình của không còn nhỏ, nên tìm một ai đó hợp ý để yên ổn đời sống tình cảm.
Vậy nên, xem mắt rất hợp ý anh.
Đồng Bối Bối đọc đi đọc lại phần chương trình công ty để giết thời gian, vừa lúc Mẫn Hằng nhắn tin đến.
Nội dung là một bức ảnh chụp màn hình khung trò chuyện của cậu với một người có ghi chú là “Bạn giường ngu xuẩn”.
[Bạn của anh họ Tần, cụ thể là ai thì tạm thời chưa nói vội, trong giới bọn anh rất có danh tiếng.]
[Cậu ta tự mở công ty, nhiều tài sản]
[Cậu ta hơn 30 tuổi, độc thân nhiều năm, chiều cao 1m89, cân nặng không rõ, nói chung là không mập, cũng không hói, mặt nhìn cũng ổn.]
[Cậu ta muốn tìm không phải bạn trai mà là bạn đời, là loại muốn đi tới hôn nhân.]
[Yêu cầu của cậu ta là tuổi khoảng trên dưới 30, trên 1m80, không mập, tính cách ôn hoà, có thể làm nội trợ, phải hợp mắt, tốt nghiệp đại học, có công tác hay không không quan trọng.]
[Phải tốt tính, phải tốt tính, phải tốt tính.]
Đồng Bối Bối xem xong, trong lòng đã hiểu rõ, nhìn thời gian, 3h10, đã sắp đến hẹn.
Đồng Bối Bối rời văn phòng.
Khi đi đến quán cà phê đã hẹn trước, lúc ấy đã 3h20.
Anh cảm thấy đến trước giờ hẹn một chút là một phép lịch sự, không khiến đối phương phải đợi lâu, cũng hy vọng bên kia cũng đến đúng giờ. Dẫu sao thời gian của ai cũng là thời gian, huống chi anh là trộm đi ra ngoài trong giờ hành chính.
Lúc vào quán anh gặp một người đàn ông đang ngồi ở một bàn sát cửa sổ.
Anh ta mặc tây trang màu xám đậm, dáng ngồi thẳng nghiêm chỉnh, mặt nghiêng nhìn rất lạnh lùng, tuấn tú. Trên bàn anh ta có một ly cà phê nhưng không uống, mà lại nhìn xuống đồng hồ của mình dường như đang đợi người.
Đồng Bối Bối không quá xác định liệu đấy có phải đối tượng hôm nay anh cần gặp không.
Nhưng khí chất của nam nhân này rất hấp dẫn, anh hơi do dự một chút nhưng vẫn tiến tới, nhỏ giọng lễ phép hỏi: “Anh là Tần tiên sinh?”
Người đàn ông kia quay mặt sang, nhìn lên Đồng Bối Bối.
Hắn gật đầu đứng dậy: “Là tôi.”
Đồng Bối Bối lịch sự cười một cái, chủ động duỗi tay: “Chào anh, tôi là Đồng Bối Bối.”
Người đàn ông cũng khách khí nắm tay anh: “Chào cậu.”
—
“Rồi sao? Rồi sau đó thì sao?”
Tối đến, Đồng Bối Bối về nhà, vừa nấu cơm vừa vừa gọi điện cho Mẫn Hằng.
Mẫn Hằng rất tò mò buổi xem mắt hôm nay của bọn họ, cậu mới nghe đến hai người chào nhau và nắm tay lịch sự.
Đồng Bối Bối đảo đảo bông cải xanh trong chảo, nói: “Tiếp đó chúng ta ngồi xuống, anh ấy đẩy ly cà phê cho tớ, nói đấy là gọi cho tớ, sau đó…”
Mẫn Hằng: “Sau đó cái gì? Cái gì, cái gì?”
Đồng Bối Bối: “Sau đó, anh ấy nói xin lỗi tớ, tuy rằng hẹn nhau lúc ba rưỡi, nhưng lúc đấy anh có cuộc họp khẩn rất quan trọng, không thể lùi lịch được cho nên không thể ở lại quá lâu, sẽ phải đi ngay.”
Mẫn Hằng: “Gì cơ!? Anh ta đi rồi?”
Đồng Bối Bối tắt lửa, xúc bông cải ra đĩa: “Ừ, chúng tớ trao đổi số điện thoại.”
Mẫn Hằng không ngờ trận xem mắt mình hẹn cho bạn thân lại sẽ thành cái dạng này.
WTF?!
Không có thời gian, muốn mở họp sớm thì không thể nói sớm cho người ta sao?
Nhắc sớm thì còn có thể đổi ngày khác hẹn gặp mặt!
Mà cũng không đúng. nếu nói sớm thì có thể trực tiếp pass luôn, không cần xem mắt làm gì!
Mẫn Hằng lạnh lùng nói: “Tớ lập tức gọi cho tên choá đần độn Sở Hoài Nghiêm kia, bạn bè cái cc gì chứ.”
Còn trông cậy xem mắt để tìm đối tượng kết hôn á? Nằm đấy mà mơ, ế cả đời đi!
Nói xong cậu liền treo máy.
Đồng Bối Bối không quá để ý, tính của Mẫn Hằng vốn hấp tấp nóng nảy, cứ tuỳ cậu ấy thôi.
Vừa hay nấu xong cơm tối, có thể được an tĩnh một lúc.
Lúc đang ăn, anh lại nhận được tin của người có ghi chú “ Đối tượng xem mắt Tần tiên sinh”.
Tần tiên sinh: [Chào cậu.]
Đồng Bối Bối lập tức nhắn lại: [Chào anh.]
Tần tiên sinh: [Việc chiều nay, thật sự xin lỗi cậu.]
Đồng Bối Bối: [Không sao đâu.]
Tần tiên sinh: [Cậu đang làm gì vậy?]
Đồng Bối Bối cảm thấy vị tiên sinh này khá chủ động đấy chứ, anh còn tưởng sau lúc chiều trao đổi số liên lạc, nếu anh không chủ động thì hai bên sẽ chặt đứt liên hệ luôn, không có kế tiếp nữa.
Cơ mà hiện tại nhìn xem thì Tần tiên sinh cũng có vẻ tích cực, đầy đủ chân thành mà xem mắt.
Bản thân Đồng Bối Bối cũng nghiêm túc, chủ yếu là khuôn mặt của đối phương rất hợp mắt anh.
Anh lên tinh thần nói chuyện phiếm với hắn: [Tôi đang ăn tối.]
Tần tiên sinh: [Cậu tự nấu à?]
Đồng Bối Bối: [Đúng vậy.]
Tần tiên sinh: [Tôi có thể nhìn một chút không?]
Đồng Bối Bối dừng lại, cảm thấy yêu cầu này thật kì lạ, nhưng đây là lần đầu tiên anh xem mắt, không biết quy trình bình thường là như thế nào. Cơ mà đối phương không hỏi đến những điều quá riêng tư, Đồng Bối Bối thoải mái chụp một tấm bữa cơm của mình, gửi qua cho đối phương.
— Hai món một canh, phần cơm một người
Cơm mới nấu, trắng mềm từng hạt.
Canh trứng rong biển rất đơn giản, đựng trên nồi nhỏ màu trắng có tay cầm, trên mặt canh rắc thêm chút hành lá xanh tươi.
Đồ ăn là một chay một mặn, gồm thịt viên và bông cải xanh xào, mỗi mòn đều được đựng trong đĩa sứ trắng muốt, thoạt nhìn rất ngon miệng.
Một bữa cơm đơn giản, căn bằng dinh dưỡng, không hề photoshop.
Mấu chốt là, đây là bữa ăn một người.
Tần tiên sinh: [Cậu biết nấu nướng thật.]
Đồng Bối Bối coi đó là lời khen: [Cảm ơn.]
Đối tượng xem mắt Tần tiên sinh: [Vậy tôi xin hỏi, cậu có thể tiếp thu ở nhà làm nội trợ hoàn toàn nếu kết hôn không?]
Đồng Bối Bối ăn vài miếng rồi mới nhìn đến tin nhắn mới.
Đọc xong thì hơi dừng một chút, chớp chớp mắt. Anh không thấy được hỏi như vậy sẽ thấy phản cảm hay bị mạo phạm mà thầm nghĩ: Tiếp thu hay không á hả? Đương nhiên là được rồi.
Mục tiêu nhân sinh trong tương lai gần của anh chính là từ chức và kết hôn. Trải qua cuộc sống của một con cá mặn, ông xã ra ngoài kiếm tiền, bản thân là nội trợ chỉ cần tiêu tiền.
Đồng cá mặn: [Có thể, tôi có thể tiếp thu.]