Khi các món ăn được mang ra dần dần, Tần Lĩnh kể chuyện của mình: “Nửa tháng trước, tôi có một người bạn trai, đang bàn chuyện cưới hỏi.”
Đồng Bối Bối biết chuyện này, tối hôm qua Mẫn Hằng đã nói cho anh nghe.
Mà chuyện này Mẫn Hằng cạy ra từ miệng của Sở Hoài Nghiêm.
Cậu nói là đối tượng xem mắt của anh nửa tháng trước vừa chia tay bạn trai, vốn dĩ hai người sắp sửa kết hôn.
Mà từ xưa đến giờ, hai bên đã bàn đến chuyện kết hôn mà còn có thể chia tay thường chỉ do một nguyên nhân - đôi bên không thể thống nhất với nhau về vấn đề tiền bạc liên quan tới hôn nhân.
Vị Tần tiên sinh này có vẻ cũng không để ý việc nói về chuyện đó lắm, ngược lại thoải mái kể cho Đồng Bối Bối nghe: "Ở trung tâm thành phố tôi có hai căn nhà, một cái 120m² và một căn 380m².”
“Tôi đề nghị với cậu ta sửa sang lại căn nhà 120m² để làm nhà tân hôn nhưng cậu ta không chịu, đòi căn nhà 380m². Tôi từ chối."
Đồng Bối Bối gật đầu, kiên nhẫn lắng nghe.
Tần tiên sinh: "Tôi thật sự không hiểu. Chỉ có hai người thôi thì sao lại muốn sống ở căn lớn như thế, vì vậy tôi muốn đối phương cho tôi một lời giải thích hợp lý.”
“Nếu có thể thuyết phục được tôi thì ở căn nhà lớn kia cũng không thành vấn đề."
Nói đến đây, Tần Lĩnh lộ ra vẻ mặt rối rắm: “Nhưng mà cậu ta không hề nói ra bất cứ lý do gì thuyết phục tôi mà chỉ hỏi là có phải tôi không yêu cậu ta không.”
Đồng Bối Bối suýt nữa thì bật cười, nhưng vẫn nhịn xuống được, chỉ dám cười thầm trong lòng.
"Sau đó thì sao?" Anh hỏi
Tần tiên sinh sắc mặt hời hợt nói: “Tôi bảo cậu ta đừng vô lý như vậy.”
Hắn tiếp tục: "Còn có một việc nữa, là cậu ta đòi tôi 30 triệu tệ tiền sính lễ. Nếu người tôi thích là một vị nữ sĩ, cũng chuẩn bị cưới cô ấy, trong tương lai cô ấy phải sinh con nuôi con chăm sóc gia đình thì tôi nguyện ý, thậm chí chủ động đưa 30 triệu tệ tiền sính lễ.”
“Nhưng rõ ràng là cuộc sống hôn nhân tương lai của tôi không phải như vậy."
Đồng Bối Bối đúng lúc đưa ra vấn đề, nhẹ nhàng hỏi: “Vậy cuộc sống hôn nhân trong suy nghĩ của anh là như thế nào?”
Tần Lĩnh thẳng thắn nói: “Cử án tề mi, tương kính như tân, tôi phụ trách kiếm tiền, em ấy phụ trách quản lý gia đình, bao dung lẫn nhau, thấu hiểu nhau, nhịp sống phải hoà hợp với nhau.”
Hắn dừng một rồi nói: “Sẽ chầm chậm nuôi dưỡng ra tình cảm với nhau trong cuộc sống.”
Đồng Bối Bối vừa ăn vừa mừng thầm, thật tốt quá, anh cũng nghĩ như vậy đó.
Đồng Bối Bối gật đầu, Tần Lĩnh lại tiếp tục: “Tôi từ chối đưa 30 triệu tệ tiền sính lễ, cậu ta đề nghị chia tay, tôi đồng ý.”
Đồng Bối Bối suy nghĩ, đứng ở góc độ bản thân nói: “Tần tiên sinh yên tâm, tôi không cần sính lễ.”
Một chút cũng không cần.
“380m² là quá lớn. Nếu chỉ hai người ở thì thật ra 120m² vẫn có hơi lớn.”
Có một câu anh chưa nói.
Ở nội thành anh có một căn hộ 96m², hai phòng ngủ, rất thích hợp cho hai người ở.
Nhưng mà anh đoán được đàn ông thích chủ ngoại sẽ không sống ở nhà của bạn đời nên không lắm miệng. Dù sao cũng là tài sản riêng của nhau trước hôn nhân, cũng chẳng ai thèm muốn của ai.
Tần Lĩnh ngay khi nghe Đồng Bối Bối nói 120m² có chút lớn liền lẳng lặng nhìn anh hồi lâu.
Hắn nghĩ thầm, Sở Hoài Nghiêm đánh giá thật chuẩn, đúng là mộc mạc, thật thà.
Hắn nhớ tới khi nhắn tin trên WeChat, Đồng Bối Bối nói phí sinh hoạt 50 ngàn là quá nhiều.
“Vị trước kia, tôi mới đầu nghĩ cho cậu ta 10 đến 20 ngàn tệ mỗi tháng, cậu ta chê ít.”
Đồng Bối Bối không có ý định kéo thấp "người cũ", suy nghĩ một chút rồi nói: “Mỗi người đều có thái độ khác nhau với tiền tài chăng?”
Đồng Bối Bối: “Nếu là tôi không cần phải lo những chi phí lớn trong sinh hoạt thì 10 ngàn tệ một tháng là đủ sống rồi.”
Tần Lĩnh sửa lại lời của anh: “Không phải chỉ phụ trách những chi phí lớn, tôi phụ trách toàn bộ chi phí.”
Không chỉ giới hạn trong tiền điện nước, tiền mạng, tiền ăn mặc, v.v…
Đồng Bối Bối nghĩ thầm, vậy chẳng phải tiền tiêu vặt thật sự chỉ là tiêu vặt?
À phải, tiên sinh nhắc tới trước đó chỉ là tiền tiêu vặt.
Là do khái niệm "tiêu vặt" giữa bọn họ có sự khác biệt mà thôi.
“Nếu là vậy thì 10 ngàn tệ càng là đủ rồi.”
Đồng Bối Bối hợp lúc nói về bản thân: “Tôi chỉ có một ít bạn bè, mỗi lần tụ hồi đều thay phiên nhau trả tiền. Tôi cũng khá lười, không mấy thích đi dạo phố, ít khi mua đồ, các phương diện muốn tiêu tiền cũng ít theo.”
Tần Lĩnh phát hiện đối tượng xem mắt Sở Hoài Nghiêm giới thiệu thật sự rất thích hợp cuộc sống ở nhà.
Tần Lĩnh gật đầu, nhìn Đồng Bối Bối với vẻ mặt tán thành, chờ anh nói xong thì tiếp lời: “Nếu chúng ta có thể đi đến hôn nhân, hằng tháng tôi sẽ đưa cậu 50 ngàn tệ, dùng không hết thì cứ tích trữ thôi.”
Đồng Bối Bối không thích tranh cãi với người khác, huống hồ Tần tiên sinh cũng chỉ nói "nếu".
Được rồi, 50 ngàn tệ thì 50 ngàn tệ.
Anh gật đầu.
Tiếp đó hai người nói đến công việc của bản thân.
Tần Lĩnh nói rằng mình làm giàu từ ngành thiết kế. Hiện giờ công ty đang đặt chân vào rất nhiều ngành sản xuất, kinh doanh chủ yếu về bất động sản và trang trí nội thất.
Đồng Bối Bối không quá hiểu mấy thứ liên quan tới kinh doanh này nọ. Anh nói tới công việc của mình: “Tôi làm việc ở công ty Lục Nguyên.”
Tần Lĩnh gật đầu, hắn biết Lục Nguyên, là một doanh nghiệp nhà nước có cổ phần của một công ty bất động sản.
Đồng Bối Bối: “Tôi thi biên chế, công việc đúng nghiệp vụ, nhưng thực tế cũng không có nhiệm vụ mấy, khá nhàn nhã.”
Nhắc tới công việc, anh lại nhớ tới một chuyện, dừng lại vì hơi do dự: “Có chuyện này…”
Tần Lĩnh ý bảo anh nói tiếp.
“Tôi không thích đơn vị hiện tại của mình lắm, nếu như kết hôn, tôi sẽ từ chức.”
Tần Lĩnh gật đầu, cười nói: “Thế thì đúng lúc lắm, tôi yêu cầu một người nội trợ.”
Đồng Bối Bối cũng cười, đúng lúc thật.
Bữa cơm này hai người ăn uống thong thả, vừa ăn vừa trò chuyện về công việc, về mong muốn trong hôn nhân.
Sau đó giật mình nhận ra cả hai hợp ý vô cùng, giống như hai cực nam châm, hai nửa hình tròn vậy, vừa vặn phù hợp nhau.
Nhịp độ trò chuyện, khí tràng (năng lượng, aura) cũng cũng hợp nhau.
Tần Lĩnh vô cùng vừa lòng thoả ý, Đồng Bối Bối cũng thấy vậy.
Vậy nên sau khi dùng bữa xong, hai người tiếp tục cùng nhau nếm chút món tráng miệng và trà, cùng bàn luận một vài chuyện gần đây để có thể hiểu biết hơn tính tình của đôi bên.
Mãi đến hơn ba giờ chiều, trợ lý tới nhắc Tần Lĩnh còn có hẹn với đối tác.
Lúc này hắn mới đứng dậy, nói với Đồng Bối Bối: “Cuộc trò chuyện hôm nay rất vui vẻ.”
Nói rồi hắn đứng dậy.
Đồng Bối Bối biết cuộc hẹn hôm nay phải kết thúc, cũng đứng dậy.
Tần Lĩnh thấy thờ tiết giữa đông rồi mà Đồng Bối Bối không mặc áo khoác, đoán chắc hẳn anh lái xe đến đây nên đề nghị: “Chúng ta cùng xuống tầng đi.”
Đồng Bối Bối đồng ý, theo Tần Lĩnh đi ra ngoài: “Tôi để xe ở tầng ngầm một.”
Tần Lĩnh: “Tôi đến tầng một.”
Đến thang máy, Tần Lĩnh rất lịch sự chắn cửa thang máy cho Đồng Bối Bối, anh khách khí nói một câu cảm ơn.
Khi thang máy đến tầng một, Tần Lĩnh chưa vội ra ngay mà tiễn Đồng Bối Bối tới tầng hầm một.
"Tạm biệt, tiên sinh." Đồng Bối Bối đi ra thang máy.
Tần Lĩnh nhìn anh, gật đầu một cái.
Cửa thang máy khép lại.
Cửa vừa đóng, Lý Mông đã nói: "Tổng giám đốc Tần, ngài và Đồng tiên sinh tròchuyện rất thuận lợi nhỉ.”
Tâm trạng của Tần Lĩnh không tệ, cảm thấy bóng ma tâm lý do bạn trai cũ gây ra đã biến mất sau nửa ngày trò chuyện với Đồng Bối Bối.
Tần Lĩnh chỉ thị Lý Mông: “Về sau mỗi tuần dành ra hai ngày trống cho tôi.”
Hắn muốn tiếp tục cùng nhau dùng bữa, tiếp xúc nhiều hơn với vị đối tướng hẹn hò này.
Lý Mông vui vẻ nói: “Vâng, tôi sẽ sắp xếp ngay.”
Trên đường trở về, Đồng Bối Bối vui vẻ hừ hừ vài cái theo điệu nhạc, còn gọi điện cho Mẫn Hằng nói rằng anh với Tần tiên sinh nói chuyện rất hợp ý nhau.
Mẫn Hằng kinh hãi: “Cậu có biết anh ta là ai không?”
Đồng Bối Bối: “Hở?”
Mẫn Hằng: “Anh ta là bên A của công ty Lộc Nguyên các cậu, ông chủ lớn của công ty Lộc Sơn!”
Đồng Bối Bối líu lưỡi.
Nhưng bình tĩnh lại ngay.
“Nếu tớ với anh ấy kết hôn, quan hệ giữa chúng tớ chỉ là bạn đời của nhau. Lộc Sơn là tài sản riêng của anh ấy, có quan hệ gì với tớ đâu chứ.”
Trước đây Mẫn Hằng quen thuộc tính cá mặn của Đồng Bối Bối bao nhiêu thì bây giờ “khinh bỉ” cái tính coi tiền tài như cặn bã này bấy nhiêu.
“Con người giá trị hàng trăm triệu đó, còn nhiều tiền hơn cả thằng ngốc Sở Hoài Nghiêm kia đó!”
Đồng Bối Bối nghĩ, có tiền là tốt.
Ít nhất thì nó chứng minh lời hứa 50 ngàn tệ tiền tiêu vặt không phải nói suông.
Đồng Bối Bối sửa lời: “Tốt thật.”
Mẫn Hằng từ câu "Tốt thật" nghe ra được bản chất của một con cá mặn.
"Tốt thật? Là quá tốt ấy! Perfect! Wonderful! Bánh từ trên trời rơi xuống, ồ kế?
Đồng cá mặn: “Ok, ok.”
Mẫn Hằng từ áy náy vì mai mối xem mắt cho Đồng Bối Bối, nay thái độ chuyển biến 180°: “Con rùa vàng (aka con rể quý) này cậu phải bắt bằng được cho tớ, nghe không?”
Đồng Bối Bối ngược lại bình tĩnh nói: “Không nên nói vậy, Tần tiên sinh là đối tượng xem mắt của tớ, chúng tớ chỉ là thấy đối phương cũng khá được, đều có ý muốn tiến thêm một bước thôi.”
“Được được được, tiếp xúc đi, tiến thêm nhiều bước nữa đi, tớ chờ ăn kẹo cưới của hai người.”
Thế mà đến thứ hai, Đồng Bối Bối nhận được kẹo cưới của người khác.
Tiêu Dung.
Cả văn phòng nổ tung chảo. Ngày thường còn có thể kiềm chế cái miệng nhưng sáng nay tất cả mọi người ai cũng xôn xao nghị luận.
Thì ra là Tiêu Dung và giám đốc Trọng đính hôn với nhau.
Bối cảnh nhà Tiêu Dung khá lớn, có họ hàng là quản lý cấp cao ở tổng công ty của tập đoàn, còn giám đốc Trọng thì tuổi trẻ tài cao. Hai người ở công ty luôn ve vãn ám muội với nhau, còn bây giờ thì trực tiếp bàn cưới hỏi luôn.
Tiệc đính hôn sẽ tổ chức vào tháng sau.
Lúc Đồng Bối Bối nhận được kẹo cưới, anh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, như vậy thật sự quá tốt rồi.
Đã có bà xã rồi thì mong rằng Trọng Diệu Huy có thể tém lại một chút, đừng cứ luôn vô cớ gọi anh vào văn phòng.
Tiêu Dung hiển nhiên cũng nghĩ như vậy.
Lần đầu tiên phát kẹo mừng, Đồng Bối Bối không đến công ty. Vậy nên cậu ta đến phát kẹo lần thứ hai.
Còn đưa tận tay cho anh hai hộp kẹo, tươi cười rạng rỡ nói: “Tiểu Đồng à, cậu đã có người yêu chưa? Nếu không có thì tôi có thể giới thiệu cho cậu.”
Đồng Bối Bối chỉ cười cười nhận kẹo, không trả lời Tiêu Dung.
Anh không thích nói về đời sống cá nhân của mình ở chỗ làm việc, cũng không muốn cuộc sống cá nhân của mình trở thành chủ đề bàn tán trong miệng đám đồng nghiệp.
Tiêu Dung thấy Đồng Bối Bối không nói gì, trước khi đi, nói ám chỉ ngay trước mặt mọi người: “Nếu đúng là không có thì nên tìm một người để kết giao đi, đừng luôn cứ nhìn chằm chằm người đàn ông của…”
Đồng Bối Bối nhìn về phía sau lưng Tiêu Dung, đột nhiên nói: “Tổng giám đốc Chúc.”
Tiêu Dung hoảng sợ ngậm mồm, quay ra sau lưng, lại chẳng thấy tổng giám đốc Chúc nào cả. Đồng Bối Bối chỉ là muốn ngắt lời cậu ta thôi.
Tiêu Dung tức giận quay người lại: “Cậu!”
Đồng Bối Bối đã ngồi xuống bàn, tiếp tục công việc của mình.
Nhân duyên của anh ở công ty chỉ là tầm tầm nhưng mạnh lại mạnh ở việc anh có biên chế.
Ngắt lời Tiêu Dung thì làm sao? Cho dù tổng giám đốc Chúc có ở đây, bị anh ngắt lời thì cũng chẳng có quyền sa thải anh.
Hứ.