Khi đám đông giải tán, phụ thân ta nhìn đến bạch nguyệt quang của ông ta, giờ đã trở thành một cái xác đang nằm bất động trên đất.
Nỗi đau và sự hối hận làm ông ta không còn muốn giả vờ trước mặt ta nữa, ông ta giơ tay tát mạnh vào mặt ta.
Cái tát quá mạnh khiến ta loạng choạng ngã xuống đất, khuôn mặt ta lập tức bỏng rát.
Phụ thân ta tức giận chỉ tay vào mặt ta mắng:
“Đồ vô liêm sỉ! Ta và nương ngươi đã hao tổn bao nhiêu công sức, suýt mất mạng để cứu đường tỷ của ngươi và Xuân di nương.”
“Chẳng ngờ ngươi lại ngu xuẩn đến mức này! Hại bà ấy chết oan uổng, hôm nay ta phải đánh chết ngươi!”
Ta bình thản, cắt bỏ phần tay áo đã dính máu trên mặt đất đi và lạnh lùng lắc đầu:
“Máu người chết thật sự là quá xui xẻo.”
Ông ta quay sang nhìn ta, vẻ mặt của ta hoàn toàn khác với sự ngoan ngoãn ngày thường mà ông thường thấy. Ông ta như bỗng nhận ra điều gì, ánh mắt lúc nhìn ta đều là vẻ không tin nổi:
“Ngươi cố ý?”
Phụ thân ta đầy thất vọng với ta, liền quay sang trách nương :
“Ta bận trăm công nghìn việc triều đình, không ngờ ngươi lại dung túng con bé đến mức trở nên độc ác thế này!”
Ta không trực tiếp trả lời ông, mà chỉ tay vào bộ trang phục gấm vóc của Xuân di nương.
Không chút xấu hổ hay tức giận, ta hỏi:
“Cha, bộ trang phục của Xuân di nương là do Tô Châu thêu.”
“Năm nay vải Tô Châu có giá đắt đỏ, ngàn vàng khó mua.”
“Ngay cả cửa hàng tơ lụa của chúng ta ở phía Tây thành Tử Dương chỉ nhận được một cuộn.”
“Nương ta còn chưa có bộ nào làm từ lụa Tô Châu năm nay, vậy mà Xuân di nương lại may mắn như vậy.”
Sắc mặt Phụ thân ta bỗng biến đổi, ông lúng túng chối:
“Ta không hiểu ngươi đang nói gì.”
Ta đứng dậy, bình tĩnh nói:
“Gần đây nương ta rảnh rỗi, đã đi kiểm kê sản nghiệp trong nhà, và phát hiện ra một số căn nhà bỏ trống bỗng dưng có thêm một nữ chủ nhân…”
Sắc mặt phụ thân lập tức tái mét, chưa kịp nghe ta nói hết câu, ông đã lao vội về nhà.
Tiệc chúc mừng mà mọi người chuẩn bị cho ta cuối cùng cũng không thể diễn ra.
Ta bước ra, lần lượt nói lời từ biệt với những người bằng hữu cũ, hứa rằng lần sau nhất định sẽ mời họ đến buổi tiệc được tổ chức tại tửu lâu đắt đỏ nhất Kinh thành.
Phương Khánh Nhiên đặt tay lên vai ta, ghé sát tai ta thì thầm:
“Dù ta không biết hôm nay tại sao ngươi lại đột nhiên muốn ăn bánh bát trân của Túy Tiên Các.”
“Nhưng ta có cảm giác ngươi đã khác so với trước kia.”
“Vậy sao?”
Ta lập tức xoay người, vặn mạnh tay hắn ra sau.
Phương Khánh Nhiên đau đớn kêu lên xin ta tha cho, đến khi ta buông ra, hắn cũng chẳng dám lại gần nữa. Nhưng cái miệng của hắn vẫn không từ bỏ, vừa chạy vừa hét lên:
“Dù ngươi ngây thơ hay trưởng thành, chỉ cần ngươi chịu lấy ta, ta sẽ lập tức trở thành người đàn ông chung tình nhất thế gian này!”
Chẳng biết ai mới là kẻ ngây thơ đây!
Sau khi đám thuộc hạ của phụ thân khiêng xác Xuân di nương đi, Giang Tịch Dao từ trong bóng tối bước ra.
Đôi mắt nàng đỏ hoe, ánh mắt tràn đầy căm hận và thất vọng, nàng chất vấn ta:
“Giang Thường Linh, tại sao?”
“Chúng ta cùng nhau lớn lên, tình cảm như tỷ muội ruột, sao ngươi có thể hại mẹ ta đến nông nỗi này?”
Ta ngồi xuống, tự rót cho mình một chén trà, đối diện với ánh mắt đầy thất vọng của nàng bằng vẻ lạnh lùng.
Nàng tiếp tục nói:
“Chỉ vì phụ thân ngươi yêu mẹ ta, mà mẹ ta phải chết sao?”
“Giang Thường Linh, ngươi sẽ gặp quả báo!”
Ta không nhịn được mà bật cười.
Nhìn nàng, nụ cười trên môi ta lập tức tắt ngấm, ta lạnh lùng chất vấn lại:
“Vậy khi mẹ con các ngươi bội ân bội nghĩa, hãm hại mẹ con ta, các ngươi có từng nghĩ đến báo ứng không?”
Xem kìa, khi đòn roi rơi vào thân mình, mới biết thế nào là đau đớn
Kẻ từng gây ra tội ác giờ lại đứng trên cao, tự cho mình là quan tòa phán xét. Rồi lại hỏi ta rằng ta có sợ báo ứng không.
Ta bước từng bước về phía nàng, truy vấn:
“Giang Tịch Dao, ngươi thật sự tin rằng trên đời này có báo ứng sao?”
Nếu ngươi thật sự tin vào lòng từ bi, tại sao kiếp trước và kiếp này ngươi lại từng bước ép ta vào đường cùng, không chừa cho ta một lối thoát?
Ta ném chiếc hộp trong tay áo xuống trước mặt Giang Tịch Dao, nửa ngón tay dính đầy máu lăn ra ngoài, bên cạnh là một tờ ngân phiếu một trăm lượng.
Giang Tịch Dao nhìn thấy cảnh này thì mặt mày lập tức tái nhợt, không dám nhìn thêm nữa.
Dù biết lần này không còn cơ hội, dù không có chút hy vọng, nàng ta vẫn cố gắng lao vào một canh bạc thua trắng, chỉ để kéo ta xuống vũng bùn cùng với nàng ta.
Những ký ức về sự bị ruồng bỏ, nhục nhã và hành hạ trong kiếp trước hiện lên rõ mồn một trong đầu ta. Nỗi căm hận vô bờ ập đến, ta nắm chặt cây trâm mà nương ta tặng, mắt tràn ngập sự oán hận và bất bình:
“Ngươi định làm gì?”
Gương mặt Giang Tịch Dao vốn đang méo mó đến vặn vẹo vì căm thù, bỗng chốc lộ ra vẻ sợ hãi.
Có một khoảnh khắc, ta thậm chí đã nghĩ đến việc cả hai cùng xuống địa ngục. Nhưng sau tất cả những gì nàng ta gây ra, thì nàng ta không xứng đáng để ta phải bỏ cả mạng mình vào đó.
Ta ghim chặt cây trâm vào lòng bàn tay, từng giọt máu chảy xuống theo cây trâm vàng trên tay ta, nhỏ từng giọt xuống đất. Cơn đau từ tay truyền đến giúp ta lấy lại lý trí.
Sát khí trên người ta khiến Giang Tịch Dao phải lùi lại từng bước. Nàng ta lảo đảo, hoảng sợ quay đầu chạy trốn. Vừa chạy nàng vừa ngoảnh lại quát lớn:
“Giang Thường Linh, ngươi cứ đợi đấy! Sẽ có ngày ta lấy hết những gì ngươi có, để ngươi nếm trải cảm giác bị chà đạp dưới chân!”
Sau khi trở về phủ, phụ thân ta lùng sục khắp nơi nhưng không tìm thấy nương ta, chỉ thấy một lá thư hưu phu mà nương ta để lại.
Lúc này, phụ thân ta mới nhận ra rằng tất cả tài sản của nương , bao gồm cả của hồi môn và cây tùng quý giá trước cửa phủ, đều không còn nữa. Phủ Thượng thư gần như trở thành một cái vỏ rỗng huếch.
Phụ thân ta suy nghĩ kĩ lại mới nhận ra rằng những tài sản này không thể nào biến mất trong vòng chỉ một ngày được, mà đã dần dần biến mất từng chút một.
Đây là một cuộc chia tay đã được lên kế hoạch từ lâu.
Phụ thân ta biết rõ, lần này, ông không chỉ mất đi người thê tử toàn tâm toàn ý yêu mình, mà còn mất luôn sự ủng hộ từ nhà mẹ đẻ của thê tử trong triều đình.
Chân tay ông bủn rủn, loạng choạng ngồi phịch xuống ghế trà mà hối hận vô cùng.
Phụ thân ta, vốn là người luôn coi trọng thể diện, lần này lại quỳ trước cửa phủ Định Quốc Tướng Quân suốt bảy ngày, nhưng vẫn không gặp được nương ta.
Để gặp bằng được nương ta, ông ấy đã phát điên đến mức nhốt ta trong khuê phòng, không cho ta ra ngoài, thậm chí còn định bàn chuyện cưới hỏi cho ta.
Phụ thân phẫn uất nói:
“Từ xưa đến nay, có vị quan nào mà không có tam thê tứ thiếp? Chúng ta đã chung sống với nhau mười mấy năm, ta chỉ phạm phải một sai lầm mà đàn ông nào cũng mắc phải, tại sao mẹ ngươi không thể tha thứ cho ta?”
“Chắc chắn là có kẻ xúi giục bà ấy. Bà ấy yêu ta như vậy, chỉ cần ta gặp bà ấy và giải thích, bà ấy nhất định sẽ tha thứ cho ta.”
“Bà ấy không thể nhẫn tâm đến mức không tham dự lễ cưới của con gái mình.”
Có lẽ ông đã quên, ngày xưa khi nương ta còn là tiểu thư, nhan sắc của bà từng đứng đầu Kinh thành, có bao nhiêu nam tử tốt mong muốn được cưới bà.
Và lý do nương chọn phụ thân ta là vì ông từng thề rằng, cả đời này chỉ yêu một mình nương , tuyệt đối không nạp thiếp.