Tin nương ta hưu chồng nhanh chóng lan truyền khắp Kinh thành, khiến phụ thân ta mất hết mặt mũi, trở thành trò cười cho đồng liêu.

Dù căm phẫn nhưng ông ta không dám nói ra, chỉ dồn tất cả sự bất mãn lên đầu ta.

Thứ khiến ông đau khổ hơn cả việc không có được bạch nguyệt quang chính là bạch nguyệt quang đã khuất. Càng hận nương con ta, ông ta càng nhớ Xuân di nương.

Giang Tịch Dao lợi dụng sự áy náy của phụ thân ta dành cho nàng, cùng lời dặn dò của Xuân di nương trước khi chết, sống trong phủ Thượng thư như cá gặp nước, còn phong quang hơn cả ta, con gái ruột của cha.

Chẳng bao lâu sau, phụ thân ta đưa tới ba bức họa chân dung của ba ứng cử viên làm con rể.

Một người là Phương Khánh Nhiên, con trai của phủ Trung Tín Quốc Công.

Một người là Thẩm Dịch Chi, con trai mồ côi của Thượng thư Bộ Lễ tiền nhiệm.

Người cuối cùng là thế tử Triệu An của phủ Vĩnh Khang Bá.

Phụ thân ta quả nhiên rất dụng tâm.

Một kẻ đào hoa, một kẻ xuất thân từ gia đình sa sút, và một kẻ bề ngoài sáng láng nhưng trong thối rữa.

Giang Tịch Dao bước vào, mỉm cười nhẹ nhàng như khi hai ta chưa xé rách mặt, nhặt lấy một bức họa.

“Nhị thúc quả nhiên thương muội, ba vị công tử này, ai cũng tuấn tú. Chẳng biết muội thích ai nhất?”

Vừa nói, ánh mắt nàng vừa thoáng liếc nhìn bức họa của Thẩm Dịch Chi bị gió thổi rơi xuống đất.

Ta giả vờ như không hay biết, nhìn bức họa trong tay nàng và chân thành nói:

“Phương tiểu công gia xuất thân tốt nhất, nhưng lại là kẻ phong lưu, chưa cưới chính thất mà đã nạp tới mười mấy phòng thiếp.”

Giang Tịch Dao khẽ nhíu mày, tiếp tục hỏi:

“Vậy còn thế tử Triệu An?”

Ta cố nén sự ghê tởm, chăm chú nhìn bức họa của Triệu An, rồi nở nụ cười:

“Quả là tuấn tú, nghe nói hắn chỉ có một thị thiếp, lại là do di nương ép buộc, chắc là một người đáng tin cậy.”

Giang Tịch Dao không thể đoán được lời ta nói thật hay giả, nàng mím chặt môi, chăm chú nhìn ta như thể không muốn bỏ sót bất kỳ biểu cảm nào.

Nàng thì thầm:

“Vậy à…”

Ta liếc mắt xuống đất:

“Sao tỷ tỷ không hỏi ta về Thẩm công tử? Chẳng lẽ tỷ đã biết Thẩm Dịch Chi từ trước?”

Giang Tịch Dao hoảng hốt, vội vàng lắc đầu phủ nhận:

“Sao… sao có thể.”

Ta im lặng gật đầu nhìn nàng, khuôn mặt vốn tự tin của Giang Tịch Dao dần lộ ra vẻ bất an:

“Trong viện của ta còn nhiều việc, không làm phiền muội chọn ý trung nhân nữa…”

Giang Tịch Dao vội vàng rời khỏi phòng ta.

Ta nhặt bức họa của Thẩm Dịch Chi dưới đất lên, dùng khăn tay nhẹ nhàng phủi sạch bụi.

Dung mạo của chàng hiện lên rõ ràng trong ký ức của ta.

Lúc ấy, Triệu An vừa cưới tân nương không bao lâu, ta lỡ làm đổ tổ yến nóng của nàng, bị phạt quỳ trong tuyết suốt một ngày một đêm.

Khi đó, chàng trai tuấn tú ấy đã đi ngang qua. Ánh mắt chàng trong veo, lông mày thanh tú, chàng đã tay không ngăn lại lưỡi dao mà ta định dùng để tự sát, rồi cởi chiếc áo choàng cũ nhưng sạch sẽ của mình choàng lên người ta.

Máu đỏ nhỏ xuống tuyết trắng từ lòng bàn tay của chàng, ta nghe chàng nhẹ nhàng nói: “Phán Nhi, hãy sống tiếp.”

Ta chỉ gặp Thẩm Dịch Chi vài lần, và hầu như lần nào cũng là lúc ta bị chủ nhân trừng phạt, trong bộ dạng thê thảm nhất.

Chàng nói rằng chàng đang tìm một người, vị hôn thê của chàng gặp biến cố, dù chàng chỉ gặp nàng vài lần, nhưng giờ đây nàng không nơi nương tựa, và chàng cảm thấy trách nhiệm của mình là tìm kiếm nàng.

Có lẽ vì tìm kiếm vị hôn thê đó mà chàng mới xuất hiện ở phủ Hầu gia này.

Mỗi khi gặp ta, chàng không cười nhạo cũng không thương hại, chỉ lặng lẽ phủi sạch lớp tuyết trên cành mai, giúp ta lấy vài tảng băng mà phu nhân yêu cầu bỏ vào thùng nước.

Chàng nói: “Thế gian này ai cũng khổ, ta thấy cuộc sống của ngươi cũng chẳng dễ dàng, để ta giúp ngươi một tay.”

Bộ y phục trắng của chàng hòa vào nền tuyết, ánh mắt chàng bình thản nhưng ấm áp, khẽ khàng động viên ta khi ta muốn kết liễu đời mình:

“Ta bị gia tộc chèn ép, bị vị hôn thê bỏ rơi, ngay cả cha mẹ ruột ta cũng chưa từng gặp mặt, giờ ta cũng chẳng sống được bao lâu…”

Lúc ấy, ta mới nhận ra lưng chàng đầy những vết roi đánh đến mức rách da thối thịt, rươm rướm máu,đôi môi trắng bệch.

Ta lo lắng khóc hỏi chàng:

“Thẩm Dịch Chi, ai đã làm điều này với chàng? Chúng ta đi tìm đại phu, đi tố cáo!”

Thẩm Dịch Chi mỉm cười chua chát lắc đầu.

Ta nhìn chàng, nghẹn ngào hỏi:

“Chàng đã tìm được vị hôn thê chưa?”

Chàng không trả lời, chỉ đứng trong gió lạnh cài chặt áo choàng cho ta:

“Chúng ta đều là những kẻ khốn khổ, đời ta không còn hy vọng, nhưng ngươi vẫn còn. Có thể ngươi vẫn còn người thân, họ có lẽ vẫn đang tìm ngươi.”

Đêm ấy, Thẩm Dịch Chi ngã xuống tuyết và không bao giờ tỉnh dậy nữa.

Đó là ngày ta không còn muốn dùng cái chết để trốn tránh, mà bắt đầu đối diện với nỗi bất công trong lòng mình.

Ta không còn ký ức, tỉnh dậy trong tay những kẻ buôn người, chịu đủ mọi đòn roi. Sau đó, ta bị bán vào phủ Vĩnh Khang Bá Tước, chịu đựng sự hành hạ và sỉ nhục của Triệu An cùng tân nương của hắn.

Điều duy nhất giữ ta sống sót là ta nhớ rõ khoảnh khắc ta vừa tỉnh dậy. Dù mặc trang phục thô kệch, nhưng mười ngón tay của ta thon dài, đôi môi đỏ mọng, hàm răng trắng như ngọc, trông ta như một đóa hoa từng tắm trong ánh mặt trời.

Có lẽ, ta đã từng có gia đình với những người luôn yêu thương ta.

Ta phải sống, có lẽ một ngày nào đó ta sẽ nhớ lại và tìm thấy gia đình mình.

Khi nương ta nghe về chuyện hôn sự của ta, bà đã vác đao đến phủ Thượng thư định đưa ta về.

Ta viết một bức thư dài hai trang giấy, nhờ Hà Tiêu mang đến cho nương , cuối cùng cũng làm bà bình tĩnh lại.

Ta chuẩn bị ba món quà giống hệt nhau, chỉ riêng Triệu An ta tặng thêm một chiếc túi thơm mà ta tự tay “thêu”.

Giang Tịch Dao nhận lấy món quà mà nha hoàn Hồng Nguyệt của ta đang định mang tới phủ Vĩnh Khang Bá Tước. Nàng ta nhìn chiếc túi thơm một cách đầy ẩn ý, lẩm bẩm:

“Thì ra nàng ta thật sự thích thế tử Triệu An.”

Nói xong, nàng ta ném một thỏi bạc vào tay Hồng Nguyệt. Hồng Nguyệt liền vui mừng nhận lấy, ríu rít cảm ơn nàng ta, sau đó còn nói ta thật keo kiệt, bảo rằng Giang Tịch Dao mới là chủ nhân của mình.

Ngày ba người đến nhà trả lễ, ta cố tình đến trễ một khắc.

Khi vừa bước vào, ta thấy Giang Tịch Dao trang điểm lộng lẫy, đang rót trà cho ba người.

Khi nàng đưa trà cho Triệu An, có lẽ nước trà quá nóng, Giang Tịch Dao suýt làm đổ chén trà.

“Cẩn thận.”

Triệu An nhanh tay đỡ lấy tay nàng mỹ nhân yểu điệu trước mặt.

Giang Tịch Dao ngước mắt lên, đôi mắt long lanh nhìn Triệu An, rồi nhanh chóng rút tay lại:

“Đa tạ công tử.”

Thẩm Dịch Chi đứng bên cạnh, ánh mắt thoáng lóe lên khi thấy cảnh thân mật này.

Phụ thân ta trò chuyện vui vẻ với ba người, còn Triệu An thỉnh thoảng đưa tay lên mũi ngửi mùi hương thoang thoảng từ người Giang Tịch Dao, ánh mắt đong đầy tình ý với nàng ta.

Hai người mắt đưa mày lại đến mức dường như có thể kéo thành sợi tơ, mãi tới khi Giang Tịch Dao rời đi trong lưu luyến.

Lúc nàng vừa rời khỏi, ta mới bước ra từ sau bình phong.

Triệu An nhìn thấy ta, trong mắt hiện lên chút ngạc nhiên, sau đó hắn chạm vào chiếc túi thơm ta tặng hắn trước đó, gương mặt càng thêm kiêu ngạo, ánh mắt nhìn Phương Khánh Nhiên và Thẩm Dịch Chi đầy vẻ khinh miệt.

Phương Khánh Nhiên liền ghé sát tai ta, bực bội nói:

“Ngươi chọn thứ này mà không chọn ta à?”

“Ta thấy ngươi chắc đói rồi đấy!”

Ta cười, đưa hắn một chiếc còi nhỏ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play