“Ta đã rơi xuống cái vũng bùn nhơ này rồi, cớ sao ngươi lại được sống trong sự cao quý mãi mãi!”

“Ồ, cuối cùng ngươi cũng nhớ ra hết rồi à, tốt lắm.”

“Ta chỉ sợ ngươi mãi mãi không nhớ lại, không biết vì sao mỗi ngày phải chịu sự dày vò của ta, không biết rằng kẻ cướp đàn của ngươi và bán ngươi làm nô tỳ đều là do ta sắp đặt.”

“Ngươi ấy à, người muội muội luôn suôn sẻ của ta, chẳng hay biết gì mà cứ thế đi trên con đường ngu muội, thật là vô vị.”

Ta bị ba sợi dây đàn siết chết. Khi mở mắt ra lần nữa, ta đã trọng sinh vào ngày đường tỷ bị tịch thu tài sản.


Phu quân của ta thật hoang đường đến cực điểm.

Nói là phu quân, nhưng thật ra ta chỉ là nha hoàn thông phòng của hắn.

Trong phủ bá tước, những nha hoàn chưa đến mười sáu tuổi đều đã bị thế tử Triệu An chiếm đoạt. Nhưng lão phu nhân nghiêm khắc, chỉ cho phép hắn giữ lại hai người làm thông phòng.

Một người là Nhược Kỳ, cháu gái bên họ đằng xa của thiếp của lão gia, Trương di nương. Còn người kia chính là ta, ta bị lão phu nhân mua về từ tay người buôn nô lệ.

Phu nhân nói rằng dung mạo của ta xuất chúng, đáng giá mười lạng bạc.

Đêm ta được mua về, Triệu An mang đầy hơi rượu lao vào phòng nha hoàn, trước mặt bao người mà đè ta xuống giường và chiếm đoạt.

Phu nhân biết ta đã mất trí nhớ, nói rằng thân thể ta thanh tịnh, thích hợp để sinh cho bà một đứa cháu trai xinh đẹp. Vì thế, bà không hề trách phạt ta mà phong ta làm thông phòng của Triệu An, ban cho ta tên gọi Phán Nhi.

Nhược Kỳ thì được ngầm thừa nhận sẽ trở thành thiếp thất của thế tử, nên mọi người đều tỏ ra rất tôn kính nàng.

Còn ta chỉ muốn sống, nên luôn biết thân biết phận, làm vui lòng lão phu nhân. Ta luôn tươi cười với các tỷ muội trong phủ, nhờ vậy mọi chuyện đều êm đẹp, chẳng ai gây sự.

Cho đến khi Triệu An cưới chính thất, thế tử phi là Giang Thường Linh, tiểu thư duy nhất của phủ Giang thượng thư.

Vị tân nương thế tử này xuất thân danh gia, thân phận cao quý, dung mạo kiều diễm, tinh thông cầm kỳ thi họa.

Nghe nói hai năm trước, nàng từng khiến Thái hậu yêu thích với khúc nhạc “Phá Kén”, và được phong danh hiệu “Kinh thành đệ nhất tài nữ.”

Thế tử phi Giang Thường Linh đoan trang, hào sảng, sau khi vào cửa luôn chăm sóc chu đáo cho Triệu An, đối với hạ nhân cũng rất hòa nhã.

Nhưng duy chỉ với ta, nàng lại luôn tỏ ra ác ý mà không hề che giấu.

Nàng sẽ sai khiến ta vào những ngày đông lạnh nhất phải dùng tay không dọn sạch từng cành tuyết đè lên cánh mai trong rừng mai của phủ.

Cũng như giữa ngày hè nóng nhất, nàng lại phái ta đi nhặt những mẩu than còn nóng hổi từ lò gốm mà các nam nhân trong nhà vừa nung ra.

Nàng bắt ta dùng tay không bóc vỏ quả óc chó, rồi khi tay ta đầy vết thương, nàng lại bảo ta dùng bút lông nhúng nước muối chép một trăm lần gia quy, không được bôi xóa dù chỉ một lỗi.

Nhưng đến khi ta trình lên một trăm tờ gia quy sạch sẽ, ngăn nắp trước mặt nàng, nàng liền tức giận xé nát hết những trang ta đã chép, rồi bịa ra một cái cớ để quất ta vài roi.

Vết roi thấm qua lớp áo mỏng, máu rỉ ra làm ta đau đớn đến run rẩy.

Thế tử phi cuối cùng hài lòng, nàng liền rộng lượng mà sai ta đến hầu hạ Triệu An.

Những đêm như thế, Triệu An luôn hành hạ ta đến mức gần như lấy mạng ta.

Chẳng có lý do nào khác, chỉ vì một nữ nhân bị thương tơi tả càng khơi dậy hứng thú biến thái kì lạ của hắn.

Thấy ta bị Triệu An làm nhục đến nhếch nhác thảm hại, thế tử phi cuối cùng nở một nụ cười thật lòng.

Nàng cười nói:

“Ngươi quả thật là một nô tài ngoan ngoãn chịu đựng mọi điều trái ý!”

Ta nghĩ mãi mà không hiểu tại sao tân phu nhân lại không thể dung thứ cho ta.

Cho đến ngày hôm nay.

Tuyết dày ba thước, đôi chân ta quỳ trong tuyết đã dần mất hết cảm giác.

Thế tử phi nằm cạnh lò than, lười biếng vứt những hạt dẻ tươi vừa cầm trong tay xuống tuyết.

Chỉ một lát sau, màu nâu của hạt dẻ đã bị lớp tuyết trắng che phủ.

“Sao? Ngươi không muốn à?”

Thế tử phi chống nửa gương mặt, nhìn ta từ trên cao với ánh mắt nửa cười nửa không hỏi:

“Hay ngươi nghĩ trò chơi này không thú vị?”

Thế tử phi nói rằng, ném hạt dẻ tươi vào tuyết để chúng đông lại trong một canh giờ, sau đó mới tìm ra để ăn sẽ ngon hơn nhiều.

Ta dùng tay không bóc vỏ hạt dẻ cuối cùng, lấy nhân hạt dẻ ra rồi đặt vào chiếc đĩa trắng trước mặt. Sau đó, ta ném vỏ hạt dẻ dính đầy máu vào đống vỏ đã lộn xộn bên cạnh.

“Nô tỳ không dám, chỉ là hôm nay Lưu quản gia chỉ đưa tới nửa thùng hạt dẻ tươi.”

“Bóc ra cũng chỉ được khoảng trăm hạt, ném vào tuyết trong một canh giờ, nô tỳ sợ rằng nếu tìm xong còn kịp bữa tối hôm nay, phu nhân sẽ chơi không đủ vui.”

Ta ngẩng đầu lên, đụng phải ánh mắt của nàng, bốn mắt chạm nhau trong giây lát, ánh mắt nửa cười nửa không của nàng bỗng trở nên sắc lạnh.

Nô tỳ thân cận bên cạnh nàng là Hồng Nguyệt, hiểu ý, “vô tình” thả lỏng dây xích của con chó săn mà thế tử phi nuôi.

“Ái chà!”

Hồng Nguyệt giả vờ trách mình không giữ nổi dây xích của con chó, nhưng trong mắt lại lóe lên chút hả hê.

Con chó săn cao đến nửa người, đang nhe nanh giận dữ bước về phía ta.

Ta đặt tay vào trong tuyết, nắm chặt một cành cây gãy bị vùi dưới lớp tuyết trắng, cố giữ thẳng lưng, giả bộ bình tĩnh.

Thế tử phi Giang Thường Linh vẫn chống nửa mặt, nét mặt trắng trẻo của nàng hiện lên chút mong đợi.

Bất ngờ, con chó săn lại đi vòng qua ta, nó bị mùi máu tanh từ đống vỏ hạt dẻ hấp dẫn.

Nó bước tới, ngửi ngửi mấy cái rồi há cái miệng to như cái bát và cắn xuống.

“Á ú ~”

Con “chó săn” bị những chiếc gai sắc nhọn trên vỏ hạt dẻ đâm vào, nó kêu lên mấy tiếng rồi cụp đuôi chạy đi.

Thậm chí còn suýt đâm vào chiếc ghế quý phi mà thế tử phi đang ngồi.

Giang Thường Linh hoảng hốt sờ lên búi tóc được búi kiểu Lăng Vân của mình, giận dữ trừng mắt nhìn Hồng Nguyệt.

Hồng Nguyệt cúi đầu áy náy, nhìn theo bóng đen lông lá đang chạy trốn, rồi hậm hực nói:

“Thứ vô dụng, nhìn thì được mà chẳng làm gì ra hồn, giữ ngươi làm gì nữa.”

Ta nhìn Giang Thường Linh đang bật cười vì tức, rồi đề nghị:

“Muốn nô tỳ đi đuổi theo nó không?”

Thấy ta không hề sợ hãi con chó săn, nét mặt đang vui vẻ của thế tử phi lập tức trầm xuống.

Hồng Nguyệt tức giận, giơ tay định đánh ta, nhưng Giang Thường Linh lại bất ngờ ngăn Hồng Nguyệt lại.

Nàng lười nhác nói:

“Hồng Nguyệt, ngươi đi bắt lại con chó.”

“Ta thấy mấy hôm nay hoa mai nở thật rực rỡ, đột nhiên ta muốn gảy đàn ngắm mai, Phán Nhi, ngươi đi lấy đàn của ta từ phòng ngủ đến đây.”

Ta cố gắng đứng dậy trên đôi chân đã bị cóng đến tê liệt để đi lấy đàn.

Mặc dù trong lòng nghi ngờ, nhưng ta nghĩ thế tử phi kiêng dè lão phu nhân, dù thường ngày có bày mưu tính kế để làm khó dễ ta, nàng cũng chẳng dám lấy mạng ta. Nên ta không suy nghĩ nhiều.

Ta vừa đến phòng ngủ của thế tử và phu nhân, còn chưa kịp tìm thấy cây đàn đâu thì đã nghe thấy từ trong phòng vọng ra âm thanh mây mưa mờ ám giữa Triệu An và một nữ nhân khác.

Chuyện như thế này ở phủ Triệu gia đã chẳng còn xa lạ.

Ta không dừng bước, lấy đàn xong liền quay người bước ra ngoài. Nhưng rồi bỗng nghe Triệu An gọi tên nàng ta trong mê loạn:

“Vân nương ngoan ngoãn của ta, cái eo nhỏ này của nàng chắc là định lấy mạng ta đây mà, lại đây nào.”

Vân nương… Vân di nương, là ái thiếp của lão Hầu gia!

Cả người ta run lên, đứng không vững chân nên chạm kệ để bình trà trên bàn, ấm trà rơi xuống vỡ thành từng mảnh trên nền đất.

“Ai đó!”

Người bên trong lập tức kinh hoảng đứng dậy. Triệu An lao ra ngoài, ngực áo còn chưa kịp cài hết, trên ngực hắn vẫn còn đeo chiếc yếm đỏ thêu uyên ương của Vân di nương.

Nhìn thấy là ta đứng bên ngoài, trong mắt hắn bùng lên cơn giận dữ cực độ. Gương mặt đang ửng đỏ vì được sủng ái của Vân di nương bỗng chốc trở nên trắng bệch.

Nàng ta hoảng hốt kêu lên:

“Hỏng rồi! Bắt lấy ả ta ngay!”

Triệu An nghe tiếng kêu cũng giật mình tỉnh táo lại, ánh mắt giận dữ như lửa bốc lên, lao thẳng về phía ta.

Ta lập tức quay người, chạy thẳng về phía viện của lão phu nhân. Vừa chạy vừa hét:

“Cứu mạng! Lão phu nhân, trong nhà có trộm!”

Triệu An và Vân di nương không thể chạy theo vì bộ dạng xộc xệch không mảnh vải che thân, khi ta lấy lại bình tĩnh thì họ đã bị bỏ lại xa phía sau.

Trong rừng mai trước viện của lão phu nhân, ta nghe thấy tiếng đàn ngân vang réo rắt, nhưng chưa kịp nghe kỹ liền bị hai gã gia đinh lôi ra nền tuyết, đánh đập không chút nương tay.

Ta ngẩng đầu, máu từ vết thương trên trán hòa vào tuyết, chảy vào trong mắt khiến mắt ta mở không nổi.

Ta cố lau vài lần, cuối cùng cũng nhìn rõ người đang gảy đàn trước mặt, chính là thế tử phi Giang Thường Linh.

Những cánh hoa mai đỏ rơi xuống trên bộ áo trắng của nàng, trông còn đỏ hơn máu ta đang chảy.

Khúc nhạc “Phá Kén” được dạo trên đàn Lưu Nguyệt, phát ra nỗi hận không cùng.

Khoan đã, làm sao ta biết tên cây đàn là “Lưu Nguyệt”? Và tại sao từng nốt nhạc Giang Thường Linh gảy ra ta lại quen thuộc đến thế?

Đầu ta đau như muốn nứt ra, những ký ức vụn vặt dần dần hiện về trong đầu.

Hình ảnh thế tử phi áo trắng trước mặt trùng khớp với bóng dáng ôm đàn quay lưng lạnh lùng bỏ rơi ta trong ký ức.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play