Bên lập tức nhắn tin tới: [Vậy cậu có thể chấp nhận bạn đời mình thường xuyên đi công tác, không ở nhà chứ?]
Đồng Bối Bối nghĩ, một người thường xuyên đi công tác thì chú định cần một người nội trợ, vậy tức là nội trợ đương nhiên sẽ duy trì người chủ ngoại dù là đi công tác lâu ngày không về hay tham gia các buổi xã giao.
Đồng Bối Bối: [Chấp nhận.]
[Tôi hy vọng bạn đời của mình là người tốt tính.]
Không phải lần đầu tiên Đồng Bối Bối thấy yêu cầu “Phải tốt tính” này nhưng vẫn có chút khó hiểu, từ “tốt” này rốt cục là “tốt” cái gì?
Anh sợ miêu tả của đối phương quá trừu tượng, quá rộng, bản thân mình không hiểu được, liền tự giới thiệu đơn giản về bản thân luôn:
[Tôi năm nay 27 tuổi, cao 1m81, 0, làm đơn vị sự nghiệp, tính tình điềm đạm, không thích tranh cãi, công việc bình thường.]
Đồng Bối Bối: [Thường ngày tôi khá thích ở nhà, ở nhà sẽ luyện yoga, dọn dẹp nhà cửa, nấu nướng, đọc sách.]
Đồng Bối Bối: [Yêu cầu của tôi với bạn nửa kia là không cần lo cho tôi quá nhiều, không cần giục tôi kiếm tiền nuôi gia đình, không bắt xã giao, tôn trọng yêu thích cá nhân của tôi.]
Đồng Bối Bối: [Tốt nhất là không cãi nhau với tôi bởi vì tôi khá lười, không thích cãi vã, cũng không cãi nổi.]
Nhắn xong thì buông điện thoại ra ăn cơm tiếp.
Một hai phút sau, có tin nhắn mới hiện lên: [Tốt, tôi hiểu rồi.]
Sau đó không có thêm tin nhắn gì nữa.
Đồng Bối Bối cầm lên điện thoại nhìn một chốc, vẫn không thấy bên đối phương nhắn thêm tin gì, anh lại đặt nó xuống, thở dài.
Được rồi, có thể là đoạn tự giới thiệu vừa rồi quá nhạt nhẽo, miêu tả tính cách cũng không có lực hấp dẫn gì…
Đồng Bối Bối đột nhiên nhớ tới Tiêu Dung.
Cậu trai này tính cách kiêu ngạo, hướng ngoại, cái gì cũng dám mở miệng, đã đắc tội với không ít người, nhưng cũng rất nhanh tạo cho bản thân một vòng quan hệ.
Không giống như anh, vào đơn vị đã nhiều năm, quan hệ giữa mọi người cũng chỉ dừng lại ở chào nhau một câu lịch sự. Không làm mất lòng ai, cũng chẳng có quan hệ thân thiết với ai.
Lúc bộ phim điện ảnh <Zootopia> vừa công chiếu không lâu, mọi người đều lén so sánh Đồng Bối Bối với con lười. Không phải ý nói anh chậm chạp, mà nói anh không biết cáu giận gì cả, không có cá tính, không hề có cảm giác tồn tại ngoại trừ mặt mũi trông rất được.
Đồng Bối hiểu bản thân mình là dạng người gì, cũng không thèm để ý người khác nói gì về mình.
Nhưng mà khi đối mặt với đối tượng xem mắt rất hợp gu thì…
Anh cầm điện thoại lên lần nữa, vẫn chẳng thấy động tĩnh gì.
Được rồi, thất bại rồi.
Thôi vậy.
Thu thập xong bát đũa cho vào máy rửa bát, Đồng Bối Bối nhắn tin cho Mẫn Hằng: [Vị Tần tiên……]
Một tin nhắn mới chợt xuất hiện.
Tần tiên sinh xem mắt: [Tôi vừa suy nghĩ rất kĩ, cảm thấy cậu rất phù hợp với bạn đời trong mong muốn của mình.]
[Năm nay tôi 32 tuổi, chiều cao 1m89, 1, tự khởi nghiệp, có công ty. Bình thường khá bận rộn, phải đi công tác nhiều, rất coi trọng sự nghiệp, về nhà chỉ để nghỉ ngơi.]
[Bản thân tôi cũng không phải con người thú vị gì mấy, sinh hoạt khá bừa bộn, lôi thôi. Ngoài việc có nhiều tiền thì không có ưu điểm gì đáng nói. Yêu cầu với bạn đời là hy vọng em ấy có thể quản lý nhà cửa, tốt tính. Dù tôi đi công tác lâu cũng không phát cáu, khi tôi về nhà muốn nhà phải gọn gàng ngăn nắp.]
[Tôi sẽ phụ trách mọi chi phí nhà, xe, bất động sản, nửa kia cũng sẽ có tiền tiêu vặt hàng tháng, nhưng có giới hạn nhất định.]
Xem nửa đoạn đầu, Đồng Bối Bối cảm thấy vị tiên sinh này thật hợp với anh:
Anh không thích bị kiểm soát; Tần tiên sinh thường xuyên đi công tác.
Anh không thích tranh cãi; Tần tiên sinh hoặc không về nhà, hoặc về nhà thì đi nghỉ ngơi luôn.
Anh thích nấu cơm, thích ở nhà; Tần tiên sinh mong có người chăm lo nhà cửa.
Anh không có lòng hướng tới sự nghiệp, cũng chẳng kiếm được bao nhiêu tiền; Tần tiên sinh lo hết mọi chi phí.
Chỉ là "tiền tiêu vặt có hạn" tức là “có hạn” trong mức bao nhiêu đây?
Đồng Bối Bối cầm điện thoại oài người lên bệ bếp nói thầm: “Chẳng lẽ một tháng cấp mỗi 3000 à?”
Nếu thế thì có chút ít nha…
Đồng Bối Bối: [Xin hỏi, tiền tiêu vặt hữu hạn tức là bao nhiêu ạ?]
Đợi một lát lại không thấy đối diện trả lời
[Ta hy vọng có thể cho mỗi tháng 10 ngàn tệ*.]
(*) Chỗ này trong truyện không ghi là 10 ngàn tệ mà chỉ là 10 ngàn thôi, nhưng mà để thế không cứ dễ nghĩ thành 10 ngàn bên mình nên để cả đơn vị tiền bên ấy luôn cho dễ đọc. Trong truyện chỗ nào nhắc tới tiền t cx sẽ để vậy nhé.
Tin nhắn vừa gửi đi thì Tần tiên sinh đúng lúc trả lời lại: [50 ngàn tệ.]
Đồng Bối Bối: !!!
50 ngàn tệ!?
Tiền lương hiện tại của Đồng Bối Bối cũng chỉ có tầm 7000 tệ, đến cuối năm phát tiền thưởng mới nhiều thêm một chút.
50 ngàn tệ một tháng, một năm sẽ là 600 ngàn tệ!
Đồng Bối Bối xuýt xoa.
Vị Tần tiên sinh này, thật hào phóng nha ~
Một tháng cho 50 ngàn tệ mà là "có hạn”?
Chỉ là anh sẽ không ngờ được, Tần tiên sinh hào phóng trong miệng anh, vừa kết thúc một mối quan hệ nam nam cách đây hai tuần, nếu nói nhẹ nhàng thì là tình yêu, nhưng nghe khó chịu thì gọi là ‘lợi dụng sự quen biết’.
Mới ban đầu đối phương diễn rất giỏi, rất phù hợp với tất cả yêu cầu trong lòng Tần Lĩnh đối với bạn đời, đã vậy còn rất biết 'hạ mình', dùng các chiêu thức PUA (thao túng tâm lý), và cung cấp giá trị cảm xúc.
Khi ấy Tần lĩnh cùng cậu ta đã đi tới bước bàn chuyện cưới hỏi. Mãi đến lúc nhắc tới chi phí sinh hoạt, Tần Lĩnh cũng nói là sẽ bao hết các chi phí, cho đối phương 20 ngàn tệ tiền tiêu vặt hằng tháng. Nhưng mà cậu ta không vừa lòng, bắt đầu gây sự, Tần lĩnh lùi một bước tăng thêm 10 ngàn tệ, đối phương lập tức lật mặt. Cậu ta mỉa mai hắn đường đường là tổng giám đốc công ty lớn mà chỉ đưa cho bà xã 30 ngàn tệ tiền tiêu mỗi tháng, nếu bị truyền ra thì mọi người sẽ cười đến rụng răng.
Vậy nên khi Đồng Bối Bối hỏi đến, Tần Lĩnh trực tiếp nhắn 50 ngàn tệ.
Thực ra lúc trả lời là 50 ngàn tệ, Tần Lĩnh rất thấp thỏm, chủ yếu bởi vì vị trước đó thật có tài náo loạn, làm hắn hơi có bóng ma tâm lý. Hắn sợ nhắn là 50 ngàn tệ sẽ lại bị Đồng Bối Bối nhắn lại mắng là keo kiệt…
Đồng Bối Bối: [Ừm, Tần tiên sinh à, thật ngượng ngùng. Nhưng mà tôi thấy 50 ngàn tệ có hơi nhiều.]
Tần Lĩnh, đang ngồi ở hàng ghế sau ô tô, đang trên đường đến một bữa tiệc, nhìn vào điện thoại, trong lòng bỗng thắt lại, ngẩn người ra.
Nhiều, ư?
Hắn nhớ tới Sở Hoài Nghiêm lúc mai mối từng nhận xét đối tượng xem mắt của mình:
“Tôi chưa bao giờ thấy ai không có chút tính tình nào như cậu ta."
“Cho dù là bạn trai cũ của tôi, có tính cách rất nóng nảy, cũng có thể bị cậu bạn này dỗ đến nguôi giận.”
“Con người cũng không tồi, rất chân thật, thích hợp sống chung.”
"Tôi thấy cậu ta nhiều lần, ăn mặc trang dung đều rất mộc mạc, giản dị.”
Thật thà, mộc mạc.
Không bao lâu sau đó, Đồng Bối Bối lại nhận được tin nhắn
Tần tiên sinh: [Chuyện chiều nay thật sự rất xin lỗi cậu, để đền bù, tôi có thể hẹn cậu đây vào ngày khác, có được không?]
Ngày hôm sau đi làm, tâm tình của Đồng Bối Bối rất sáng láng, nhìn giấy tờ cũng càng có thêm kiên nhẫn.
Tuy lần xem mắt hôm qua và trò chuyện lúc tối có chút ngượng nghịu.
Nhưng ở lần hẹn gặp mặt thứ hai, anh có trực giác rằng Tần tiên sinh rất hài lòng về bản thân mình.
Mà anh cũng vô cùng vừa ý Tần tiên sinh.
Cả hai bên đều có ý định tiếp xúc thêm, thật tốt quá.
Đồng Bối Bối luôn giữ trạng thái vui vẻ cho đến gần buổi chiều, giám đốc Trọng gọi anh vào văn phòng.
Đồng Bối Bối đi vào, chỉ khép hờ chứ không đóng cửa phòng.
Trọng Diệu Huy ra hiệu cho anh đóng cửa lại.
Anh coi như không thấy, giữ thái độ xử lý việc công hỏi gã có chuyện gì.
Trọng Diệu Huy ngồi sau bàn làm việc, khuỷu tay chống lên bàn, mười ngón tay giao nhau, tặc lưỡi một cái, nhỏ giọng bảo: “Tiểu Đồng, em không nên không biết tốt xấu như vậy chứ? Em nhìn Tiêu Dung…”
Đồng Bối Bối ngắt lời hắn: “Được rồi, giám đốc Trọng, nếu không có công việc gì thì tôi xin phép đi trước.”
Nói rồi lập tức đi ra ngoài, lúc này cửa hoàn toàn đóng chặt. Có tiếng "độp” vang lên sau cửa, giống như là có thứ gì va vào cửa. Đồng Bối Bối không quan tâm, lập tức quay về vị trí làm việc. Bốn bề im lặng, tất cả đồng nghiệp đều xem hắn, rồi lại nhìn của văn phòng của giám đốc Trọng.
Buổi chiều, Tiêu Dung đến văn phòng, bước đi như bay, đi ngang qua bàn làm việc của Đồng Bối Bối thì trừng mắt nhìn anh rất hung ác rồi nhanh chóng đi vào phòng giám đốc.
Đồng Bối Bối chuyên tâm xem tư liệu, không thèm phản ứng.
Một hồi lâu sau, Tiêu Dung cùng Trọng Diệu Huy đi ra, trên mặt đầy tươi tắn. Tay của Trọng Diệu Huy còn đặt sau lưng Tiêu Dung.
Cũng chẳng biết hai người này có ý gì, đồng thới liếc mắt nhìn Đồng Bối Bối rồi rời đi.
Văn phòng lặng ngắt, chỉ có những đôi mắt sáng lấp lánh ăn dưa ngon lành.
Đồng Bối Bối nghĩ, cái đơn vị rách nát, sớm muộn gì anh cũng từ chức.
Hai ngày sau, thứ bảy, Đồng Bối Bối dậy sớm, tắm rửa sạch sẽ, chọn một bộ đồ mặc vào rồi ra cửa. Lúc này cách giờ hẹn còn hơn một tiếng.
Địa điểm là nhà hàng trong một khách sạn khá sang trọng.
Đồng Bối Bối đi lên tầng trên tìm được nhà hàng, thấy ngay trước cửa có một người mặc đồng phục quản lí của khách sạn, còn có một người đàn ông trẻ tuổi mặc vest.
Thanh niên kia vừa nhìn thấy Đồng Bối Bối thì hai mắt sáng lên, bước tới chào đón: “Xin hỏi ngài là Đồng tiên sinh sao?”
Đồng Bối Bối gật đầu.
Người kia liền nở nụ cười: “Xin chào tiên sinh, tổng giám đốc Tần của chúng tôi đã đang đợi ở bên trong, mời ngài đi theo tôi.”
Giám đốc nhà hàng đứng ở bên cạnh, vẻ mặt thân thiện, lại có chút cung kính.
Đồng Bối Bối cảm thấy quy cách chiêu đãi nơi này có chút cao, lại nghĩ tới Tần tiên sinh là bạn của bạn trai cũ Mẫn Hằng, cũng là kẻ có tiền. Được chiêu đãi như vậy cũng khá hợp lý, suy đoán đến đấy, Đồng Bối Bối cảm thấy bình tĩnh trở lại.
Nhà hàng sử dụng cửa sổ sát đất, Tần Lĩnh đang ngồi dựa trên ghế, quan sát khung cảnh ngoài. Nghe thấy tiếng bước chân, hắn quay đầu lại đối diện với Đồng Bối Bối.
Đồng Bối Bối thấy Tần tiên sinh đứng dậy, còn cài lại cúc áo, một hành động rất có lễ phép, ấn tượng với hắn lại hảo một chút. Anh gật đầu một cái chào hỏi.
Người kia cũng gật đầu đáp lại, giơ tay về phía ghế đối diện: “Cậu ngồi đi.”
Thanh niên dẫn Đồng Bối Bối vào nhà hàng kéo ghế giúp anh, anh thoải mái ngồi xuống, nói một tiếng cảm ơn.
Tần tiên sinh giới thiệu: “Vị này là là trợ lý của tôi.”
Thanh niên đứng bên cạnh bàn, cùng Đồng Bối Bối chào hỏi: “Tôi họ Lý, ngài có thể gọi tôi là Tiểu Lý.”
Đồng Bối Bối gật đầu lịch sự với người thanh niên.
Trợ lý Lý hỏi Tần Lĩnh: "Tổng giám đốc Tần, tôi cho người mang đồ ăn lên bây giờ được không?”
Tần Lĩnh hỏi Đồng Bối Bối: “Cậu có ăn kiêng cái gì không?”
“Tôi không ăn cay.”
Tần Lĩnh liền dặn trợ lý: “Không cần lấy món cay.”
Trợ lý Lý gật đầu, rời đi.
Cả nhà hàng to như vậy, lại chỉ có hai người bọn họ.
Hôm nay Tần Lĩnh mặc bộ vest đen, rất chỉn chu. Còn Đồng Bối Bối đơn giản hơn nhiều, chỉ mặc một cái áo sơ-mi trắng phối với quần kaki màu be nhạt, trông khá hưu nhàn.
Hai người có khí chất khác biệt, ngồi chung với nhau lại không hề gây cảm giác gượng gạo, không hợp.
Tần Lĩnh rất tinh mắt, hắn nhận ra sự "không cảm thấy khó chịu" không phải do hắn mà do Đồng Bối Bối —
Mặt mày anh rất thanh tuấn, khi chất lại ôn hoà giống tia nắng mùa đông, vừa dịu nhẹ lại ấm áp, hay giống ngọn gió lướt nhẹ trên mặt hồ, nhu hoà bình nhã.
Tần Lĩnh phải thừa nhận dù bản thân không phải một kẻ mê sắc đẹp, khi nhìn mặt của anh cũng chợt rung động một chút.
Vì thế, Tần Lĩnh mở miệng nói: “Rất đẹp.”
Đồng Bối Bơi sửng sốt một chút, thấy Tần tiên sinh nhìn mình, anh mới phản ứng lại đây là lời tặng chính mình. Anh mỉm cười: “Cảm ơn lời khen của anh.”